Chương 61: Đại Vu Sư
26/04/2025
10
8.5
Chương 61: Đại Vu Sư
Bên trong tế đàn, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ, khác hẳn với thế giới tràn ngập ánh dương rực rỡ bên ngoài. Một màn sương mờ ảo vẩn quanh nền đá, tựa như hơi thở của những linh hồn xa xưa vẫn còn lẩn khuất chốn này. Tâm An vô thức siết chặt Hàn Nguyệt Kiếm trong tay, cảm giác như đang bước vào một cõi linh thiêng u tối, nơi ánh sáng khó lòng chạm tới.
Trên đường đi sâu vào tế đàn, không một ai xuất hiện. Dường như mọi người trong bộ tộc đã được lệnh tránh xa, nhường lại con đường này chỉ dành riêng cho Tâm An và Đồ Ma Cốt. Tâm An lúc này cũng trầm mặc, ánh mắt sắc bén cảnh giác mọi góc khuất xung quanh.
Những bức tường đá hai bên ẩn hiện sắc đỏ thẫm, như thể được quét lên bằng máu tươi. Không ai biết đó chỉ là màu sắc của đá hay thực sự từng có những tế phẩm đẫm máu nhuốm lên nơi đây.
Trong các góc tối, những bộ xương động vật, đầu lâu dã thú treo lủng lẳng như những vật trang trí kỳ dị, ánh lửa bập bùng từ những ngọn đèn dầu khiến bóng chúng chập chờn, tạo thành những hình ảnh méo mó quái dị trên vách đá.
Không một chướng ngại nào ngăn cản họ. Dưới sự dẫn dắt của Đồ Ma Cốt, Tâm An nhanh chóng tiến sâu vào tế đàn, đến tận nơi thâm u nhất, nơi ở của Đại Vu sư.
Trước mặt họ, một cánh cửa đá lớn hiện ra, rắn chắc, cổ kính, hai bên có khắc những hoa văn uốn lượn giống như những con rắn quấn quanh thân thể thần linh. Đồ Ma Cốt dừng bước, quay đầu nhìn Tâm An, trầm giọng nói:
- Chỗ này đây. Đại Vu sư đang ở bên trong, chúng ta vào đi.
Tâm An khẽ gật đầu, bước theo Đồ Ma Cốt vào bên trong.
Ngay khi vượt qua cánh cửa đá, không gian trước mặt mở rộng ra, để lộ một căn thạch thất rộng lớn, u tối. Ở trung tâm là một đống lửa cháy âm ỉ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa chỉ đủ soi rõ một thân ảnh gù gù đang ngồi quay lưng lại với họ. Đó chính là Đại Vu sư.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng gỗ cháy tí tách vang vọng. Khói từ đống lửa cuộn lên thành từng làn mỏng manh, mang theo mùi thảo dược cay nồng và một thứ hương vị quái dị không rõ tên.
Đồ Ma Cốt không tiến thêm nữa, mà chỉ đứng yên một lát, rồi khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cung kính:
- Đại Vu sư, người này đã đến.
Không có hồi đáp ngay lập tức. Vị Đại Vu sư kia vẫn im lặng, chỉ có đống lửa tiếp tục cháy, những tia sáng phản chiếu trên chiếc áo choàng cũ kỹ, xơ xác của lão.
Không khí nặng nề kéo dài trong vài khoảnh khắc, rồi Đồ Ma Cốt quay lại, nhìn Tâm An một cái, thấp giọng nói:
- Các ngươi nói chuyện đi. Ta ra ngoài trước.
Nói xong, lão chậm rãi xoay người, bước ra khỏi thạch thất, để lại Tâm An và người kia trong không gian u tối này.
Tâm An không vội lên tiếng. Cầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Bên trong căn phòng này không có nhiều vật dụng, ngoại trừ một vài bệ đá cũ kỹ, vài chiếc chum đựng không rõ thứ gì, và một pho tượng đá kỳ quái đặt ngay trước mặt cậu.
Pho tượng này không giống những pho tượng thần linh phổ biến, mà lại là hình dáng của một con thú dữ, một con khuyển thần cổ quái với thân hình vạm vỡ, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào nền đá. Đôi mắt nó trống rỗng nhưng lại như đang nhìn thẳng vào linh hồn người đối diện, mang theo một loại áp lực vô hình. Dưới ánh lửa mờ nhạt, những vết rạn nứt trên tượng khiến nó trông như một sinh vật vừa chui ra từ địa ngục, mang theo khí tức của năm tháng xa xưa.
Tâm An đứng lặng trước bức tượng đá, ánh mắt trầm tư.
Không rõ pho tượng này có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần đứng trước nó, Tâm An đã cảm nhận được một luồng hơi thở kỳ dị đang lặng lẽ cuộn quanh nơi này, tựa như có một sự sống nào đó đang ẩn giấu trong bóng tối.
Bên trong tế đàn u tối, ánh lửa bập bùng từ đống than hồng phản chiếu lên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của Đại Vu sư, tạo thành những bóng tối chập chờn trên vách đá. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách và hơi thở đều đặn của hai người.
Tâm An không lên tiếng trước. Cậu biết người trước mặt chắc chắn không phải người tầm thường, hơn nữa cũng không phải loại người có thể tùy tiện hấp tấp mà đối đáp.
Đại Vu sư vẫn chưa quay đầu lại, giọng nói khàn khàn vang lên, như thể lão đang trò chuyện với một kẻ đã quen biết từ lâu:
- Ngươi từ Trung Thổ đến?
Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại uy nghi không thể kháng cự.
Tâm An chắp tay đáp:
- Vãn bối đúng là từ Trung Thổ đến.
- Ngươi tên gì?
- Tâm An.
- Tâm An… cái tên này thật thú vị. Bình an trong tâm, hay là tìm kiếm sự an ổn?
Tâm An chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Đại Vu sư không tiếp tục truy vấn, mà thay vào đó lại nhìn Tâm An với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang suy xét điều gì đó. Một lúc sau, ông chậm rãi lên tiếng:
- Lão phu nghe nói ngươi đã cứu giúp không ít người Miêu khỏi yêu thú t·ấn c·ông. Có thể kể lại một lần không?
Tâm An liền thuật lại toàn bộ sự việc, từ lúc cậu vô tình chạm trán bọn họ đang bị một đám yêu thú t·ấn c·ông, đến việc cậu ra tay giúp đỡ những người Miêu, rồi cuối cùng là được bọn họ đưa đến đây. Tâm An kể đơn giản, không phóng đại cũng không thêm bớt điều gì.
Đại Vu sư lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng gật gù. Khi Tâm An kể xong, lão mới từ từ quay người lại.
Dưới ánh sáng leo lét, khuôn mặt Đại Vu sư cuối cùng cũng lộ rõ. Đó là một lão nhân với mái tóc bạc trắng rối bù, gương mặt đầy những nếp nhăn của năm tháng, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian.
Lão nhìn Tâm An một lúc lâu, ánh mắt ôn hòa mà hiền lành, chậm rãi nói:
- Ngươi là đệ tử Thanh Vân Môn?
Tâm An thoáng sững sờ, nhưng vẫn gật đầu:
- Đúng vậy.
- Thanh Vân Môn mấy trăm năm nay vẫn luôn có những đệ tử như thế này. Không màng danh lợi, không xen vào thế sự, nhưng lại hữu duyên với nhân gian.
Lão dừng lại một chút, rồi thở dài:
- Chỉ có điều… ngươi không có mệnh cách.
Tâm An giật mình, ánh mắt chấn động.
Không có mệnh cách?
Tâm An nhớ lại lời Chu Nhất Tiên từng nói khi trước, cũng từng nói cậu là người "không có mệnh cách" tương lai không thể nhìn thấy, là một người đi trên con đường không thể đoán trước.
Bây giờ, ngay cả Đại Vu sư cũng nói như vậy?
