Chương 73: Chương 73

26/04/2025 10 9.0

Hô hấp của Thiện Yên Lam chậm dần, đôi mắt của chàng trai đang đứng trước mặt cô này khiến da đầu cô tê dại một cách kỳ lạ. Ánh mắt sắc lạnh khiến người ta thấy ngột ngạt, như thể anh đang quan sát con mồi nằm gọn trong tầm ngắm vậy. Bầu không khí có chút vi diệu, khó khăn lắm cô mới có gan trêu chọc anh đôi chút, không ngờ lại khiến anh nảy sinh ra phản ứng như muốn ăn thịt cô thế này.

Xung quanh yên lặng hồi lâu, cô đón lấy chiếc điện thoại di động.

Ngón tay khẽ cử động, chiếc điện thoại lập tức rơi vào trong túi: "Về nhà đi."

Trong bóng tối mờ đột nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp, cô cảm thấy bầu không khí lúc này có vẻ hơi quỷ dị. Ánh sáng lấp lánh lóe lên trong mắt anh khóa chặt người cô khiến cô không thể cử động.

Anh vươn đôi tay dài về phía cô và ôm cô vào lòng, nghiêng người về phía trước thì thầm vào tai cô: "Phải làm sao đây? Tôi không muốn để cậu về chút nào."

"Vậy cũng không thể làm gì khác được. Ba mẹ tôi sẽ không cho phép tôi ngủ qua đêm ở nhà người khác đâu." Thiện Yên Lam lôi người lớn trong nhà ra làm cái cớ, nghe giọng điệu có chút tiếc nuối: "Đặc biệt là với con trai."

Đôi mắt của Tống Túc tối sầm xuống, mỗi khi ánh mắt ấy lướt qua từng tấc da thịt trên người cô đều khiến cô không nhịn được mà sởn tóc gáy. Cô nhìn thấy anh vươn tay lên bật đèn và cười tủm tỉm nói: "Đúng là một cô bé ngoan."

Cô gật đầu đồng ý: “Cậu có muốn đưa tôi về không?”

Khoảng cách giữa hai người dần giãn ra, anh bình tĩnh nói: "Có chứ."

Về đến nhà, hiếm khi mẹ cô được rảnh, không phải bận rộn trong phòng làm việc. Lúc bà trông thấy Thiện Yên Lam đứng thay giày trước ngưỡng ở cửa thì hơi sững sờ: “Con càng ngày càng về nhà muộn hơn trước.”

"Con mải chuyện với bạn bè quá nên về muộn." Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

"Là mấy bạn nữ đến chơi nhà chúng ta lần trước phải không?"

Cô đáp ‘vâng’.

“Ngày mai là cuối tuần rồi, nếu mà con muốn thì có thể ngủ lại nhà mấy bạn một đêm.” Mẹ cô trông thấy Thiện Yên Lam đi chơi tới tối muộn như vậy rồi mà vẫn cố về nhà với mình nên có chút lo lắng. Bà cho sự an toàn của con gái nên nói đùa: “Mẹ của con cũng không phải kiểu người cổ hủ như vậy đâu.”

Thiện Yên Lam cười thành tiếng.

Mẹ cô ngáp một cái, đang chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ sớm. Thiện Yên Lam dõi theo bóng lưng bà, vẻ mặt nghiêm túc hẳn.

"Mẹ ơi."

Bà quay đầu lại: “Sao thế con?”

Thiện Yên Lam nhìn bà chăm chú, khóe môi hơi cong lên: "Dạo này anh cả và em trai có khỏe không ạ?"

"Anh cả, em trai?" Trên mặt bà lộ rõ vẻ bối rối: "Anh cả và em trai nào cơ?"

Thiện Yên Lam sửng sốt đến điếng người, nhưng cô vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc rối loạn trong lòng mình. Cô cố gắng đè nén trái tim bồn chồn đang dần nguội lạnh, nhẹ nhàng nói tiếp: “Mẹ, mẹ có thời gian tâm sự với con một lát không?”

Mẹ cô cảm thấy rất kỳ lạ, bà ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, bối rối đáp: “Nhưng mẹ đang mệt lắm.”

“Con chỉ muốn ôm mẹ một lát thôi.” Thiện Yên Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng người cao gần và tư thái uy nghiêm tràn ngập sự tự tin. Cô đã thân thiết với người trước mắt từ nhỏ nhưng ngay lúc này, trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác kỳ lạ: “Con biết mẹ rất bận, mẹ có thể cho con xin 10 phút không ạ?”

Cũng chỉ có 10 phút nên mẹ cô thở dài, bất đắc dĩ đi về phía cô: "Được."

Cô nở một nụ cười, bước tới ôm lấy eo mẹ khiến bà bật cười thành tiếng. Mùi hương quen thuộc trên người mẹ vấn vít quanh mũi cô. Trước đây, chỉ cần như vậy thôi đã khiến cô thấy an tâm và thư giãn hơn nhiều, nhưng bây giờ cô lại không thể vui lên nổi. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xuất hiện xung quanh mình.

“Mẹ ơi, nhà mình còn bức ảnh nào của con khi còn nhỏ không ạ?” Cô bắt đầu gợi chuyện, ôm cánh tay mẹ và nhẹ nhàng nói: “Con muốn xem.”

Bà nhanh chóng đồng ý: "Được rồi, cứ như thể con chưa từng xem ảnh vậy. Để mẹ đi lấy cho con."

Phòng khách lại quay về vẻ tĩnh lặng khiến toàn thân cô cảm thấy lạnh lẽo. Ngay cả việc trên người đã mặc từng lớp quần áo dày cũng không thể làm dịu đi nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng cô. Những ngón tay cô phủ trên đầu gối khe khẽ run rẩy, không bao lâu sau, mẹ cô bước ra khỏi phòng.

Mở trang album ảnh đầu tiên ra là bức ảnh chụp cô lúc vừa mới chào đời không lâu.

“Con nhìn đi, mặt mũi trắng trẻo bụ bẫm trông đáng yêu biết bao nhiêu.” Giọng mẹ cô tràn ngập niềm vui, như đang chìm đắm trong thước phim ký ức của những ngày xưa ấy: “Những đứa trẻ khác khi chào đời đều khóc lóc ầm ĩ, còn con lại ngoan ngoãn nằm im như một bé mèo con vậy. Tiếng khóc cũng nhỏ xíu xiu, chỉ âm thầm khóc. Lúc đó ba con đã nói, có một cô con gái ngoan ngoãn yếu đuối như vậy thì nhất định không được để con chịu chút ấm ức nào."

Sau trang album này là tới loạt ảnh khi cô đi học mẫu giáo.

“Lúc đó, con là đứa bé dễ thương nhất lớp, được rất nhiều thầy cô và bạn bè yêu quý. Mỗi lần tới ngày lễ lớn, trong tủ đồ của con luôn chất đầy quà. Có lần vào ngày sinh nhật của con, vì không thể chuyển hết đống quà đi nên con bị trượt chân đã uỵch xuống đất. Nhưng lý do khiến con bật khóc nức nở lại không phải là vì ngã đau mà là sợ mình làm hỏng quà mà các bạn cùng lớp tặng cho." 

Bà dùng đầu ngón tay tỉ mẩn vuốt ve khuôn mặt tròn trịa của con gái trong ảnh, dịu dàng nói tiếp: "Con rất tốt bụng, con thực sự là người tốt bụng nhất trên đời. Tính cách này thực sự rất hiếm có, mẹ rất vui khi có một đứa con như con."

Thiện Yên Lam ôm mẹ, dụi mặt vào vai mẹ: “Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ lắm.”

Mẹ cô mỉm cười đầy trìu mến, tiếp tục lật sang trang tiếp theo. Trang tiếp theo là một loạt ảnh chụp cả gia đình họ cùng đi du lịch ở rất nhiều nơi. Trong ảnh, cô đứng đó mỉm cười rạng rỡ, ba mẹ đứng bên cạnh cô, cả gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Từng trang, từng bức ảnh đều miêu tả những tháng ngày tươi đẹp của gia đình ba người bọn họ, là những hồi ức đã sớm khắc sâu trong tâm trí cô. Lẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc nhưng tới cuối cùng, nội tâm cô lại không hề dao động chút nào. Tấm ảnh cuối cùng xuất hiện trong album là chụp sinh nhật năm nay của cô, là một tấm cô chụp chung với 3 người Ngô Ca. Khi cô đóng cuốn album ảnh kia lại, cô mới phát hiện ra người anh trai và em trai vẫn luôn hiện hữu trong ký ức mình từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Trong khoảnh khắc đó, Thiện Yên Lam nghĩ rằng có lẽ mình đang mắc phải một chứng bệnh ảo tưởng nào đó.

Anh trai và em trai của cô đột nhiên xuất hiện từ hư không, nhưng không có bất kỳ ai trong gia đình cô biết tới họ. Từ đầu đến cuối, cô là người duy nhất nhớ thương những bóng hình hư ảo như vậy.

Nhưng tại sao phải chờ đến tận bây giờ cô mới nhận ra điều này?

Nếu mọi thứ đều ổn thì điều đó có nghĩa là cô mới là người có vấn đề?

Toàn thân cô cứng đờ, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm xuống đầu gối của chính mình, ánh mắt cô hoàn toàn mờ mịt. Trong đầu cô liên tục hiện ra cảnh tượng ngày trước, ba mẹ đưa cô tới trường tiểu học, tới họp phụ huynh cho cô. Sau đó là tới ngày họ đưa cô đi thi chuyển cấp, chuyển trường cho cô và tới sống ở nhà mới.

Chờ đã, chuyển trường?

Vậy trước đây cô đã từng học trong ngôi trường như thế nào?

Cô cố gắng nhớ lại, mồ hôi lạnh đã toát ra ướt sũng lưng áo, lòng bàn tay cô cũng ướt đẫm mồ hôi. Móng tay cắm sâu vào da thịt, mãi đến khi máu bắt đầu rỉ ra từ miệng vết thương thì cô mới dần nới lỏng tay ra.

Cô phát hiện ra trong đầu mình không còn chút ký ức gì về ngôi trường kia nữa.

Còn việc chuyển sang trường khác thì sao, cô đã học trường tiểu học nào?

Cô có ký ức nhưng lại không biết rõ nguyên nhân và kết quả của mọi chuyện, chuỗi ký ức trong đầu cô chỉ là những mảnh vỡ ký ức vụn vặt. Cô chỉ biết đã từng có chuyện như vậy xảy ra, nhưng cô lại không nhớ được quá trình cụ thể.

Thực ra, ngay cả bóng lưng nhỏ luôn ríu rít bám theo ba mẹ trong quá khứ cũng mới chỉ dần hiện rõ trong đầu cô sau khi xem xong cuốn album ảnh vừa rồi.

Còn những chi tiết nhỏ khác, cô hoàn toàn không nhớ ra được.

“Yên Lam, mẹ đi nghỉ trước đây.” Cuối cùng mẹ cô vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, bà ngáp một cái: “Con cũng nên đi ngủ sớm đi, đừng cố thức khuya học muộn quá.”

9.0
Tiến độ: 100% 74/74 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025