Chương 58: Thiên Tích Thôn

26/04/2025 10 8.5
Chương 58: Thiên Tích Thôn

Nằm giữa vùng đất hoang vu rộng lớn của Nam Cương, Phần Hương Cốc bề ngoài trông như một thung lũng bình thường, không tường thành kiên cố, không cấm chế quá lộ liễu. Nhưng với những ai từng có ý định xâm nhập, đây chẳng khác nào một tử địa.

Lý thuyết mà nói, nơi này hoàn toàn có thể dễ dàng thâm nhập. Tuy nhiên, thực tế lại gian nan hơn gấp trăm lần. Các cao thủ sở hữu đạo pháp xuất chúng, dù có thể ẩn giấu khí tức suốt ngày đêm, vẫn không thể tránh khỏi những cạm bẫy vô hình của Phần Hương Cốc. Bất cứ ai vượt qua ranh giới thông thường đều bị phát hiện ngay lập tức, cho dù thân pháp có quỷ dị đến đâu.

Mỗi khi có kẻ xâm nhập, một hồi chuông cảnh báo vang lên từ trong cốc, nhưng không ai biết nó xuất phát từ đâu. Ngay lập tức, hàng loạt đệ tử Phần Hương Cốc tỏa ra tuần tra, trong số đó không thiếu những cao thủ nội môn, người nào cũng tinh thông thuật truy tung, cẩn thận lục soát từng ngóc ngách.

Điều đáng sợ là, dù có che giấu đến đâu, kẻ đột nhập vẫn không thoát khỏi ánh mắt của "thứ gì đó" ẩn nấp trong bóng tối.

Tâm An không ngạc nhiên. Theo nguyên tác, Phần Hương Cốc không đơn thuần dựa vào con người để phòng thủ. Sâu bên trong thung lũng này có một loại dị thú đặc biệt, được nuôi dưỡng qua nhiều thế hệ.

Tâm An biết rằng, nếu muốn thâm nhập vào nơi này, chỉ dựa vào thuật ẩn thân là không đủ. Một kế hoạch chu toàn là điều cần thiết.

Sau nhiều ngày quan sát, cuối cùng Tâm An cũng tìm ra một cơ hội.

Cậu nhận ra rằng, dù Phần Hương Cốc là một vùng đất ẩn dật, nhưng vẫn có sự giao thương với thế giới bên ngoài. Một số thương đội từ Trung Nguyên và vùng phụ cận thường xuyên đến đây, trao đổi hàng hóa với người dân bản địa. Đó chính là con đường an toàn nhất để vào trong mà không bị nghi ngờ.

Tận dụng điều này, Tâm An cải trang thành một võ giả giang hồ, đến tìm một thương đội lớn đang chuẩn bị tiến vào Phần Hương Cốc.

Ông chủ thương đội là một lão nhân lão luyện, kinh nghiệm phong phú, từ lâu đã có quan hệ với Phần Hương Cốc. Ông ta luôn tìm kiếm những cao thủ có võ nghệ cao cường để làm hộ vệ, vì đường đến Phần Hương Cốc không chỉ có hiểm trở mà còn đầy rẫy nguy hiểm từ thổ phỉ và dã thú.

Tâm An không nói nhiều, chỉ cần một màn biểu diễn võ công ngắn gọn nhưng tinh diệu, đã khiến ông chủ thương đội mắt sáng rực. Một người trẻ tuổi nhưng nội lực thâm hậu, thân pháp linh hoạt, khiến cho ông ta vui mừng quá đỗi.

Thương đội hơn ba mươi người, dắt theo những xe hàng chất đầy vải vóc, dược liệu, và một số vật phẩm quý hiếm từ Trung Nguyên, chậm rãi tiến vào con đường nhỏ dẫn qua Phần Hương Cốc. Đoạn đường này chỉ dành riêng cho việc giao thương, được mở ra bởi chính những người trong cốc nhằm trao đổi hàng hóa với thế giới bên ngoài.

Dọc theo lối đi, hai bên là những ngọn núi đá dựng đứng, rêu phong bám đầy, cây cối rậm rạp che phủ, tạo thành một bức tường thiên nhiên hùng vĩ. Tâm An âm thầm quan sát, nhận ra không hề có bất kỳ đệ tử nào của Phần Hương Cốc lộ diện, nhưng cảm giác bị theo dõi thì chưa từng biến mất.
Tâm An thậm chí có thể cảm nhận đâu đó trong bóng tối, một đôi mắt lạnh lẽo như loài mãnh thú đang ẩn nấp, lặng lẽ quan sát từng động thái của thương đội.

Cảnh sắc xung quanh cũng dần thay đổi. Nếu như lúc đầu, con đường chỉ là một lối mòn quanh co giữa núi rừng, thì càng đi sâu vào trong, những dấu vết của nhân loại càng rõ ràng hơn.

Tâm An nhanh chóng nhận ra những điểm khác biệt trong kiến trúc của Phần Hương Cốc. Những tòa nhà gỗ thấp thoáng sau những tán cây, không mang phong thái thanh nhã thường thấy của Trung Nguyên, mà đượm màu sắc hoang dã, mạnh mẽ của vùng biên thùy phương Nam.

Những mái hiên vươn dài ra ngoài, được chạm khắc tinh xảo với hình tượng mãnh thú, có loài giống như hổ dữ đang nhe nanh, có loài lại như mãng xà uốn lượn, đôi chỗ còn có tượng linh điểu dang rộng đôi cánh như sẵn sàng bay lên trời cao. Rõ ràng, lối kiến trúc này không đơn thuần là để trang trí, mà còn mang đậm dấu ấn của tín ngưỡng thờ thần thú trong cốc.

Tâm An liếc nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết. Cậu biết rằng trong suốt tám trăm năm tồn tại, Phần Hương Cốc không hề đóng cửa hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nhưng cũng không để ai tùy tiện thâm nhập.

Từng mảng rêu phong trên các bức tường đá, từng vết đao kiếm ẩn hiện trên cột trụ, tất cả đều chứng tỏ rằng nơi đây không chỉ là một môn phái bình thường, mà còn là một vùng đất đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm lịch sử.

Đoàn thương đội tiếp tục di chuyển trong im lặng. Chỉ có tiếng bước chân dẫm lên mặt đất, lẫn với tiếng lộc cộc của bánh xe lăn qua những viên đá nhỏ. Không ai dám lên tiếng quá to, sợ ảnh hưởng đến đệ tử trong Phần Hương Cốc. Bởi bọn họ đều biết những đệ tử bên kia cùng bọn họ là người của hai thế giới. Một bên là người bình thường, một bên là đệ tử của tiên môn, không ai dám bất kính.

Bất giác, Tâm An cảm nhận được một luồng khí tức lạ lùng. Tâm An không quay đầu lại, chỉ khẽ nghiêng mắt nhìn về phía một tòa nhà đá lớn ở xa xa. Đó dường như là một đại điện cổ kính, mái ngói phủ màu đen, trên cửa treo những tấm vải đỏ sậm, trông vừa trang nghiêm lại có phần quỷ dị.

Dưới mái hiên, thấp thoáng bóng người đứng quan sát. Dù chỉ thoáng qua, Tâm An vẫn có thể cảm nhận được khí thế cường đại của kẻ đó. Một người có tu vi không hề tầm thường.

Cậu thầm siết chặt bàn tay. Nếu kẻ này chỉ là một đệ tử bình thường, hẳn sẽ không có luồng khí tức mạnh mẽ đến vậy. Có lẽ, đây chính là một trong những cao thủ của Phần Hương Cốc. Tâm An có chút tâm thần bất định, không biết có bị phát hiện không.

Bên trong Vô Cực Tâm, Vương Nhi cũng tò mò thông qua thần thức của Tâm An nhìn Phần Hương Cốc, một trong tam đại chính phái của thiên hạ, quả nhiên là khí thế bất phàm.

Thời gian dần trôi, đoàn thương đội tiếp tục di chuyển, lặng lẽ tiến về phía cổng ra khỏi cốc. Đến lúc này, Tâm An mới thở phào nhẹ nhõm.
Suốt hai canh giờ đi qua Phần Hương Cốc, cậu luôn duy trì cảnh giác cao độ, cảm nhận từng cơn gió thổi, từng nhịp chuyển động bất thường xung quanh. Nhưng may mắn thay, không có sự cố nào xảy ra. Cho dù bị phát hiện nhưng với thân phận là đệ tử Thanh Vân Môn sẽ có thể không bị làm sao nhưng sẽ rất phiền toái.

Biên giới Nam Cương xa xôi, cách biệt hoàn toàn với Trung Thổ, phong tục và tập quán ở đây mang đậm nét hoang dã, phóng khoáng, không gò bó trong những quy tắc lễ nghi như vùng trung nguyên. Đường sá gập ghềnh, đất đai khô cằn hơn, nhưng con người lại đầy sức sống, mang theo sự mạnh mẽ của những người đã quen với cuộc sống giữa núi rừng rộng lớn.

Cả đoàn thương đội ròng rã mấy ngày đường, cuối cùng cũng đến Thiên Tích Thôn, một thôn làng nhỏ nhưng tràn ngập sắc màu và hơi thở của thiên nhiên. Ngay từ khi đặt chân vào thôn, Tâm An đã lập tức nhận ra sự khác biệt rõ rệt trong phong cách ăn mặc của dân bản địa.

Y phục nơi đây không theo lối trang nhã, trung hòa màu sắc như Trung Thổ, mà rực rỡ, sống động, phản chiếu trực tiếp bản sắc văn hóa của họ. Mỗi bộ trang phục đều là một tác phẩm thủ công tinh xảo, từng sợi vải được dệt bằng tay, thêu dệt hoa văn cầu kỳ mà mỗi đường nét đều có ý nghĩa riêng, tượng trưng cho truyền thuyết, thần thoại hay huyết mạch của gia tộc.

Nam nhân nơi đây thường mặc y phục tối màu, chủ yếu là xanh đậm hoặc nâu trầm, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông thú để chống lại thời tiết khắc nghiệt. Còn nữ tử lại trái ngược hoàn toàn, họ khoác lên mình những bộ xiêm y lộng lẫy với màu sắc sặc sỡ, từ đỏ thẫm, vàng kim cho đến tím huyền bí.

Các đường viền tay áo, chân váy đều đính thêm hạt cườm lấp lánh, chỉ cần di chuyển nhẹ cũng phát ra tiếng leng keng vui tai, tựa như một điệu vũ hòa cùng gió núi.

Người dân nơi đây có làn da rám nắng, ánh mắt sáng ngời, mỗi khi cười đều để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Họ sống phóng khoáng, bộc trực, trong giọng nói luôn mang theo sự hào sảng của núi rừng.

Ông chủ thương đội nhanh chóng hòa nhập vào không khí tấp nập của phiên chợ trong thôn. Ông mở các kiện hàng mang theo từ Trung Nguyên, vải vóc mềm mại, tơ lụa óng ánh, những món đồ mà dân bản địa luôn khao khát sở hữu.

Đổi lại, những người trong thôn mang đến các sản phẩm của mình: da thuộc được xử lý khéo léo, thổ cẩm dệt tay tinh xảo, cùng với một số dược liệu quý chỉ có thể tìm thấy trên những đỉnh núi cao của Nam Cương.

Thương vụ diễn ra thuận lợi, hai bên đều hài lòng. Những người dân trong thôn thích thú khi chạm tay vào tấm lụa mềm mại hiếm thấy, còn ông chủ thương đội thì mãn nguyện với đống hàng hóa mang đậm hương vị của vùng biên cương.

Sau khi quan sát một hồi, Tâm An quyết định hòa mình vào cuộc sống nơi đây bằng cách mua một bộ y phục bản địa. Cậu bước vào một gian hàng nhỏ bên đường, nơi một phụ nhân trung niên đang ngồi dệt thổ cẩm bằng một khung cửi đơn sơ.

Bà chủ quán thấy khách lạ liền niềm nở chào đón, nhanh chóng lấy ra vài bộ trang phục dành cho nam nhân. Dưới ánh đuốc bập bùng, những tấm vải thổ cẩm hiện lên với đường nét sắc sảo, hoa văn xoắn ốc đan xen với những hình vẽ trừu tượng, phản ánh tín ngưỡng lâu đời của tộc người nơi đây.

Tâm An chọn một bộ áo chẽn xanh sẫm cùng quần dài màu nâu đất, bên ngoài có thêm áo choàng lông thú ngắn, vừa đủ giữ ấm mà lại không vướng víu. Cậu khoác thử lên người, cảm nhận lớp vải dày dặn nhưng không thô ráp, so với lụa Trung Nguyên thì mang một cảm giác hoàn toàn khác biệt, mạnh mẽ và hoang dã hơn.

Thanh toán xong, Tâm An quay lại quán trọ, nơi thương đội đang quây quần bên mâm rượu thịt, tận hưởng bữa tối sau hành trình dài.
Bữa ăn được bày biện đơn giản nhưng đậm đà hương vị của vùng biên cương. Trên bàn là những miếng thịt nướng vàng óng, b·ốc k·hói nghi ngút, hương thơm béo ngậy lan tỏa khắp gian phòng. Ngoài ra còn có các loại rau rừng xào, canh nấm và đặc biệt là một bình rượu mạnh đặc chế của dân bản địa.

Tâm An nâng chén cùng mọi người, uống cạn một hơi. Rượu nơi đây không tinh tế như mỹ tửu Trung Nguyên, nhưng lại có một vị cay nồng rất riêng, tựa như gió lạnh nơi núi rừng quét qua lồng ngực, làm cả người đều ấm lên.

Ông chủ thương đội, sau vài chén rượu đã ngà ngà say, vỗ vai Tâm An cười sảng khoái:

- Tiểu huynh đệ, ngươi sẽ ở lại đây một thời gian?

Tâm An gật đầu:

- Ta muốn đi sâu vào Nam Cương để tìm hiểu phong tục nơi này, có thể sẽ không theo thương đội trở về Trung Nguyên.

Ông chủ gật gù, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nếu vậy, ta cũng có đôi lời nhắc nhở. Dân bản địa nơi đây tính tình phóng khoáng nhưng cũng rất coi trọng quy củ. Có ba điều quan trọng mà ngươi phải nhớ.

- Thứ nhất, không được tùy tiện bước vào khu cấm của thôn. Thiên Tích Thôn có một ngọn đồi phía Tây, nơi đó được xem là thánh địa, không ai được phép x·âm p·hạm.

- Thứ hai, khi giao tiếp với người trong thôn, tránh hỏi về nguồn gốc hoặc quá khứ của họ. Ở đây có rất nhiều người từ nơi khác đến, mang theo bí mật riêng, không ai muốn bị truy vấn.

- Thứ ba, không được động vào v·ũ k·hí nếu chưa được phép. Người trong thôn tôn trọng kẻ mạnh, nhưng lại rất kiêng kỵ những kẻ vô cớ rút đao kiếm, dù chỉ là hành động vô tình cũng có thể gây hiểu lầm.

Tâm An im lặng lắng nghe, ghi nhớ từng lời. Sau bữa ăn, cậu đứng dậy, ôm quyền chào từ biệt mọi người. Ông chủ thương đội vỗ vai cậu lần cuối, cười ha ha:

- Nếu có duyên, sau này lại gặp.

Tâm An gật đầu, rồi xoay người rời khỏi quán trọ, bước ra ngoài màn đêm lạnh giá, nơi ánh trăng lưỡi liềm lặng lẽ chiếu xuống vùng đất xa lạ.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025