Chương 71: Chương 71

26/04/2025 10 9.0

Thảm cỏ trên mặt đất đã bị dập mất một góc, nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra điểm khác biệt nhưng vốn không quá ảnh hưởng đến tính mỹ quan. Chung Sổ cũng không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu vội vàng bế con cún lớn mình nuôi từ nhỏ lên và xin lỗi cậu ta: "Em xin lỗi anh, Thụy Sâm rất phấn khích mỗi khi nó nhìn thấy thảm cỏ."

Chung Việt rũ mắt nhìn xuống dưới, cậu ta thấy rõ dấu vết giẫm đạp trên thảm cỏ, khẽ thở dài nói: "Không cần xin lỗi anh đâu, Tiểu Sổ. Đây không phải là lỗi của em, nó chỉ là một con thú nên phải xử lý mau thôi."

“Anh à?” Chung Sổ không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Cậu ta hơi nghiêng đầu ra hiệu. Người hầu luôn đứng chờ sẵn ở một bên nhanh chóng bước tới, giật lấy con cún con đang run rẩy trong vòng tay của Chung Sổ. Cậu muốn vươn tay ra giữ nó lại nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Chung Việt chặn lại, đứng sững sờ tại chỗ.

"Tiểu Sổ à, chỗ hoa cỏ này đều do anh cẩn thận nuôi dưỡng mới có. Anh không so đo với em bởi vì em là em họ của anh." Chung Việt nhếch khóe miệng, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Đừng trách anh tàn nhẫn nhé. Ai từng nuôi chó đều biết chó càng lớn thì càng khó huấn luyện. Chắc hẳn em đã nuôi con chó này được mấy năm rồi nhưng nó vẫn không vâng lời như vậy, anh chỉ sợ sau này nó sẽ làm em bị thương thôi."

Chung Sổ ngơ ngác nhìn Thụy Sâm cứ vậy bị người ta bắt đi. Đầu ngón tay cậu run rẩy, muốn vươn tay tới giành Thụy Sâm về nhưng cả người như bị đông cứng tại chỗ.

"Anh họ, nó chỉ vô tình giẫm phải thôi, lần sau em nhất định sẽ trông coi nó thật tốt mà."

Chung Việt khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay bảo người giúp việc mang con chó tới. Cậu ta chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm của nó: “Anh biết em dễ mềm lòng, cũng biết em nhất định sẽ dạy dỗ bé thú cưng của mình thật tốt. Nhưng mà, những kỹ năng này vẫn nên để dành cho lần sau đi thôi.”

Cậu thấy tay cậu ta đã đặt trên cổ Thụy Sâm từ lúc nào và dần dần siết chặt lại.

"Anh họ!"

Lạch cạch một tiếng, Chung Sổ đột nhiên bừng tỉnh, mắt đối mắt với người tài xế qua tấm gương chiếu hậu.

"Cậu hai, tới bệnh viện rồi ạ."

Cậu thở hắt ra một hơi dài. Tới khi bước xuống xe, cậu lấy lại vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Khi cậu đến phòng viện trưởng, Thiện Yên Lam đã chờ sẵn bên trong.

Cậu vừa gặp một người trông giống hệt cô. Lúc này, tâm trạng của cậu đang cực kỳ phức tạp, chỉ đành từ từ ngồi xuống trước mặt cô.

“Sao sắc mặt cậu trông tệ thế?” Thiện Yên Lam lại gần, quan tâm hỏi han.

Cậu bình tĩnh nói: “Không có gì.”

Thấy cậu không muốn nói thêm nữa, Thiện Yên Lam cũng không ép buộc. Cô lấy hộp cơm trưa của cậu từ trong túi ra, cười nói: “Bữa tối hôm nay khiến tôi nhìn đến mức thấy đói bụng cồn cào luôn, mau ăn đi.”

Cậu cảm ơn rồi giơ tay ra đón lấy, bắt đầu chậm rãi ăn từng chút một. Ánh mắt nóng bỏng kia khiến cậu hơi dừng lại, ngước mắt lên hỏi: "Sao cô không ăn cùng tôi luôn?"

"Ồ… Tối nay tôi đã hẹn bạn đi ăn chung rồi." Cô mỉm cười nói.

Cậu không nói gì nữa. Mãi cho đến khi hộp cơm cạn đáy, lúc Thiện Yên Lam chuẩn bị rời đi thì cậu mới đột nhiên ngăn cô lại: “Cô nói, trước đây mình đã từng gặp cô gái đó rồi, phải không?”

Thiện Yên Lam dừng lại, quay đầu lại trả lời: "Phải."

Cậu hơi há miệng thở dốc, dường như đang muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Trông rất giống tôi phải không?" Cô mỉm cười: "Nhưng chỉ mình cậu thấy không thể tin được. Khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên, tôi còn tưởng đó là bản sao của mình."

"Nền khoa học kỹ thuật hiện tại có thể đạt tới trình độ này sao?" Cậu nghiêm mặt hỏi.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đáp: "Dù thế nào đi nữa, sự thật đã bày ra ngay trước mắt. Dù không muốn tin thì cậu vẫn phải tin thôi."

Đúng lúc này, ba cô luôn đứng đằng sau lên tiếng: “Tiểu Sổ, để thầy đưa em đi quan sát hội nghị trước.”

Sau khi ra khỏi văn phòng, Thiện Yên Lam bắt taxi đến nhà Tống Túc.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ như mong đợi. Bất cứ ai từng nhìn thấy Lâm Mạt Lị đều sẽ ngạc nhiên. Nhưng cuối cùng, họ vẫn chỉ biết thở dài cảm thán trước sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật thay vì tự nảy sinh sự nghi ngờ với chuyện này.

Rốt cuộc, trong tiềm thức của con người, ai nấy đều thầm tin tưởng vào sự thật đang bày ra trước mắt mình.

Cô nhận ra mình có thể hiểu được Tống Túc.

Sau khi ăn tối ở nhà anh xong như thường lệ, cô đề nghị hai người cùng nhau xuống lầu đi dạo một vòng.

"Sao đột nhiên lại muốn đi dạo?" Trên TV đang phát tin tức, ánh mắt của Tống Túc dừng trên người cô.

Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, khoảng cách giữa hai người họ rất gần. Từ đầu đến cuối cô đều rúc trong ngực anh, để anh ôm vào lòng. Cô xem TV mãi một lúc lâu mới nói: “Đi cho tiêu cơm chút đã. Hồi nãy ăn nhiều quá, bụng hơi khó chịu."

Bữa tối hôm nay rất hợp với sở thích của cô. Mỗi lần cô đến đây, đầu bếp nấu xong bữa tối sẽ rời đi ngay nên cô chưa từng gặp họ lần nào. Nhưng mùi vị món ăn thực sự rất quen thuộc, khá giống tay nghề của đầu bếp ở Phác Ngọc Các.

Sau khi hỏi thăm thì cô mới biết đúng là họ thật.

“Cậu thích đồ ăn ở Phác Ngọc Các lắm à?” Anh cụp mắt xuống cười nói.

Thiện Yên Lam gật đầu: "Có thể nói từ nhỏ đến lớn, đây là nhà hàng yêu thích của tôi đó."

Anh nâng cằm cô lên hôn nhẹ: “Đi thôi, đi dạo nào.”

Ban đêm trời hơi lạnh, đồng phục lại là váy ngắn nên nếu cứ mặc như vậy đi ra ngoài chắc chắn cô sẽ bị cảm lạnh. Thiện Yên Lam không muốn bị cảm lạnh và sốt vào lúc này nên cô mượn quần áo của Tống Túc để mặc. Cô thản nhiên lấy một chiếc áo hoodie rộng tròng lên người, bên dưới mặc thêm một cái quần dài. Vì ống quần quá dài nên cô phải cuộn ống quần lên.

Trên quần áo còn lưu lại mùi hương trên người anh. Cô dí sát mũi vào ngửi thử, tâm trạng bất giác thấy thư thái hơn nhiều.

“Cậu thích mùi của tôi à?” Không biết anh đã đứng chờ bên cửa nhìn cô biết bao lâu, cười nhẹ hỏi cô.

Thiện Yên Lam vội vàng hạ tay xuống, ngượng ngùng đỏ mặt, dẫn đầu đi về phía trước: “Đi thôi.”

Cũng không biết có phải là do nhiệt độ cơ thể của con trai cao hơn con gái hay không nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng. Khi anh nắm tay cô, cô cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ bàn tay anh. Đôi tay ấm nóng siết chặt lấy nhau trong tiết trời se lạnh này đúng là khiến người ta thấy ấm lòng.

Cô vốn biết môi trường sống trong khu chung cư rất tốt, hệ thống xanh hoá cũng được chú trọng kỹ lưỡng. Rất nhiều người sống xung quanh đều nói rằng khu vực này là nơi mà đám con cháu của những nhà tài phiệt thích sống. Nơi này vừa bí ẩn vừa có cá tính nên diện tích rất lớn, lại còn tọa lạc ngay trong trung tâm thành phố.

Vì vừa qua giờ ăn tối xong nên dưới tầng có khá nhiều người ra ngoài đi dạo. Có người già xuống sân hóng mát, cũng có mấy đứa bé hò reo đuổi bắt nhau. Thỉnh thoảng lại thấy vài người dắt chó đi dạo, bị chó lôi đi nên phải vội vàng đuổi theo. So với bầu không khí yên tĩnh lần trước thì lần này lại tăng thêm vài phần náo nhiệt.

“Cậu quen mấy anh chị em nhà Chung Việt không?” Cô sóng vai đi bên cạnh anh, thản nhiên bắt đầu gợi chuyện.

Vẻ mặt của Tống Túc trông hơi biếng nhác, có lẽ vì vừa ăn no xong nên anh hơi buồn ngủ. Anh ngáp dài: "Quen chứ."

"Cậu thấy Chung Lễ là người thế nào?"

“Cực kỳ giỏi.” Anh hào hứng hơn đôi chút về đề tài này: “Trừ Chung Việt ra, ông nhà anh ta thích anh ta nhất đấy.”

Thiện Yên Lam suy nghĩ một lúc: "Bây giờ đã xuất hiện ứng cử viên cho chức chủ tịch chưa?"

“Vẫn chưa đến lượt lứa bọn họ.” Anh nói với giọng điệu bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: “Họ đã được rèn luyện, bồi dưỡng để trở thành người thừa kế ngay từ khi chào đời. Về việc sau này có thể phát triển đến đâu đều tùy thuộc vào vận mệnh của chính họ. Thực ra, ông Bắc Việt vẫn là kẻ có tính cổ hủ ăn sâu vào xương cốt, ông ta thích con dòng chính hơn."

“Vậy cậu cũng được đào tạo để trở thành người thừa kế à?” Cô tò mò hỏi, quan sát anh một lúc lâu: “Người chưa từng đến trường vẫn có thể trở thành người thừa kế sao?”

Tống Túc vẫn rất tỉnh táo, anh mỉm cười với cô: "Nhà bọn tôi vẫn có chút khác biệt."

"Khác chỗ nào?"

9.0
Tiến độ: 100% 74/74 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025