Chương 72: Chương 72
Nụ cười của anh càng sâu hơn: "Tôi là đứa con trai duy nhất trong nhà, ngoài tôi ra còn ai có thể thừa kế nữa."
"Vậy ra cậu không có anh chị em nào hết." Cô có chút ngạc nhiên.
“Đám còn lại chỉ là con ngoài giá thú, chỉ có mình tôi được thừa nhận thân phận.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói chuyện gia đình, Thiện Yên Lam cảm thấy có chút mới lạ: “Cậu có thấy cô đơn hay không?”
"Sao cậu lại hỏi thế?"
"Tôi không phải là con một nên thấy hơi tò mò."
Hai người ung dung tản bộ trên đường, bên tai cô tràn ngập tiếng cười nói của mọi người, còn cơn gió mát thổi qua kẽ lá tạo ra tiếng xào xạc. Thi thoảng hương hoa thơm nồng trên đất quẩn quanh nơi đầu mũi, trong lòng cô thấy rất bình yên.
"Ồ?" Tống Túc nhướng mày: "Không có người nào khác họ Thiện từng xuất hiện trong danh sách khách VIP của Phác Ngọc Các."
Cô mỉm cười khẽ ừm một tiếng: “Tôi có một người anh trai và một cậu em trai, nhưng họ không sống ở thành phố A.”
Nghe cô nói xong, anh lập tức dừng lại rồi hơi quay đầu nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm ấy khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
“Có chuyện gì vậy?” Cô thắc mắc.
Một lúc lâu sau, Tống Túc mới bình tĩnh nói: "Cậu nói từ bé đến lớn cậu đều tới đây ăn?"
Cô khẽ gật đầu.
"Tôi vừa nói, không có người nào khác họ Thiện từng xuất hiện trong danh sách khách VIP của Phác Ngọc Các."
Cô lại gật đầu lần nữa: “Họ chưa từng tới đây dùng bữa mà.”
Thấy Tống Túc cong môi cười, cô thấy hơi nghi hoặc nên muốn hỏi anh đang cười cái gì. Nhưng anh lại tiến lên một bước, tiếp tục chậm rãi bước tiếp về phía trước.
Thiện Yên Lam thực sự rất bối rối. Cô nhìn chằm chằm góc nghiêng góc cạnh của anh như muốn cố gắng nhìn ra điều gì đó, nhưng mãi vẫn không thể đoán ra được. Cô thở dài, ngay khi cô định từ bỏ suy nghĩ này thì một điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Cô há miệng thở dốc, cứ như thể có thứ gì đó đang mắc kẹt trong cổ họng mình nên không thể phát ra âm thanh.
Điều này có hợp lý không?
Rõ ràng là cô có anh em trai, nhưng họ chưa bao giờ đến nhà hàng yêu thích của cô hay đi ăn cùng nhau. Thậm chí, họ còn không sống cùng một nơi với cô?
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, sống lưng cũng bắt đầu toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Cô chợt nhận ra rằng cô không thể nhớ được hình dáng của anh trai và em trai mình, thậm chí ngay cả tên của họ cũng không nhớ rõ.
Tại sao? Trí nhớ của cô có sai sót gì đó chăng?
Tại sao cô dám chắc chắn rằng mình có anh em trai nhưng lại không thể nhớ được tên hay ngoại hình của họ?
"Tiểu Tống?"
Giọng nói quen thuộc này kéo cô thoát khỏi mạch suy nghĩ, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Một cặp vợ chồng trung niên cũng đang đi xuống tầng dưới. Họ dắt theo một con chó lớn và đang chậm rãi đi về phía này.
Người đàn ông nói với vẻ khá ngạc nhiên: “Cháu cũng xuống đây đi dạo à, tối nay ở lại đây hả?”
Tống Túc khẽ mỉm cười: "Chú Liêu."
"Tiểu Tống, cô gái này là..." Quả nhiên là người phụ nữ đó. Ngay từ đầu, người phụ nữ trung niên chưa từng rời mắt khỏi Thiện Yên Lam. Khi họ đến đủ gần, bà ấy kinh ngạc há hốc miệng: "Chắc cháu là Yên Lam nhỉ, bạn của Lị Sa."
“Chào chú dì ạ.” Cô nhanh chóng thoát khỏi cơn hoảng loạn vừa rồi, lập tức nở một nụ cười dịu dàng và lễ phép chào hỏi hai người họ.
“Ôi trời, hai đứa cháu như này là…” Rõ ràng là chú Liêu cũng đang rất kinh ngạc, tầm mắt vẫn không ngừng đảo qua giữa họ.
Tống Túc nắm tay Thiện Yên Lam, bình tĩnh nói: "Vâng, là bạn gái của cháu."
Đôi vợ chồng trung niên hết sức ngạc nhiên. Sau khi nhìn nhau đánh ý thì người đầu tiên bước tới trước làm quen vẫn là người phụ nữ, trong giọng nói còn mang theo sự vui mừng: “Trùng hợp quá, dì còn tưởng trừ Tiểu Tống ra, trong tòa nhà này không còn học sinh nào khác của trường THPT Sơn Thanh nữa chứ. Không ngờ cháu đây lại là bạn gái của Tiểu Tống."
Thiện Yên Lam nở một nụ cười hoàn hảo rất đúng lúc và không có phản ứng gì khác lạ trước chuyện Tống Túc tự chủ trương, cứ coi như cô đang thuận theo vậy.
“Tốt quá rồi, vừa là bạn của Lị Sa vừa là bạn gái của Tiểu Tống, cô bé còn xinh đẹp như vậy nữa.” Người phụ nữ có vẻ rất thích cô, cứ kéo cô sang một bên nói chuyện mãi. Con chó lớn vẫy đuôi quấn quýt bên chân Thiện Yên Lam khiến người phụ nữ bật cười: “Hình như Simba cũng thích Yên Lam lắm đó.”
Hai bên trò chuyện chưa được bao lâu, cặp vợ chồng trung niên đã chuẩn bị về nhà. Sau khi Thiện Yên Lam tạm biệt họ, cô cũng đề nghị lên lầu.
"Làm sao cậu biết họ tình cờ muốn xuống lầu?" Tống Túc đột nhiên nói như vậy khi họ ở trong thang máy.
Thiện Yên Lam hơi sửng sốt: "Cái gì?"
“Chẳng lẽ đây không phải mục đích thực sự của cậu sao?” Anh khẽ mỉm cười: “Vừa giành được sự ưu ái của họ vừa để họ biết về mối quan hệ của chúng ta.”
Cô cười khẽ: “Hóa ra cậu đều biết cả.”
Khi thang máy đến nơi, Tống Túc bước ra ngoài trước. Anh vừa nhập dấu vân tay vào khóa cửa vừa hỏi cô: "Sao rồi, bây giờ cậu định về luôn à?"
Quả thực phong cách của cô là làm xong việc thì lập tức về nhà ngay. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng anh lúc này, cô không nhịn được cong môi cười mỉm. Cô dựa sát vào người anh, khẽ thì thầm: “Cậu muốn tôi về không?”
Anh nhìn sang, lười biếng nói: “Nếu không thì sao?”
Thiện Yên Lam sửng sốt. Cô không biết phải phản ứng thế nào trước sự thay đổi đột ngột của anh, chỉ có thể theo anh vào cửa trước.
Trong phòng không có chút ánh sáng nào. Cô còn chưa kịp thay giày thì một cảm giác áp bức mãnh liệt đã đột ngột ập đến. Cô hơi sững người, không nhịn được lùi lại một bước nhưng lại trực tiếp đụng trúng cửa. Trước mặt cô là một bóng hình đen kịt, xung quanh tối tăm đến nỗi bóng dáng kia gần như đã chặn hết chút ánh trăng ít ỏi đang rọi vào qua khung cửa sổ.
Một giọng nói trầm thấp truyền từ trên đỉnh đầu xuống, cảnh tượng đập thẳng vào mắt khiến người ta không thể làm ngơ.
"Cậu muốn đi ngay bây giờ hay gọi điện thoại?"
Trước mặt cô là một chiếc điện thoại di động, đó là điện thoại di động của cô. Lúc này, màn hình đang sáng lên, cũng là nguồn sáng duy nhất trong hoàn cảnh tối tăm này.
"Chọn một thứ đi.”