Chương 69: Chương 69

26/04/2025 10 9.0

Vừa nói xong, cô cảm thấy mình đúng là quá bốc đồng.

Lòng dạ nôn nóng nên cô không tự hỏi mà đã đưa ra hạ sách này. Sao cô lại quên mất Tống Túc vốn không phải là người dễ lừa?

Hết cách, cô đành buông anh ra và nói: “Xin lỗi, tôi vượt quá giới hạn rồi.”

Bên trên vang lên tiếng cười khẽ, ngay sau đó cô bị kéo vào lồng ngực to rộng. Thiện Yên Lam khó hiểu ngẩng đầu, thấy Tống Túc mỉm cười nhìn cô: “Sao mới nói một hai câu mà đã lùi bước thế, không ép tôi ở lại bên cậu à?”

“... Thì ra cậu mong tôi sẽ làm vậy sao?” Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng.

Tống Túc bị chọc cười. Anh hôn chi chít lên mặt cô, vừa cắn vành tai vừa nhỏ giọng hỏi: “Cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Nghe vậy cô hào hứng, thuận thế ôm cổ anh, dịu dàng hỏi: “Được chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Giọng điệu anh dịu dàng.

Thiện Yên Lam nhìn bóng dáng anh một cách chăm chú. Cô không biết anh đi đâu làm gì. Vì con đường trước mặt đen nhánh nên cô đoán rằng mình không thể nhìn được bên ngoài, chỉ đành đi một bước tính một bước.

Anh dẫn cô đi đến sâu bên trong hành lang, ngay khi cô nghi ngờ vì sao phía trước không có đường thì chẳng biết anh ấn chốt mở ở đâu. Ngay sau đó, sàn nhà tách ra vang lên tiếng ‘răng rắc’, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cầu thanh xuống dưới.

Thiện Yên Lam kinh ngạc mở to mắt.

Bên trong rất tối, cô hoàn toàn không nhìn thấy đường nên Tống Túc nắm tay cẩn thận dẫn cô đi xuống dưới. Cuối cùng trước mặt thấy có ánh sáng, cô híp mắt lại nhìn, phát hiện nơi này ngoài một cái màn hình cực kỳ lớn ra thì chẳng còn gì.

Cô nhìn bốn phía xung quanh, không có đèn và không có cửa sổ cứ như là một không gian khép kín.

“Chỗ này để làm gì?” Cô hỏi.

Tống Túc cầm điều khiển từ xa ấn về phía màn hình một chút, sau đó màn hình lóe sáng lên, anh nghe cô hỏi thì quay lại mỉm cười nói với cô: “Ừm… Phòng máy tính?”

Cô không biết thái độ không mấy chắc chắn của anh có ý gì, lúc này, Thiện Yên Lam cũng không hỏi nhiều mà nương theo ánh sáng từ màn hình, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Hiện tại cậu muốn làm gì?”

Cô không nghe thấy Tống Túc trả lời, trái lại, từ màn hình vang lên âm thanh rất lớn: “Tôi gọi cậu bao nhiêu lâu mà giờ cậu mới nói bắt máy!”

Thiện Yên Lam hoảng sợ, trừng to mắt nhìn về phía màn hình.

“Hơi chậm chút thôi.” Anh giải thích qua loa.

Lúc đầu, khi âm thanh mới xuất hiện thì màn hình vẫn trắng tinh. Bây giờ trên đó hiện lên hình ảnh, gương mặt của một người đàn ông xuất hiện. Có vẻ như bên kia cũng ngồi trong một không gian tối đen, giọng nói bị vang, giờ phút này anh ta nhướng mày nói: “Chậm sao? Có chuyện gì làm khó được cậu?”

“Tôi nói này, chắc hẳn phía cậu cũng chơi tương đối rồi đấy, ba cậu bên kia…” Giọng người đàn ông rất to, vốn định nói thẳng thì khi đôi mắt lơ đãng đảo quanh lại nhìn thấy cô gái ngồi trong góc. Một câu chửi mẹ kiếp nghẹn ở cuống họng.

Thiện Yên Lam đang đợi bao giờ thì người đó mới chú ý đến cô, lúc này cô khẽ gật đầu với anh ta: “Chào anh.”

“Cô… Trông hơi lạ đấy…” Người đàn ông đó nhìn cô một lượt rồi lại nhìn Tống Túc, dường như không biết nên mở miệng thế nào: “Cô gái kia, cô tên là gì?”

“Thiện Yên Lam.” Cô tốt tính trả lời: “Anh là bạn của Tống Túc à?”

Anh ta nhìn thoáng qua Tống Túc.

“Nhìn tôi làm gì, hỏi cậu thì cậu cứ trả lời.” Tống Túc không thèm ngước mắt, anh vẫy tay với Thiện Yên Lam, bảo cô ngồi bên cạnh mình.

Người đàn ông trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt: “Ơ… Tôi, tôi tên là Bạch Tỉnh.”

Thiện Yên Lam một lần nữa nói xin chào với anh ta.

“Không cần đối xử lịch sự với cậu ta như vậy.” Thấy cô ngoan ngoãn chào hỏi, Tống Túc buồn cười hôn lên đỉnh đầu cô: “Vừa nãy tôi đột nhiên nhớ đã hẹn cậu ta gọi video. Cậu thấy cậu ta đấy, tính tình không tốt lắm nên nếu cho cậu ta leo cây thì sợ là cậu ta sẽ càm ràm nửa ngày mất.”

Thiện Yên Lam ý thức được anh đang giải thích với mình, cô hiểu ý gật đầu.

Ánh mắt cô lại nhìn về phía Bạch Tỉnh đang kinh ngạc, vẻ mặt Thiện Yên Lam suy nghĩ sâu xa. Người này rất xa lạ, cô chưa bao giờ nghe nói ngoại trừ bạn trong trường ra thì Tống Túc còn có bạn khác.

Bối cảnh phía sau anh ta cũng đen kịt, không nhìn ra manh mối gì, Thiện Yên Lam hỏi anh ta: “Vì sao hai người không gọi video qua điện thoại?”

Vừa nói xong, hình như Bạch Tỉnh liếc nhìn Tống Túc một cái rồi cười hì hì nói: “Người đẹp à, cô không biết đó thôi, quan hệ của hai người chúng tôi với người nhà không được thân mật cho lắm. Nếu dùng điện thoại di động sẽ bị nghe lén.”

Thiện Yên Lam không biết có nên tin hay không, cô chỉ mỉm cười.

“Xin hỏi… Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Cô cân nhắc rồi hỏi.

Không trách việc cô sẽ hỏi như vậy, bởi vì thoạt nhìn người đàn ông này trông như đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, nếu như nói là đã kết hôn thì cũng có người tin. Một người đàn ông đã đi làm nhiều năm chơi với một học sinh cấp ba, dù nói thế nào cũng không thích hợp.

Bên tai vang lên tiếng cười nhạo của Tống Túc, sắc mặt Bạch Tỉnh nháy mắt cứng đờ, tiếp theo anh ta cười ha ha nói: “Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, rất nhiều người nói trông tôi trưởng thành hơn so với đồng trang lứa, tôi đâu phải tên biến thái thích chơi với trẻ con.”

Thấy anh ta nỗ lực cứu vãn danh dự của bản thân, Thiện Yên Lam cảm thấy buồn cười nên cũng không làm anh ta khó xử nữa.

“Nói chứ, cô với A Túc có quan hệ gì?” Có lẽ do kìm nén quá lâu cuối cùng mới có cơ hội hỏi ra miệng, Bạch Tỉnh nhìn chằm chằm về phía họ, không bỏ lỡ chút cảm xúc dao động nào trên mặt hai người.

“Chúng tôi?” Cô cười nói: “Chúng tôi là người yêu.”

Anh ta lập tức kinh ngạc: “Mẹ kiếp?”

Nhìn thấy biểu cảm mà mình muốn xem, Thiện Yên Lam không nhịn được phì cười thành tiếng. Khi cô đang định ăn ngay nói thật thì Bạch Tỉnh ở phía đối diện chợt gào lên: “Tống Túc! Thật hay giả thế! Mẹ nó, cậu…”

Khóe miệng Tống Túc co giật: “Tôi không thể có bạn gái à?”

Bạch Tỉnh tấm tắc hai tiếng, ánh mắt đảo qua người bọn họ mấy lần: “Khó trách cậu… Thôi, hai người đã lên giường chưa?”

Nói đoạn, mặt Thiện Yên Lam lập tức đỏ bừng lên, mới vừa nãy đùa quá trớn nên giờ đối phương đã thắng một nước cờ.

Tống Túc nhìn anh ta: “Cậu bị biến thái à?”

“Ha ha ha! Cậu có bạn gái rồi nên không chịu nổi việc bị trêu ghẹo hả!” Anh ta cười ha ha, vội xin lỗi: “Thường ngày tôi và A Túc hay nói chuyện như vậy, ngại quá, dọa đến cô rồi.”

“Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi thì sau này không có việc gì thì đừng tìm tôi.” Có lẽ Tống Túc không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa, anh đứng lên và chậm rãi lên tiếng bảo Thiện Yên Lam đứng dậy. Sau đó, anh lại bảo cô đi tới cầu thang trước cửa: “Đi đây.”

Bạch Tỉnh khoanh tay: “Chậc, không nói với nhau thêm hai câu à.”

Nhìn hai bóng dáng biến mất trong bóng tối, anh ta lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, chân đẩy ghế dựa xoay vòng. Lát sau, anh ta ngáp một cái, lẩm bẩm: “Ôi… Chán quá đi mất, rốt cuộc khi nào mới ra.”

Sàn nhà một lần nữa khép lại, dù Thiện Yên Lam có nhiều câu hỏi nhưng cô không biết nên hỏi từ đâu. Tống Túc luôn khiến cô cảm thấy kỳ quặc, lúc thật lúc ảo, rõ ràng người đứng trước mắt nhưng cô lại cảm thấy khó có thể chạm vào anh. Dù bọn họ nhiều lần thân mật nhưng cô vẫn cảm thấy hơi không chân thực.

Từ cuộc đối thoại vừa rồi cô quan sát được mấy điểm.

Bạch Tỉnh nói anh đã lâu không nghe máy, lại không thể dùng di động để liên hệ, kết hợp với thủ đoạn lừa dối thì tất cả mọi thứ đều hình thành mối quan hệ nhất định. Cô không tin chuyện ngẫu nhiên, nếu bản thân suy nghĩ xa xôi một chút thì cô cho rằng ánh sáng chỗ đó có lẽ là phương thức liên hệ của Bạch Tỉnh với anh.

Còn việc trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại có phát triển đến mức đó không thì cô không biết, sự thật bày ra trước mắt khiến cô nửa tin nửa ngờ.

Cô cảm thấy Tống Túc dường như không có ý định giấu diếm trước mặt cô, cũng không suy xét liệu cô có nghi ngờ vấn đề đó không? Nhưng vì sao chứ?

Vì anh cảm thấy chuyện này quá mức hão huyền nên người bình thường sẽ không tin nổi, càng sẽ không suy nghĩ hay đào sâu vào chuyện đó?

Nếu đã tin chắc rằng loại chuyện hão huyền này xảy ra thì làm cách nào để chứng minh được? Tìm kiếm trong hiện thực, tìm bên người anh nhưng làm như thế có thể tìm ra sao?

Thiện Yên Lam đắm chìm trong suy nghĩ nên khi đi qua phòng khách, đối diện với tầm mắt của Lâm Mạt Lị thì cô bỗng nhiên hoàn hồn.

Nếu muốn tìm sơ hở thì không phải ở đây rồi sao?

9.0
Tiến độ: 100% 74/74 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
26/04/2025