Chương 63: Truyền thuyết (2)
26/04/2025
10
8.5
Chương 63: Truyền thuyết (2)
Đại Vu sư khẽ nhắm mắt, giọng ông trầm lắng như vọng lại từ một thời đại xa xăm, nơi ánh lửa hừng hực trên những bức tường đá vẫn chưa tắt, nơi tiếng trống trận của Vu tộc vẫn còn vang vọng giữa núi rừng.
- Ngày đó, cả Vu tộc chìm trong đau thương. Không ai muốn để Nương Nương ra đi, bởi tất cả đều biết rằng, nếu người rời khỏi, sẽ chẳng bao giờ có ngày trở lại. Nhưng Nương Nương kiên quyết, ánh mắt người như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi do dự.
- Không một ai có thể lay chuyển quyết định của người. Đi cùng Nương Nương, chỉ có bảy chiến sĩ trung thành nhất, những người mạnh nhất còn sót lại sau trận chiến tàn khốc. Tám người họ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, dấn thân vào Thập Vạn Đại Sơn.
Đại Vu sư nghỉ một chút dường như để nhớ lại, sau đó giọng ông lại đều đều vang lên:
- Dọc đường đi, máu đã nhuộm đỏ từng vách đá. Họ đã tiêu diệt vô số quái thú, chém g·iết không ngừng suốt sáu ngày trời. Đến ngày thứ sáu, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Cổ Động - nơi Yêu thú trú ngụ.
- Nhưng ngay lúc đó, Nương Nương đưa ra một quyết định không ai ngờ tới: người muốn đi vào một mình. Bảy chiến sĩ không đồng ý, họ sẵn sàng lấy mạng mình ra để bảo vệ người, nhưng Nương Nương chỉ lặng lẽ nhìn họ, đôi mắt mang theo sự kiên định tuyệt đối và không ai có thể cản bước.
- Từ khi Nương Nương bước vào động, cả thế giới như chìm vào im lặng. Không một âm thanh, không một tín hiệu nào từ bên trong truyền ra. Thời gian trôi qua như từng nhát dao cứa vào lòng bảy chiến sĩ đang chờ đợi.
- Cuối cùng, hai người trong số họ không chịu nổi, bất chấp mệnh lệnh, lao vào động tìm Nương Nương. Năm người còn lại vẫn kiên trì chờ đợi, nhưng rồi... hai chiến sĩ kia cũng không trở lại.
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Ngọn lửa trên bệ đá chập chờn, ánh sáng vàng vọt hắt lên gương mặt của Đại Vu sư, khắc sâu thêm những nếp nhăn đầy t·ang t·hương.
- Năm ngày đêm trôi qua trong tuyệt vọng. Năm người còn lại gần như mất hết hy vọng thì đột nhiên, từ trong động, Nương Nương bước ra.
- Người vẫn đứng đó, nhưng toàn thân như đã không còn giọt máu nào lưu lại. Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi tột cùng. Nhưng các chiến sĩ, trong khoảnh khắc vui mừng khôn xiết, đã không nhận ra điều đó.
- Nương Nương gọi họ đến bên mình, trao cho mỗi người một khí vật kỳ lạ, rồi chậm rãi giải thích: Đây là năm Thánh Vật, được luyện từ chính xác của Yêu thú.
- Nghe đến đây, năm chiến sĩ vô cùng hoảng sợ. Xác Yêu thú đã bị phân thây, nhưng hồn phách của nó vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Nương Nương nói, chỉ cần năm vật này không bao giờ hợp nhất trong Cổ Động, Yêu thú sẽ không thể hồi sinh. Nhưng nếu điều đó xảy ra… ngày nó trở lại sẽ là ngày diệt vong của cả Vu tộc.