Chẳng lẽ số mệnh thật sự đã được định sẵn hay sao? Tại sao một số người lại có thể nhìn thấy số mệnh của kẻ khác?
Trong lòng Tâm An dấy lên một cảm giác hoang mang khó tả. Nhưng chưa đợi Tâm An suy nghĩ thêm, ánh mắt Đại Vu sư bỗng nhiên dừng lại trên trán cậu. Lão nhìn chằm chằm vào vết bớt trên trán Tâm An.
Vết bớt hình hoa sen mười hai cánh.
Ánh mắt Đại Vu sư đột nhiên toát lên vẻ kích động. Lão bước lên một bước, thân ảnh gầy gò nhưng lại như mang theo một áp lực vô hình, đôi mắt sắc bén như điện, chăm chú nhìn vết bớt trên trán Tâm An, đôi môi khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc đó, Tâm An có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Đại Vu sư trở nên dồn dập hơn.
Cảm giác uy nghiêm tĩnh lặng ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Bầu không khí trong thạch thất trở nên nặng nề đến khó tả.
Tâm An kinh ngạc nhìn Đại Vu sư, trong lòng không khỏi dấy lên một dự cảm bất an. Cậu không biết tại sao vết bớt này lại có thể khiến vị Đại Vu sư tôn kính của Miêu tộc lại kích động đến vậy. Nhưng từ trong sâu thẳm, cậu mơ hồ cảm nhận được…
Người này có đạo hạnh rất cao, cao đến mức khó mà tưởng tượng. Không phải là người mà cậu có thể chống lại vào thời điểm này.
Bàn tay già nua của Đại Vu sư khẽ run lên, ánh mắt vốn đã sâu thẳm nay càng thêm phần dao động, như thể trong tâm trí ông đang hiện lên một hình ảnh nào đó từ rất lâu về trước. Khuôn mặt nhăn nheo bỗng nhiên tràn ngập vẻ hồi tưởng, đôi mắt khẽ nheo lại, phản chiếu ánh lửa lập lòe trong căn thạch thất tăm tối.
Khoảnh khắc ấy, Tâm An có thể cảm nhận được rõ ràng, vị Đại Vu sư trước mặt không còn là một lão nhân uy nghiêm của Miêu tộc, mà như đã trở về quá khứ, trở về một đoạn ký ức xa xăm đầy chấn động.
Không khí trong phòng như lắng lại, chỉ còn tiếng củi lửa lách tách cháy trong chiếc lư hương đặt giữa điện tế.
Nhưng rồi, rất nhanh, Đại Vu sư thu lại tất cả những cảm xúc ấy.
Ông nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn Tâm An lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như trước đó chỉ là sự quan sát khách sáo, thì giờ đây, trong ánh mắt ấy có sự nghiêm túc, có sự suy xét sâu xa, và thậm chí, còn có cả một nét kính trọng khó giấu.
Tâm An âm thầm nhận ra sự thay đổi ấy. Cậu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Đại Vu sư khẽ thở dài một tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo một sức nặng kỳ lạ:
- Tâm An… ngươi rất đặc biệt.
Tâm An khẽ giật mình. Cậu không biết những lời này có ý nghĩa gì, nhưng từ thần thái của Đại Vu sư, cậu hiểu rằng lão không nói một cách tùy tiện. Đại Vu sư im lặng thêm một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi có muốn nghe một truyền thuyết cổ xưa của bộ tộc ta không?
Tâm An nhướng mày, trong lòng dâng lên một sự tò mò khó hiểu. Một nhân vật có địa vị cao quý như Đại Vu sư lại muốn đích thân kể cho cậu nghe một truyền thuyết?
Điều này chắc chắn không đơn giản. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng quắc kia, chậm rãi gật đầu:
- Vâng, xin thỉnh giáo Đại Vu sư.
Trong lòng Tâm An dâng lên một linh cảm mãnh liệt. Câu chuyện sắp được kể ra… Có lẽ sẽ không chỉ là một truyền thuyết đơn thuần.
Bên trong tế đàn, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ, khác hẳn với thế giới tràn ngập ánh dương rực rỡ bên ngoài. Một màn sương mờ ảo vẩn quanh nền đá, tựa như hơi thở của những linh hồn xa xưa vẫn còn lẩn khuất chốn này. Tâm An vô thức siết chặt Hàn Nguyệt Kiếm trong tay, cảm giác như đang bước vào một cõi linh thiêng u tối, nơi ánh sáng khó lòng chạm tới.
Trên đường đi sâu vào tế đàn, không một ai xuất hiện. Dường như mọi người trong bộ tộc đã được lệnh tránh xa, nhường lại con đường này chỉ dành riêng cho Tâm An và Đồ Ma Cốt. Tâm An lúc này cũng trầm mặc, ánh mắt sắc bén cảnh giác mọi góc khuất xung quanh.
Những bức tường đá hai bên ẩn hiện sắc đỏ thẫm, như thể được quét lên bằng máu tươi. Không ai biết đó chỉ là màu sắc của đá hay thực sự từng có những tế phẩm đẫm máu nhuốm lên nơi đây.
Trong các góc tối, những bộ xương động vật, đầu lâu dã thú treo lủng lẳng như những vật trang trí kỳ dị, ánh lửa bập bùng từ những ngọn đèn dầu khiến bóng chúng chập chờn, tạo thành những hình ảnh méo mó quái dị trên vách đá.
Không một chướng ngại nào ngăn cản họ. Dưới sự dẫn dắt của Đồ Ma Cốt, Tâm An nhanh chóng tiến sâu vào tế đàn, đến tận nơi thâm u nhất, nơi ở của Đại Vu sư.
Trước mặt họ, một cánh cửa đá lớn hiện ra, rắn chắc, cổ kính, hai bên có khắc những hoa văn uốn lượn giống như những con rắn quấn quanh thân thể thần linh. Đồ Ma Cốt dừng bước, quay đầu nhìn Tâm An, trầm giọng nói:
- Chỗ này đây. Đại Vu sư đang ở bên trong, chúng ta vào đi.
Tâm An khẽ gật đầu, bước theo Đồ Ma Cốt vào bên trong.
Ngay khi vượt qua cánh cửa đá, không gian trước mặt mở rộng ra, để lộ một căn thạch thất rộng lớn, u tối. Ở trung tâm là một đống lửa cháy âm ỉ, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa chỉ đủ soi rõ một thân ảnh gù gù đang ngồi quay lưng lại với họ. Đó chính là Đại Vu sư.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng gỗ cháy tí tách vang vọng. Khói từ đống lửa cuộn lên thành từng làn mỏng manh, mang theo mùi thảo dược cay nồng và một thứ hương vị quái dị không rõ tên.
Đồ Ma Cốt không tiến thêm nữa, mà chỉ đứng yên một lát, rồi khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cung kính:
- Đại Vu sư, người này đã đến.
Không có hồi đáp ngay lập tức. Vị Đại Vu sư kia vẫn im lặng, chỉ có đống lửa tiếp tục cháy, những tia sáng phản chiếu trên chiếc áo choàng cũ kỹ, xơ xác của lão.
Không khí nặng nề kéo dài trong vài khoảnh khắc, rồi Đồ Ma Cốt quay lại, nhìn Tâm An một cái, thấp giọng nói:
- Các ngươi nói chuyện đi. Ta ra ngoài trước.
Nói xong, lão chậm rãi xoay người, bước ra khỏi thạch thất, để lại Tâm An và người kia trong không gian u tối này.
Tâm An không vội lên tiếng. Cầu đưa mắt quan sát xung quanh.
Bên trong căn phòng này không có nhiều vật dụng, ngoại trừ một vài bệ đá cũ kỹ, vài chiếc chum đựng không rõ thứ gì, và một pho tượng đá kỳ quái đặt ngay trước mặt cậu.
Pho tượng này không giống những pho tượng thần linh phổ biến, mà lại là hình dáng của một con thú dữ, một con khuyển thần cổ quái với thân hình vạm vỡ, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào nền đá. Đôi mắt nó trống rỗng nhưng lại như đang nhìn thẳng vào linh hồn người đối diện, mang theo một loại áp lực vô hình. Dưới ánh lửa mờ nhạt, những vết rạn nứt trên tượng khiến nó trông như một sinh vật vừa chui ra từ địa ngục, mang theo khí tức của năm tháng xa xưa.
Tâm An đứng lặng trước bức tượng đá, ánh mắt trầm tư.
Không rõ pho tượng này có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần đứng trước nó, Tâm An đã cảm nhận được một luồng hơi thở kỳ dị đang lặng lẽ cuộn quanh nơi này, tựa như có một sự sống nào đó đang ẩn giấu trong bóng tối.
Bên trong tế đàn u tối, ánh lửa bập bùng từ đống than hồng phản chiếu lên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của Đại Vu sư, tạo thành những bóng tối chập chờn trên vách đá. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách và hơi thở đều đặn của hai người.
Tâm An không lên tiếng trước. Cậu biết người trước mặt chắc chắn không phải người tầm thường, hơn nữa cũng không phải loại người có thể tùy tiện hấp tấp mà đối đáp.
Đại Vu sư vẫn chưa quay đầu lại, giọng nói khàn khàn vang lên, như thể lão đang trò chuyện với một kẻ đã quen biết từ lâu:
- Ngươi từ Trung Thổ đến?
Giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo một loại uy nghi không thể kháng cự.
Tâm An chắp tay đáp:
- Vãn bối đúng là từ Trung Thổ đến.
- Ngươi tên gì?
- Tâm An.
- Tâm An… cái tên này thật thú vị. Bình an trong tâm, hay là tìm kiếm sự an ổn?
Tâm An chỉ cười nhẹ, không trả lời.
Đại Vu sư không tiếp tục truy vấn, mà thay vào đó lại nhìn Tâm An với ánh mắt sâu thẳm, như thể đang suy xét điều gì đó. Một lúc sau, ông chậm rãi lên tiếng:
- Lão phu nghe nói ngươi đã cứu giúp không ít người Miêu khỏi yêu thú t·ấn c·ông. Có thể kể lại một lần không?
Tâm An liền thuật lại toàn bộ sự việc, từ lúc cậu vô tình chạm trán bọn họ đang bị một đám yêu thú t·ấn c·ông, đến việc cậu ra tay giúp đỡ những người Miêu, rồi cuối cùng là được bọn họ đưa đến đây. Tâm An kể đơn giản, không phóng đại cũng không thêm bớt điều gì.
Đại Vu sư lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng gật gù. Khi Tâm An kể xong, lão mới từ từ quay người lại.
Dưới ánh sáng leo lét, khuôn mặt Đại Vu sư cuối cùng cũng lộ rõ. Đó là một lão nhân với mái tóc bạc trắng rối bù, gương mặt đầy những nếp nhăn của năm tháng, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên thế gian.
Lão nhìn Tâm An một lúc lâu, ánh mắt ôn hòa mà hiền lành, chậm rãi nói:
- Ngươi là đệ tử Thanh Vân Môn?
Tâm An thoáng sững sờ, nhưng vẫn gật đầu:
- Đúng vậy.
- Thanh Vân Môn mấy trăm năm nay vẫn luôn có những đệ tử như thế này. Không màng danh lợi, không xen vào thế sự, nhưng lại hữu duyên với nhân gian.
Lão dừng lại một chút, rồi thở dài:
- Chỉ có điều… ngươi không có mệnh cách.
Tâm An giật mình, ánh mắt chấn động.
Không có mệnh cách?
Tâm An nhớ lại lời Chu Nhất Tiên từng nói khi trước, cũng từng nói cậu là người "không có mệnh cách" tương lai không thể nhìn thấy, là một người đi trên con đường không thể đoán trước.
Bây giờ, ngay cả Đại Vu sư cũng nói như vậy?
Chẳng lẽ số mệnh thật sự đã được định sẵn hay sao? Tại sao một số người lại có thể nhìn thấy số mệnh của kẻ khác?
Trong lòng Tâm An dấy lên một cảm giác hoang mang khó tả. Nhưng chưa đợi Tâm An suy nghĩ thêm, ánh mắt Đại Vu sư bỗng nhiên dừng lại trên trán cậu. Lão nhìn chằm chằm vào vết bớt trên trán Tâm An.
Vết bớt hình hoa sen mười hai cánh.
Ánh mắt Đại Vu sư đột nhiên toát lên vẻ kích động. Lão bước lên một bước, thân ảnh gầy gò nhưng lại như mang theo một áp lực vô hình, đôi mắt sắc bén như điện, chăm chú nhìn vết bớt trên trán Tâm An, đôi môi khẽ run lên.
Trong khoảnh khắc đó, Tâm An có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Đại Vu sư trở nên dồn dập hơn.
Cảm giác uy nghiêm tĩnh lặng ban đầu đã hoàn toàn biến mất. Bầu không khí trong thạch thất trở nên nặng nề đến khó tả.
Tâm An kinh ngạc nhìn Đại Vu sư, trong lòng không khỏi dấy lên một dự cảm bất an. Cậu không biết tại sao vết bớt này lại có thể khiến vị Đại Vu sư tôn kính của Miêu tộc lại kích động đến vậy. Nhưng từ trong sâu thẳm, cậu mơ hồ cảm nhận được…
Người này có đạo hạnh rất cao, cao đến mức khó mà tưởng tượng. Không phải là người mà cậu có thể chống lại vào thời điểm này.
Bàn tay già nua của Đại Vu sư khẽ run lên, ánh mắt vốn đã sâu thẳm nay càng thêm phần dao động, như thể trong tâm trí ông đang hiện lên một hình ảnh nào đó từ rất lâu về trước. Khuôn mặt nhăn nheo bỗng nhiên tràn ngập vẻ hồi tưởng, đôi mắt khẽ nheo lại, phản chiếu ánh lửa lập lòe trong căn thạch thất tăm tối.
Khoảnh khắc ấy, Tâm An có thể cảm nhận được rõ ràng, vị Đại Vu sư trước mặt không còn là một lão nhân uy nghiêm của Miêu tộc, mà như đã trở về quá khứ, trở về một đoạn ký ức xa xăm đầy chấn động.
Không khí trong phòng như lắng lại, chỉ còn tiếng củi lửa lách tách cháy trong chiếc lư hương đặt giữa điện tế.
Nhưng rồi, rất nhanh, Đại Vu sư thu lại tất cả những cảm xúc ấy.
Ông nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh. Tuy nhiên, ánh mắt nhìn Tâm An lúc này đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như trước đó chỉ là sự quan sát khách sáo, thì giờ đây, trong ánh mắt ấy có sự nghiêm túc, có sự suy xét sâu xa, và thậm chí, còn có cả một nét kính trọng khó giấu.
Tâm An âm thầm nhận ra sự thay đổi ấy. Cậu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi.
Đại Vu sư khẽ thở dài một tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo một sức nặng kỳ lạ:
- Tâm An… ngươi rất đặc biệt.
Tâm An khẽ giật mình. Cậu không biết những lời này có ý nghĩa gì, nhưng từ thần thái của Đại Vu sư, cậu hiểu rằng lão không nói một cách tùy tiện. Đại Vu sư im lặng thêm một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ngươi có muốn nghe một truyền thuyết cổ xưa của bộ tộc ta không?
Tâm An nhướng mày, trong lòng dâng lên một sự tò mò khó hiểu. Một nhân vật có địa vị cao quý như Đại Vu sư lại muốn đích thân kể cho cậu nghe một truyền thuyết?
Điều này chắc chắn không đơn giản. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng quắc kia, chậm rãi gật đầu:
- Vâng, xin thỉnh giáo Đại Vu sư.
Trong lòng Tâm An dâng lên một linh cảm mãnh liệt. Câu chuyện sắp được kể ra… Có lẽ sẽ không chỉ là một truyền thuyết đơn thuần.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan