Chương 56: Kim Bình Nhi

26/04/2025 10 8.5
Chương 56: Kim Bình Nhi

Tầng ba của lâu thuyền, nơi cao nhất giữa dòng sông Kinh Thầy, chỉ có duy nhất một gian phòng. Không gian nơi đây rộng rãi, lộng lẫy hơn bất kỳ tầng nào bên dưới. Màn lụa mỏng buông hờ hững, phấp phới theo làn gió nhẹ từ mặt hồ thổi vào, mang theo hơi nước mát lành.

Đèn lồng đỏ treo cao, ánh sáng vàng dịu tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, phản chiếu trên vách gỗ trạm trổ tinh xảo những đường nét uốn lượn như mây trời.

Từ đây nhìn xuống, dòng sông rộng lớn như dát một lớp bạc, ánh trăng tròn sáng vằng vặc phản chiếu mặt nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như đang lạc vào cõi mộng.

Xa xa, tiếng nhạc du dương từ các thuyền hoa khác vẫn vang lên, hòa cùng tiếng người cười nói, tạo thành một bức tranh phồn hoa giữa đêm hội Trung Thu.

Kim Bình Nhi, hoa khôi được muôn người ái mộ, nhẹ nhàng đưa tay vén rèm bước vào, tà váy mỏng lay động theo từng bước chân uyển chuyển. Nàng mỉm cười, đôi mắt đẹp như hồ thu khẽ liếc nhìn Tâm An.

- Công tử, mời ngồi.

Nói rồi, nàng tự mình rót rượu. Rất nhanh, tiểu nhị bưng lên một bàn ăn thịnh soạn, từng đĩa thức ăn tinh xảo bày biện gọn gàng, mỗi món đều là mỹ vị nhân gian. Bình rượu quý được đặt giữa bàn, hương thơm lan tỏa khiến lòng người ngây ngất.

Tâm An hít sâu một hơi, cảm nhận được hương rượu thuần khiết xen lẫn một chút vị cay nồng, liền nhấc chén lên nhấp thử một ngụm. Rượu vừa vào miệng, vị thanh ngọt lan tỏa đầu lưỡi, sau đó mới bùng lên hương cay nồng ấm, lưu lại dư vị lâu dài.

Cậu gật gù, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng:

- Hảo tửu.

Rồi cậu nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn khung cảnh trước mặt, giọng nói mang theo vài phần cảm khái:

- Rượu ngon, cảnh đẹp, mỹ nhân bầu bạn… Cuộc sống như thế này, mới thực sự đáng giá.

Lời vừa dứt, Kim Bình Nhi bật cười khẽ, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ, phản chiếu ánh trăng lung linh. Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng điệu có chút trêu chọc nhưng cũng xen lẫn sự tò mò:

- Công tử niên kỷ không lớn, sao đã có những suy nghĩ hưởng thụ như vậy rồi? Không phải tầm tuổi này, nam nhân đều mong cầu phú quý, quyền lực hay sao?

Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay, ánh mắt lặng lẽ quan sát vị thiếu niên trước mặt. Tâm An nghe vậy liền khẽ cười, nâng chén lên nhấp một ngụm rồi chậm rãi đáp:

- Có thể đó là thứ mà rất nhiều người theo đuổi… Nhưng không phải ta.

Tâm An đặt chén xuống, ánh mắt khẽ dao động, tựa như đang nhìn về một nơi rất xa, hoặc một quá khứ không thể chạm tới. Giọng nói trầm ổn, từng chữ đều mang theo một nỗi lòng sâu sắc:

- Ta chỉ muốn một cuộc sống bình yên bên những người thân yêu, không tranh với đời, không vướng bụi trần… Nhưng có những thứ, không phải chỉ muốn là được.
Cậu dừng một chút, đôi mắt đen sâu thẳm như phản chiếu ánh trăng, giọng nói bỗng chậm rãi hơn, mang theo một tia kiên định:

- Muốn có được bình yên, trước hết phải đủ mạnh để bảo vệ được điều đó… Nếu không cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, nhìn thì đẹp nhưng rất dễ mất.

Kim Bình Nhi sững sờ, đôi mắt đẹp thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Những lời này, nàng chưa từng nghe một thiếu niên nào nói qua. Ở tuổi này, phần lớn nam nhân đều tràn đầy chí hướng, khao khát danh vọng hoặc quyền thế, chưa từng có ai coi bình yên là điều đáng quý nhất.

Kim Bình Nhi trầm mặc một lúc, rồi cũng nâng chén rượu lên, khẽ uống một ngụm. Hương rượu cay nồng chảy xuống cổ họng, tựa như hòa cùng dòng suy nghĩ trong lòng.

- Hiếm có người suy nghĩ được như công tử.

Kim Bình Nhi khẽ thở dài, đôi mắt đẹp ánh lên một tia u buồn hiếm thấy:

- Như chúng ta, những kẻ "dong chi tục phấn" này… đều phải dùng mọi thủ đoạn để sinh tồn. Nhân gian tuy đẹp, nhưng dường như không thuộc về ta.

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa bao cảm xúc phức tạp, tựa như một con thuyền nhỏ bấp bênh giữa dòng đời, biết rõ sóng lớn cuộn trào nhưng vẫn phải cắn răng chèo chống. Tâm An nghe vậy, trong lòng không khỏi khẽ rung động. Cậu lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh nến lập lòe, không biết là cảm thán hay đồng cảm.

- Mời.

Tâm An nâng chén rượu lên, Kim Bình Nhi cũng nhẹ nhàng nâng chén, hai người không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ chạm cốc rồi uống cạn. Hương rượu cay nồng lan tỏa, tựa như xua tan bớt chút cô quạnh trong lòng.

Bất chợt, Kim Bình Nhi chợt nhận ra một điều, đôi mắt chớp nhẹ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt:

- Ta vừa nói chuyện một hồi, mà vẫn chưa biết danh tính công tử. Không biết có thể nói cho ta biết chăng?

Tâm An đặt chén xuống, ánh mắt thoáng lướt qua gương mặt nàng rồi chậm rãi nói:

- Ta họ Trương, tên Tâm An.

Kim Bình Nhi khẽ giật mình, sau đó bất giác bật cười:

- Tâm An… Tâm An… Ha, vạn sự bình an.

Tâm An nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng lại có một tia rung động không rõ ràng. Cậu nhìn nàng, ánh mắt mang theo một chút do dự, rồi cũng mở miệng hỏi:

- Vậy… cô tên là gì?
Kim Bình Nhi cười khẽ, đặt chén rượu xuống bàn, ánh mắt chậm rãi nhìn Tâm An, sau đó mới dịu dàng nói:

- Kim Bình Nhi.

Nghe đến cái tên này, ngón tay Tâm An khẽ run lên. Gương mặt cậu bất chợt hiện lên vẻ dị sắc, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp.

Kim Bình Nhi vốn tinh tế, đôi mắt trong veo thoáng lướt qua gương mặt Tâm An, lập tức nhận ra biểu cảm thoáng qua của cậu. Dù chỉ là một tia dị sắc rất nhỏ, nhưng nàng vẫn bắt được.

- Công tử… phải chăng đã từng nghe qua tên ta?

Giọng nàng không nhanh không chậm, mang theo một chút ý vị thăm dò. Tâm An chợt hoàn hồn, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, trong đáy mắt đã lấy lại vẻ bình tĩnh như nước:

- Không phải. Chỉ là cái tên này nghe rất êm tai.

Kim Bình Nhi lặng nhìn Tâm An một lúc, dường như muốn tìm ra điều gì đó trong đôi mắt sâu thẳm ấy, nhưng cuối cùng nàng không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ cười.

- Công tử thật biết nói lời dễ nghe.

Tâm An cũng không tiếp tục chủ đề này, cậu đặt chén rượu xuống bàn, nhàn nhạt mở lời:

- Cô nương đã đáp ứng bồi ta một đêm, vậy hiện tại có thể trước đàn một khúc cho ta nghe được không?

Kim Bình Nhi nghe vậy, thoáng sững sờ rồi bật cười khẽ:

- Công tử quả nhiên biết cách hưởng thụ. Được thôi.

Nàng đứng dậy, bước đến bên chiếc đàn tranh đặt cạnh vách thuyền. Bàn tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn, thử một vài âm thanh, rồi chậm rãi gảy lên một khúc nhạc.

Tiếng đàn ngân vang giữa không gian yên tĩnh, hòa cùng ánh trăng vằng vặc trên cao, tiếng nước gợn lăn tăn dưới sông. Thanh âm khi thì nhẹ nhàng như gió thoảng, khi lại trầm lắng như một dòng suối sâu, từng nốt nhạc như gợn sóng lan tỏa trong lòng người.

Tâm An ngồi dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm rượu, nhắm mắt lắng nghe.

Khúc nhạc không chỉ đơn thuần là một giai điệu, mà còn là một câu chuyện. Có lúc vui vẻ nhẹ nhàng, tựa như những tháng ngày vô ưu, có lúc lại mang theo chút u buồn vương vấn, như một linh hồn lạc lõng giữa nhân gian, loay hoay tìm kiếm lối ra.

Bên trong Vô Cực Tâm, Vương Nhi đối cũng say mê lắng nghe, gương mặt thoáng chút u sầu.
Khi bản nhạc kết thúc, dư âm vẫn còn vương vấn trong không gian. Tâm An khẽ mở mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp vang lên:

-Ý cảnh của khúc nhạc này, vừa có vui vẻ tự do, lại xen lẫn chút u sầu, như một con chim nhỏ có thể bay lượn nhưng lại không tìm thấy bầu trời thực sự của mình… Giống như chính cô nương vậy.

Kim Bình Nhi thoáng giật mình, sau đó bất giác nở một nụ cười, đôi mắt như sóng nước thoáng dao động:

- Công tử quả nhiên đa tài. Không chỉ đối thơ xuất sắc, mà ngay cả âm luật cũng thấu hiểu sâu sắc như vậy.

Tâm An mỉm cười không đáp, chỉ nâng chén rượu lên, ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu vào đôi mắt cậu, tựa như cũng đang gợn sóng theo những nốt nhạc còn đọng lại trong không gian.

Tửu nhập tam phần, không khí càng thêm thoải mái. Tâm An và Kim Bình Nhi, một thiếu niên trẻ tuổi, một giai nhân phong hoa tuyệt đại, cứ thế mà trò chuyện không ngừng.

Hai người không hề nói về những chuyện cao siêu hay đạo lý sâu xa, mà chỉ đơn giản là kể những câu chuyện thú vị, từ những giai thoại kỳ lạ chốn nhân gian, đến những phong tục xa lạ mà mỗi người từng biết.

Tâm An cảm thấy Kim Bình Nhi rất khác với những nữ tử mà cậu từng gặp. Nàng xinh đẹp, nhưng không hề yểu điệu như những cô nương khuê các, cũng không phải loại người chỉ biết quyến rũ đàn ông trong chốn phong trần. Nàng đa tài, hiểu chuyện, lại có sự từng trải và từng nếm đủ ngọt bùi cay đắng của nhân sinh.

Mà Kim Bình Nhi cũng cảm thấy thiếu niên này khác biệt. Tuy trẻ tuổi, nhưng từng cử chỉ, lời nói đều có phong thái của một người từng trải. Tâm An không vội vàng, không háo thắng, không cố thể hiện bản thân, nhưng lại khiến người khác cảm thấy cậu không hề đơn giản.

Không biết đã uống bao nhiêu chén rượu, đến khi men say nhẹ nhàng lan tỏa, Kim Bình Nhi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bất giác sáng lên.

- Hoa đăng.

Tâm An cũng quay đầu nhìn theo. Chỉ thấy trên mặt sông, vô số những chiếc đèn hoa đăng nhỏ trôi theo dòng nước, ánh sáng lung linh phản chiếu lên từng con sóng lăn tăn, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Từng cánh hoa sen giấy mỏng manh ôm lấy ngọn nến nhỏ, tựa như một chấm sáng ấm áp giữa màn đêm mênh mông. Chúng cứ thế trôi dạt theo dòng nước, lặng lẽ mang theo những điều ước của người thả.

Kim Bình Nhi khẽ thở dài, ánh mắt phản chiếu ánh sáng từ những chiếc hoa đăng, mang theo một tia ưu tư:

- Mỗi năm vào Trung Thu, người dân đều thả hoa đăng xuống sông, cầu nguyện cho những người thân đã khuất được siêu thoát, cũng cầu mong cho bản thân và gia đình bình an.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tâm An, khẽ hỏi:

- Công tử có từng thả hoa đăng chưa?

Tâm An hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút mơ màng. Cậu nhớ về Thảo Miếu thôn, nhớ về những năm tháng thơ ấu, nhớ về những người đã từng bên cậu, rồi cuối cùng lại rơi vào biển ký ức hỗn loạn đầy đau thương.

Tâm khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo chút xa xăm:

- Chưa từng.

Kim Bình Nhi im lặng nhìn cậu, đôi môi khẽ mím lại, không biết nên nói gì. Chỉ là, trong lòng nàng, dường như có chút cảm giác khó tả lan tỏa.
8.5
Tiến độ: 100% 80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025