- Dứt lời, máu tươi từ bảy khiếu của Nương Nương tuôn trào như suối. Sức mạnh đã cạn kiệt, nhưng người vẫn không gục xuống. Trong giây phút cuối cùng, người dồn toàn bộ sinh mệnh còn lại để căn dặn họ dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải bảo vệ năm Thánh Vật này, bằng mọi giá không được để Yêu thú sống lại. Ta… sẽ ở lại đây… mãi mãi canh giữ Cổ Động, không để lũ yêu nghiệt thoát ra…
- Nói xong, Nương Nương quay mặt về phía Cổ Động, thân thể dần hóa đá, đứng sừng sững như một bức tượng thần, vĩnh viễn trấn giữ nơi này.
Đại Vu sư kể xong, giọng ông như khẽ rung lên vì hoài niệm. Ông trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về ngọn lửa bập bùng trên bệ đá.
Hơi thở ông chậm rãi, tựa như đang lắng nghe chính tiếng vọng từ quá khứ xa xăm. Ông nâng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Hương trà đắng nhẹ lan tỏa, như gột rửa đi chút dư vị bi ai còn sót lại nơi đáy lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng củi lửa nổ tí tách.
Bên cạnh, Tâm An lặng người. Không biết từ lúc nào, nước mắt đã tràn xuống má cậu, từng giọt nóng hổi lăn dài, rơi xuống tay áo. Cậu đưa tay lên, định lau đi, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
Tâm An không hiểu nổi tại sao mình khóc. Nỗi đau này không thuộc về cậu, câu chuyện này cũng là chuyện xưa cũ của một dân tộc khác. Vậy mà, mỗi lời nói của Đại Vu sư như lưỡi dao khắc sâu vào lòng, mỗi hình ảnh về Nương Nương hiện lên trong tâm trí cậu đều rõ ràng đến mức đau đớn.
Cậu muốn kiềm lại, nhưng càng cố, nước mắt lại càng tuôn rơi.
Trái tim Tâm An như bị bóp nghẹt. Hình ảnh người phụ nữ ấy, một mình bước vào bóng tối, một mình đối mặt với tử thần, một mình hóa đá để trấn giữ Cổ Động… Tất cả như một vết cứa sắc lẹm vào tâm hồn cậu, khắc lên đó nỗi bi tráng không thể nào phai nhạt.
Tâm An cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, như muốn giữ lại một thứ gì đó đang dần tan biến trong cõi lòng.
Bên trong Vô Cực Tâm, chính là vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán. Ánh lửa trong căn phòng hắt lên gương mặt Tâm An, phản chiếu trong đôi mắt đẫm nước, long lanh như ánh sao giữa màn đêm tĩnh mịch.
Vương Nhi đang trú ngụ trong đó, lúc này lòng cô không khỏi dậy lên một cảm giác xót xa khó tả. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tâm An xúc động đến vậy. Cậu lúc nào cũng ung dung, điềm đạm, đối diện với mọi chuyện bằng vẻ hào sảng như không có gì có thể lay động được tâm hồn. Thế nhưng giờ đây, những giọt nước mắt của cậu cứ thế lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má, rơi xuống vạt áo mà cậu cũng không hay biết.
Vương Nhi muốn nói gì đó, muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Những câu nói sáo rỗng lúc này chẳng còn ý nghĩa gì. Cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
- Tâm An...
Vương Nhi thì thào như tự nói với mình. Một lúc lâu sau, khi thấy Tâm An dần lấy lại bình tĩnh, Đại Vu sư mới chậm rãi đứng dậy. Ông bước đến góc phòng, mở tủ sách cũ kỹ, lấy ra một quyển sách cổ đã úa vàng theo năm tháng. Ông dùng đôi tay cẩn thận lật từng trang, động tác nhẹ nhàng như đang chạm vào một bảo vật vô giá.
Sau khi tìm được thứ mình muốn, ông lặng lẽ đưa quyển sách đến trước mặt Tâm An, giọng trầm thấp mà đầy ý vị:
- Đây chính là hình chân dung do người dân vẽ lại của Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười ba.
Tâm An lặng người, ánh mắt cậu chậm rãi di chuyển đến bức tranh trên trang sách. Đó là một bức họa vẽ tay, nhưng từng đường nét lại vô cùng sống động, tựa như cô gái trong tranh có linh hồn riêng của mình.
Nàng mang một vẻ đẹp thoát tục, dung nhan tuyệt trần, từng đường nét như được chạm khắc bởi bàn tay của thần linh. Thế nhưng, điều khiến người ta không thể rời mắt lại chính là ánh mắt nàng, một ánh mắt buồn bã, tựa như đang nhìn thấu cả nhân gian, chứa đựng những nỗi niềm sâu không đáy.
Nhưng điều khiến Tâm An chấn động nhất chính là vết bớt trên trán nàng. Giữa trán cô gái trong tranh, một vết bớt hoa sen mười hai cánh hiện lên rõ ràng, từng đường nét tinh xảo không sai biệt chút nào với vết bớt trên trán cậu.
Khoảnh khắc đó, trái tim Tâm An như ngừng đập. Cậu cảm thấy có một sợi dây vô hình xuyên qua thời không, nối liền mình với người phụ nữ trong bức họa. Một cơn chấn động vô hình dâng lên từ sâu trong linh hồn, như thể có thứ gì đó từ ký ức xa xôi đang thức tỉnh…
Bên trong Vô Cực Tâm, thần thức của Tâm An chấn động dữ dội, mà Vương Nhi cũng không khá hơn. Nàng cảm nhận rõ ràng tâm trạng rung động của Tâm An, nhưng bản thân cũng không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.
Đoá sen này… để lại trong nàng một ấn tượng quá sâu.
Nàng đã từng nghĩ, chính nó là nguyên nhân khiến nàng dù đ·ã c·hết vẫn tồn tại dưới dạng linh hồn. Cũng chính nó đã cung cấp công pháp và năng lượng giúp nàng tu luyện, tiếp tục duy trì sự hiện diện của mình trên thế gian này. Nhưng giờ đây, điều trước mắt lại khiến nàng hoang mang đến cực độ.
Một cô gái có vết bớt hoa sen mười hai cánh giống hệt Tâm An, từng sinh sống từ hàng ngàn, hàng vạn năm thậm chí còn lâu hơn?
Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Trong khi Vương Nhi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tâm An bất giác đưa tay lên trán, nhẹ nhàng chạm vào vết bớt của mình. Cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ký ức sâu trong tâm trí bỗng dưng ùa về, tựa như một mảnh ghép từ quá khứ xa xôi vừa được mở ra.
Hình ảnh cuối cùng khi cậu đạt được quỷ đạo truyền thừa…
Trong không gian u tối, một cỗ quan tài thuỷ tinh lặng lẽ nằm đó. Bên trong là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tựa như đang ngủ say, dung nhan thanh tao thoát tục, nhưng lại mang theo một nét buồn không thể diễn tả thành lời.
Bức tranh trước mắt, người trong quan tài…
Giống nhau.
Quá mức giống nhau!
Liệu hai người đó có phải là một?
Một cơn đau thắt bất chợt dâng lên từ sâu trong lồng ngực Tâm An. Rõ ràng cậu không biết cô gái trong tranh, cũng không biết người trong quan tài, nhưng nỗi đau này… lại chân thật đến mức gần như bóp nghẹt trái tim.
Nỗi đau không rõ nguyên do ấy ngày càng mãnh liệt, khiến cả cơ thể như run rẩy. Một cảm giác mất mát, tiếc nuối sâu sắc, như thể cậu đã đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng, một điều mà dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn không cách nào bù đắp được.
Cậu muốn tìm câu trả lời, muốn biết rốt cuộc tất cả chuyện này là gì…
Nhưng cậu không thể.
Tâm trí quay cuồng, trái tim quặn thắt, và rồi nước mắt… không biết từ khi nào đã lặng lẽ tuôn rơi.
Đại Vu sư khẽ nhắm mắt, giọng ông trầm lắng như vọng lại từ một thời đại xa xăm, nơi ánh lửa hừng hực trên những bức tường đá vẫn chưa tắt, nơi tiếng trống trận của Vu tộc vẫn còn vang vọng giữa núi rừng.
- Ngày đó, cả Vu tộc chìm trong đau thương. Không ai muốn để Nương Nương ra đi, bởi tất cả đều biết rằng, nếu người rời khỏi, sẽ chẳng bao giờ có ngày trở lại. Nhưng Nương Nương kiên quyết, ánh mắt người như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi do dự.
- Không một ai có thể lay chuyển quyết định của người. Đi cùng Nương Nương, chỉ có bảy chiến sĩ trung thành nhất, những người mạnh nhất còn sót lại sau trận chiến tàn khốc. Tám người họ, dưới ánh trăng lạnh lẽo, dấn thân vào Thập Vạn Đại Sơn.
Đại Vu sư nghỉ một chút dường như để nhớ lại, sau đó giọng ông lại đều đều vang lên:
- Dọc đường đi, máu đã nhuộm đỏ từng vách đá. Họ đã tiêu diệt vô số quái thú, chém g·iết không ngừng suốt sáu ngày trời. Đến ngày thứ sáu, cuối cùng họ cũng đặt chân tới Cổ Động - nơi Yêu thú trú ngụ.
- Nhưng ngay lúc đó, Nương Nương đưa ra một quyết định không ai ngờ tới: người muốn đi vào một mình. Bảy chiến sĩ không đồng ý, họ sẵn sàng lấy mạng mình ra để bảo vệ người, nhưng Nương Nương chỉ lặng lẽ nhìn họ, đôi mắt mang theo sự kiên định tuyệt đối và không ai có thể cản bước.
- Từ khi Nương Nương bước vào động, cả thế giới như chìm vào im lặng. Không một âm thanh, không một tín hiệu nào từ bên trong truyền ra. Thời gian trôi qua như từng nhát dao cứa vào lòng bảy chiến sĩ đang chờ đợi.
- Cuối cùng, hai người trong số họ không chịu nổi, bất chấp mệnh lệnh, lao vào động tìm Nương Nương. Năm người còn lại vẫn kiên trì chờ đợi, nhưng rồi... hai chiến sĩ kia cũng không trở lại.
Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Ngọn lửa trên bệ đá chập chờn, ánh sáng vàng vọt hắt lên gương mặt của Đại Vu sư, khắc sâu thêm những nếp nhăn đầy t·ang t·hương.
- Năm ngày đêm trôi qua trong tuyệt vọng. Năm người còn lại gần như mất hết hy vọng thì đột nhiên, từ trong động, Nương Nương bước ra.
- Người vẫn đứng đó, nhưng toàn thân như đã không còn giọt máu nào lưu lại. Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đượm vẻ mệt mỏi tột cùng. Nhưng các chiến sĩ, trong khoảnh khắc vui mừng khôn xiết, đã không nhận ra điều đó.
- Nương Nương gọi họ đến bên mình, trao cho mỗi người một khí vật kỳ lạ, rồi chậm rãi giải thích: Đây là năm Thánh Vật, được luyện từ chính xác của Yêu thú.
- Nghe đến đây, năm chiến sĩ vô cùng hoảng sợ. Xác Yêu thú đã bị phân thây, nhưng hồn phách của nó vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Nương Nương nói, chỉ cần năm vật này không bao giờ hợp nhất trong Cổ Động, Yêu thú sẽ không thể hồi sinh. Nhưng nếu điều đó xảy ra… ngày nó trở lại sẽ là ngày diệt vong của cả Vu tộc.
- Dứt lời, máu tươi từ bảy khiếu của Nương Nương tuôn trào như suối. Sức mạnh đã cạn kiệt, nhưng người vẫn không gục xuống. Trong giây phút cuối cùng, người dồn toàn bộ sinh mệnh còn lại để căn dặn họ dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải bảo vệ năm Thánh Vật này, bằng mọi giá không được để Yêu thú sống lại. Ta… sẽ ở lại đây… mãi mãi canh giữ Cổ Động, không để lũ yêu nghiệt thoát ra…
- Nói xong, Nương Nương quay mặt về phía Cổ Động, thân thể dần hóa đá, đứng sừng sững như một bức tượng thần, vĩnh viễn trấn giữ nơi này.
Đại Vu sư kể xong, giọng ông như khẽ rung lên vì hoài niệm. Ông trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về ngọn lửa bập bùng trên bệ đá.
Hơi thở ông chậm rãi, tựa như đang lắng nghe chính tiếng vọng từ quá khứ xa xăm. Ông nâng chén trà trên bàn, nhấp một ngụm. Hương trà đắng nhẹ lan tỏa, như gột rửa đi chút dư vị bi ai còn sót lại nơi đáy lòng.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng củi lửa nổ tí tách.
Bên cạnh, Tâm An lặng người. Không biết từ lúc nào, nước mắt đã tràn xuống má cậu, từng giọt nóng hổi lăn dài, rơi xuống tay áo. Cậu đưa tay lên, định lau đi, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
Tâm An không hiểu nổi tại sao mình khóc. Nỗi đau này không thuộc về cậu, câu chuyện này cũng là chuyện xưa cũ của một dân tộc khác. Vậy mà, mỗi lời nói của Đại Vu sư như lưỡi dao khắc sâu vào lòng, mỗi hình ảnh về Nương Nương hiện lên trong tâm trí cậu đều rõ ràng đến mức đau đớn.
Cậu muốn kiềm lại, nhưng càng cố, nước mắt lại càng tuôn rơi.
Trái tim Tâm An như bị bóp nghẹt. Hình ảnh người phụ nữ ấy, một mình bước vào bóng tối, một mình đối mặt với tử thần, một mình hóa đá để trấn giữ Cổ Động… Tất cả như một vết cứa sắc lẹm vào tâm hồn cậu, khắc lên đó nỗi bi tráng không thể nào phai nhạt.
Tâm An cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, như muốn giữ lại một thứ gì đó đang dần tan biến trong cõi lòng.
Bên trong Vô Cực Tâm, chính là vết bớt hoa sen mười hai cánh trên trán. Ánh lửa trong căn phòng hắt lên gương mặt Tâm An, phản chiếu trong đôi mắt đẫm nước, long lanh như ánh sao giữa màn đêm tĩnh mịch.
Vương Nhi đang trú ngụ trong đó, lúc này lòng cô không khỏi dậy lên một cảm giác xót xa khó tả. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tâm An xúc động đến vậy. Cậu lúc nào cũng ung dung, điềm đạm, đối diện với mọi chuyện bằng vẻ hào sảng như không có gì có thể lay động được tâm hồn. Thế nhưng giờ đây, những giọt nước mắt của cậu cứ thế lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên gò má, rơi xuống vạt áo mà cậu cũng không hay biết.
Vương Nhi muốn nói gì đó, muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Những câu nói sáo rỗng lúc này chẳng còn ý nghĩa gì. Cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
- Tâm An...
Vương Nhi thì thào như tự nói với mình. Một lúc lâu sau, khi thấy Tâm An dần lấy lại bình tĩnh, Đại Vu sư mới chậm rãi đứng dậy. Ông bước đến góc phòng, mở tủ sách cũ kỹ, lấy ra một quyển sách cổ đã úa vàng theo năm tháng. Ông dùng đôi tay cẩn thận lật từng trang, động tác nhẹ nhàng như đang chạm vào một bảo vật vô giá.
Sau khi tìm được thứ mình muốn, ông lặng lẽ đưa quyển sách đến trước mặt Tâm An, giọng trầm thấp mà đầy ý vị:
- Đây chính là hình chân dung do người dân vẽ lại của Vu Nữ Nương Nương đời thứ mười ba.
Tâm An lặng người, ánh mắt cậu chậm rãi di chuyển đến bức tranh trên trang sách. Đó là một bức họa vẽ tay, nhưng từng đường nét lại vô cùng sống động, tựa như cô gái trong tranh có linh hồn riêng của mình.
Nàng mang một vẻ đẹp thoát tục, dung nhan tuyệt trần, từng đường nét như được chạm khắc bởi bàn tay của thần linh. Thế nhưng, điều khiến người ta không thể rời mắt lại chính là ánh mắt nàng, một ánh mắt buồn bã, tựa như đang nhìn thấu cả nhân gian, chứa đựng những nỗi niềm sâu không đáy.
Nhưng điều khiến Tâm An chấn động nhất chính là vết bớt trên trán nàng. Giữa trán cô gái trong tranh, một vết bớt hoa sen mười hai cánh hiện lên rõ ràng, từng đường nét tinh xảo không sai biệt chút nào với vết bớt trên trán cậu.
Khoảnh khắc đó, trái tim Tâm An như ngừng đập. Cậu cảm thấy có một sợi dây vô hình xuyên qua thời không, nối liền mình với người phụ nữ trong bức họa. Một cơn chấn động vô hình dâng lên từ sâu trong linh hồn, như thể có thứ gì đó từ ký ức xa xôi đang thức tỉnh…
Bên trong Vô Cực Tâm, thần thức của Tâm An chấn động dữ dội, mà Vương Nhi cũng không khá hơn. Nàng cảm nhận rõ ràng tâm trạng rung động của Tâm An, nhưng bản thân cũng không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng.
Đoá sen này… để lại trong nàng một ấn tượng quá sâu.
Nàng đã từng nghĩ, chính nó là nguyên nhân khiến nàng dù đ·ã c·hết vẫn tồn tại dưới dạng linh hồn. Cũng chính nó đã cung cấp công pháp và năng lượng giúp nàng tu luyện, tiếp tục duy trì sự hiện diện của mình trên thế gian này. Nhưng giờ đây, điều trước mắt lại khiến nàng hoang mang đến cực độ.
Một cô gái có vết bớt hoa sen mười hai cánh giống hệt Tâm An, từng sinh sống từ hàng ngàn, hàng vạn năm thậm chí còn lâu hơn?
Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Trong khi Vương Nhi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tâm An bất giác đưa tay lên trán, nhẹ nhàng chạm vào vết bớt của mình. Cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền đến, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ký ức sâu trong tâm trí bỗng dưng ùa về, tựa như một mảnh ghép từ quá khứ xa xôi vừa được mở ra.
Hình ảnh cuối cùng khi cậu đạt được quỷ đạo truyền thừa…
Trong không gian u tối, một cỗ quan tài thuỷ tinh lặng lẽ nằm đó. Bên trong là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, tựa như đang ngủ say, dung nhan thanh tao thoát tục, nhưng lại mang theo một nét buồn không thể diễn tả thành lời.
Bức tranh trước mắt, người trong quan tài…
Giống nhau.
Quá mức giống nhau!
Liệu hai người đó có phải là một?
Một cơn đau thắt bất chợt dâng lên từ sâu trong lồng ngực Tâm An. Rõ ràng cậu không biết cô gái trong tranh, cũng không biết người trong quan tài, nhưng nỗi đau này… lại chân thật đến mức gần như bóp nghẹt trái tim.
Nỗi đau không rõ nguyên do ấy ngày càng mãnh liệt, khiến cả cơ thể như run rẩy. Một cảm giác mất mát, tiếc nuối sâu sắc, như thể cậu đã đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng, một điều mà dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn không cách nào bù đắp được.
Cậu muốn tìm câu trả lời, muốn biết rốt cuộc tất cả chuyện này là gì…
Nhưng cậu không thể.
Tâm trí quay cuồng, trái tim quặn thắt, và rồi nước mắt… không biết từ khi nào đã lặng lẽ tuôn rơi.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan