Chương 57: Phần Hương Cốc
26/04/2025
10
8.5
Chương 57: Phần Hương Cốc
Kim Bình Nhi vốn định chuẩn bị hai chiếc hoa đăng, nhưng khi nghe Tâm An yêu cầu ba chiếc hoa đăng, nàng thoáng ngạc nhiên rồi cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu sai người chuẩn bị ba chiếc.
Chẳng bao lâu sau, ba chiếc hoa đăng tinh xảo được mang tới, mỗi chiếc đều được gấp cẩn thận từ giấy ngũ sắc, bên trong đặt một ngọn nến nhỏ lập lòe ánh sáng ấm áp. Kim Bình Nhi và Tâm An mỗi người cầm một chiếc, chiếc còn lại được đặt giữa hai người, ánh nến lay động phản chiếu lên mặt hồ những vệt sáng lung linh huyền ảo.
Kim Bình Nhi cúi đầu, đôi hàng mi dài che khuất ánh nhìn, chậm rãi viết điều ước lên một mảnh giấy nhỏ trước khi đặt vào hoa đăng. Nàng quay sang Tâm An, nhẹ giọng:
- Trương công tử không muốn viết điều gì đó sao?
Tâm An im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nhận lấy bút lông, đặt bút viết xuống ba dòng chữ ngắn gọn. Khi viết xong, cậu lặng lẽ đặt mảnh giấy vào chiếc hoa đăng cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm như phản chiếu cả bóng trăng trên mặt nước.
Hai người cùng nhau thắp sáng những ngọn nến, rồi đồng thời cúi người, nhẹ nhàng thả ba chiếc hoa đăng xuống dòng sông Kinh Thầy.
Những chiếc đèn nhỏ lững lờ trôi theo dòng nước, phản chiếu ánh sáng dịu dàng, hòa cùng hàng trăm hoa đăng khác, tạo nên một cảnh tượng đẹp như mộng ảo. Kim Bình Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo những ánh đèn xa dần, khẽ thở dài:
- Trung thu năm nào cũng vậy, hoa đăng rực rỡ như sao trời, nhưng những người gửi gắm điều ước… liệu có bao nhiêu người được như ý nguyện?
Tâm An nghe vậy, chỉ lặng lẽ nhìn theo dòng sông, đáy mắt ẩn hiện chút cảm xúc khó tả.
Lúc này, bầu trời đêm đã sâu thẳm, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu xuống mặt nước, gió thu se lạnh khẽ lướt qua làm tà áo hai người khẽ lay động. Tâm An chợt quay sang nhìn Kim Bình Nhi, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút nghiêm túc:
- Kim Bình Nhi, ta muốn hỏi thăm về đường đến Thập Vạn Đại Sơn.
Kim Bình Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ. Nàng xoay người nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là vui vẻ hay suy tư:
- Thập Vạn Đại Sơn sao? Công tử tìm đến nơi đó làm gì?
Tâm An trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng đáp:
- Không biết, có thể là một thứ quan trọng.
Kim Bình Nhi nghe vậy liền mỉm cười chậm rãi đáp:
- Thập Vạn Đại Sơn nằm ở Nam Cương, nơi đó dân phong bưu hãn, thời tiết khắc nghiệt, cách đây khoảng mười ngày đi bộ.
Nàng hơi dừng lại, rót thêm một chén rượu rồi tiếp tục:
- Nam Cương không giống Trung Nguyên, nơi đó có rất nhiều dị tộc sinh sống, mỗi bộ tộc đều có tập tục riêng, có bộ tộc hiếu khách, nhưng cũng có những bộ tộc xem ngoại nhân là kẻ thù. Chưa kể…
Nàng khẽ xoay chén rượu trong tay, giọng nói trầm xuống:
- Hung thú hoành hành, rừng rậm trải dài vô tận, những kẻ đặt chân vào nơi đó không phải ai cũng có thể sống sót trở về. May mắn thay, có Phần Hương Cốc tọa trấn, nơi đó là thánh địa của Nam Cương, cường giả đông đảo, cũng là lá chắn bảo vệ Trung Nguyên khỏi sự x·âm p·hạm của hung thú và dị tộc.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch:
- Nếu Trương công tử thực sự muốn đến đó, ta chỉ có thể khuyên một câu… hãy thật cẩn thận.
Tâm An nghe xong, ánh mắt khẽ dao động. Cậu chậm rãi nâng chén, nhấp một ngụm rượu, hương rượu cay nồng tràn vào cổ họng nhưng không át được suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.
Cậu đặt chén xuống, nhìn Kim Bình Nhi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Được cô nương nhắc nhở như vậy, ta nhất định sẽ cẩn thận.
Kim Bình Nhi nâng chén rượu lên, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt phản chiếu ánh đèn lồng lay động theo gió đêm, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút thâm sâu khó lường:
- Xem ra Trương công tử thực sự muốn đến nơi đó rồi. Ta tại đây chúc công tử thuận buồm xuôi gió, đường đi bình an.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt tựa như trăng thu lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mặt, nhưng chẳng ai đoán được trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ điều gì.
Tâm An gật đầu, ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Cậu đặt chén rượu xuống bàn, đứng dậy chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Kim cô nương. Đêm cũng đã khuya, ta xin cáo từ trước.
Kim Bình Nhi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như phủ một tầng sương mờ dưới ánh trăng:
- Công tử đi đường cẩn thận.
Tâm An gật đầu, rồi chậm rãi quay người rời khỏi tầng ba của lâu thuyền. Khi bước xuống những bậc thang gỗ, từng tiếng bước chân vang lên chậm rãi giữa màn đêm yên tĩnh. Ánh đèn lồng hai bên đường phản chiếu lên mặt nước sông Kinh Thầy, từng chiếc hoa đăng vẫn còn lững lờ trôi dạt theo dòng nước, mang theo những lời nguyện cầu chưa biết liệu có đến được nơi cần đến hay không.
Đêm khuya vắng lặng, gió thu nhè nhẹ, nhưng trong lòng người lại như có từng đợt sóng ngầm cuộn trào.
Tâm An bước chậm rãi trên con phố cổ, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống con đường lát đá, kéo bóng cậu dài ra dưới chân. Người mang nhiều tâm sự, dù là bước qua đám đông náo nhiệt hay con phố vắng lặng, cũng vẫn chỉ như một kẻ lữ hành cô độc giữa nhân gian rộng lớn.
Cậu trở lại nhà trọ, bước chân nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại nặng trĩu suy tư. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm dài…
****************************
Nam Cương, vùng đất hoang dã xa xôi, nơi thiên nhiên không phải là sự hài hòa thanh thoát như Trung Nguyên mà là nét hùng vĩ, dữ dội và đầy nguy hiểm.
Từ trên cao nhìn xuống, cả vùng đại địa như một tấm da thú khổng lồ trải dài bất tận, chằng chịt những vết cắt sâu hoắm của hẻm núi, khe vực và vô số những ngọn núi đá dựng đứng, hình thù kỳ dị, trông tựa như những thanh kiếm cổ xưa cắm ngược lên bầu trời.
Những dãy núi trùng điệp, kéo dài tới tận chân trời, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể xuyên qua nổi từng lớp mây mù dày đặc bao phủ quanh năm.
Cảnh sắc Nam Cương không có những cánh đồng lúa bạt ngàn, không có những dòng sông uốn lượn mang theo hơi thở trù phú của đồng bằng, cũng chẳng có những rừng đào nở rộ mỗi độ xuân về.
Ở đây, chỉ có những vách đá sắc bén, những con suối cạn khô, và những rừng cây cổ thụ bám rễ vào vách núi, xòe ra những tán lá xanh thẫm như những bàn tay khổng lồ vươn ra từ lòng đất cằn cỗi.
Gió Nam Cương mang theo hơi nóng hừng hực từ đại địa, thổi cuộn lên từng lớp cát vàng, từng đợt lá khô mục nát, khiến cho không khí trở nên khô khốc và bỏng rát.
Mỗi lần cơn gió đi qua, đều cuốn theo từng tiếng rít gào quái dị, như tiếng ai oán vọng về từ những hồn ma lang thang giữa vùng hoang địa này.
Sau hơn mười ngày phi hành từ Ngọc Hoàn trấn, rốt cuộc, Tâm An cũng đã đặt chân đến nơi này.
Cậu lơ lửng giữa không trung, thu lại phi kiếm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn xuống phía dưới. Một thung lũng rộng lớn hiện ra trước mắt, bốn bề được bao quanh bởi bốn dãy núi cao ngất trời, dựng đứng như tường thành kiên cố. Phía trong thung lũng, từng đám sương mù dày đặc vờn quanh, che khuất tầm nhìn, khiến cho nơi này càng thêm phần thần bí và khó lường.
Đó là Phần Hương Cốc.
Đó là thánh địa của Nam Cương, là thế lực duy nhất có thể chế ngự được đám hung thú hoành hành, ngăn chặn sự xâm lấn của dị tộc. Từ xa nhìn lại, những bức tường đá vây quanh cốc địa như những bức bình phong khổng lồ, tạo nên một vùng đất gần như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tâm An hạ xuống một vách đá cao, nơi có thể quan sát rõ ràng toàn bộ phong cảnh phía trước. Dưới chân vách đá là một con đường nhỏ hẹp, uốn lượn quanh co men theo rìa vực, trải dài đến tận lối vào Phần Hương Cốc. Đường đi đầy rẫy đá tảng, cỏ dại mọc xen lẫn, chứng tỏ rất ít người từng đặt chân đến đây.
Không khí nơi này tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, mùi của cây cỏ hoang dại, pha lẫn với chút vị cay nồng của thảo dược. Gió thổi qua, mang theo hơi đất ngai ngái cùng tiếng chim lạ vang vọng từ những khu rừng sâu thẳm.
Tâm An hít sâu một hơi, để cho luồng không khí khô nóng ấy tràn vào lồng ngực. Nam Cương cuối cùng ta cũng đến rồi.
Phần Hương Cốc, một tòa thành không tường thành, nhưng kiên cố hơn bất kỳ pháo đài nào.
Nơi này nằm giữa vùng đất mênh mông rộng lớn, từ xa nhìn lại chỉ thấy núi non trập trùng, sương mù bảng lảng, tưởng như có thể dễ dàng xâm nhập mà không gặp trở ngại gì. Nhưng thực tế lại khác xa tưởng tượng.
Kim Bình Nhi vốn định chuẩn bị hai chiếc hoa đăng, nhưng khi nghe Tâm An yêu cầu ba chiếc hoa đăng, nàng thoáng ngạc nhiên rồi cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu sai người chuẩn bị ba chiếc.
Chẳng bao lâu sau, ba chiếc hoa đăng tinh xảo được mang tới, mỗi chiếc đều được gấp cẩn thận từ giấy ngũ sắc, bên trong đặt một ngọn nến nhỏ lập lòe ánh sáng ấm áp. Kim Bình Nhi và Tâm An mỗi người cầm một chiếc, chiếc còn lại được đặt giữa hai người, ánh nến lay động phản chiếu lên mặt hồ những vệt sáng lung linh huyền ảo.
Kim Bình Nhi cúi đầu, đôi hàng mi dài che khuất ánh nhìn, chậm rãi viết điều ước lên một mảnh giấy nhỏ trước khi đặt vào hoa đăng. Nàng quay sang Tâm An, nhẹ giọng:
- Trương công tử không muốn viết điều gì đó sao?
Tâm An im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nhận lấy bút lông, đặt bút viết xuống ba dòng chữ ngắn gọn. Khi viết xong, cậu lặng lẽ đặt mảnh giấy vào chiếc hoa đăng cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm như phản chiếu cả bóng trăng trên mặt nước.
Hai người cùng nhau thắp sáng những ngọn nến, rồi đồng thời cúi người, nhẹ nhàng thả ba chiếc hoa đăng xuống dòng sông Kinh Thầy.
Những chiếc đèn nhỏ lững lờ trôi theo dòng nước, phản chiếu ánh sáng dịu dàng, hòa cùng hàng trăm hoa đăng khác, tạo nên một cảnh tượng đẹp như mộng ảo. Kim Bình Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo những ánh đèn xa dần, khẽ thở dài:
- Trung thu năm nào cũng vậy, hoa đăng rực rỡ như sao trời, nhưng những người gửi gắm điều ước… liệu có bao nhiêu người được như ý nguyện?
Tâm An nghe vậy, chỉ lặng lẽ nhìn theo dòng sông, đáy mắt ẩn hiện chút cảm xúc khó tả.
