Chương 70: Chương 70
Tới giờ tan học, có rất nhiều người tập trung trước cổng trường THPT Lăng Duyệt vì nơi này cũng là một trường trọng điểm. Một chiếc xe buýt chạy vào khuôn viên trường và nhóm học sinh tham gia thi Olympic Toán đều đã quay về.
"Chung Sổ!"
Một người vừa bước xuống xe buýt chợt đứng khựng lại khi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
"Thi cử thế nào rồi? Đề có khó lắm không?" Một nam sinh vỗ lên vai cậu.
Chung Sổ tóm lấy tay cậu ta, bình tĩnh nói: "Khá ổn."
“Lần nào hỏi tới cậu cũng nói vậy, nhưng cuối cùng người ẵm hạng nhất vẫn là cậu.” Nam sinh không hề tức giận dù bị đối xử lạnh lùng, cậu ta nhún vai: “Mà này, lát nữa cậu lại đến bệnh viện à? Ba cậu đáng sợ chết đi được ấy, cậu chỉ mới học cấp 3 thôi mà.”
Cậu đứng dậy, chuẩn bị đi đến khu phòng học lấy cặp sách: “Người nhà tôi không có ai là không chuẩn bị trước cả.”
“Anh họ của cậu cũng giống vậy à?”
Cậu khựng lại một lát, mãi tới nửa ngày sau mới khẽ ừ một tiếng: "Trước mắt chỉ coi là tập làm quen với bầu không khí thôi, bây giờ chưa phải lo lắng vấn đề kỹ thuật."
Nam sinh lập tức hiểu ý à một tiếng: "Tôi ở chỗ này chờ cậu, lấy đồ nhanh lên nhé!"
Chung Sổ nhìn thấy cậu ta đứng tựa vào cổng trường và bắt đầu cúi đầu nghịch điện thoại di động, sau đó mới nhanh chóng đi đến khu phòng học. Chẳng bao lâu sau, cậu xách cặp đi xuống và cùng sóng vai với nam sinh kia rời đi.
“Tôi vừa nhìn thấy anh cậu đấy, lẽ ra bây giờ chưa phải là giờ tan học của khối 12.”
“Anh ấy có việc riêng.”
“Cũng đến bệnh viện giống cậu à?”
"Ừm."
Nam sinh vỗ trán nói: “Trời ơi, Bắc Việt đúng là nơi biến thái.”
Chung Sổ mặt không đổi sắc. Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, cảm thấy nếu đến bệnh viện ngay lúc này sẽ không bị trễ giờ nên định chào tạm biệt với nam sinh kia: “Tôi phải đi trước đây..."
Bả vai cậu bị ai đó va mạnh vào. Chung Sổ hơi nhíu mày và rũ mắt nhìn xuống, cậu hơi giật mình khi thấy rõ người vừa va vào mình: "Sao cô lại ở đây?"
Nữ sinh vừa va trúng cậu hình như bị đau vai, liên tục xoa nắn bả vai mình. Cô ấy ngại ngùng nói xin lỗi với cậu: “Xin lỗi, là do tôi không nhìn đường.”
“Không sao đâu.” Cậu chỉ vô tình bị đụng trúng nên bả vai đã sớm không thấy đau nữa rồi. Cậu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nữ sinh trước mặt, cau mày nói: “Cô muốn tới bệnh viện à?”
"Hả?" Cô ấy có chút bối rối: "Không… Bây giờ tôi định về nhà."
“Cậu quen cô ấy à?” Nam sinh đứng cạnh tò mò ngó đầu qua quan sát. Cậu ta thấy tầm mắt của Chung Sổ cứ dán mãi trên người nữ sinh kia thì lập tức cười bỉ ổi thì thầm vào tai cậu: “Cậu được lắm, cậu quen cô gái xinh đẹp này từ khi nào vậy.”
Chung Sổ dùng một ngón tay đẩy cậu ta ra: “Hôm nay, cô không đến bệnh viện sao?”
“Tôi…” Nữ sinh kia hình như thấy rất ngạc nhiên. Cô ấy nhìn cậu một vòng từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, có phải cậu nhận nhầm người rồi không?”
“Cái gì?” Cậu cau mày, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Cô bị sao thế?”
Nữ sinh lúng túng đứng sững ở đó, do dự hỏi: "Xin hỏi, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Vừa dứt lời, Chung Sổ đột nhiên sững người tại chỗ. Cậu quan sát thật kỹ ánh mắt dò xét của nữ sinh kia, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: “Cô tên là gì?”
Cô ấy im lặng vài giây, như đang muốn suy đoán xem cậu có giống kẻ xấu hay không. Trong đầu Chung Sổ lại hiện lên cuộc trò chuyện bất ngờ lần trước. Cậu vốn đã thấy bán tín bán nghi về những gì Thiện Yên Lam từng nói, nhưng khi thực sự trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của nữ sinh trước mặt thì cậu mới thấy hơi rùng mình.
"Cô có quen Chung Việt không?"
Cả người nữ sinh cứng đờ, vô thức lùi lại một bước.
Phản ứng này đã khẳng định được suy đoán trong lòng cậu.
"Tên điên này..." Chung Sổ nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.
Cơ thể của nữ sinh run rẩy, gương mặt cô ấy cũng lập tức trắng bệch. Ngay cả nam sinh đang đứng cạnh xem trò vui cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn: "Này Chung Sổ, cậu đã làm gì cô ấy vậy?”
Cậu không trả lời nhưng vẫn dùng ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt của nữ sinh.
Ánh mắt của cậu quá thẳng thừng và đáng sợ. Nam sinh ở bên cạnh không nhịn được vươn tay đẩy cậu một cái, vội vàng bảo nữ sinh rời đi: "Xin lỗi bạn nhé, có đôi lúc người anh em này của tôi sẽ hành xử khá kỳ lạ. Cậu mau đi trước đi."
Nữ sinh cúi đầu xuống, mím môi bỏ chạy.
"Chung Sổ, thằng nhóc nhà cậu vừa làm cái gì thế!" Nam sinh hung hăng vỗ cậu một cái: "Cậu làm người ta sợ chết khiếp luôn, lại lên cơn đấy à!"
Sau khi trấn tĩnh lại, cậu lại trở về dáng vẻ thờ ơ như thường lệ, khẽ thở dài: "Xin lỗi, tôi đến bệnh viện trước."
Ngồi trên xe, dù đã nhắm chặt hai mắt lại nhưng cậu vẫn không thể quên được cảnh tượng vừa nhìn thấy hồi nãy. Hình ảnh đó cứ liên tục chạy loạn trong đầu cậu.
Rốt cuộc là một người phải si mê và quyết tâm theo đuổi sự hoàn mỹ đến nhường nào mới có thể ép một người biến thành người khác.
Khi còn nhỏ, cậu vốn không thích đến nhà bác cả chơi.
Mặc dù bác cả luôn trưng ra gương mặt từ ái hiền lành, tốt bụng nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự thờ ơ và khinh thường của ông ta đối với đám cháu chắt dòng thứ. Chung Việt là con trai ông ta, cũng là đứa cháu trai đầu tiên của ông nội nên đương nhiên đã được định sẵn sẽ được tất cả mọi người cưng chiều.
Buổi họp mặt gia đình năm đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau. Chuyện làm ăn trên thương trường của bác cả rất tốt, có thể coi là người có máu mặt nhất ở Bắc Việt. Buổi họp mặt hôm đó được tổ chức tại biệt thự của bác cả. Lúc đó cậu còn nhỏ không hiểu gì, chỉ biết mình vừa có bác cả vừa có thêm một người anh họ.
"Em tên là Chung Sổ?" Một cậu bé chỉ cao hơn cậu đôi chút đột nhiên xuất hiện. Cậu ta đứng trước mặt cậu, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, hơi cúi người xuống chào cậu: "Chào em, anh là anh họ của em, Chung Việt."
Từ nhỏ, mối quan hệ giữa các bậc cha chú của hai người họ đã không tốt lắm. Thế nên lần gặp mặt đầu tiên phải kéo dài tới khi họ vào tiểu học, thậm chí cuộc gặp này còn là do ông nội đề nghị.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Chung Sổ đã có ấn tượng tốt về người anh họ đẹp trai và luôn vui vẻ rạng ngời như mặt trời nhỏ này. Suốt từ bé tới giờ, bên cạnh cậu chỉ có một người anh trai thờ ơ lạnh nhạt. Trong mắt cậu, người anh em đột nhiên xuất hiện có thể chuyện trò vui vẻ với mình đúng là một món quà trời ban.
Cậu không phải kiểu người hướng ngoại và không thích giao lưu quá nhiều với những người khác, nhưng Chung Việt thì ngoại lệ. Cuối cùng, cậu cũng hiểu tại sao người lớn lại thích cậu ta như vậy.
Cậu ta là người có EQ cao, thành tích học tập cũng rất tốt. Cậu ta luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan và có thể bàn luận đôi ba câu trước mặt người lớn.
Sau này mỗi lần tới đây, lần nào cậu cũng vui vẻ đi chơi với anh họ.
"Tiểu Sổ, đừng thân thiết với nó quá."
Đây là lời khuyên mà Chung Lễ từng dành cho cậu, nhưng lúc đó cậu nghe không hiểu nên cũng không để tâm tới.
"Tiểu Sổ à, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Chung Việt vẫn đang mỉm cười nhưng sự lạnh lùng trong mắt cậu ta khiến cả người cậu run lên bần bật.