Chương 55: Hoa khôi
26/04/2025
10
8.5
Chương 55: Hoa khôi
Trăng tròn vằng vặc treo giữa trời đêm, ánh sáng bạc trải dài khắp dòng sông Kinh Thầy, phản chiếu lên từng con sóng lăn tăn như dát vàng dát bạc.
Trên mặt sông, từng toà lâu thuyền lộng lẫy chầm chậm trôi, những chiếc đèn lồng treo cao, ánh sáng hắt ra mơ màng, huyền ảo. Từ xa nhìn lại, tựa như cả bầu trời sao hạ xuống nhân gian, lung linh đến mê hoặc lòng người.
Tâm An một mình ngồi trên boong một con thuyền lớn, chậm rãi nhâm nhi chén rượu, trên bàn có vài đĩa điểm tâm tinh tế bày biện gọn gàng, khung cảnh vừa tao nhã vừa phóng khoáng.
Trên thuyền, tiếng đàn tranh réo rắt hòa cùng tiếng sáo cao v·út, tạo thành một khúc nhạc du dương, lúc thì như dòng suối chảy róc rách, lúc lại như cơn gió thu man mác, cuốn lấy tâm hồn người nghe vào một cõi mộng mơ xa vời.
Chính giữa thuyền, một nữ nhân tuyệt sắc khoác trên mình bộ y phục lụa mỏng, dưới ánh đèn lồng hắt xuống, lớp vải như sương mù che phủ khiến thân hình nàng lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ nhưng lại mang theo nét thanh tao.
Mỗi bước chân nhẹ nhàng lướt đi, mỗi cái xoay người, từng cử động đều hoàn mỹ đến cực hạn, không chút dư thừa, không chút khiên cưỡng. Ánh trăng rọi xuống khiến bóng nàng phản chiếu lên mặt sông, tựa như tiên tử giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không dám chớp mắt.
Tâm An khẽ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng, vừa uống rượu vừa thưởng thức. Bảo sao có câu:
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quân vương từ nay không lên triều.
Thật đúng là thế gian này, có những tuyệt sắc giai nhân đủ sức làm điên đảo lòng người, khiến bao bậc quân tử phải sa ngã, bao kẻ hào hùng phải khuynh thành.
Tiếng vũ khúc dần tan, nhưng dư âm vẫn còn vương vấn trong không khí, tựa như tiếng gió lướt qua hồ sen, như hương hoa quế nhè nhẹ vương trên mái tóc.
Trên con thuyền lớn, tiếng đàn tranh vừa dứt, không gian như tĩnh lại trong chốc lát, như thể ai ai cũng đang cố níu kéo cái khoảnh khắc mỹ diệu ấy.
Tâm An lặng lẽ rót thêm một chén rượu, nhưng chưa kịp đưa lên môi thì một giọng nói trong trẻo vang lên, tựa như chuông bạc ngân lên trong đêm yên tĩnh.
- Các vị công tử, các vị đại nhân, vũ khúc đã kết thúc, nhưng đêm nay còn chưa tàn.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu giữa boong thuyền. Cô hoa khôi vừa mới nhảy múa say lòng người, lúc này đã đứng thẳng dậy, thân hình uyển chuyển, đôi mắt sáng như nước hồ thu quét qua từng vị khách trên con thuyền.
Nàng mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ tựa trăng rằm, đôi môi khẽ cong lên một nét duyên dáng đầy kiêu hãnh.
- Đêm nay, tiểu nữ muốn đưa ra một vế đối. Nếu ai có thể đối lại, tiểu nữ sẽ đáp ứng một điều kiện.
Lời nói vừa dứt, trên thuyền lập tức xôn xao. Có kẻ hào hứng, có kẻ suy tư, cũng có kẻ toan tính trong lòng. Từ trước đến nay, các hoa khôi nổi danh đều không dễ dàng nhận lời ai, huống hồ là một điều kiện tùy ý.
Đối với bọn tài tử văn nhân, đây là cơ hội tuyệt vời để thể hiện tài học. Đối với những kẻ phong lưu, đây là một dịp may hiếm có để tiếp cận mỹ nhân. Ngay cả Tâm An cũng khẽ nhướng mày, có chút hứng thú nhìn về phía nữ tử này.
Dù sao, chỉ dựa vào điệu vũ vừa rồi, có thể thấy nàng không chỉ đơn thuần là một hoa khôi, mà còn là một người có khí chất và học vấn không tầm thường. Ở thời đại này để làm được hoa khôi thì cầm, kỳ, thi, hoạ đều cần phải giỏi. Một thứ cũng không thể thiếu.
Trong khi đó, Vương Nhi ở bên trong Vô Cực Tâm, dù có chút không thích những khung cảnh trêu hoa ghẹo nguyệt này, nhưng lúc này nàng cũng không lên tiếng nữa. Nàng đã quen với việc Tâm An tuỳ hứng rồi thế nên chỉ lặng lẽ quan sát, không nói gì.
Cả con thuyền tĩnh lặng trong chốc lát, rồi một giọng nói cất lên:
- Không biết cô nương muốn ra vế đối như thế nào?
Cô hoa khôi mỉm cười, đôi mắt như gợn nước mùa thu, nhẹ nhàng cất giọng:
- Trăng sáng treo trời, rọi bóng ngọc trên sông, trăng tựa nước, nước tựa trăng.
Cả con thuyền lại ồn ào hẳn lên. Vế đối này không chỉ hay mà còn mang theo ý cảnh cao xa, trong đó có sự hòa hợp của thiên nhiên, có vẻ đẹp của đêm trung thu, có sự liên kết giữa trời và nước, giữa hư và thực.
Một số tài tử lập tức nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Vế đối không hề đơn giản. Bởi vì nó không chỉ yêu cầu sự chỉnh đối về thanh điệu, mà còn đòi hỏi sự hòa hợp trong ý nghĩa, hình ảnh và cảnh giới.
Tâm An đặt chén rượu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra một tia thích thú.
Sau khi nàng hoa khôi đưa ra vế đối, cả con thuyền lặng như tờ. Những vị tài tử lúc nãy còn ngâm thơ đối ẩm, bây giờ đều nhíu mày trầm tư.
Câu đối không chỉ mang vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn có sự giao hòa giữa ánh trăng và dòng nước, giữa thực và hư, giữa tĩnh và động. Đối lại sao cho vừa chỉnh câu, đúng ý cảnh, thanh điệu hài hòa, quả thật không hề dễ dàng.
Sau một lúc im lặng, rốt cuộc cũng có người lên tiếng. Một vị tài tử vận trường bào màu xanh nhấc chén rượu, ánh mắt tự tin, cất giọng nhấn từng chữ:
- Gió lay cành liễu, đung đưa dáng ngọc ngà, liễu tự gió, gió tự liễu.
Một số người gật gù, cảm thấy cũng khá phù hợp. Thế nhưng, có người lại lên tiếng phản bác:
- Không được. Vế đối này chỉ có sự tương đồng về cách dùng từ, nhưng không có sự tương xứng về ý cảnh. "Gió lay cành liễu" có động, có tĩnh, nhưng lại không có sự giao hòa như trăng và nước.
Một người khác cũng lên tiếng:
- Vậy để ta thử xem.
Gã hắng giọng, tự tin nói:
- Mây phủ đỉnh non, ẩn hiện bóng tiên nga, mây tự núi, núi tự mây.
Những người xung quanh xôn xao, có kẻ vỗ tay khen hay, có kẻ lắc đầu tiếc nuối. Hoa khôi trên đài mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng:
- Vế này tuy ý cảnh đẹp, nhưng chưa thực sự cân bằng với vế đối của ta.
Lúc này, không ít người cảm thấy thất vọng, có người còn chán nản thở dài, một số kẻ phong lưu lại nhân cơ hội này rót rượu mời mỹ nhân, cố gắng chiếm chút lợi lộc. Tâm An nãy giờ vẫn nhàn nhã uống rượu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn mặt hồ trăng phản chiếu.
Sau một hồi, khi tất cả đã gần như cạn ý, Tâm An nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, đôi mắt nhìn về phía cô hoa khôi, khóe miệng cong lên một nét cười nhàn nhạt nói:
- Mưa rơi trước hiên, vẽ sắc thu trên đất, mưa tự nguyệt, nguyệt tự mưa.
Lời vừa dứt, toàn thuyền lặng như tờ. Một trận gió nhẹ thổi qua, làm đèn lồng lay động, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng vỡ vụn, tựa như lời đối vừa rồi đã hòa tan vào thiên nhiên, trở thành một phần của cảnh sắc đêm thu.
Tất cả những tài tử nãy giờ còn đang đăm chiêu, lúc này đều bừng tỉnh.
- Hay, hay lắm.
Có người vỗ bàn khen ngợi, có kẻ ngây người một lúc rồi mới vỗ tay tán thưởng. Cô hoa khôi trên đài cũng khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Nàng không ngờ, vị thiếu niên trẻ tuổi, nãy giờ lặng lẽ uống rượu, lại có thể đưa ra một vế đối khớp cả thanh lẫn ý, hơn nữa lại mang theo thi vị dịu dàng của đêm thu. Đôi môi đỏ khẽ cong lên, nàng khẽ cười, giọng nói dịu dàng:
- Công tử đối rất hay.
Một đám người phong lưu thấy vậy, ánh mắt đầy ghen tị, có kẻ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này là ai? Sao có thể đối ra một câu đối hoàn mỹ như vậy?
Nhưng cho dù trong lòng bọn họ không phục, thì vẫn phải công nhận rằng. Vế đối này tuyệt đối là tinh tế nhất.
Trong ánh đèn lồng đỏ rực, giữa tiếng vỗ tay tán thưởng và những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ, hoa khôi nhẹ nhàng tiến về phía bàn của Tâm An. Nàng vận y phục mỏng nhẹ, mỗi bước đi đều mang theo phong thái kiêu sa, như một đóa phù dung e ấp giữa sương đêm. Đôi mắt phượng trong veo khẽ cong lên, ánh nhìn như có ý cười, xen lẫn sự tò mò cùng tán thưởng.
Thiếu niên trước mặt, tuổi còn nhỏ nhưng phong thái trầm ổn, không chút bối rối trước muôn vàn ánh mắt đổ dồn. Một câu đối vừa rồi, chẳng những bộc lộ tài học uyên thâm mà còn lộ ra khí chất tiêu sái không màng thế sự. Một kẻ như vậy, hẳn không đơn giản chỉ là một thư sinh bình thường.
Nàng mỉm cười, giọng nói mềm mại như nước sông chảy nhẹ:
- Công tử tài học xuất chúng, khiến th·iếp khâm phục. Không biết… công tử có mong muốn gì chăng?
Tâm An không vội đáp, chỉ nâng chén rượu trên tay, khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn ánh trăng tròn trên mặt nước. Lát sau, hắn đặt chén xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Nếu có thể, tại hạ muốn được cô nương bồi rượu một đêm.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến xung quanh thoáng chốc lặng đi một chút. Đa phần khách trên thuyền đều không thể tin được một thiếu niên còn trẻ như vậy lại có thể thản nhiên đưa ra yêu cầu trực tiếp đến thế. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là phản ứng của hoa khôi.
Nàng không hề tức giận, cũng không có chút e dè, chỉ thoáng nhướng mày, rồi bất giác bật cười. Tiếng cười thanh thoát tựa chuông bạc giữa đêm thu, mang theo vài phần thú vị.
- Công tử quả là người thẳng thắn. Nếu vậy, mời công tử theo th·iếp lên tầng ba.
Dứt lời, nàng xoay người, tà váy mỏng nhẹ lay động trong gió, tựa cánh bướm thoảng bay.
Tầng ba của lâu thuyền, nơi cao nhất, cũng là nơi chỉ dành cho vị khách quý nhất của đêm nay. Từ lúc lâu thuyền neo đậu đến giờ, chưa từng có ai được đặt chân lên. Hôm nay, hoa khôi lại đích thân dẫn một thiếu niên bước lên đó, bảo sao không khiến những kẻ xung quanh phải dõi theo đầy hâm mộ và ghen tị.
Tâm An đứng dậy, thản nhiên bước theo. Bóng dáng hắn hòa cùng ánh sáng mờ ảo, từng bước chân chậm rãi mà vững vàng. Dưới những ánh mắt tiếc nuối xen lẫn ngưỡng mộ của bao người, thiếu niên ấy theo sau giai nhân, từng bước đi lên tầng ba cao nhất, nơi ánh trăng sáng nhất giữa dòng sông Kinh Thầy rộng lớn.
Trăng tròn vằng vặc treo giữa trời đêm, ánh sáng bạc trải dài khắp dòng sông Kinh Thầy, phản chiếu lên từng con sóng lăn tăn như dát vàng dát bạc.
Trên mặt sông, từng toà lâu thuyền lộng lẫy chầm chậm trôi, những chiếc đèn lồng treo cao, ánh sáng hắt ra mơ màng, huyền ảo. Từ xa nhìn lại, tựa như cả bầu trời sao hạ xuống nhân gian, lung linh đến mê hoặc lòng người.
Tâm An một mình ngồi trên boong một con thuyền lớn, chậm rãi nhâm nhi chén rượu, trên bàn có vài đĩa điểm tâm tinh tế bày biện gọn gàng, khung cảnh vừa tao nhã vừa phóng khoáng.
Trên thuyền, tiếng đàn tranh réo rắt hòa cùng tiếng sáo cao v·út, tạo thành một khúc nhạc du dương, lúc thì như dòng suối chảy róc rách, lúc lại như cơn gió thu man mác, cuốn lấy tâm hồn người nghe vào một cõi mộng mơ xa vời.
Chính giữa thuyền, một nữ nhân tuyệt sắc khoác trên mình bộ y phục lụa mỏng, dưới ánh đèn lồng hắt xuống, lớp vải như sương mù che phủ khiến thân hình nàng lúc ẩn lúc hiện, quyến rũ nhưng lại mang theo nét thanh tao.
Mỗi bước chân nhẹ nhàng lướt đi, mỗi cái xoay người, từng cử động đều hoàn mỹ đến cực hạn, không chút dư thừa, không chút khiên cưỡng. Ánh trăng rọi xuống khiến bóng nàng phản chiếu lên mặt sông, tựa như tiên tử giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta không dám chớp mắt.
Tâm An khẽ cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng, vừa uống rượu vừa thưởng thức. Bảo sao có câu:
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quân vương từ nay không lên triều.
Thật đúng là thế gian này, có những tuyệt sắc giai nhân đủ sức làm điên đảo lòng người, khiến bao bậc quân tử phải sa ngã, bao kẻ hào hùng phải khuynh thành.
Tiếng vũ khúc dần tan, nhưng dư âm vẫn còn vương vấn trong không khí, tựa như tiếng gió lướt qua hồ sen, như hương hoa quế nhè nhẹ vương trên mái tóc.
Trên con thuyền lớn, tiếng đàn tranh vừa dứt, không gian như tĩnh lại trong chốc lát, như thể ai ai cũng đang cố níu kéo cái khoảnh khắc mỹ diệu ấy.
Tâm An lặng lẽ rót thêm một chén rượu, nhưng chưa kịp đưa lên môi thì một giọng nói trong trẻo vang lên, tựa như chuông bạc ngân lên trong đêm yên tĩnh.
- Các vị công tử, các vị đại nhân, vũ khúc đã kết thúc, nhưng đêm nay còn chưa tàn.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu giữa boong thuyền. Cô hoa khôi vừa mới nhảy múa say lòng người, lúc này đã đứng thẳng dậy, thân hình uyển chuyển, đôi mắt sáng như nước hồ thu quét qua từng vị khách trên con thuyền.
Nàng mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ tựa trăng rằm, đôi môi khẽ cong lên một nét duyên dáng đầy kiêu hãnh.
- Đêm nay, tiểu nữ muốn đưa ra một vế đối. Nếu ai có thể đối lại, tiểu nữ sẽ đáp ứng một điều kiện.
Lời nói vừa dứt, trên thuyền lập tức xôn xao. Có kẻ hào hứng, có kẻ suy tư, cũng có kẻ toan tính trong lòng. Từ trước đến nay, các hoa khôi nổi danh đều không dễ dàng nhận lời ai, huống hồ là một điều kiện tùy ý.
Đối với bọn tài tử văn nhân, đây là cơ hội tuyệt vời để thể hiện tài học. Đối với những kẻ phong lưu, đây là một dịp may hiếm có để tiếp cận mỹ nhân. Ngay cả Tâm An cũng khẽ nhướng mày, có chút hứng thú nhìn về phía nữ tử này.
Dù sao, chỉ dựa vào điệu vũ vừa rồi, có thể thấy nàng không chỉ đơn thuần là một hoa khôi, mà còn là một người có khí chất và học vấn không tầm thường. Ở thời đại này để làm được hoa khôi thì cầm, kỳ, thi, hoạ đều cần phải giỏi. Một thứ cũng không thể thiếu.
Trong khi đó, Vương Nhi ở bên trong Vô Cực Tâm, dù có chút không thích những khung cảnh trêu hoa ghẹo nguyệt này, nhưng lúc này nàng cũng không lên tiếng nữa. Nàng đã quen với việc Tâm An tuỳ hứng rồi thế nên chỉ lặng lẽ quan sát, không nói gì.
Cả con thuyền tĩnh lặng trong chốc lát, rồi một giọng nói cất lên:
- Không biết cô nương muốn ra vế đối như thế nào?
Cô hoa khôi mỉm cười, đôi mắt như gợn nước mùa thu, nhẹ nhàng cất giọng:
- Trăng sáng treo trời, rọi bóng ngọc trên sông, trăng tựa nước, nước tựa trăng.
Cả con thuyền lại ồn ào hẳn lên. Vế đối này không chỉ hay mà còn mang theo ý cảnh cao xa, trong đó có sự hòa hợp của thiên nhiên, có vẻ đẹp của đêm trung thu, có sự liên kết giữa trời và nước, giữa hư và thực.
Một số tài tử lập tức nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Vế đối không hề đơn giản. Bởi vì nó không chỉ yêu cầu sự chỉnh đối về thanh điệu, mà còn đòi hỏi sự hòa hợp trong ý nghĩa, hình ảnh và cảnh giới.
Tâm An đặt chén rượu xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ ra một tia thích thú.
Sau khi nàng hoa khôi đưa ra vế đối, cả con thuyền lặng như tờ. Những vị tài tử lúc nãy còn ngâm thơ đối ẩm, bây giờ đều nhíu mày trầm tư.
Câu đối không chỉ mang vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn có sự giao hòa giữa ánh trăng và dòng nước, giữa thực và hư, giữa tĩnh và động. Đối lại sao cho vừa chỉnh câu, đúng ý cảnh, thanh điệu hài hòa, quả thật không hề dễ dàng.
Sau một lúc im lặng, rốt cuộc cũng có người lên tiếng. Một vị tài tử vận trường bào màu xanh nhấc chén rượu, ánh mắt tự tin, cất giọng nhấn từng chữ:
- Gió lay cành liễu, đung đưa dáng ngọc ngà, liễu tự gió, gió tự liễu.
Một số người gật gù, cảm thấy cũng khá phù hợp. Thế nhưng, có người lại lên tiếng phản bác:
- Không được. Vế đối này chỉ có sự tương đồng về cách dùng từ, nhưng không có sự tương xứng về ý cảnh. "Gió lay cành liễu" có động, có tĩnh, nhưng lại không có sự giao hòa như trăng và nước.
Một người khác cũng lên tiếng:
- Vậy để ta thử xem.
Gã hắng giọng, tự tin nói:
- Mây phủ đỉnh non, ẩn hiện bóng tiên nga, mây tự núi, núi tự mây.
Những người xung quanh xôn xao, có kẻ vỗ tay khen hay, có kẻ lắc đầu tiếc nuối. Hoa khôi trên đài mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng:
- Vế này tuy ý cảnh đẹp, nhưng chưa thực sự cân bằng với vế đối của ta.
Lúc này, không ít người cảm thấy thất vọng, có người còn chán nản thở dài, một số kẻ phong lưu lại nhân cơ hội này rót rượu mời mỹ nhân, cố gắng chiếm chút lợi lộc. Tâm An nãy giờ vẫn nhàn nhã uống rượu, ánh mắt tĩnh lặng nhìn mặt hồ trăng phản chiếu.
Sau một hồi, khi tất cả đã gần như cạn ý, Tâm An nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống, đôi mắt nhìn về phía cô hoa khôi, khóe miệng cong lên một nét cười nhàn nhạt nói:
- Mưa rơi trước hiên, vẽ sắc thu trên đất, mưa tự nguyệt, nguyệt tự mưa.
Lời vừa dứt, toàn thuyền lặng như tờ. Một trận gió nhẹ thổi qua, làm đèn lồng lay động, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh trăng vỡ vụn, tựa như lời đối vừa rồi đã hòa tan vào thiên nhiên, trở thành một phần của cảnh sắc đêm thu.
Tất cả những tài tử nãy giờ còn đang đăm chiêu, lúc này đều bừng tỉnh.
- Hay, hay lắm.
Có người vỗ bàn khen ngợi, có kẻ ngây người một lúc rồi mới vỗ tay tán thưởng. Cô hoa khôi trên đài cũng khẽ nhướng mày, trong mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.
Nàng không ngờ, vị thiếu niên trẻ tuổi, nãy giờ lặng lẽ uống rượu, lại có thể đưa ra một vế đối khớp cả thanh lẫn ý, hơn nữa lại mang theo thi vị dịu dàng của đêm thu. Đôi môi đỏ khẽ cong lên, nàng khẽ cười, giọng nói dịu dàng:
- Công tử đối rất hay.
Một đám người phong lưu thấy vậy, ánh mắt đầy ghen tị, có kẻ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này là ai? Sao có thể đối ra một câu đối hoàn mỹ như vậy?
Nhưng cho dù trong lòng bọn họ không phục, thì vẫn phải công nhận rằng. Vế đối này tuyệt đối là tinh tế nhất.
Trong ánh đèn lồng đỏ rực, giữa tiếng vỗ tay tán thưởng và những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ, hoa khôi nhẹ nhàng tiến về phía bàn của Tâm An. Nàng vận y phục mỏng nhẹ, mỗi bước đi đều mang theo phong thái kiêu sa, như một đóa phù dung e ấp giữa sương đêm. Đôi mắt phượng trong veo khẽ cong lên, ánh nhìn như có ý cười, xen lẫn sự tò mò cùng tán thưởng.
Thiếu niên trước mặt, tuổi còn nhỏ nhưng phong thái trầm ổn, không chút bối rối trước muôn vàn ánh mắt đổ dồn. Một câu đối vừa rồi, chẳng những bộc lộ tài học uyên thâm mà còn lộ ra khí chất tiêu sái không màng thế sự. Một kẻ như vậy, hẳn không đơn giản chỉ là một thư sinh bình thường.
Nàng mỉm cười, giọng nói mềm mại như nước sông chảy nhẹ:
- Công tử tài học xuất chúng, khiến th·iếp khâm phục. Không biết… công tử có mong muốn gì chăng?
Tâm An không vội đáp, chỉ nâng chén rượu trên tay, khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn ánh trăng tròn trên mặt nước. Lát sau, hắn đặt chén xuống, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt:
- Nếu có thể, tại hạ muốn được cô nương bồi rượu một đêm.
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ khiến xung quanh thoáng chốc lặng đi một chút. Đa phần khách trên thuyền đều không thể tin được một thiếu niên còn trẻ như vậy lại có thể thản nhiên đưa ra yêu cầu trực tiếp đến thế. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là phản ứng của hoa khôi.
Nàng không hề tức giận, cũng không có chút e dè, chỉ thoáng nhướng mày, rồi bất giác bật cười. Tiếng cười thanh thoát tựa chuông bạc giữa đêm thu, mang theo vài phần thú vị.
- Công tử quả là người thẳng thắn. Nếu vậy, mời công tử theo th·iếp lên tầng ba.
Dứt lời, nàng xoay người, tà váy mỏng nhẹ lay động trong gió, tựa cánh bướm thoảng bay.
Tầng ba của lâu thuyền, nơi cao nhất, cũng là nơi chỉ dành cho vị khách quý nhất của đêm nay. Từ lúc lâu thuyền neo đậu đến giờ, chưa từng có ai được đặt chân lên. Hôm nay, hoa khôi lại đích thân dẫn một thiếu niên bước lên đó, bảo sao không khiến những kẻ xung quanh phải dõi theo đầy hâm mộ và ghen tị.
Tâm An đứng dậy, thản nhiên bước theo. Bóng dáng hắn hòa cùng ánh sáng mờ ảo, từng bước chân chậm rãi mà vững vàng. Dưới những ánh mắt tiếc nuối xen lẫn ngưỡng mộ của bao người, thiếu niên ấy theo sau giai nhân, từng bước đi lên tầng ba cao nhất, nơi ánh trăng sáng nhất giữa dòng sông Kinh Thầy rộng lớn.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan