Chương 74: Chương 74
Sau khi hoàn hồn lại, cô vẫn nở nụ cười dịu dàng với bà bằng vẻ mặt nhợt nhạt.
Cuối cùng, cô vẫn bị bỏ lại một mình trong căn phòng trống vắng. Thiện Yên Lam chợt nhận ra cơ thể mình đang không ngừng run rẩy mà không có cách nào ngăn lại được. Cô nắm chặt cánh tay của mình và cố gắng ngăn chúng lại nhưng cơn run lại càng trở nên tồi tệ hơn trước. Cô cắn môi dưới, không nhịn được nỗi cô đơn khó nói thành lời đang ồ ạt dâng lên trong lòng mình. Cô nâng lòng bàn tay lên che trước mặt mình để giấu đi những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
Cô không muốn ở một mình, cô còn định gọi mẹ ở lại với mình nhưng người phụ nữ trước mắt lại khiến cô cảm thấy xa lạ. Sự xa lạ này khiến dũng khí của cô tan biến nên cô chỉ đành tự an ủi chính mình. Nếu mọi chuyện chỉ là sự hoang tưởng của chính cô thì sao? Sẽ ra sao nếu mọi thứ chỉ là những ảo tưởng của riêng cô?
Nhưng trước khi tìm ra sự thật, cô hoàn toàn không dám đánh cược.
Nếu vấn đề thực sự nằm ở phía cô thì cô nên làm sao bây giờ? Nhập viện để rồi ngày ngày uống thuốc sao? Hay là tới bệnh viện tâm thần ở một thời gian trước?
Tiếng khóc nức nở nghẹn ngào len lỏi giữa những ngón tay cô. Trong bầu không khí im lặng đến chết chóc ở phòng khách, chỉ còn sót lại mình cô nỉ non than khóc, dần chìm trong nỗi mê mang đến tuyệt vọng.
Tiếng khóc khi chợt ngưng bặt, Thiện Yên Lam nhanh chóng rút điện thoại di động ra khỏi túi. Đầu ngón tay cô dừng lại trước một cái tên.
Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu thay đổi từ đây.
Lâm Mạt Lị, cô gái trẻ trông giống hệt cô. Ánh sáng lóe lên trên cổ tay Tống Túc và tầng hầm ngầm kỳ quái khiến mọi người không thể không để ý tới. Những thứ này dường như nằm ngoài phạm vi suy nghĩ theo logic và khoa học, nhưng chúng vẫn cứ mặc nhiên tồn tại ở đó như một lẽ dĩ nhiên.
Làm sao một học sinh cấp ba lại có năng lực lớn đến mức có thể gây ra những chuyện ấy?
Ngay cả khi Tống Túc ỷ vào gia thế của bản thân để làm bất cứ điều gì mình muốn đi chăng nữa thì đây không còn là trò vui của giới tài phiệt nữa. Nhìn ra khắp toàn thế giới mà xem, liệu chuyện này có khả thi không?
Chỉ cần nhìn Lâm Mạt Lị, dù ai nghĩ gì cũng sẽ nhận ra điểm kỳ lạ.
Cô ấy nói tên cô ấy là Thiện Yên Lam, nhưng tại sao? Cuộc trò chuyện đó của hai người rất riêng tư nên cô ấy không nhất thiết phải giả vờ đóng kịch trước mặt cô. Nếu tất cả những gì cô ấy nói là sự thật, cô thà tin rằng cô ấy là bản sao của mình còn hơn. Và sở dĩ Tống Túc giúp cô tạo ra thân phận mới đều vì muốn cấy thêm con chip chứa dữ liệu vào não cô.
Về phần cái cổ tay phát sáng của Tống Túc và người đàn ông tên Bạch Tỉnh kia, cô dám chắc rằng giữa họ có một mối quan hệ đặc biệt nào đó. Và chắc chắn rằng đó không thể chỉ là quan hệ bạn bè bình thường như vậy. Họ thân thiết đến nỗi có mối liên hệ khác với Lâm Mạt Lị và chỉ có như vậy mới có thể giải thích được mọi chuyện. So với suy nghĩ Tống Túc luôn cô độc một mình, cô thà tin Bạch Tỉnh là "trợ lý" của anh hơn.
Vậy cô nên giải thích thế nào về người anh cả và em trai do mình tự tưởng tượng ra đây?
Mấy chuyện này có liên quan gì tới Tống Túc không?
"Alo?"
Một giọng nam trầm khàn chợt vang lên khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức. Cô cúi đầu nhìn xuống mỗi nhận ra rằng mình đã nhấn gọi vào số của Tống Túc trong vô thức.
“Sao vậy, cậu đổi ý rồi à?” Giọng anh nghe hết sức thản nhiên, khi truyền qua loa điện thoại còn có vẻ khàn khàn gợi cảm.
Thiện Yên Lam áp điện thoại di động lên tai. Cô hoàn toàn không nhận ra giọng mình có chút run rẩy: “Cậu có thể tới đón tôi không?”
Tống Túc ở đầu bên kia hơi nhướng mày ngạc nhiên: "Cậu chắc chắn chưa?"
Cô ừm một tiếng rồi chống tay lên trán. Bóng mờ dưới lòng bàn tay khiến người ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt cô: “Tôi muốn gặp cậu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó chợt vang lên một tiếng cười đầy ẩn ý. Anh bình tĩnh nói tiếp: "Mười phút nữa."
Sau khi cúp điện thoại, Thiện Yên Lam tựa người trên ghế sofa, im lặng nhìn trần nhà và trầm mặc hồi lâu không nói gì.
Khoảnh khắc cô nghe thấy giọng nói của Tống Túc, không hiểu sao cô lại nảy sinh ảo giác rằng mình vừa chạm được vào người anh.
Rõ ràng là trước đây, chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Chuông điện thoại reo vang, là tin nhắn của Tống Túc… [Tôi tới rồi.]
Thiện Yên Lam liếc nhìn cửa phòng ngủ đóng kín của mẹ, gửi tin nhắn cho bà rồi đi ra ngoài.
Một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa nhà cô. Mới cách đây 1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chiếc xe này đã đưa cô về nhà. Vậy mà bây giờ cô lại lên xe và quay trở lại nơi cô đã rời đi cách đây không lâu.
Vừa vào cửa, Thiện Yên Lam đã bị một lực mạnh đẩy lên ván cửa, sau đó là từng nụ hôn thô bạo trút xuống như xưa. Bình thường, cô không thể chịu đựng được tình cảnh mãnh liệt như vậy nhưng lần này cô không hề đẩy ra mà còn chủ động đón nhận, ôm cổ anh rồi dán sát lại gần.
Phản ứng đáp lại của cô khiến mọi việc sau đó diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều. Quần áo của hai người vương vãi khắp nơi trên mặt đất, cơ thể ấm áp trước mặt dán lên và xoa nắn bộ ngực trần của cô. Đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn khỏa thân trước mặt người khác, trên mặt dần hiện ra từng rặng mây đỏ hồng. Vì thấy chưa quen nên cô muốn giơ tay lên che đi.
Tống Túc hôn lên ngực cô: "Cậu xinh đẹp quá, cục cưng."
Mặt Thiện Yên Lam càng đỏ hơn trước, cô vùi mình vào hõm cổ anh không nhúc nhích. Cô chỉ biết bám lấy anh, thấp giọng nỉ non: “Cậu có thể… Không tiến vào thật có được không?”
Anh dường như không mấy ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy. Anh chỉ cần dùng một tay để bồng cô đi thẳng vào phòng tắm, nói với cô bằng giọng cực kỳ dịu dàng: "Được."
Trong phòng tắm đèn đóm sáng ngời, cả người cô hoàn toàn trần trụi trước ánh đèn, cô cũng có thể thấy rõ cơ thể anh.
Nước chảy xuôi theo từng múi cơ rắn chắc, chàng trai đang đứng trước mặt cô lúc này đây có dáng người rất đẹp. Bờ vai rộng và vòng hông hẹp, đôi chân thon dài chắc nịch cùng với dương vật nhô cao phía dưới khiến cô có chút sợ hãi. Cô vẫn luôn biết dáng người của anh rất đẹp, nhưng bây giờ khi được nhìn thấy tận mắt thì cô lại lo lắng, hồi hộp đến mức vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
Anh dùng tay không bôi sữa tắm lên khắp người cô. Mấy đầu ngón tay kia chạm đến chỗ nào đều khiến cô khe khẽ run rẩy theo. Bầu ngực no đủ, căng mọng của cô vểnh lên thật cao, làn da mịn màng, sáng bóng như khối đậu hũ non. Vì quá hồi hộp và được dòng nước ấm bao bọc quanh người suốt hồi lâu nên da thịt cô bắt đầu ửng hồng lên trông thấy. Dòng nước mượt mà chen qua khe mông rồi nhỏ giọt tí tách giữa hai chân cô. Trên người cô gần như không có chút lông tơ nào nên tiểu huyệt màu hồng phấn ở dưới thân cũng trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp. Tống Túc yêu thương địa phận bí hiểm kia đến nỗi không nỡ buông tay, anh trêu chọc nơi đó nhiều đến mức khiến Thiện Yên Lam không chịu nổi, trên môi phát ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ.
Bàn tay to lớn của anh hung hăng nắn bóp bờ mông cong đang vểnh lên của cô. Cô bị giật mình hét lên một tiếng rồi ngã nhào vào lòng anh, hai chân yếu ớt và trở nên mềm oặt.
"Tống Túc..."
Tiếng ngâm nga trầm thấp của cô khiến thân dưới của Tống Túc không nhịn được lại sưng to hơn một chút. Anh lập tức đè lên, áp thứ đó trước cửa hang nhỏ mong manh của cô.
Một cảm giác khó tả chợt dâng lên trong lòng cô, cô cảm thấy dưới thân mình dần dần ướt đẫm. Cũng không biết đó thứ đang chảy ra đó là nước thường hay chính là dâm thủy của chính cô nữa.
Mặc dù Thiện Yên Lam không có kinh nghiệm ở mảng này nhưng những gì cần hiểu cô vẫn hiểu cả.
Vành tai cô bị anh cắn yêu mấy cái, Tống Túc bế cô ra ngoài lau khô: "Sao đột nhiên cậu lại đổi ý thế?"
Cô biết ngay kiểu gì anh cũng hỏi vậy, trái tim cô lại bắt đầu đau nhức khôn nguôi. Cô vùi mình vào vòng tay anh, buồn bã nói: “Lúc ở nhà xảy ra vài chuyện.”
Sau khi lau sạch cơ thể của cả hai, anh đè cô xuống dưới thân, hôn nhẹ lên bả vai cô: “Cậu cãi nhau với ba mẹ à?”
Cô lắc đầu: "Không phải..."
Cổ chợt truyền đến cảm giác đau nhức, cô nhận ra Tống Túc đang mút mạnh cổ mình: "Không muốn nói sao?"
Cô ‘ừm’ một tiếng và hôn lên môi anh.