Lúc này, bầu trời đêm đã sâu thẳm, ánh trăng tròn vành vạnh chiếu xuống mặt nước, gió thu se lạnh khẽ lướt qua làm tà áo hai người khẽ lay động. Tâm An chợt quay sang nhìn Kim Bình Nhi, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút nghiêm túc:
- Kim Bình Nhi, ta muốn hỏi thăm về đường đến Thập Vạn Đại Sơn.
Kim Bình Nhi nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ. Nàng xoay người nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên, không rõ là vui vẻ hay suy tư:
- Thập Vạn Đại Sơn sao? Công tử tìm đến nơi đó làm gì?
Tâm An trầm ngâm giây lát, rồi nhẹ nhàng đáp:
- Không biết, có thể là một thứ quan trọng.
Kim Bình Nhi nghe vậy liền mỉm cười chậm rãi đáp:
- Thập Vạn Đại Sơn nằm ở Nam Cương, nơi đó dân phong bưu hãn, thời tiết khắc nghiệt, cách đây khoảng mười ngày đi bộ.
Nàng hơi dừng lại, rót thêm một chén rượu rồi tiếp tục:
- Nam Cương không giống Trung Nguyên, nơi đó có rất nhiều dị tộc sinh sống, mỗi bộ tộc đều có tập tục riêng, có bộ tộc hiếu khách, nhưng cũng có những bộ tộc xem ngoại nhân là kẻ thù. Chưa kể…
Nàng khẽ xoay chén rượu trong tay, giọng nói trầm xuống:
- Hung thú hoành hành, rừng rậm trải dài vô tận, những kẻ đặt chân vào nơi đó không phải ai cũng có thể sống sót trở về. May mắn thay, có Phần Hương Cốc tọa trấn, nơi đó là thánh địa của Nam Cương, cường giả đông đảo, cũng là lá chắn bảo vệ Trung Nguyên khỏi sự x·âm p·hạm của hung thú và dị tộc.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên một tia tinh nghịch:
- Nếu Trương công tử thực sự muốn đến đó, ta chỉ có thể khuyên một câu… hãy thật cẩn thận.
Tâm An nghe xong, ánh mắt khẽ dao động. Cậu chậm rãi nâng chén, nhấp một ngụm rượu, hương rượu cay nồng tràn vào cổ họng nhưng không át được suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng.
Cậu đặt chén xuống, nhìn Kim Bình Nhi, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Được cô nương nhắc nhở như vậy, ta nhất định sẽ cẩn thận.
Kim Bình Nhi nâng chén rượu lên, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt phản chiếu ánh đèn lồng lay động theo gió đêm, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút thâm sâu khó lường:
- Xem ra Trương công tử thực sự muốn đến nơi đó rồi. Ta tại đây chúc công tử thuận buồm xuôi gió, đường đi bình an.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, đôi mắt tựa như trăng thu lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mặt, nhưng chẳng ai đoán được trong lòng nàng lúc này đang suy nghĩ điều gì.
Tâm An gật đầu, ánh mắt bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Cậu đặt chén rượu xuống bàn, đứng dậy chắp tay thi lễ:
- Đa tạ Kim cô nương. Đêm cũng đã khuya, ta xin cáo từ trước.
Kim Bình Nhi khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như phủ một tầng sương mờ dưới ánh trăng:
- Công tử đi đường cẩn thận.
Tâm An gật đầu, rồi chậm rãi quay người rời khỏi tầng ba của lâu thuyền. Khi bước xuống những bậc thang gỗ, từng tiếng bước chân vang lên chậm rãi giữa màn đêm yên tĩnh. Ánh đèn lồng hai bên đường phản chiếu lên mặt nước sông Kinh Thầy, từng chiếc hoa đăng vẫn còn lững lờ trôi dạt theo dòng nước, mang theo những lời nguyện cầu chưa biết liệu có đến được nơi cần đến hay không.
Đêm khuya vắng lặng, gió thu nhè nhẹ, nhưng trong lòng người lại như có từng đợt sóng ngầm cuộn trào.
Tâm An bước chậm rãi trên con phố cổ, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống con đường lát đá, kéo bóng cậu dài ra dưới chân. Người mang nhiều tâm sự, dù là bước qua đám đông náo nhiệt hay con phố vắng lặng, cũng vẫn chỉ như một kẻ lữ hành cô độc giữa nhân gian rộng lớn.
Cậu trở lại nhà trọ, bước chân nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại nặng trĩu suy tư. Đêm nay, có lẽ sẽ là một đêm dài…
****************************
Nam Cương, vùng đất hoang dã xa xôi, nơi thiên nhiên không phải là sự hài hòa thanh thoát như Trung Nguyên mà là nét hùng vĩ, dữ dội và đầy nguy hiểm.
Từ trên cao nhìn xuống, cả vùng đại địa như một tấm da thú khổng lồ trải dài bất tận, chằng chịt những vết cắt sâu hoắm của hẻm núi, khe vực và vô số những ngọn núi đá dựng đứng, hình thù kỳ dị, trông tựa như những thanh kiếm cổ xưa cắm ngược lên bầu trời.
Những dãy núi trùng điệp, kéo dài tới tận chân trời, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể xuyên qua nổi từng lớp mây mù dày đặc bao phủ quanh năm.
Cảnh sắc Nam Cương không có những cánh đồng lúa bạt ngàn, không có những dòng sông uốn lượn mang theo hơi thở trù phú của đồng bằng, cũng chẳng có những rừng đào nở rộ mỗi độ xuân về.
Ở đây, chỉ có những vách đá sắc bén, những con suối cạn khô, và những rừng cây cổ thụ bám rễ vào vách núi, xòe ra những tán lá xanh thẫm như những bàn tay khổng lồ vươn ra từ lòng đất cằn cỗi.
Gió Nam Cương mang theo hơi nóng hừng hực từ đại địa, thổi cuộn lên từng lớp cát vàng, từng đợt lá khô mục nát, khiến cho không khí trở nên khô khốc và bỏng rát.
Mỗi lần cơn gió đi qua, đều cuốn theo từng tiếng rít gào quái dị, như tiếng ai oán vọng về từ những hồn ma lang thang giữa vùng hoang địa này.
Sau hơn mười ngày phi hành từ Ngọc Hoàn trấn, rốt cuộc, Tâm An cũng đã đặt chân đến nơi này.
Cậu lơ lửng giữa không trung, thu lại phi kiếm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn xuống phía dưới. Một thung lũng rộng lớn hiện ra trước mắt, bốn bề được bao quanh bởi bốn dãy núi cao ngất trời, dựng đứng như tường thành kiên cố. Phía trong thung lũng, từng đám sương mù dày đặc vờn quanh, che khuất tầm nhìn, khiến cho nơi này càng thêm phần thần bí và khó lường.
Đó là Phần Hương Cốc.
Đó là thánh địa của Nam Cương, là thế lực duy nhất có thể chế ngự được đám hung thú hoành hành, ngăn chặn sự xâm lấn của dị tộc. Từ xa nhìn lại, những bức tường đá vây quanh cốc địa như những bức bình phong khổng lồ, tạo nên một vùng đất gần như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tâm An hạ xuống một vách đá cao, nơi có thể quan sát rõ ràng toàn bộ phong cảnh phía trước. Dưới chân vách đá là một con đường nhỏ hẹp, uốn lượn quanh co men theo rìa vực, trải dài đến tận lối vào Phần Hương Cốc. Đường đi đầy rẫy đá tảng, cỏ dại mọc xen lẫn, chứng tỏ rất ít người từng đặt chân đến đây.
Không khí nơi này tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, mùi của cây cỏ hoang dại, pha lẫn với chút vị cay nồng của thảo dược. Gió thổi qua, mang theo hơi đất ngai ngái cùng tiếng chim lạ vang vọng từ những khu rừng sâu thẳm.
Tâm An hít sâu một hơi, để cho luồng không khí khô nóng ấy tràn vào lồng ngực. Nam Cương cuối cùng ta cũng đến rồi.
Phần Hương Cốc, một tòa thành không tường thành, nhưng kiên cố hơn bất kỳ pháo đài nào.
Nơi này nằm giữa vùng đất mênh mông rộng lớn, từ xa nhìn lại chỉ thấy núi non trập trùng, sương mù bảng lảng, tưởng như có thể dễ dàng xâm nhập mà không gặp trở ngại gì. Nhưng thực tế lại khác xa tưởng tượng.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan