Chương 19: Đi bắt heo

26/04/2025 10 8.7
Chương 19: Đi bắt heo

Trong lúc 4 thằng nghĩ ngơi nói chuyện xàm xàm trên trời dưới đất thì Ông Ba - Ba của Hai Tân trở về, sắc mặt có chút u ám. vừa nhìn thấy Hai Tân liền lớn tiếng.

" Mày biết giờ này là giờ nào không hả? Còn không qua nhà Hai Thích bắt heo với tao!" Ba hắn tức giận gầm lên.

Nguyễn Văn Tân giật bắn người, vội đứng dậy khi thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của ông Ba. Hắn gãi đầu, lấm lét cười trừ:

"Dạ, con quên mất! Để con đi liền!"

Nguyễn Văn Tân giật mình đứng bật dậy, không chần chừ thêm giây nào liền chạy thẳng vào bếp. Hắn cẩn thận nhấc tấm mẹt tre, lật ra hai con lươn khô một nắng đã được tẩm ướp gia vị từ sáng sớm. Mùi thơm của gia vị quyện với hương lươn khô nhẹ nhàng lan tỏa, khiến hắn khẽ mỉm cười hài lòng.

Nhanh chóng gói chúng vào lớp lá chuối xanh mướt, hắn ôm chặt trong tay rồi hấp tấp chạy ra sân. Ông Ba đã đi trước một đoạn, dáng người cao lớn sừng sững dưới ánh chiều tà, từng bước chân dứt khoát thể hiện rõ sự nghiêm nghị.

Thấy Nguyễn Văn Tân có việc phải làm, Hai Lâm cũng đứng dậy, vươn vai một cái rồi lững thững bước về nhà. Trong khi đó, Tư Tèo và Năm Nhòng chẳng cần ai nhắc, lập tức lon ton chạy theo anh hai và ông già.

Cả hai vốn dĩ đã quen với những công việc như thế này, hơn nữa, chuyện cân heo và mượn xe kéo cũng là việc lớn trong nhà. Dù không ai bảo nhưng chúng hiểu rõ, giúp một tay vẫn hơn là ở nhà bị má la rầy vì tội lêu lổng.
Ánh chiều buông dài trên con đường đất đỏ, bóng ba cha con dần khuất xa, để lại sân nhà vương chút dư âm của buổi chuyện trò vừa qua.

Bốn cha con nhà Nguyễn Văn Tân rảo bước trên con đường đất dẫn đến nhà Hai Thích. Quãng đường hơn hai mươi phút đi bộ chẳng phải quá xa, nhưng với nhịp bước khoan thai của ông Ba cùng những câu chuyện bâng quơ giữa ba anh em, chuyến đi này lại mang một nét bình yên lạ thường.

Con đê cao chạy dọc suốt đoạn đường, vững chãi như một bức tường thiên nhiên ngăn cách hai cảnh sắc đối lập. Một bên là cánh đồng bạt ngàn đậu nành, đậu đen, những tán lá xanh mượt trải dài đến tận chân trời. Từng cơn gió nhẹ lướt qua, làm cả cánh đồng rung rinh như một tấm thảm nhung khổng lồ, hương thơm ngai ngái của cây cỏ hòa quyện trong không khí, tạo nên một cảm giác dễ chịu khó tả.

Bên kia đê là một dòng suối lớn, nước trong vắt chảy êm đềm, mặt nước phản chiếu ánh chiều tà óng ánh sắc vàng. Đâu đó, vài chiếc lá khô từ những tán cây ven bờ lặng lẽ trôi theo dòng nước, mang theo nhịp điệu thong dong của thiên nhiên. Thỉnh thoảng, vài chú cá quẫy đuôi, tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt suối, hòa cùng tiếng chim ríu rít trên những tán tre rậm rạp.

Nguyễn Văn Tân vừa đi vừa lặng lẽ quan sát khung cảnh hai bên đường, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thân thuộc. Bao năm nay, con đường này đã in dấu không biết bao nhiêu bước chân của hắn và những người thân trong nhà. Hắn hít một hơi thật sâu, hương vị của đất trời buổi xế chiều tràn ngập lồng ngực, rồi liếc nhìn ông Ba đang đi phía trước với những bước chân vững vàng như bao năm qua, chẳng hề chậm lại dù chỉ một chút.

Tư Tèo và Năm Nhòng lẽo đẽo theo sau, thi thoảng lại chạy nhảy tung tăng, đùa giỡn rồi lại lật đật chạy theo nhịp bước của anh hai và cha mình. Hành trình đến nhà Hai Thích cứ thế tiếp tục, giữa khung cảnh đồng quê yên ả, dưới ánh chiều tà nhuộm vàng cả con đường.

Chừng nửa giờ sau, Nguyễn Văn Tân và ba cha con cuối cùng cũng đặt chân đến nhà Hai Thích. Căn nhà nằm sâu bên trong một khu đất rộng rãi, bao quanh bởi hàng tre già xanh um, tỏa bóng mát rượi.

Ngoài gian nhà chính với mái ngói đỏ thẫm đã nhuốm màu thời gian, nhà Hai Thích còn có một khu chuồng trại riêng biệt dành cho việc chăn nuôi heo. Từ xa, mùi đặc trưng của chuồng trại đã phảng phất trong không khí, lẫn với tiếng ụt ịt của đàn heo đang tranh nhau cạ mõm vào thành chuồng đòi ăn.
Nguyễn Văn Tân bước tới gần, đảo mắt quan sát. Bên trong dãy chuồng kiên cố có tất cả mười hai con heo, mỗi con một kích cỡ khác nhau. Đáng chú ý nhất là một con heo đực với cái bọng dái to tổ chảng, thân hình vạm vỡ, da bóng mỡ, chứng tỏ được chăm sóc rất tốt. Bên cạnh nó là một con heo nái đang mang thai, bụng đã tròn căng, mỗi bước đi đều nặng nề nhưng vẫn giữ được vẻ hiền lành vốn có.

Ngoài hai con heo giống này, số heo con còn lại cũng đa dạng về kích thước. Con lớn nhất đã chạm ngưỡng 150kg, lông dày, thân chắc nịch, chứng tỏ là loại heo thịt chất lượng. Trong khi đó, con nhỏ nhất cũng cỡ chừng 30kg, da còn mỏng, mõm nhọn, trông có vẻ lanh lợi hơn hẳn đám heo lớn.

"Anh Ba! Qua bắt heo hả?"

Vừa thấy ông Ba của Nguyễn Văn Tân bước vào sân, Hai Thích liền tươi cười, niềm nở đón tiếp. Ông từ trong nhà bước ra, dáng đi vững chãi, ánh mắt rạng rỡ như gặp được cố nhân lâu ngày.

Hai Thích năm nay cũng đã ngoài sáu mươi, mái tóc điểm vài sợi bạc, dấu vết thời gian hằn trên gương mặt rám nắng. Thế nhưng, thân thể ông vẫn còn rắn rỏi, giọng nói sang sảng, dáng đi thoăn thoắt, toát lên phong thái của một người nông dân từng trải, gắn bó cả đời với ruộng vườn, chuồng trại.

Ánh mắt ông lướt qua Nguyễn Văn Tân và hai thằng em trai, gật gù cười: "Dẫn cả mấy đứa nhỏ theo nữa hả? Hôm nay bắt con nào đây, anh Ba?"

"Hà hà hà! Anh Hai! Heo nhà anh, anh bán con nào thì tôi bắt con đó! Ha ha ha!"

Ông Ba cười hà hà, giọng cười sảng khoái, chẳng hề tỏ vẻ mặc cả, như thể việc mua heo với ông chỉ là một chuyện nhỏ.
Hai Thích cũng cười ha hả theo, khoát tay chỉ về một con heo to tướng trong chuồng:

"Vậy con kia đi! Sáng nay tôi nhắm chừng, chắc cũng cỡ hơn một tạ rưỡi! Bán sớm kiếm chút tiền mua cái tivi cho hàng xóm láng giềng có cái mà coi! Ha ha ha!"

Tiếng cười của hai người đàn ông trung niên vang vọng trong không gian rộng lớn của khu trại. Đối với họ, một thương vụ không chỉ là chuyện mua bán, mà còn là tình nghĩa láng giềng, là niềm vui của những người nông dân chân chất.

Những năm này, việc có được một chiếc tivi trong nhà là điều không hề đơn giản. Cả một xã với hơn một nghìn hộ dân, nhưng để tìm ra một nhà sở hữu chiếc tivi thì quả thực là chuyện hiếm hoi. Những đêm tối trời, chỉ cần nhà nào có tivi bật lên, cả xóm có khi kéo nhau qua xem, tụ tập đông vui như hội. Vì thế, việc mua được một chiếc tivi không chỉ là phục vụ riêng gia đình, mà còn là niềm hãnh diện và là một sự kiện lớn đối với cả xóm làng.

"Trời! Chú Hai! Chú tính mua tivi à?"

Thằng Năm Nhòng nghe vậy liền reo lên, mắt sáng rỡ, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khởi. Đối với nó, tivi là một thứ gì đó xa vời, chỉ có thể nghe người ta kể lại hoặc lâu lâu may mắn mới được coi ké ở tận đâu xa. Nay nghe tin chú Hai Thích định mua tivi, nó không giấu được sự háo hức, trong lòng đã vẽ ra viễn cảnh những đêm quây quần bên ánh đèn leo lét, say sưa dán mắt vào màn hình, mặc kệ muỗi vo ve bên tai.

Hai Thích thấy vậy liền bật cười ha hả, vỗ nhẹ vào vai Năm Nhòng:

"Chú tính vậy thôi chứ còn coi thử bán được con heo này giá bao nhiêu nữa! Tivi chứ có phải gói kẹo đâu mà muốn mua là mua liền!"

Năm Nhòng nghe thế vẫn chưa chịu tắt nụ cười, hí hửng tiếp lời:

"Bán con heo này xong mà còn thiếu tiền thì để con về kêu má con hùn cho chú một ít, miễn sao chú mua được cái tivi là con mừng rồi!"

Câu nói của nó khiến cả đám cười rần, không khí càng thêm rôm rả. Nguyễn Văn Tân đứng bên cạnh cũng bật cười, lắc đầu nhìn thằng em mình, thầm nghĩ: "Cái thằng, nghe tới tivi là mắt sáng như sao, coi bộ ham vui lắm đây!"
8.7
Tiến độ: 100% 21/21 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025