Chương 59: Người Miêu tộc

26/04/2025 10 8.5
Chương 59: Người Miêu tộc

Nam Cương là vùng đất rộng lớn, bao la, trải dài đến tận cực Nam, nơi địa hình chủ yếu là núi non trùng điệp, rừng rậm hoang vu và những thảo nguyên bạt ngàn. Dân cư nơi đây thưa thớt, chủ yếu là các bộ tộc sinh sống từ đời này q·ua đ·ời khác.

Ngoài những bộ lạc man hoang ẩn sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, vùng biên thùy Nam Cương có Ngũ Đại Bộ Tộc gồm: Miêu, Thổ, Tráng, Lê, Cao Sơn. Mỗi bộ tộc có phong tục, tập quán và sinh hoạt riêng biệt, cùng nhau tạo nên thế cân bằng trong vùng đất này.

Tráng tộc là bộ tộc có dân số đông nhất, chiếm khoảng 40% tổng nhân khẩu của Nam Cương. Họ chủ yếu sinh sống tại vùng đất thấp, dựa vào nông nghiệp, săn bắt và buôn bán.

Miêu tộc nắm giữ phần lớn vùng đất màu mỡ, có thế lực mạnh nhất. Họ giỏi về vu thuật, sử dụng độc dược và có truyền thống sống thành từng bản làng lớn.

Cao Sơn tộc dân số ít nhưng thiện chiến, sinh sống trên núi cao, chuyên săn bắt, chăn nuôi, và nổi tiếng với khả năng chiến đấu dũng mãnh.

Thổ tộc giỏi về thảo dược, hiểu biết sâu rộng về địa lý Nam Cương, sống chủ yếu trong rừng sâu và hang động tự nhiên.

Lê tộc sống du mục, buôn bán khắp Nam Cương, giỏi thương thuyết và thông thạo nhiều thứ tiếng.

Dù cùng sinh sống trên vùng đất này, nhưng mỗi bộ tộc có thế lực riêng, đôi khi hợp tác, đôi khi t·ranh c·hấp lẫn nhau. Vùng giáp ranh giữa các bộ tộc thường xuyên xảy ra xung đột về lãnh thổ.

Một số thôn làng hỗn hợp, nơi người của nhiều tộc sống chung, tạo ra sự giao thoa văn hóa. Mặc dù có lúc hòa hoãn, nhưng sự khác biệt về phong tục và quyền lợi khiến các bộ tộc luôn có lòng đề phòng nhau.

Trải qua bao thế hệ, Ngũ Đại Bộ Tộc đã định hình nên thế cục của Nam Cương, tạo nên một vùng đất vừa nguy hiểm vừa bí ẩn, nơi chỉ những kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.

Tâm An rời khỏi biên giới Trung Nguyên, bước vào vùng đất Nam Cương đầy hoang dã và bí ẩn. Suốt hơn mười ngày dài, cậu không ngừng di chuyển, băng qua từng thung lũng sâu thẳm, từng cao nguyên trải rộng, nơi gió cuốn theo hơi thở của đất trời, mang theo mùi hương hoang dại của cỏ cây và nhựa gỗ.

Dọc đường, Tâm An có dịp tiếp xúc với nhiều bộ tộc khác nhau, cảm nhận sâu sắc nét văn hóa độc đáo của từng nơi. Người Miêu tộc với những bộ y phục sặc sỡ, trang sức bạc lấp lánh trên cổ tay và chân, từng điệu múa uyển chuyển như rắn linh động, cùng những câu hát vang vọng núi rừng.
Tráng tộc thì giản dị, chất phác nhưng lại có ý chí quật cường, những chàng trai, cô gái nơi đây giỏi lao động và có thể nâng bầu rượu mà uống không say.

Cao Sơn tộc, dù ít người, nhưng mỗi người đều mạnh mẽ như dã thú, ánh mắt sắc bén và thân pháp linh hoạt tựa như báo đen trong rừng sâu.

Dọc hành trình, Tâm An cũng được thưởng thức nhiều đặc sản độc đáo chưa từng nếm qua. Rượu cần thơm nồng, thịt thú rừng nướng trên lửa than phảng phất mùi hương cháy xém, những món ăn đậm đà hương vị núi rừng như canh măng chua cay, lạp xưởng gác bếp hay cá suối nướng giòn tan. Mỗi nơi đi qua đều lưu lại trong lòng cậu một dấu ấn khó phai.

***************************

Giữa cánh rừng rậm rạp, ánh sáng mặt trời chỉ còn là những tia yếu ớt len lỏi qua từng tán lá dày đặc. Không gian âm u, ẩm ướt, mùi bùn đất hoà lẫn với hương cây cỏ hoang dại tạo nên một bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa nguy hiểm. Đột nhiên, không gian ấy bị xé toạc bởi những tiếng gầm gừ trầm thấp, xen lẫn tiếng hô quát đầy căng thẳng.

Tâm An lập tức cảnh giác, bước chân khẽ lướt qua những lớp lá khô trên mặt đất, tiến gần đến nơi phát ra âm thanh. Xuyên qua những thân cây to lớn, cậu nhìn thấy một cảnh tượng đầy hỗn loạn, một nhóm người Miêu tộc đang giao chiến với một bầy quái thú hung tợn.

Những con quái vật ấy trông giống hổ báo, nhưng to lớn hơn gấp đôi, toàn thân phủ một lớp lông đen tuyền như mực, đôi mắt đỏ rực như hai đốm lửa ma quái lập loè trong bóng tối. Móng vuốt sắc nhọn của chúng cắm sâu vào đất, mỗi bước đi đều để lại những vết hằn ghê rợn. Hắc khí cuồn cuộn tỏa ra từ cơ thể chúng, khiến không khí xung quanh như bị bóp nghẹt bởi một luồng tà ác đáng sợ.

Dưới sự t·ấn c·ông dồn dập của đám quái thú, nhóm người Miêu tộc dù nhanh nhẹn và thiện chiến nhưng vẫn rơi vào thế yếu. Bọn họ mặc trang phục dân tộc đặc trưng, v·ũ k·hí chủ yếu là loan đao, cung tên và trường thương, thân thủ linh hoạt như báo săn trong rừng rậm. Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, sự chênh lệch về số lượng vẫn khiến họ dần rơi vào nguy hiểm.

Một thanh niên Miêu tộc nhảy lên không trung, vung loan đao chém xuống con quái thú gần nhất. Ánh đao sắc bén cắt qua không khí, mang theo lực đạo mạnh mẽ, nhưng khi lưỡi đao chạm vào thân con quái vật, chỉ để lại một vết rạch nông, không hề đủ để g·iết c·hết nó.

Con quái gầm lên, vung móng vuốt phản công. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nam nhân kia cố gắng né tránh nhưng vẫn không thể thoát kịp, cả cánh tay bị tạt trúng, máu tươi phun ra, khiến anh ta lảo đảo lùi lại.

Một nữ Miêu tộc khác vung cung bắn liền ba mũi tên về phía con quái vật đang lao tới. Những mũi tên ghim thẳng vào mắt nó, khiến con thú rú lên một tiếng chói tai, điên cuồng giãy giụa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một con khác đã nhảy lên, vồ về phía nàng. Nữ nhân ấy cố gắng vung đao chống đỡ, nhưng lực của con quái quá mạnh, khiến nàng bị hất văng ra xa, lưng đập mạnh vào gốc cây, khóe miệng tràn ra vệt máu đỏ thẫm.

Tâm An siết chặt bàn tay, ánh mắt trầm xuống. Nhìn những người Miêu tộc đang dần kiệt sức chống trả, cậu không thể khoanh tay đứng nhìn.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của kim loại, Hàn Nguyệt Kiếm đã nằm trong tay cậu từ lúc nào. Sát ý vừa bùng lên, bóng dáng Tâm An đã như cơn gió lao thẳng về phía chiến trường.

Tâm An lao vào giữa trận chiến, khí thế như nước triều dâng, ánh mắt sắc bén như sao trời giữa đêm đen. Trong khoảnh khắc, cậu vung tay, Hàn Nguyệt Kiếm rời vỏ, lập tức tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương. Không khí xung quanh như đông cứng lại, từng giọt sương giá đọng trên thân kiếm, phản chiếu ánh sáng xanh nhàn nhạt đầy quỷ dị.

Bầy quái vật cảm nhận được sát ý bức người, chúng thoáng chững lại. Một con trong số đó gầm lên, gồng mình nhảy bổ về phía Tâm An, móng vuốt sắc bén chém thẳng xuống đầu cậu.

"Hàn Nguyệt Kiếm, Băng Phách Trảm"

Tâm An khẽ quát, thân ảnh như bóng quỷ, lướt sang một bên né tránh. Lưỡi kiếm trong tay vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ, chém xuống ngay khi con quái thú lao qua. Một vệt sáng băng lam lóe lên, mang theo hàn khí thấu xương. Một nửa thân thể con quái vật lập tức bị đóng băng, rồi vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Cảnh tượng ấy khiến toàn bộ chiến trường lặng đi trong khoảnh khắc. Bọn yêu vật gầm gừ đầy cảnh giác, trong mắt chúng, thiếu niên trước mặt không khác gì một sát thần giáng thế.

Nhưng Tâm An không dừng lại.

Tay trái cậu kết ấn, chân đạp bộ pháp thần diệu của Thanh Vân Môn, từng đạo kiếm quang lạnh lẽo tỏa ra xung quanh.

"Vân Hàn Kiếm Quyết—Thiên Băng Lưu Tinh"

Từng tia sáng lam sắc bắn ra từ mũi kiếm, xoáy lên như những cơn bão tuyết, cuốn lấy đám quái vật. Hàn khí bức người khiến mặt đất đông cứng, cây cối xung quanh phủ một lớp sương trắng nhàn nhạt. Lũ yêu thú bị bao phủ trong cơn băng vũ, từng con một gào rú điên cuồng trước khi bị kiếm khí xé nát hoặc đóng băng hoàn toàn.

Chỉ trong chốc lát, trận chiến vốn đang nghiêng về phe yêu vật đã hoàn toàn đảo ngược.
Những người Miêu tộc đứng gần đó không khỏi sửng sốt. Họ vốn là những chiến binh dạn dày kinh nghiệm, nhưng trước mắt họ, thiếu niên trước mắt này lại mạnh mẽ đến mức khó tin.

Một nam nhân Miêu tộc cầm thương lẩm bẩm:

- Một mình cậu ta… mà có thể g·iết sạch lũ yêu vật hung hãn này sao?

Bọn họ chưa từng thấy ai có thể chiến đấu như vậy, một mình đối đầu với cả bầy quái thú mà vẫn bình tĩnh, sắc bén như vậy. Từng đường kiếm vừa thanh thoát, lại lạnh lẽo, mang theo sát khí bức người. Mỗi nhát chém không dư thừa, không lãng phí, tinh chuẩn lấy mạng từng tên yêu vật.

Tâm An thu kiếm vào vỏ, hơi thở chỉ hơi dồn dập, rõ ràng trận chiến vừa rồi chẳng thể làm khó cậu. Cậu quay sang nhìn những người Miêu tộc, khẽ hỏi:

- Mọi người không sao chứ?

Một người Miêu tộc có vẻ là thủ lĩnh bước lên, cung kính ôm quyền:

- Đa tạ ân nhân đã ra tay tương trợ! Nếu không có cậu, e rằng chúng tôi đã bỏ mạng nơi đây.

Những người khác cũng đồng loạt cúi đầu cảm tạ, ánh mắt tràn đầy kính phục. Sau khi thu dọn chiến trường, vị thủ lĩnh Miêu tộc lên tiếng:

- Thiếu hiệp có ơn cứu mạng chúng tôi, nếu không chê, xin mời cậu về bản làng làm khách. Chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật chu đáo.

Tâm An trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu.

- Được, vừa lúc tại hạ cũng muốn tìm hiểu thêm về nơi này.

Nhóm người Miêu tộc vui mừng, lập tức dẫn đường. Dọc đường đi, Tâm An cảm nhận được rõ nét sự nhiệt tình, hào sảng của những con người nơi đây.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025