Chương 60: Thất Lý Đồng
26/04/2025
10
8.5
Chương 60: Thất Lý Đồng
Đoàn người gian nan băng qua sơn đạo chật hẹp và tối tăm, ánh mặt trời chói lóa cuối cùng cũng hiện ra nơi cuối con đường. Những tia nắng đầu ngày len qua các khe đá, soi rọi lên từng giọt nước còn đọng trên vách, khiến chúng phản chiếu những tia sáng lấp lánh như vô số viên ngọc nhỏ.
Tâm An khẽ nheo mắt, dần thích ứng với ánh sáng sau quãng đường dài chìm trong bóng tối. Trước mặt cậu, một thung lũng rộng lớn mở ra, khác hẳn với sự âm u, ẩm ướt của con đường núi phía sau. Không gian bỗng trở nên khoáng đạt, gió thổi nhẹ mang theo mùi thơm của cỏ cây và mùi đất ẩm đặc trưng sau những cơn mưa.
Ở giữa thung lũng, một bản làng của người Miêu trải dài theo dòng suối trong veo, phản chiếu sắc trời xanh thẳm. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ nhưng vững chãi được dựng trên nền đất bằng hoặc tựa vào vách núi. Một số căn nhà còn xây sát nhau, tạo thành những cụm nhỏ đầy ấm cúng.
Nổi bật giữa bản làng là dòng suối uốn lượn, nước chảy róc rách như một khúc ca vui vẻ giữa núi rừng. Dọc hai bên bờ, cây cối xanh mướt, thấp thoáng bóng những người Miêu tộc bận rộn với công việc thường ngày.
Bắc ngang dòng suối là ba cây cầu với kiểu dáng hoàn toàn khác nhau. Hai cây cầu đá lớn, được đẽo từ một tảng đá khổng lồ, thô ráp nhưng kiên cố. Phương pháp xây cầu này đặc trưng của vùng Nam Cương, đơn giản nhưng thực dụng, có thể trụ vững qua nhiều năm tháng.
Cây cầu cong chạm từ tiểu thạch, không có trụ đế mà được ghép từ nhiều mảnh đá nhỏ, tạo thành một vòng cung duyên dáng bắt ngang dòng suối. Kiểu dáng cầu mang phong cách của những cây cầu trung thổ, khiến Tâm An không khỏi ngạc nhiên. Tại sao một kiến trúc như vậy lại xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong vùng núi Nam Cương này?
Càng tiến vào trong bản, không khí càng trở nên nhộn nhịp. Người Miêu đi lại đông đúc, rộn ràng với những câu nói chuyện bằng thổ ngữ của họ. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh của cối giã gạo, tiếng lửa reo tí tách trong bếp, tiếng trẻ con đùa nghịch vui vẻ dưới ánh nắng mai.
Tâm An lặng lẽ quan sát, nhưng càng nghe những cuộc trò chuyện rôm rả, cậu càng cảm thấy một chữ cũng không hiểu. Ngôn ngữ của họ nhanh và luyến láy, như tiếng chim hót giữa núi rừng. Mặc dù vậy, từ những ánh mắt hiếu kỳ nhưng thân thiện của dân làng, cậu cảm nhận được sự chào đón nồng hậu của họ.
Dẫn đầu đoàn người, vị thủ lĩnh Miêu tộc quay lại, nở một nụ cười đầy ý nghĩa:
- Chàng trai đến từ Trung Nguyên, từ nay, bản làng này sẽ tiếp đón cậu như một vị khách quý.
Dưới ánh nắng dần gắt, Thất Lý Đồng hiện ra như một bức tranh sống động, vừa nguyên sơ hoang dã, vừa tràn ngập nhịp sống. Đoàn người dần len lỏi vào dòng chảy tấp nập của Miêu nhân trên con đường lớn chạy dọc theo dòng suối.
Một bên là những ngôi nhà gỗ san sát, mái lợp cỏ tranh hoặc ván gỗ, tường vách mộc mạc không sơn phết màu mè nhưng lại treo đầy xương cốt và nanh vuốt của dã thú. Càng là loài mãnh thú hung dữ, dấu tích của chúng xuất hiện trên cửa nhà càng nhiều, như một minh chứng hùng hồn cho sự gan dạ của chủ nhân.
Bên kia bờ suối, nước trong như gương, phản chiếu rõ từng viên sỏi trắng dưới đáy. Cá lớn cá bé bơi lội thành đàn, đôi khi lại có một con cá chép đỏ rực quẫy mạnh, tạo nên những vòng sóng lan tỏa.
Xa xa, một con phi cầm lớn lượn trên bầu trời, đôi cánh đen nhánh xé gió lao xuống, chao nghiêng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. Nó vỗ cánh vài lần, đầu ngẩng cao cảnh giác nhìn quanh, rồi mới thu cánh lại, để mặc thân thể trôi bồng bềnh theo dòng chảy.
Không khí nơi đây khác biệt hoàn toàn với Trung Thổ phồn hoa, mang một vẻ hoang dã nhưng không hề lạc hậu. Hai bên đường, vô số gian hàng tạm bợ được dựng lên từ tre nứa và vải bố, hàng hóa bày la liệt trên những tấm da thú.
Một số quầy chuyên buôn bán da lông, xương thú, thịt rừng mới săn được, mùi huyết tươi hòa lẫn trong không khí, thỉnh thoảng có vài con ruồi vo ve nhưng lập tức bị chủ quán đuổi đi bằng những chiếc quạt kết từ lông chim.
Có nơi lại bán thuốc thảo dược, những bó rễ cây, lá khô được gói kỹ trong lá chuối hoặc túi vải, tỏa ra mùi hăng hắc đặc trưng. Một vài gian hàng nhỏ hơn bày biện trang sức bạc, đá quý và ngọc thạch, ánh sáng phản chiếu trên những viên ngọc lưu ly tạo thành một thứ sắc màu huyền ảo, khiến không ít kẻ qua đường phải dừng chân ngắm nghía.
Tâm An lặng lẽ bước đi, mắt nhìn ngắm xung quanh. Thất Lý Đồng quả nhiên rộng lớn, càng tiến vào sâu, đường đi càng nhiều ngã rẽ như những cành cây xòe ra tứ phía, dẫn vào những khu dân cư ẩn mình dưới tán rừng rậm. Nhà cửa của người Miêu phần lớn làm bằng gỗ, cao ráo với những hàng hiên rộng lớn, cột trụ chạm trổ hoa văn kỳ lạ, mái lợp ngói gỗ sẫm màu, trông vừa cổ kính vừa vững chãi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tâm An khựng lại. Giữa những ngôi nhà bình dị của Miêu nhân, một công trình hùng vĩ sừng sững trên lưng chừng núi, cao lớn và trang nghiêm đến lạ thường. Đó là một kiến trúc bằng đá tảng xám xanh, tường cao chót vót, mang theo nét uy nghiêm.
Người dẫn đường hạ giọng nói nhỏ:
- Đó là tế đàn của người Miêu.
Nghe vậy, trong lòng Tâm An khẽ dao động. Tế đàn… một nơi mang ý nghĩa thiêng liêng tột bậc trên vùng đất Nam Cương này. Trong tín ngưỡng của người Miêu, lời nói của đại vu sư tế đàn chính là sấm truyền từ thần linh.
Thuở xa xưa, khi năm bộ tộc còn tranh đấu không ngừng, mỗi khi c·hiến t·ranh sắp bùng nổ, các tộc trưởng đều phải lên đàn tế, quỳ trước đại vu sư và chờ phán quyết. Nếu thần linh đồng ý, tức là nếu đại vu sư gật đầu, bọn họ mới có thể phát động cuộc chiến.
Từ đó có thể thấy, địa vị của đại vu sư tế đàn trong lòng Miêu nhân cao đến nhường nào. Những người này vô cùng thần bí, hiếm khi lộ diện, lại càng ít tiếp xúc với người ngoại tộc.
Lúc này, ánh nắng phủ lên Thất Lý Đồng một sắc vàng ấm áp, những dải khói bếp vương vấn bay lên từ các mái nhà, hòa quyện với hương thơm của các loại thảo mộc đang phơi khô trước hiên. Một vài đứa trẻ Miêu nhân đùa nghịch bên bờ suối, ném những viên sỏi xuống nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Đoàn người chậm rãi tiến đến trước một tòa nhà gỗ khổng lồ nằm ở trung tâm Thất Lý Đồng. Đây là nơi ở của Đồ Ma Cốt, vị tộc trưởng có quyền lực tối cao của người Miêu, chỉ đứng dưới Đại Vu sư.
Tòa nhà này không có vẻ lộng lẫy như những phủ đệ của các đại tộc phương Bắc, nhưng lại toát lên một khí thế uy nghiêm. Những cây cột gỗ lớn chống đỡ mái nhà, trên đỉnh cột treo những chiếc đầu lâu thú dữ, lấp loáng dưới ánh lửa.
Vách nhà khắc những hoa văn cổ xưa, mô tả những trận chiến huyền thoại, những con thú linh thiêng và những vu sư vĩ đại của tộc Miêu. Không khí nơi đây mang theo mùi ngai ngái của thảo dược, quyện cùng hương trầm từ những bếp lửa ẩn hiện trong bóng tối.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, để lộ một không gian rộng rãi bên trong. Trung tâm gian phòng là một bệ đá thấp, phía trên bày biện các loại hương liệu và những bát đồng chứa chất lỏng sền sệt, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Giữa căn phòng, Đồ Ma Cốt đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ gỗ mun, lưng ghế khắc hình một con bạch lang khổng lồ đang ngẩng đầu tru lên trời.
Ông là một lão nhân tuổi đã ngoài thất tuần, mái tóc trắng xõa dài đến ngang lưng, đôi mắt hằn sâu dấu vết của thời gian nhưng vẫn sáng rực như chim ưng.
Chiếc áo khoác bằng da sói trắng phủ lên thân thể gầy gò nhưng vững chãi, trên cổ là một chuỗi ngọc lớn được chạm khắc hình thần thú, mỗi viên ngọc tựa như chứa đựng linh hồn của tổ tiên người Miêu.
Khi đoàn người bước vào, lão nhân chậm rãi mở mắt, ánh nhìn sắc bén lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Tâm An. Không ai nói gì, bầu không khí trong phòng dường như trở nên nặng nề.
Một người trong nhóm bước lên, kính cẩn cúi đầu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện Tâm An giải cứu dân làng. Giọng anh ta trầm ổn nhưng hào hứng, từng chi tiết từ lúc bọn họ bị yêu thú t·ấn c·ông. Rồi đến cảnh tượng chàng thanh niên trẻ tuổi dùng kiếm chém g·iết địch nhân như thế nào, đều được thuật lại rõ ràng.
Càng nghe, ánh mắt Đồ Ma Cốt càng sáng lên. Khi câu chuyện kết thúc, lão nhân không vội lên tiếng, mà chỉ ngồi im lặng suy nghĩ, ánh lửa trong phòng phản chiếu lên gương mặt đầy những nếp nhăn của ông, tựa như một pho tượng cổ xưa.
Cuối cùng, lão chậm rãi cất giọng trầm thấp:
- Chàng trai trẻ, ân nghĩa của ngươi, người Miêu chúng ta không bao giờ quên. Nhưng chuyện này không đơn giản, ta cần bẩm báo với Đại Vu sư.
Vừa nghe đến hai chữ "Đại Vu sư" những người có mặt trong phòng đều đồng loạt cúi đầu, nét mặt kính cẩn xen lẫn chút sợ hãi. Tâm An liếc nhìn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò.
Không lâu sau, một phụ tá của Đồ Ma Cốt vội vã rời đi, rõ ràng là để truyền tin đến tế đàn.
Tộc trưởng người Miêu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nâng chén trà bằng gốm sứ thô ráp lên nhấp một ngụm, ánh mắt như đang đánh giá Tâm An. Không khí trong phòng vẫn trầm lắng, chỉ có tiếng củi cháy lách tách trong bếp than bên cạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, người phụ tá quay trở lại, tiến nhanh đến bên Đồ Ma Cốt rồi thì thầm vài câu.
Đồ Ma Cốt nghe xong, thần sắc trở nên nghiêm nghị hơn hẳn. Ông đứng dậy, chắp tay trịnh trọng hướng về phía Tâm An:
- Đại Vu sư muốn gặp ngươi.
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến mọi người trong phòng đều sững sờ. Ngay sau đó, Đồ Ma Cốt đích thân dẫn đầu đoàn người, cùng một nhóm thủ vệ hộ tống Tâm An đi về phía tế đàn.
Tế đàn nằm trên một ngọn núi nhỏ ở phía bắc Thất Lý Đồng, nơi này xưa nay vẫn luôn được xem là cấm địa, chỉ có các vu sư cao cấp mới được phép lui tới.
Con đường dẫn đến đó là một lối đi lát đá, uốn lượn giữa những tán cây rậm rạp. Càng tiến vào sâu, ánh đèn từ khu dân cư dần khuất bóng, thay vào đó là bóng tối âm u và những tiếng côn trùng rả rích.
Hai bên đường, những chiếc cột gỗ cao v·út cắm dọc theo lối đi, trên đỉnh mỗi cột đều treo đầu lâu của những loài thú dữ, gió thổi qua làm chúng khẽ lay động, phát ra những tiếng lách cách rờn rợn.
Khi đến gần tế đàn, ánh lửa bập bùng soi sáng những phiến đá khổng lồ xếp thành bậc thang dẫn lên một cánh cổng lớn. Cánh cổng này được chạm trổ tinh xảo, khắc hình thần thú che chở cho bộ tộc, bên trên là những ký tự cổ xưa uốn lượn như dòng chảy của thời gian.
Một hàng dài thủ vệ đứng dọc hai bên cổng vào tế đàn, bọn họ mặc giáp da màu đen, mỗi người đều đeo một thanh loan đao sắc bén bên hông, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng kẻ bước qua.
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Ma Cốt, họ không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Tâm An chậm rãi bước lên những bậc thang cao ngất, cảm nhận được không khí nơi này có chút khác thường.
Hương trầm lượn lờ trong không gian, tạo thành những làn khói mờ ảo quẩn quanh dưới ánh sáng yếu ớt. Từ sâu bên trong tế đàn, tiếng chuông đồng vang vọng, mỗi một hồi chuông đều mang theo cảm giác huyền bí khó tả, tựa như đang kết nối với một thế giới khác.
Cuối cùng, trước mặt hắn, cánh cửa đá nặng nề dần mở ra.
Bên trong đó, Đại Vu sư đang chờ.
Đoàn người gian nan băng qua sơn đạo chật hẹp và tối tăm, ánh mặt trời chói lóa cuối cùng cũng hiện ra nơi cuối con đường. Những tia nắng đầu ngày len qua các khe đá, soi rọi lên từng giọt nước còn đọng trên vách, khiến chúng phản chiếu những tia sáng lấp lánh như vô số viên ngọc nhỏ.
Tâm An khẽ nheo mắt, dần thích ứng với ánh sáng sau quãng đường dài chìm trong bóng tối. Trước mặt cậu, một thung lũng rộng lớn mở ra, khác hẳn với sự âm u, ẩm ướt của con đường núi phía sau. Không gian bỗng trở nên khoáng đạt, gió thổi nhẹ mang theo mùi thơm của cỏ cây và mùi đất ẩm đặc trưng sau những cơn mưa.
Ở giữa thung lũng, một bản làng của người Miêu trải dài theo dòng suối trong veo, phản chiếu sắc trời xanh thẳm. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ nhưng vững chãi được dựng trên nền đất bằng hoặc tựa vào vách núi. Một số căn nhà còn xây sát nhau, tạo thành những cụm nhỏ đầy ấm cúng.
Nổi bật giữa bản làng là dòng suối uốn lượn, nước chảy róc rách như một khúc ca vui vẻ giữa núi rừng. Dọc hai bên bờ, cây cối xanh mướt, thấp thoáng bóng những người Miêu tộc bận rộn với công việc thường ngày.
Bắc ngang dòng suối là ba cây cầu với kiểu dáng hoàn toàn khác nhau. Hai cây cầu đá lớn, được đẽo từ một tảng đá khổng lồ, thô ráp nhưng kiên cố. Phương pháp xây cầu này đặc trưng của vùng Nam Cương, đơn giản nhưng thực dụng, có thể trụ vững qua nhiều năm tháng.
Cây cầu cong chạm từ tiểu thạch, không có trụ đế mà được ghép từ nhiều mảnh đá nhỏ, tạo thành một vòng cung duyên dáng bắt ngang dòng suối. Kiểu dáng cầu mang phong cách của những cây cầu trung thổ, khiến Tâm An không khỏi ngạc nhiên. Tại sao một kiến trúc như vậy lại xuất hiện ở nơi sâu thẳm trong vùng núi Nam Cương này?
Càng tiến vào trong bản, không khí càng trở nên nhộn nhịp. Người Miêu đi lại đông đúc, rộn ràng với những câu nói chuyện bằng thổ ngữ của họ. Tiếng cười nói vang lên khắp nơi, hòa lẫn với âm thanh của cối giã gạo, tiếng lửa reo tí tách trong bếp, tiếng trẻ con đùa nghịch vui vẻ dưới ánh nắng mai.
Tâm An lặng lẽ quan sát, nhưng càng nghe những cuộc trò chuyện rôm rả, cậu càng cảm thấy một chữ cũng không hiểu. Ngôn ngữ của họ nhanh và luyến láy, như tiếng chim hót giữa núi rừng. Mặc dù vậy, từ những ánh mắt hiếu kỳ nhưng thân thiện của dân làng, cậu cảm nhận được sự chào đón nồng hậu của họ.
Dẫn đầu đoàn người, vị thủ lĩnh Miêu tộc quay lại, nở một nụ cười đầy ý nghĩa:
- Chàng trai đến từ Trung Nguyên, từ nay, bản làng này sẽ tiếp đón cậu như một vị khách quý.
Dưới ánh nắng dần gắt, Thất Lý Đồng hiện ra như một bức tranh sống động, vừa nguyên sơ hoang dã, vừa tràn ngập nhịp sống. Đoàn người dần len lỏi vào dòng chảy tấp nập của Miêu nhân trên con đường lớn chạy dọc theo dòng suối.
Một bên là những ngôi nhà gỗ san sát, mái lợp cỏ tranh hoặc ván gỗ, tường vách mộc mạc không sơn phết màu mè nhưng lại treo đầy xương cốt và nanh vuốt của dã thú. Càng là loài mãnh thú hung dữ, dấu tích của chúng xuất hiện trên cửa nhà càng nhiều, như một minh chứng hùng hồn cho sự gan dạ của chủ nhân.
Bên kia bờ suối, nước trong như gương, phản chiếu rõ từng viên sỏi trắng dưới đáy. Cá lớn cá bé bơi lội thành đàn, đôi khi lại có một con cá chép đỏ rực quẫy mạnh, tạo nên những vòng sóng lan tỏa.
Xa xa, một con phi cầm lớn lượn trên bầu trời, đôi cánh đen nhánh xé gió lao xuống, chao nghiêng giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước. Nó vỗ cánh vài lần, đầu ngẩng cao cảnh giác nhìn quanh, rồi mới thu cánh lại, để mặc thân thể trôi bồng bềnh theo dòng chảy.
Không khí nơi đây khác biệt hoàn toàn với Trung Thổ phồn hoa, mang một vẻ hoang dã nhưng không hề lạc hậu. Hai bên đường, vô số gian hàng tạm bợ được dựng lên từ tre nứa và vải bố, hàng hóa bày la liệt trên những tấm da thú.
Một số quầy chuyên buôn bán da lông, xương thú, thịt rừng mới săn được, mùi huyết tươi hòa lẫn trong không khí, thỉnh thoảng có vài con ruồi vo ve nhưng lập tức bị chủ quán đuổi đi bằng những chiếc quạt kết từ lông chim.
Có nơi lại bán thuốc thảo dược, những bó rễ cây, lá khô được gói kỹ trong lá chuối hoặc túi vải, tỏa ra mùi hăng hắc đặc trưng. Một vài gian hàng nhỏ hơn bày biện trang sức bạc, đá quý và ngọc thạch, ánh sáng phản chiếu trên những viên ngọc lưu ly tạo thành một thứ sắc màu huyền ảo, khiến không ít kẻ qua đường phải dừng chân ngắm nghía.
Tâm An lặng lẽ bước đi, mắt nhìn ngắm xung quanh. Thất Lý Đồng quả nhiên rộng lớn, càng tiến vào sâu, đường đi càng nhiều ngã rẽ như những cành cây xòe ra tứ phía, dẫn vào những khu dân cư ẩn mình dưới tán rừng rậm. Nhà cửa của người Miêu phần lớn làm bằng gỗ, cao ráo với những hàng hiên rộng lớn, cột trụ chạm trổ hoa văn kỳ lạ, mái lợp ngói gỗ sẫm màu, trông vừa cổ kính vừa vững chãi.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tâm An khựng lại. Giữa những ngôi nhà bình dị của Miêu nhân, một công trình hùng vĩ sừng sững trên lưng chừng núi, cao lớn và trang nghiêm đến lạ thường. Đó là một kiến trúc bằng đá tảng xám xanh, tường cao chót vót, mang theo nét uy nghiêm.
Người dẫn đường hạ giọng nói nhỏ:
- Đó là tế đàn của người Miêu.
Nghe vậy, trong lòng Tâm An khẽ dao động. Tế đàn… một nơi mang ý nghĩa thiêng liêng tột bậc trên vùng đất Nam Cương này. Trong tín ngưỡng của người Miêu, lời nói của đại vu sư tế đàn chính là sấm truyền từ thần linh.
Thuở xa xưa, khi năm bộ tộc còn tranh đấu không ngừng, mỗi khi c·hiến t·ranh sắp bùng nổ, các tộc trưởng đều phải lên đàn tế, quỳ trước đại vu sư và chờ phán quyết. Nếu thần linh đồng ý, tức là nếu đại vu sư gật đầu, bọn họ mới có thể phát động cuộc chiến.
Từ đó có thể thấy, địa vị của đại vu sư tế đàn trong lòng Miêu nhân cao đến nhường nào. Những người này vô cùng thần bí, hiếm khi lộ diện, lại càng ít tiếp xúc với người ngoại tộc.
Lúc này, ánh nắng phủ lên Thất Lý Đồng một sắc vàng ấm áp, những dải khói bếp vương vấn bay lên từ các mái nhà, hòa quyện với hương thơm của các loại thảo mộc đang phơi khô trước hiên. Một vài đứa trẻ Miêu nhân đùa nghịch bên bờ suối, ném những viên sỏi xuống nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Đoàn người chậm rãi tiến đến trước một tòa nhà gỗ khổng lồ nằm ở trung tâm Thất Lý Đồng. Đây là nơi ở của Đồ Ma Cốt, vị tộc trưởng có quyền lực tối cao của người Miêu, chỉ đứng dưới Đại Vu sư.
Tòa nhà này không có vẻ lộng lẫy như những phủ đệ của các đại tộc phương Bắc, nhưng lại toát lên một khí thế uy nghiêm. Những cây cột gỗ lớn chống đỡ mái nhà, trên đỉnh cột treo những chiếc đầu lâu thú dữ, lấp loáng dưới ánh lửa.
Vách nhà khắc những hoa văn cổ xưa, mô tả những trận chiến huyền thoại, những con thú linh thiêng và những vu sư vĩ đại của tộc Miêu. Không khí nơi đây mang theo mùi ngai ngái của thảo dược, quyện cùng hương trầm từ những bếp lửa ẩn hiện trong bóng tối.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, để lộ một không gian rộng rãi bên trong. Trung tâm gian phòng là một bệ đá thấp, phía trên bày biện các loại hương liệu và những bát đồng chứa chất lỏng sền sệt, phản chiếu ánh sáng mờ ảo. Giữa căn phòng, Đồ Ma Cốt đang ngồi trên một chiếc ghế làm từ gỗ mun, lưng ghế khắc hình một con bạch lang khổng lồ đang ngẩng đầu tru lên trời.
Ông là một lão nhân tuổi đã ngoài thất tuần, mái tóc trắng xõa dài đến ngang lưng, đôi mắt hằn sâu dấu vết của thời gian nhưng vẫn sáng rực như chim ưng.
Chiếc áo khoác bằng da sói trắng phủ lên thân thể gầy gò nhưng vững chãi, trên cổ là một chuỗi ngọc lớn được chạm khắc hình thần thú, mỗi viên ngọc tựa như chứa đựng linh hồn của tổ tiên người Miêu.
Khi đoàn người bước vào, lão nhân chậm rãi mở mắt, ánh nhìn sắc bén lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Tâm An. Không ai nói gì, bầu không khí trong phòng dường như trở nên nặng nề.
Một người trong nhóm bước lên, kính cẩn cúi đầu, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện Tâm An giải cứu dân làng. Giọng anh ta trầm ổn nhưng hào hứng, từng chi tiết từ lúc bọn họ bị yêu thú t·ấn c·ông. Rồi đến cảnh tượng chàng thanh niên trẻ tuổi dùng kiếm chém g·iết địch nhân như thế nào, đều được thuật lại rõ ràng.
Càng nghe, ánh mắt Đồ Ma Cốt càng sáng lên. Khi câu chuyện kết thúc, lão nhân không vội lên tiếng, mà chỉ ngồi im lặng suy nghĩ, ánh lửa trong phòng phản chiếu lên gương mặt đầy những nếp nhăn của ông, tựa như một pho tượng cổ xưa.
Cuối cùng, lão chậm rãi cất giọng trầm thấp:
- Chàng trai trẻ, ân nghĩa của ngươi, người Miêu chúng ta không bao giờ quên. Nhưng chuyện này không đơn giản, ta cần bẩm báo với Đại Vu sư.
Vừa nghe đến hai chữ "Đại Vu sư" những người có mặt trong phòng đều đồng loạt cúi đầu, nét mặt kính cẩn xen lẫn chút sợ hãi. Tâm An liếc nhìn họ, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò.
Không lâu sau, một phụ tá của Đồ Ma Cốt vội vã rời đi, rõ ràng là để truyền tin đến tế đàn.
Tộc trưởng người Miêu không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nâng chén trà bằng gốm sứ thô ráp lên nhấp một ngụm, ánh mắt như đang đánh giá Tâm An. Không khí trong phòng vẫn trầm lắng, chỉ có tiếng củi cháy lách tách trong bếp than bên cạnh.
Khoảng nửa canh giờ sau, người phụ tá quay trở lại, tiến nhanh đến bên Đồ Ma Cốt rồi thì thầm vài câu.
Đồ Ma Cốt nghe xong, thần sắc trở nên nghiêm nghị hơn hẳn. Ông đứng dậy, chắp tay trịnh trọng hướng về phía Tâm An:
- Đại Vu sư muốn gặp ngươi.
Một câu nói đơn giản, nhưng khiến mọi người trong phòng đều sững sờ. Ngay sau đó, Đồ Ma Cốt đích thân dẫn đầu đoàn người, cùng một nhóm thủ vệ hộ tống Tâm An đi về phía tế đàn.
Tế đàn nằm trên một ngọn núi nhỏ ở phía bắc Thất Lý Đồng, nơi này xưa nay vẫn luôn được xem là cấm địa, chỉ có các vu sư cao cấp mới được phép lui tới.
Con đường dẫn đến đó là một lối đi lát đá, uốn lượn giữa những tán cây rậm rạp. Càng tiến vào sâu, ánh đèn từ khu dân cư dần khuất bóng, thay vào đó là bóng tối âm u và những tiếng côn trùng rả rích.
Hai bên đường, những chiếc cột gỗ cao v·út cắm dọc theo lối đi, trên đỉnh mỗi cột đều treo đầu lâu của những loài thú dữ, gió thổi qua làm chúng khẽ lay động, phát ra những tiếng lách cách rờn rợn.
Khi đến gần tế đàn, ánh lửa bập bùng soi sáng những phiến đá khổng lồ xếp thành bậc thang dẫn lên một cánh cổng lớn. Cánh cổng này được chạm trổ tinh xảo, khắc hình thần thú che chở cho bộ tộc, bên trên là những ký tự cổ xưa uốn lượn như dòng chảy của thời gian.
Một hàng dài thủ vệ đứng dọc hai bên cổng vào tế đàn, bọn họ mặc giáp da màu đen, mỗi người đều đeo một thanh loan đao sắc bén bên hông, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng kẻ bước qua.
Dưới sự dẫn dắt của Đồ Ma Cốt, họ không gặp phải bất kỳ cản trở nào.
Tâm An chậm rãi bước lên những bậc thang cao ngất, cảm nhận được không khí nơi này có chút khác thường.
Hương trầm lượn lờ trong không gian, tạo thành những làn khói mờ ảo quẩn quanh dưới ánh sáng yếu ớt. Từ sâu bên trong tế đàn, tiếng chuông đồng vang vọng, mỗi một hồi chuông đều mang theo cảm giác huyền bí khó tả, tựa như đang kết nối với một thế giới khác.
Cuối cùng, trước mặt hắn, cánh cửa đá nặng nề dần mở ra.
Bên trong đó, Đại Vu sư đang chờ.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan