Chương 54: Tết trung thu
26/04/2025
10
8.5
Chương 54: Tết trung thu
Tú bà rời đi, đồng thời kêu tiểu nhị làm một số món ngon cho Tâm An. Lúc này, bên trong Vô Cực Tâm, giọng nói trong trẻo của Vương Nhi vang lên, mang theo vài phần khó chịu:
- Tâm An, ta không thích những nơi như thế này. Ồn ào, phức tạp, khắp nơi đều là mùi son phấn, thật phiền phức.
Nàng dừng một chút, rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
- Sau này ngươi đừng tùy tiện bước vào những chốn phong trần này nữa.
Tâm An nghe vậy, khẽ mỉm cười, gật đầu một tiếng:
- Được rồi, ta nghe ngươi.
Dứt lời, cậu chậm rãi nhắm mắt, thu hồi thần thức, để Vương Nhi nghỉ ngơi. Vương Nhi đúng là không phù hợp đến những nơi như này.
Một lát sau, bàn thức ăn thịnh soạn nhanh chóng được bưng lên. Mùi hương ngào ngạt, hòa quyện giữa mùi thịt nướng béo ngậy, mùi nước sốt đậm đà, mùi rau thơm tươi mát và mùi rượu nồng ấm lan tỏa khắp không gian. Trước mặt Tâm An là một bàn đầy những món ăn tinh xảo, đều là món nổi tiếng của Ngọc Hoa lâu:
Cá hấp tam vị – lớp da bóng loáng, thịt cá mềm mịn, vị ngọt tự nhiên thấm đẫm gia vị.
Gà nướng lá sen – hương thơm lá sen quyện vào từng thớ thịt vàng óng, vừa chạm đũa đã tỏa ra hương thơm mê người.
Đậu hủ bách vị – lớp ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, hòa quyện với nước sốt cay nhẹ đầy kích thích.
Canh hầm linh chi bạch cốt – nước canh trong veo, vị thanh ngọt, mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt của linh chi.
Bình rượu Bách Hoa Nhưỡng – rượu trong như ngọc, mùi hương nhẹ nhàng như hoa cỏ mùa xuân, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy thư thái cả tâm hồn.
Tâm An cầm đũa lên, hào hứng gắp thử một miếng cá hấp, đưa vào miệng. Chỉ trong khoảnh khắc… vị tươi ngọt của cá tan chảy nơi đầu lưỡi, hòa quyện cùng nước sốt đậm đà, khiến cậu khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi thưởng thức từng chút một.
Mỗi miếng ăn đều tươi ngon tự nhiên, không có chút tạp chất nào, như thể cả tinh hoa của đất trời đều hội tụ trong từng món ăn. Tâm An chợt nhớ lại kiếp trước, khi còn ở địa cầu, mỗi bữa ăn đều là đồ công nghiệp, thức ăn chứa đầy c·hất b·ảo q·uản, hương liệu nhân tạo, chẳng bao giờ có được cái vị tươi nguyên như bây giờ.
- Đây mới đúng gọi là đồ ăn mà.
Tâm An thầm nghĩ, rồi lại rót một chén rượu, khẽ nhấp một ngụm. Ngay lập tức, vị cay nhẹ lan tỏa nơi đầu lưỡi, rồi hóa thành một dòng hương thơm dịu dàng, như gió xuân mơn man khắp cơ thể.
Cậu khẽ cười thỏa mãn, tiếp tục chậm rãi thưởng thức bữa ăn trong khi ngoài kia, tiếng đàn tỳ bà vẫn réo rắt vang lên, mang theo hơi thở của một đêm phồn hoa giữa chốn nhân gian.
Sau khi thưởng thức xong bữa ăn mỹ vị, Tâm An không vội rời đi ngay mà chậm rãi thưởng thức chén trà thanh mát do quán rượu mang lên. Mùi trà nhẹ nhàng, hương vị thanh thuần, giúp cậu rửa trôi đi vị rượu cay nồng còn đọng lại nơi cổ họng.
Một lát sau, Tâm An vung tay gọi tiểu nhị đến, thanh toán bữa ăn rồi bước ra khỏi tửu lâu.
Ngoài đường, ánh mặt trời giữa trưa không quá chói chang, từng tia nắng len lỏi qua những tán cây bên đường, rơi xuống con phố lát đá xanh bóng loáng, tạo thành từng đốm sáng mờ ảo. Dù đã quá trưa, nhưng Ngọc Hoàn Trấn vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tâm An từ tốn bước đi, ánh mắt lướt qua từng góc phố phồn hoa, tựa như một lữ khách ngắm nhìn thế giới đầy màu sắc. Chẳng bao lâu, cậu nhìn thấy một tửu điếm lớn nằm ở trung tâm trấn, tên gọi Vọng Nguyệt Lâu.
Tòa tửu điếm này có ba tầng, kiến trúc tinh xảo, trước cửa treo một tấm biển gỗ chạm trổ cầu kỳ, trên đó có ba chữ lớn Vọng Nguyệt Lâu màu vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng. Người ra kẻ vào đông đúc, có thương nhân lữ khách, có võ giả giang hồ, thậm chí còn có cả những vị đạo sĩ, hòa thượng từ phương xa ghé ngang.
Tâm An thấy nơi này có vẻ sạch sẽ, khang trang, lại nằm ngay trung tâm trấn, rất thuận tiện, liền sải bước tiến vào. Bên trong đại sảnh, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, bàn ghế đều được lau chùi sáng bóng, tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại phục vụ khách nhân.
Thấy Tâm An bước vào, một tiểu nhị trẻ tuổi liền nhanh nhẹn chạy tới, cúi người cười nói:
- Khách quan muốn dùng bữa hay là thuê phòng trọ?
Tâm An lấy ra một thỏi bạc nhỏ, đặt lên bàn, thản nhiên nói:
- Thuê một gian phòng tốt, ta sẽ ở lại đây.
Tiểu nhị thấy bạc, mắt sáng rỡ, vội vàng cúi đầu đáp:
- Dạ được, Công tử xin mời đi theo tiểu nhân.
Nói xong, hắn nhanh chóng dẫn đường lên tầng hai, nơi có những gian phòng yên tĩnh dành cho khách nhân lưu trú. Tâm An theo sau, ánh mắt vẫn bình thản, trầm ổn, chậm rãi bước lên cầu thang, hòa mình vào chốn phồn hoa nhưng vẫn giữ lại một phần tĩnh lặng cho riêng mình.
Chiều tà buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời trên Ngọc Hoàn trấn. Dưới ánh nắng cuối ngày, những mái ngói xanh rêu, những con phố lát đá bóng loáng như khoác lên mình một lớp áo lộng lẫy, huy hoàng hơn bao giờ hết.
Lúc này, toàn bộ trấn bừng lên sức sống. Trên phố, đèn lồng ngũ sắc treo cao, lay động theo từng cơn gió thu nhè nhẹ. Những dây hoa đăng kết dài, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trải dài từ đầu phố đến cuối phố, tạo nên một bầu không khí ấm áp.
Các hàng quán dọc hai bên đường rộn ràng tiếng mời chào, khói bếp bay lên nghi ngút, mùi thơm phức hòa cùng hương rượu nồng, tạo thành một bức tranh nhân gian sinh động, ấm áp.
Từng đoàn người cười nói rôm rả, trẻ con mặc áo gấm đỏ, tay cầm đèn lồng hình cá chép, thỏ ngọc, vừa chạy vừa reo hò trong niềm vui háo hức. Các tửu lâu, thanh lâu đèn hoa rực rỡ, khách nhân ra vào tấp nập, những tiếng đàn, tiếng ca hòa cùng âm thanh rộn ràng của phố phường.
Tâm An đi giữa dòng người hối hả, nhộn nhịp, lặng lẽ nghe những câu chuyện của người dân xung quanh.
- Trung thu năm nay thật náo nhiệt, không uổng công ta đi một chuyến đến Ngọc Hoàn trấn.
- Tối nay chắc chắn phải lên Nguyệt Lầu ngắm trăng, nghe nói năm nay hoa khôi của Hồng Y Lâu cũng xuất hiện đó.
- Bánh trung thu năm nay ngon lắm, mau mua về cho bọn trẻ nếm thử.
Những tiếng trò chuyện rôm rả, sự hân hoan ngập tràn trong mắt mọi người. Tâm An chợt sững lại:
- Hôm nay là trung thu?
Mười năm trước, khi còn ở Thảo Miếu thôn, Tâm An cũng từng trải qua những cái Tết Trung Thu đơn sơ nhưng ấm áp như thế này. Ở cái thôn nhỏ bé ấy, không có đèn hoa lộng lẫy, không có những tửu lâu xa hoa, cũng không có những mỹ nhân áo đỏ múa hát dưới ánh trăng.
Nhưng có tiếng cười của những đứa trẻ chạy quanh sân đình, có những chiếc bánh trung thu thô sơ do thôn phụ tự tay làm, có ánh mắt hiền hòa của ông lão kể chuyện truyền thuyết dưới tán cây đa già.
Tất cả giản dị nhưng yên bình, một sự bình yên mà đến tận bây giờ, dù đứng giữa chốn phồn hoa nhất, Tâm An cũng không thể tìm lại được nữa. Sau khi Thảo Miếu thôn xảy ra chuyện, Tâm An gia nhập Thanh Vân Môn.
Nơi đó có núi cao mây trắng, có đạo pháp cao siêu, có những sư huynh sư tỷ tài năng xuất chúng, nhưng lại không có hơi ấm của những ngày Trung Thu năm nào.
Lần đầu tiên Tâm An trải qua Trung Thu trên đỉnh Thanh Vân, cậu đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc treo trên trời cao, nhưng trong lòng lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
Các sư huynh sư tỷ trong môn phái đều tập trung tu luyện, chăm chỉ và nghiêm túc, họ dường như quên đi hết thảy những ngày lễ tục của thế gian. Tâm An từng hỏi một vị sư huynh:
- Hôm nay là Trung Thu, Thanh Vân Môn có tổ chức gì không?
Vị sư huynh kia chỉ hờ hững đáp:
- Người tu đạo, há lại để tâm đến những chuyện phàm tục này?
Những năm sau đó, Trung Thu với cậu cũng chỉ là một ngày bình thường, trôi qua trong sự im lặng của Thanh Vân Môn. Bây giờ, đứng giữa Ngọc Hoàn trấn đèn hoa rực rỡ, tiếng cười vang vọng, Tâm An mới nhận ra mình đã quên mất cảm giác hưởng thụ một cái Tết Trung Thu thực sự từ bao giờ.
Tâm An chậm rãi đi trên con phố náo nhiệt, nhưng lòng cậu lại chìm vào tĩnh mịch. Dưới ánh đèn rực rỡ, xung quanh là tiếng cười nói, là sự ấm áp của những gia đình sum vầy, nhưng Tâm An lại cảm thấy đặc biệt cô đơn.
Giữa nhân gian phồn hoa, cậu vẫn là một kẻ lữ khách cô độc, trôi dạt giữa dòng chảy vô tận của số mệnh.
- Oa! Đẹp quá, náo nhiệt quá đi mất.
Bỗng nhiên, bên trong Vô Cực Tâm, một giọng nói lanh lảnh vang lên, kéo Tâm An khỏi mớ hỗn độn trong tâm trí. Vương Nhi tung tăng chạy nhảy trong không gian ý thức, đôi mắt rực sáng nhìn cảnh vật xung quanh.
Nhìn những ánh đèn lung linh treo cao, những dây hoa đăng trải dài rực rỡ, nghe tiếng cười vui vẻ của trẻ con, tiếng ca hát vang vọng khắp phố phường, nàng không giấu nổi sự phấn khích.
- Náo nhiệt như vậy, phồn hoa như vậy, so với trung thu ở Trung Hoà Trấn đẹp hơn quá nhiều.
Tâm An thấy nàng hào hứng như vậy thì cũng bất giác bật cười.
- Đèn lồng này thật đẹp, con phố này cũng thật đẹp… Nếu ta có thể bước ra ngoài nhìn tận mắt, chắc chắn sẽ còn thú vị hơn nữa.
Tâm An nghe vậy nhấp một ngụm rượu nhún vai nói:
- Ngươi bây giờ chỉ có thể nhìn qua ta thôi, muốn ra ngoài thì tu luyện thêm đi, chắc chắn sẽ có ngày ngươi quang minh chính đại xuất hiện.
Vương Nhi bĩu môi, nhưng rất nhanh lại bị cuốn vào sự náo nhiệt của đêm hội. Tâm An khẽ mỉm cười, để mặc cho Vương Nhi ríu rít trong thần thức, còn bản thân thì tiếp tục chậm rãi bước đi, hòa mình vào biển người tấp nập trong đêm Trung Thu rực rỡ ánh đèn.
Tú bà rời đi, đồng thời kêu tiểu nhị làm một số món ngon cho Tâm An. Lúc này, bên trong Vô Cực Tâm, giọng nói trong trẻo của Vương Nhi vang lên, mang theo vài phần khó chịu:
- Tâm An, ta không thích những nơi như thế này. Ồn ào, phức tạp, khắp nơi đều là mùi son phấn, thật phiền phức.
Nàng dừng một chút, rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
- Sau này ngươi đừng tùy tiện bước vào những chốn phong trần này nữa.
Tâm An nghe vậy, khẽ mỉm cười, gật đầu một tiếng:
- Được rồi, ta nghe ngươi.
Dứt lời, cậu chậm rãi nhắm mắt, thu hồi thần thức, để Vương Nhi nghỉ ngơi. Vương Nhi đúng là không phù hợp đến những nơi như này.
Một lát sau, bàn thức ăn thịnh soạn nhanh chóng được bưng lên. Mùi hương ngào ngạt, hòa quyện giữa mùi thịt nướng béo ngậy, mùi nước sốt đậm đà, mùi rau thơm tươi mát và mùi rượu nồng ấm lan tỏa khắp không gian. Trước mặt Tâm An là một bàn đầy những món ăn tinh xảo, đều là món nổi tiếng của Ngọc Hoa lâu:
Cá hấp tam vị – lớp da bóng loáng, thịt cá mềm mịn, vị ngọt tự nhiên thấm đẫm gia vị.
Gà nướng lá sen – hương thơm lá sen quyện vào từng thớ thịt vàng óng, vừa chạm đũa đã tỏa ra hương thơm mê người.
Đậu hủ bách vị – lớp ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, hòa quyện với nước sốt cay nhẹ đầy kích thích.
Canh hầm linh chi bạch cốt – nước canh trong veo, vị thanh ngọt, mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt của linh chi.
Bình rượu Bách Hoa Nhưỡng – rượu trong như ngọc, mùi hương nhẹ nhàng như hoa cỏ mùa xuân, chỉ cần ngửi thôi đã cảm thấy thư thái cả tâm hồn.
Tâm An cầm đũa lên, hào hứng gắp thử một miếng cá hấp, đưa vào miệng. Chỉ trong khoảnh khắc… vị tươi ngọt của cá tan chảy nơi đầu lưỡi, hòa quyện cùng nước sốt đậm đà, khiến cậu khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi thưởng thức từng chút một.
Mỗi miếng ăn đều tươi ngon tự nhiên, không có chút tạp chất nào, như thể cả tinh hoa của đất trời đều hội tụ trong từng món ăn. Tâm An chợt nhớ lại kiếp trước, khi còn ở địa cầu, mỗi bữa ăn đều là đồ công nghiệp, thức ăn chứa đầy c·hất b·ảo q·uản, hương liệu nhân tạo, chẳng bao giờ có được cái vị tươi nguyên như bây giờ.
- Đây mới đúng gọi là đồ ăn mà.
Tâm An thầm nghĩ, rồi lại rót một chén rượu, khẽ nhấp một ngụm. Ngay lập tức, vị cay nhẹ lan tỏa nơi đầu lưỡi, rồi hóa thành một dòng hương thơm dịu dàng, như gió xuân mơn man khắp cơ thể.
Cậu khẽ cười thỏa mãn, tiếp tục chậm rãi thưởng thức bữa ăn trong khi ngoài kia, tiếng đàn tỳ bà vẫn réo rắt vang lên, mang theo hơi thở của một đêm phồn hoa giữa chốn nhân gian.
Sau khi thưởng thức xong bữa ăn mỹ vị, Tâm An không vội rời đi ngay mà chậm rãi thưởng thức chén trà thanh mát do quán rượu mang lên. Mùi trà nhẹ nhàng, hương vị thanh thuần, giúp cậu rửa trôi đi vị rượu cay nồng còn đọng lại nơi cổ họng.
Một lát sau, Tâm An vung tay gọi tiểu nhị đến, thanh toán bữa ăn rồi bước ra khỏi tửu lâu.
Ngoài đường, ánh mặt trời giữa trưa không quá chói chang, từng tia nắng len lỏi qua những tán cây bên đường, rơi xuống con phố lát đá xanh bóng loáng, tạo thành từng đốm sáng mờ ảo. Dù đã quá trưa, nhưng Ngọc Hoàn Trấn vẫn vô cùng náo nhiệt.
Tâm An từ tốn bước đi, ánh mắt lướt qua từng góc phố phồn hoa, tựa như một lữ khách ngắm nhìn thế giới đầy màu sắc. Chẳng bao lâu, cậu nhìn thấy một tửu điếm lớn nằm ở trung tâm trấn, tên gọi Vọng Nguyệt Lâu.
Tòa tửu điếm này có ba tầng, kiến trúc tinh xảo, trước cửa treo một tấm biển gỗ chạm trổ cầu kỳ, trên đó có ba chữ lớn Vọng Nguyệt Lâu màu vàng kim lấp lánh dưới ánh nắng. Người ra kẻ vào đông đúc, có thương nhân lữ khách, có võ giả giang hồ, thậm chí còn có cả những vị đạo sĩ, hòa thượng từ phương xa ghé ngang.
Tâm An thấy nơi này có vẻ sạch sẽ, khang trang, lại nằm ngay trung tâm trấn, rất thuận tiện, liền sải bước tiến vào. Bên trong đại sảnh, mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, bàn ghế đều được lau chùi sáng bóng, tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại phục vụ khách nhân.
Thấy Tâm An bước vào, một tiểu nhị trẻ tuổi liền nhanh nhẹn chạy tới, cúi người cười nói:
- Khách quan muốn dùng bữa hay là thuê phòng trọ?
Tâm An lấy ra một thỏi bạc nhỏ, đặt lên bàn, thản nhiên nói:
- Thuê một gian phòng tốt, ta sẽ ở lại đây.
Tiểu nhị thấy bạc, mắt sáng rỡ, vội vàng cúi đầu đáp:
- Dạ được, Công tử xin mời đi theo tiểu nhân.
Nói xong, hắn nhanh chóng dẫn đường lên tầng hai, nơi có những gian phòng yên tĩnh dành cho khách nhân lưu trú. Tâm An theo sau, ánh mắt vẫn bình thản, trầm ổn, chậm rãi bước lên cầu thang, hòa mình vào chốn phồn hoa nhưng vẫn giữ lại một phần tĩnh lặng cho riêng mình.
Chiều tà buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời trên Ngọc Hoàn trấn. Dưới ánh nắng cuối ngày, những mái ngói xanh rêu, những con phố lát đá bóng loáng như khoác lên mình một lớp áo lộng lẫy, huy hoàng hơn bao giờ hết.
Lúc này, toàn bộ trấn bừng lên sức sống. Trên phố, đèn lồng ngũ sắc treo cao, lay động theo từng cơn gió thu nhè nhẹ. Những dây hoa đăng kết dài, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trải dài từ đầu phố đến cuối phố, tạo nên một bầu không khí ấm áp.
Các hàng quán dọc hai bên đường rộn ràng tiếng mời chào, khói bếp bay lên nghi ngút, mùi thơm phức hòa cùng hương rượu nồng, tạo thành một bức tranh nhân gian sinh động, ấm áp.
Từng đoàn người cười nói rôm rả, trẻ con mặc áo gấm đỏ, tay cầm đèn lồng hình cá chép, thỏ ngọc, vừa chạy vừa reo hò trong niềm vui háo hức. Các tửu lâu, thanh lâu đèn hoa rực rỡ, khách nhân ra vào tấp nập, những tiếng đàn, tiếng ca hòa cùng âm thanh rộn ràng của phố phường.
Tâm An đi giữa dòng người hối hả, nhộn nhịp, lặng lẽ nghe những câu chuyện của người dân xung quanh.
- Trung thu năm nay thật náo nhiệt, không uổng công ta đi một chuyến đến Ngọc Hoàn trấn.
- Tối nay chắc chắn phải lên Nguyệt Lầu ngắm trăng, nghe nói năm nay hoa khôi của Hồng Y Lâu cũng xuất hiện đó.
- Bánh trung thu năm nay ngon lắm, mau mua về cho bọn trẻ nếm thử.
Những tiếng trò chuyện rôm rả, sự hân hoan ngập tràn trong mắt mọi người. Tâm An chợt sững lại:
- Hôm nay là trung thu?
Mười năm trước, khi còn ở Thảo Miếu thôn, Tâm An cũng từng trải qua những cái Tết Trung Thu đơn sơ nhưng ấm áp như thế này. Ở cái thôn nhỏ bé ấy, không có đèn hoa lộng lẫy, không có những tửu lâu xa hoa, cũng không có những mỹ nhân áo đỏ múa hát dưới ánh trăng.
Nhưng có tiếng cười của những đứa trẻ chạy quanh sân đình, có những chiếc bánh trung thu thô sơ do thôn phụ tự tay làm, có ánh mắt hiền hòa của ông lão kể chuyện truyền thuyết dưới tán cây đa già.
Tất cả giản dị nhưng yên bình, một sự bình yên mà đến tận bây giờ, dù đứng giữa chốn phồn hoa nhất, Tâm An cũng không thể tìm lại được nữa. Sau khi Thảo Miếu thôn xảy ra chuyện, Tâm An gia nhập Thanh Vân Môn.
Nơi đó có núi cao mây trắng, có đạo pháp cao siêu, có những sư huynh sư tỷ tài năng xuất chúng, nhưng lại không có hơi ấm của những ngày Trung Thu năm nào.
Lần đầu tiên Tâm An trải qua Trung Thu trên đỉnh Thanh Vân, cậu đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc treo trên trời cao, nhưng trong lòng lại cảm thấy cô đơn vô cùng.
Các sư huynh sư tỷ trong môn phái đều tập trung tu luyện, chăm chỉ và nghiêm túc, họ dường như quên đi hết thảy những ngày lễ tục của thế gian. Tâm An từng hỏi một vị sư huynh:
- Hôm nay là Trung Thu, Thanh Vân Môn có tổ chức gì không?
Vị sư huynh kia chỉ hờ hững đáp:
- Người tu đạo, há lại để tâm đến những chuyện phàm tục này?
Những năm sau đó, Trung Thu với cậu cũng chỉ là một ngày bình thường, trôi qua trong sự im lặng của Thanh Vân Môn. Bây giờ, đứng giữa Ngọc Hoàn trấn đèn hoa rực rỡ, tiếng cười vang vọng, Tâm An mới nhận ra mình đã quên mất cảm giác hưởng thụ một cái Tết Trung Thu thực sự từ bao giờ.
Tâm An chậm rãi đi trên con phố náo nhiệt, nhưng lòng cậu lại chìm vào tĩnh mịch. Dưới ánh đèn rực rỡ, xung quanh là tiếng cười nói, là sự ấm áp của những gia đình sum vầy, nhưng Tâm An lại cảm thấy đặc biệt cô đơn.
Giữa nhân gian phồn hoa, cậu vẫn là một kẻ lữ khách cô độc, trôi dạt giữa dòng chảy vô tận của số mệnh.
- Oa! Đẹp quá, náo nhiệt quá đi mất.
Bỗng nhiên, bên trong Vô Cực Tâm, một giọng nói lanh lảnh vang lên, kéo Tâm An khỏi mớ hỗn độn trong tâm trí. Vương Nhi tung tăng chạy nhảy trong không gian ý thức, đôi mắt rực sáng nhìn cảnh vật xung quanh.
Nhìn những ánh đèn lung linh treo cao, những dây hoa đăng trải dài rực rỡ, nghe tiếng cười vui vẻ của trẻ con, tiếng ca hát vang vọng khắp phố phường, nàng không giấu nổi sự phấn khích.
- Náo nhiệt như vậy, phồn hoa như vậy, so với trung thu ở Trung Hoà Trấn đẹp hơn quá nhiều.
Tâm An thấy nàng hào hứng như vậy thì cũng bất giác bật cười.
- Đèn lồng này thật đẹp, con phố này cũng thật đẹp… Nếu ta có thể bước ra ngoài nhìn tận mắt, chắc chắn sẽ còn thú vị hơn nữa.
Tâm An nghe vậy nhấp một ngụm rượu nhún vai nói:
- Ngươi bây giờ chỉ có thể nhìn qua ta thôi, muốn ra ngoài thì tu luyện thêm đi, chắc chắn sẽ có ngày ngươi quang minh chính đại xuất hiện.
Vương Nhi bĩu môi, nhưng rất nhanh lại bị cuốn vào sự náo nhiệt của đêm hội. Tâm An khẽ mỉm cười, để mặc cho Vương Nhi ríu rít trong thần thức, còn bản thân thì tiếp tục chậm rãi bước đi, hòa mình vào biển người tấp nập trong đêm Trung Thu rực rỡ ánh đèn.
Tiến độ: 100%
80/80 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025
Thể loại
Tag liên quan