Chương 20: Nhất định sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạng phúc

26/04/2025 10 8.7
Chương 20: Nhất định sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạng phúc

Con lợn thịt này được Hai Thích nhốt riêng trong ô chuồng nhỏ phía cuối dãy, dáng vóc to lớn, chắc nịch, lớp mỡ và nạc phân bố đều đặn, da bóng mượt đúng chuẩn một con heo thương phẩm loại tốt. Sau khi cân xong, kim chỉ đúng 158kg.

Theo giá heo hơi thời điểm này là 12 đồng một ký, như vậy tổng giá trị con heo rơi vào khoảng 1. 896 đồng đây một khoản tiền không nhỏ chút nào.

Tuy nhiên, cả nhà Nguyễn Văn Tân khi gom góp lại cũng chỉ có được hơn 600 đồng, phần lớn là tiền mặt còn sót lại sau mấy vụ bán lúa vụ Đông Xuân, cộng thêm chút tiền để dành của má hắn, và vài đồng ông Ba cất riêng phòng khi đau ốm.

Biết là không đủ, nhưng ông Ba vẫn mạnh dạn ngỏ lời:

"Chú Hai à, mình quen biết nhau cả chục năm rồi, nhà tui giờ chỉ xoay được ngần này. Còn lại, mai tui mần thịt xong đem ra chợ bán, rồi về thanh toán hết cho chú."

Hai Thích nghe xong chỉ cười khoan hòa, gật đầu cái rụp:

"Thôi được rồi! Anh Ba nói vậy thì tôi tin. Chỗ thân quen, làm ăn với nhau mấy chục năm, có khi còn thân hơn ruột thịt. Tôi nhận trước 600, còn lại mai tính. Miễn sao bán xong nhớ trả cho tôi đủ là được, khỏi lăn tăn gì!"

Không khí lúc ấy tuy có phần khẩn trương nhưng vẫn thấm đẫm tình làng nghĩa xóm, sự tin tưởng và tình cảm giữa những người nông dân chất phác. Trong cái thời buổi mà mỗi đồng bạc đều quý như vàng, một lời tin vẫn có giá trị hơn cả tờ giấy nợ.

"Chú Hai, chú cho con mượn luôn chiếc xe kéo của chú nha! Con heo này nặng quá trời, mấy cha con mà khiêng thì chắc gãy lưng mất!" Nguyễn Văn Tân vừa nói vừa cười hề hề, giọng điệu nửa đùa nửa thật, ánh mắt đầy vẻ năn nỉ.
Hai Thích khoát tay cười xòa, giọng hào sảng:

"Ừ, lấy đi! Xe kéo thì cứ tự nhiên, chú đâu có tiếc gì! Miễn chở heo đi cẩn thận là được, chứ lỡ có trật bánh giữa đường thì khổ!"

Nguyễn Văn Tân liền cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh nhẹn cùng Năm Nhòng và Tư Tèo quay sang kéo chiếc xe ra khỏi mái hiên. Đó là một chiếc xe kéo bằng sắt đã cũ, sơn tróc loang lổ, nhưng bánh xe còn chắc, gầm xe cứng cáp đủ để chở một con heo nặng gần 160kg mà không sợ đổ giữa đường.

Ông Ba đứng một bên nhìn đám con trai lăng xăng chuẩn bị, gật gù ra vẻ hài lòng. Trên gương mặt sạm nắng của ông ánh lên chút yên tâm.

Trên đường về, chiếc xe kéo cọt kẹt lăn bánh trên con đường đê đất đỏ, hai bên vẫn là màu xanh rì của ruộng đậu và tiếng suối róc rách êm đềm. Nắng chiều đã nhạt dần, kéo theo bóng bốn cha con đổ dài trên mặt đê lồi lõm sỏi đá.

Ông Ba đi bên cạnh, mắt không rời bánh xe đang quay đều đều. Bỗng ông khẽ quay đầu, giọng trầm nhưng rõ ràng:

"Thằng Hai. . . chuyện khi chiều mày nói với tao, mày có mấy phần nắm chắc?"

Nguyễn Văn Tân đang đẩy xe phía sau, nghe vậy liền hơi khựng lại một nhịp, rồi ngẩng đầu lên nhìn ông Ba, ánh mắt không giấu được vẻ nghiêm túc.

"Dạ. . . con không dám nói chắc trăm phần trăm. Nhưng nếu má với ba chịu để cho con thử, thì con tin ít nhất cũng được bảy, tám phần. Còn lại. . . là ở cái chữ trời."
Ông Ba gật đầu, mặt không tỏ vẻ tán đồng cũng chẳng bác bỏ, chỉ thong thả bước tiếp, chậm rãi như đang cân nhắc từng lời con trai vừa nói.

Một lát sau, ông mới trầm giọng đáp:

"Cái gì cũng được, miễn là đừng có làm liều, đừng để người ta chửi vô mặt cái nhà này. Mày lớn rồi, tao cũng không cản, nhưng nhớ. . . danh dự là cái thứ phải giữ đầu tiên."

" Còn chuyện con Oanh nữa! mày tính làm sao!" Ông ba sau khi kéo một hơi thuốc lá rồi lại thấp giọng hỏi.

Nghe đến cái tên "con Oanh" Nguyễn Văn Tân thoáng khựng lại. Tay đang đẩy xe bỗng chùng xuống một nhịp, nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, chỉ có ánh mắt là thoáng một tia trầm lặng.

Một làn khói trắng bay nghi ngút theo chiều gió chiều đang thổi nhè nhẹ qua cánh đồng đậu. Giọng ông trầm xuống, không còn gay gắt như lúc trước, mà pha lẫn chút đắn đo, lo lắng của người cha lâu nay vẫn âm thầm suy nghĩ cho con:

" Tao đã hứa với ba con bé! Nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó! Mà mày! Heyyyy! Mày đúng là thằng con trời đánh mà!" Ông Ba chỉ biết thở dài ngao ngán.

Nguyễn Văn Tân im lặng chừng vài bước chân, rồi mới khẽ đáp, giọng chững chạc, không còn vẻ bông đùa thường ngày:

"Dạ, con biết chuyện đó con không thể né hoài được. Nhưng mà. . . con muốn tự tay gây dựng được cái gì đó đàng hoàng trước đã. Không lẽ cưới vợ về rồi để người ta sống khổ sở theo mình sao? Con không muốn lấy vợ mà trong tay trắng rỗng, cái đó không phải là cưới, mà là rước cực về nhà."
Ông Ba nghe vậy thì khẽ "ừ" một tiếng, nhưng đó là tiếng "ừ" nặng trĩu không phải của sự tán thành hoàn toàn, mà là của một người từng trải, hiểu rằng con đường trước mặt không dễ, nhưng cũng không muốn cản bước con. Ông lại rít thêm một hơi thuốc, nhìn về phía hoàng hôn đang ngả bóng xuống cánh đồng.

"Thằng Hai. . . gái mà nó chờ mình hoài cũng không được. Nhất là cái Oanh, nó hiền, nhưng không phải không biết buồn. Mày liệu mà tính, chậm chân coi chừng không còn cơ hội mà hối."

Nguyễn Văn Tân cười nhạt, nhưng giọng nói lại chắc nịch hơn bao giờ hết: "Dạ, con biết. Nhưng con thà chậm một bước mà vững vàng, còn hơn cưới về rồi sống lây lất. Ba yên tâm, con không để cô ấy thiệt thòi đâu."

Lúc đó, ánh nắng chiều cuối cùng cũng vừa tắt hẳn sau rặng tre, để lại phía sau lưng họ là bóng đêm đang lặng lẽ phủ xuống cả cánh đồng. Nhưng trong lòng Nguyễn Văn Tân, một ngọn lửa mới đang bừng lên lặng lẽ, nhưng đầy quyết tâm.

. . .

Sau khi vất vả kéo con heo béo ụ về đến nhà, bốn cha con nhà Nguyễn Văn Tân liền lùa nó vào chuồng, đóng cửa lại cẩn thận. Từ giờ cho đến tận khuya ngày mai tức là trước khi làm thịt con heo này sẽ không được ăn bất kỳ thứ gì, chỉ được phép uống nước cho no.

Nguyên do của việc này cũng không có gì cao siêu, mà là một mẹo dân gian đơn giản nhưng hiệu quả: cho heo uống nhiều nước để khi g·iết, lượng huyết thu được sẽ dồi dào hơn. huyết heo lúc ấy sẽ loãng nhưng số lượng lại đủ để nấu ra hàng chục nồi cháo lòng hoặc bánh canh. Còn chuyện không cho ăn, ấy là để đảm bảo ruột non được sạch sẽ và thu hoạch được nhiều hơn, tránh việc phải bỏ đi phần nào vì thức ăn còn sót lại trong ruột. Đây là một kinh nghiệm được truyền lại từ đời trước, vừa tiết kiệm, vừa bảo đảm chất lượng các phần phụ phẩm đem đi chế biến hoặc bán lại.

Sau khi trở về nhà, dù trời đã ngả chiều và ai nấy đều thấm mệt sau chặng đường dài kéo heo, Nguyễn Văn Tân vẫn không cho phép bản thân nghỉ ngơi. Hắn cởi phăng chiếc áo đẫm mồ hôi, lau sơ mặt mũi rồi lập tức xắn tay áo đi thẳng ra vườn.

Trong ánh nắng cuối ngày, khu vườn nhỏ sau nhà như được nhuộm một lớp vàng ươm, nơi Nguyễn Văn Tân bắt đầu lục tìm từng luống rau, gốc gia vị quen thuộc: ít sả non, vài trái ớt hiểm còn xanh, nắm lá chanh tươi, củ riềng, vài nhánh hành tím. . . Mỗi thứ đều được hắn lựa chọn kỹ càng, không chỉ vì chất lượng món ăn, mà còn là cách hắn đặt trọn tâm huyết vào kế hoạch nhỏ đang dần thành hình.

Hắn biết rõ thời gian không đợi ai. Ngay sáng sớm mai, khi má và ba hắn tất bật đưa con heo ra chợ thị trấn bán, thì hắn cùng ba đứa em Tư Tèo, Năm Nhòng cũng sẽ mang theo lươn tẩm ướp ra bày bán cạnh đó. Hắn không mơ mộng gì lớn lao, chỉ cần chuyến đi này bán trót lọt hết số lươn một nắng, có lời, là hắn đã có được số vốn đầu tiên để khởi động kế hoạch làm ăn lâu dài của mình.

Đó không chỉ là chuyện tiền bạc. Đó còn là chuyện danh dự, là lời cam kết hắn từng dõng dạc nói với ba mẹ, với đám em, với cả Hai Lâm người bạn chí cốt vẫn còn bán tín bán nghi. Bây giờ, mỗi nhánh sả, mỗi trái ớt hắn hái, là một mảnh ghép cho giấc mơ đó một giấc mơ rất thật, rất quê, nhưng cũng đầy quyết tâm.
8.7
Tiến độ: 100% 21/21 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025