Chương 68: Chương 68
Cô vốn tưởng gặp nhau ở nhà Tống Túc đã đủ, không ngờ gần đến giờ nghỉ trưa, Tống Túc gửi tin nhắn bảo cô đến phía sau tòa ký túc xá của giáo viên.
Thật ra cô hơi tò mò không biết cô gái kia đến trường học như thế nào, dẫu sao cô ấy và cô như một cặp song sinh đi ra đi vào thì hẳn ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ. Thiện Yên Lam nhớ mang máng Tống Túc bảo cô đi ngang qua phòng bếp vào cửa sau nên đại khái cô cũng chỉ có thể làm theo.
Ăn cơm xong, Thiện Yên Lam mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng chống cằm ngồi trên ghế sô pha. Không lâu sau thì cô gặp được Lâm Mạt Lị từ trong phòng đi ra.
“Đã lâu không gặp.” Lâm Mạt Lị mỉm cười và chào hỏi: “Tôi có nghe ông chủ nói, xin hỏi cụ thể bây giờ tôi cần phải làm gì?”
Điệu bộ làm vì tiền của cô ấy khiến Thiện Yên Lam phải nhìn lại lần nữa, Tống Túc có vẻ dứt khoát để cô muốn làm gì thì làm. Anh nhàm chán ở cạnh lướt điện thoại di động, lúc này Thiện Yên Lam chậm rãi lên tiếng.
Lâm Mạt Lị vẫn luôn bình tĩnh, nghe cô nói xong cũng không có cảm xúc dao động, sau khi đã hiểu rõ thì cô ấy bèn gật đầu: “Tôi biết nên làm thế nào.”
“Đó là kế hoạch của cậu?” Tống Túc nghe từ đầu đến đuôi, anh nhướng mày hỏi cô.
Thiện Yên Lam ừ một tiếng.
“Có trăm ngàn chỗ ở, không sợ bị phản đòn à?” Anh ghé đến gần, vùi đầu vào cổ cô hít hà: “Một khi làm to chuyện, người cậu phải đối mặt không chỉ có Chung Việt mà còn chọc tới ông cụ Bắc Việt. Tính tình ông ấy không hiền lành gì, càng hay bênh người nhà mình, cậu cảm thấy chiêu này có tác dụng không?”
Thiện Yên Lam cười khẽ một tiếng, cô giơ tay mơn trớn mặt anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: “Cậu đoán xem vì sao tôi tìm đến cậu?”
“Vậy cậu tính sẽ lợi dụng tôi như thế nào?” Khóe miệng anh cong lên.
“Tôi phải hỏi cậu vấn đề này trước đấy.” Cô quay người lại đối mặt với anh: “Ba mẹ Liêu Lị Sa ở cùng khu nhà với cậu à?”
Tống Túc nhướng mày: “Cái gì?”
“Tối qua, tôi gặp họ ở thang máy.”
Nửa ngày sau, anh mới hiểu rõ rồi ‘ồ’ một tiếng: “Ba mẹ cậu ta chết rồi, đó là chú thím của cậu ta.”
Thiện Yên Lam ngẩn ra: “Nhà cô ấy...”
“Lúc cậu ta còn rất nhỏ thì ba mẹ qua đời ngoài ý muốn, từ đó chú thím nhận nuôi cậu ta.” Tống Túc thong thả giải thích: “Hôm qua mấy người gặp nhau rồi sao?”
“Trò chuyện vài ba câu, bọn họ biết tôi là bạn của cô ấy.”
Cô tránh nặng tìm nhẹ, tầm mắt của Tống Túc rất có cảm giác tồn tại khiến cô không khỏi nhìn sang chỗ khác. Yên Lam bèn đánh trống lảng: “Gần đây cậu có gặp Hân Vãn không?”
Anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ hỏi câu này. Thế là anh lập tức ôm cô, kề sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Sao hôm nay cậu cứ tò mò đến mấy chuyện râu ria không vậy?”
“Bởi vì mối quan hệ giữa cậu và cô ấy rất kỳ lạ.” Mặt Thiện Yên Lam không đổi sắc, cô đã sớm không còn tình trạng tim đập mạnh như lần đầu bị anh tấn công bất ngờ nữa: “Ở góc độ người ngoài nhìn vào thì thấy hai người rất mờ ám nhưng trên thực tế hai người chẳng có quan hệ gì cho cam.”
Tống Túc mỉm cười, lấp kín môi cô: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không chạm vào cô ta.”
“Ý tôi không phải vậy.” Thiện Yên Lam bất đắc dĩ thở dài.
Đầu lưỡi anh vươn vào trong, cô bị anh ép há miệng để anh xâm nhập. Lâm Mạt Lị đã rời đi từ lâu nên trong phòng khách chỉ còn hai người họ, vậy thì càng tiện cho Tống Túc động tay động chân với cô bất cứ lúc nào.
“Lần trước, Hân Vãn nhìn thấy chúng ta... Cô ấy không có phản ứng gì sao?” Trong lúc bị hôn đến mơ màng, cuối cùng cô vẫn dành ra chút thời gian để hỏi.
Động tác của Tống Túc không hề dừng lại, anh thẳng tay vén áo cô lên, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã cởi nội y của cô: “Cô ta có thể phản ứng như nào chứ?”
“Dẫu sao người gần gũi với cô ấy nhất là cậu, trong lòng khó tránh khỏi không vui.” Thiện Yên Lam nghĩ ngợi một phen: “Nếu giữa chúng ta bị người khác phát hiện, một truyền mười, mười truyền trăm, cô ấy cũng biết cuộc sống của mình vào sau này không dễ dàng.”
Bàn tay to lập tức úp lên ngực cô và dùng sức xoa bóp, Thiện Yên Lam khẽ rên thành tiếng, cơ thể mềm nhũn dựa vào ngực anh.
Tống Túc tập trung vào động tác kia, Thiện Yên Lam tiếp tục nói: “Rất lâu trước kia, tôi đã từng khuyên nhủ cô ấy, tôi cho rằng chỉ có dựa vào bản thân mạnh mẽ hơn thì mới có thể đi xa và đi lâu, còn nếu chỉ dựa vào người khác thì mãi ở thế yếu. Tôi thấy cô ấy khi tôi nói câu đó và cậu nói không giống nhau. Lúc đó cậu đã nói gì?”
Cô còn nhớ rõ lúc đó ở phòng y tế, mặt Lý Hân Vãn trắng bệch pha lẫn chút mê mang. Hân Vãn biết rõ Tống Túc âm thầm ở sau lưng giúp đỡ cô ấy nhưng không giống như trong tưởng tượng của cô ấy.
Cứ như cô ấy đã rơi vào trong cạm bẫy.
Áo sơ mi vô thức bị cởi ra, nội y lỏng lẻo treo trên vai. Thiện Yên Lam cảm thấy cổ lạnh lẽo nên cả người run lên, ngay sau đó một cánh tay đẩy lưng cô kéo về phía trước. Quả anh đào hồng trước ngực bị ngậm vào khoang miệng, Thiện Yên Lam nhạy cảm run rẩy, cố nén tiếng rên rỉ sắp bật ra khỏi miệng.
“Cậu vẫn chưa trả lời tôi...” Thiện Yên Lam đột nhiên đẩy anh ra.
Khóe miệng Tống Túc ẩm ướt. Dựa vào vẻ mặt, ắt hẳn nãy giờ anh chẳng nghe lọt chữ nào. Anh chậc một tiếng, trên mặt đầy sự mất kiên nhẫn khi bị cắt ngang. Thế là Tống Túc bèn bế thốc cô lên rồi đi vào phòng ngủ, Lâm Mạt Lị ở bên trong thấy vậy ngoan ngoãn đi ra ngoài, thậm chí còn đóng cửa cho họ.
“Tống Túc!” Quần áo chưa mặc xong đúng lúc lại bị Lâm Mạt Lị nhìn thấy khiến Thiện Yên Lam đỏ bừng mặt. Dù bọn họ đã ngầm qua lại như thế nào thì cô không có thói quen bị người khác nhìn thấy mình khi thân mật.
Chỉ thấy Tống Túc cởi áo trên, lộ ra nửa người trên cường tráng, bả vai anh rộng nên cơ bắp ở cổ và vai rắn chắc cực kỳ mạnh mẽ. Thiện Yên Lam không có phản ứng gì với cơ thể của người khác phái, nhưng đối mặt với sự ham muốn âu yếm bao nhiêu cũng không đủ của anh khiến cô lùi bước.
“Khi hai chúng ta thân mật đừng nói mấy lời mất hứng nữa được không?” Tống Túc cắn mút ở cổ cô, di chuyển thẳng một mạch xuống ngực.
Thiện Yên Lam thấy tay anh dần đi xuống thì biết ngay anh muốn làm gì. Cô chưa kịp giãy giụa thì thấy anh chợt khựng lại, bất đắc dĩ thở dài rồi cúi người trao cô một nụ hôn nồng cháy. Khi tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc giữa hai người. Cô nghe thấy hình như anh đang cảm thán: “Thật là, tôi không định chơi...”
“Cái gì?” Cô tưởng mình nghe nhầm.
Anh hôn lên mặt cô: “Mệt thì ngủ một lúc, lát nữa tôi sẽ đến chơi với cậu.”
Người vừa mới vừa rồi còn quyết liệt, không chịu nổi mà giờ phút này nói đi là đi khiến Thiện Yên Lam không hiểu ra sao. Cô vốn chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thiện Yên Lam ngồi dậy, vô thức nhìn cổ tay anh thì cô sững người ngay tại chỗ.
Cô thấy nơi đó ẩn ẩn có ánh sáng.
Đây là lần thứ hai, cô tin mình không nhìn nhầm nhưng thứ đó rốt cuộc là thứ gì? Rõ ràng trên tay anh không có bất cứ món đồ gì, nếu giải thích theo khoa học thì vốn sẽ không thể phát sáng.
Sự khác thường của anh vào giờ phút này có liên quan gì đến ánh sáng đó ư?
Trong đầu của cô điên cuồng tua lại cảnh tượng cô không thể làm với Tống Túc và rời đi. Thiện Yên Lam thấy cơ thể mình phản xạ nhanh hơn đầu óc nhiều, chưa kịp chỉnh lại quần áo thì đã đi chân trần nhảy xuống giường đuổi theo anh. Do chạy nhanh quá không kịp phanh lại lên cô đâm sầm vào lưng anh, vừa vặn thuận thế ôm lấy eo anh.
Tống Túc khựng lại, anh quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“Cậu muốn đi đâu?” Thiện Yên Lam hơi xấu hổ lên tiếng.
Anh cụp mắt, ngay khi cô cho rằng mình bị nhìn thấu thì cô dứt khoát vùi mặt vào ngực anh, không đối diện với anh nữa: “Sao cậu lại rời đi rồi?”
Thiện Yên Lam không có kinh nghiệm níu kéo đàn ông nên giọng điệu cô vẫn còn cứng nhắc. Cô cật lực hồi tưởng lại điệu bộ khi con gái làm nũng nhưng không cách nào học được, bầu không khí thoáng chốc đông cứng.
Tầm mắt thẳng thắn trực diện của anh khiến cô không muốn ngẩng đầu lên chút nào, tay nắm chặt còn mặt thì đỏ bừng.
Bên trên mãi mà không có tiếng động, Thiện Yên Lam hơi căng thẳng, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
“Yên Lam.” Anh bất ngờ mở miệng, mỉm cười nhìn cô chăm chú: “Hôm nay cậu hơi kỳ lạ đấy.”
Cô chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu không thích tôi như thế này à?”
“Dĩ nhiên là tôi thích chứ.” Anh kéo lại quần áo cho cô, thong thả ung dung cài từng cái cúc một: “Thế nhưng cậu quấn lấy tôi như thế này là vì không muốn tôi đi làm gì à?”
Thiện Yên Lam khựng lại nhưng cô không buông anh ra, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là tôi tò mò thôi.”
“Từ bao giờ.... cậu để ý tôi để làm gì?”