Chương 3: Chương 3
6
Quán cà phê.
Bài "Bong bóng tỏ tình" của Châu Kiệt Luân vang vọng khắp nơi, cảnh vật xung quanh thanh lịch và đầy phong cách, những thác nước nhỏ ở khắp mọi nơi tô điểm thêm một chút màu sắc tươi sáng.
Người phụ nữ ngồi đối diện mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, yên lặng uống cà phê, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động nhỏ.
Cô ta không nói, tôi cũng không lên tiếng.
Yên lặng được một phút.
Cô ta bắt đầu nhích lại gần về phía tôi, trông có vẻ không được thoải mái.
Tôi nhìn cô ta nhưng vẫn không nói gì.
Năm phút trôi qua, cô ta bắt đầu vò đầu bứt tai, hình tượng thanh lịch hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, cô ta lấy điện thoại di động ra, giả vờ lướt lướt, tay vén tóc mai.
"Ôi, tổng giám đốc giục tôi phải về nhanh."
Tôi ngơ ngác chớp mắt: "Ồ, vậy cô thanh toán xong rồi về chăm sóc tổng giám đốc đi."
Cô ta lướt điện thoại thêm vài lần nữa, than phiền đầy bực dọc:
"Rõ ràng tôi là trợ lý đặc biệt, nhưng tổng giám đốc cứ giao việc vặt cho tôi. Tôi cảm thấy mình sắp trở thành trợ lý đời sống luôn rồi."
"Ngư Ngư, nếu gặp phải tình huống như thế này, cô sẽ làm gì?"
Nghe Tiêu Bạch nói vậy, tôi giận sôi máu.
Cố Diệp chính là Chu Bái Bì, ngay cả chó đi ngang qua cũng sẽ bị lột da.
Giai cấp vô sản phải đứng lên, phải đoàn kết lại.
Tôi tức giận nói:
"Tôi sẽ dạy cho anh ta một bài học."
"Cô yêu cầu anh ta tăng lương đi. Nếu anh ta không tăng thì kiện anh ta luôn, yêu cầu bồi thường N+1."
Sắc mặt của người phụ nữ đối diện đột nhiên trở nên khó coi, biểu cảm cứ như bị táo bón vậy.
Tôi cho rằng biểu cảm này là do cô ta sợ bị thế lực đen tối của Cố Diệp đàn áp.
Tôi vỗ n.g.ự.c đầy nghĩa khí: "Người chị em đừng sợ. Tôi sẽ đứng sau cô, giúp cô chống lại tư bản."
"Đến lúc cô nghỉ việc, tôi sẽ âm thầm bán giấy vệ sinh của công ty để nuôi cô."
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình thật vĩ đại.
"Giai cấp vô sản nên nổi dậy rồi!"
Nghe vậy, Tiêu Bạch ném chiếc thìa cà phê vào tách cà phê, nước b.ắ.n tung tóe, suýt b.ắ.n vào mặt tôi.
Sau đó, cô ta vội vã đứng lên, lao vụt ra ngoài.
Tôi nhìn nước cà phê trên tay mình, nhanh chóng đứng dậy.
Giữa ánh mắt ngạc nhiên của đám đông, tôi hét lên:
"Tiêu Bạch, cô vẫn chưa trả tiền cà phê đâu."
"Nếu cô thực sự gặp khó khăn, ít nhất cũng phải trả tiền cho tách cà phê của cô chứ."
Chính cô ta bảo mời tôi đi uống cà phê nên tôi mới đến đây, một tách cà phê gần một trăm tệ, tôi không thể nào bỏ qua.
Xét thấy chúng tôi vừa mới lập liên minh giai cấp vô sản nên tôi mới đồng ý AA.
Nhưng sắc mặt của Tiêu Bạch càng trở nên xấu xí hơn.
Cô ta ném tờ một trăm tệ xuống bàn cà phê, suýt nữa thì làm rơi mất, khiến cho tách cà phê trên bàn rung nhẹ.
Cho dù tôi có vô tâm vô tính đến đâu thì cũng nhận ra Tiêu Bạch đang rất tức giận.
Cố Diệp!
Rốt cuộc anh đã gây ra chuyện gì hả?
Tôi phải trừ hại cho dân, giành lại tiền thưởng cuối năm!
7
Tôi rất ngốc, thật đấy.
Tôi chỉ biết Cố Diệp là một kẻ vô nhân tính, nhưng không ngờ anh lại vô liêm sỉ đến mức này.
Chết tiệt, cái tên đàn ông thối tha đấy dám trừ tiền thưởng cuối năm của tôi.
Lúc này, tôi đang đứng cạnh văn phòng của Cố Diệp, cười giả lả:
"Tổng giám đốc, chúc anh năm mới vui vẻ."
Lễ phép trước rồi mới vào việc.
Tôi còn chưa kịp nói tiếp thì Cố Diệp đã ném một xấp tài liệu cho tôi.
Bảo tôi mang nó tới phòng nhân sự.
Tôi mạnh miệng:
"Đi đưa tài liệu? Không đi."
"Sao? Tôi có phải là người phụ nữ đầu tiên từ chối anh không?"
Cố Diệp cười lạnh: "Đoán xem?"
Sau đó, anh tiếp tục xử lý tài liệu, chẳng thèm để ý tôi định làm gì.
Khá lắm, thế mà không bị mắc câu.
Xem ra tôi chỉ còn cách sử dụng tuyệt chiêu rồi.
Tôi lấy bật lửa và điện thoại ra, tiếng bật lửa cứ kêu tách tách, trong khi điện thoại vẫn phát bài "Hợp ý em".
"Anh không có bật lửa nhưng lại thắp sáng trái tim em..."
Khóe miệng anh không ngừng giật giật, anh lo lắng bảo vệ tài liệu trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn tôi.
"Cố ý làm hỏng tài liệu của công ty là phạm pháp. Tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi làm như vậy."
Bây giờ đến lượt tôi giật giật khoé miệng.
"Tổng giám đốc, tôi đang chơi với lửa đấy!"
LattesTeam
Lời của Cố Diệp nhắc tôi — anh và tôi cộng lại có tám trăm chiêu.
Anh có tám trăm lẻ một mưu mẹo, còn tôi vẫn thiếu một chiêu.
Tôi chỉ có thể dựa vào chiêu nguyên thủy nhất của mình, vũ lực.
Tôi cầm xấp tài liệu mà Cố Diệp đưa cho rồi đặt lên bật lửa.
"Tổng giám đốc, anh có muốn xem xét lại vấn đề tiền thưởng cuối năm không? Phòng Tài chính bảo chính tay anh ký mà."
Cố Diệp, chiến đấu đi.
Tôi phải lấy lại mọi thứ thuộc về mình, bao gồm cả tiền thưởng cuối năm!
Tôi lôi bảng lương ra, chỗ ghi tiền thưởng cuối năm có một con số không to tướng.
"Năm nay công ty đã phát triển đến mức không thể thiếu tôi. Nếu không có tôi, sớm muộn gì công ty cũng sẽ sụp đổ."
Cuối cùng tên đàn ông thối tha Cố Diệp cũng chịu ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn.
Trông chướng mắt c.h.ế.t đi được.
Sau khi nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
"Em liệt kê các đóng góp của mình đi?"
Tôi giơ mười ngón tay ra, vừa đếm vừa kể.
"Nếu không phải tôi vô tình làm đổ nước trên bàn anh, anh sẽ không bao giờ phát hiện trong bản hợp đồng của đối tác có lỗ hổng."
"Còn lần anh uống trà sữa trân châu bị nghẹn nữa, nếu tôi không kịp thời đưa anh đến bệnh viện, anh sẽ không biết mình bị viêm ruột thừa."
"Với cả lần trước, anh bắt tôi phải mua cho anh cơ bụng giả và m.ô.n.g giả để anh có thể tỏa sáng trong bữa tiệc."
...
"Đủ rồi."
Cố Diệp bất lực nhìn tôi, ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài, như thể sợ có người nghe được những lời tôi nói.
Anh càng muốn giấu, tôi lại càng không để yên.
Tôi định nói tiếp thì bị Cố Diệp lấy tay bịt miệng.
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào môi tôi, nhiệt độ lạ thường lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi hơi giật mình như thể bị điện giật.
"Tổng giám đốc..." Buông ra.
Chết tiệt, tôi còn chưa kịp nói hết thì đã bị bịt chặt hơn.
Cố Diệp từ từ ghé sát tai tôi, trầm giọng nói: "Tôi buông tay, em phải ngoan ngoãn."
Ánh mắt anh hướng về phía tôi, như thể đang hỏi dò.
Tôi ngoan ngoãn chớp mắt.
Ngay khi anh buông ra, tôi lại bắt đầu hú lên.
"Tổng giám đốc...!
"Được rồi được rồi... Tôi gọi cho phòng tài chính ngay đây."
Nhiệm vụ giành lại tiền thưởng cuối năm đã hoàn thành.
Tôi vui vẻ nhảy ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, muốn chia sẻ tin vui này với "cô giáo" của tôi, tôi phải cảm ơn sự dẫn dắt của người ấy, nếu không tôi đã không nghĩ đến việc chơi với lửa.
"Cô giáo" là nickname tôi gọi người bạn trên mạng đã giúp tôi giữ được công việc lần trước.
[ Để giành lại tiền thưởng cuối năm, chỉ cần nịnh một chút, dịu dàng với sếp một chút, không phải rất dễ làm sao? ]
Không ngờ tôi lại bấm nhầm, gọi video cho người ta.
Tôi đang hoảng loạn định cúp máy thì trong phòng làm việc của Cố Diệp lại phát ra một tiếng động.
Tôi vội chạy vào kiểm tra.
Tôi thấy Cố Diệp ngã khỏi ghế, mắt tôi không thể không nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng của anh.
8
Trên màn hình hiện lên chú heo Peppa rồi tắt phụt
Ừm.
Không hổ là tổng giám đốc, còn tôi chỉ là nhân viên quèn.
Người có gu thẩm mỹ độc đáo thế này đúng là hiếm thấy.
Rời mắt khỏi điện thoại, tôi không khỏi cúi mắt nhìn Cố Diệp đang nằm trên sàn.
Bốn mắt nhìn nhau, anh có vẻ hơi bối rối, không dám nhìn vào mắt tôi, trông cứ như vừa làm chuyện xấu.
Chẳng lẽ tiền thưởng cuối năm của tôi vẫn chưa được giải quyết?
Không được!
Là một người lao động xuất sắc muốn có tiền thưởng cuối năm, làm sao tôi có thể để sếp mình nằm trên sàn được?
Tôi nhanh chóng đỡ cánh tay anh, cố gắng dùng sức để nâng anh lên.
Ai ngờ tên này lại tránh tay tôi, ngược lại còn vòng tay qua vai tôi.
Vì chênh lệch chiều cao nên tôi trở thành nạng để Cố Diệp đứng dậy.
Anh vừa đứng lên thì tôi lại mất cân bằng mà ngã nhào.
Cánh tay Cố Diệp vẫn còn đặt trên vai tôi. Anh chưa đứng vững nên lại ngã xuống cùng tôi.
Khi hoàn hồn lại thì tôi đã nằm trong n.g.ự.c Cố Diệp.
Tôi hoảng loạn muốn đứng dậy, tay lại vô tình đè lên cơ bụng của Cố Diệp. Khác với các bộ phận khác, các cơ ở vùng bụng săn chắc hơn hẳn.
Tôi vô thức di chuyển ngón tay, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên cơ bụng Cố Diệp.
Bản năng muốn giảm bớt ngượng ngùng, nhưng miệng lại nhanh hơn não.
Đầu tiên là huýt sáo, sau đó tôi nhìn Cố Diệp từ trên xuống dưới, cuối cùng để lại một câu bình luận:
"Rờ cũng đã lắm!"
Mặt Cố Diệp tối sầm lại, như thể ngay giây tiếp theo sẽ đưa tôi đến eo biển phía bắc Myanmar vậy.
Vậy mà người anh lại mềm oặt, ngay cả vành tai cũng chuyển sang màu hồng.
Không khí ngượng ngùng muốn chết.
Tôi cố rặn ra vài chữ để làm dịu bầu không khí:
"Tổng giám đốc, anh ổn chứ?"
Cố Diệp tỏ vẻ khó chịu, lạnh lùng đáp:
"Ổn."
Tôi cố nặn ra nụ cười gượng gạo: "Ổn là tốt rồi. Tôi sẽ đi đưa tài liệu ngay bây giờ."
Khi bước ra khỏi văn phòng, tôi không thể không phàn nàn với "cô giáo" về ông sếp đáng ghét của mình.
Đầu ngón tay tôi lướt trên điện thoại, như thể b.ắ.n ra tia lửa.
[ Cô giáo, sếp của em đúng là ngốc có hệ thống, nếu không vì lương cao thì em cũng không thèm để ý đến anh ta đâu. ]
[ Cô giáo, cô có thể giúp em nghĩ cách dạy cho anh ta một bài học không? ]
Hmmm...
[ Cô giáo, cô từng sờ cơ bụng của đàn ông chưa? ]
[ Cảm giác tuyệt lắm luôn ấy... ]
Tôi gửi một tràng tin nhắn liền mạch.
Chắc cô giáo vẫn đang bận nên không trả lời tin nhắn của tôi.
Trên đường trở về sau khi giao tài liệu, tôi cảm nhận được một dòng nhiệt quen thuộc trong bụng mình.
Sau khi giải quyết xong vấn đề s1nh lý, tai tôi đột nhiên nghe thấy tên mình.
"Úc Ngư đi bằng cửa sau mới vào được công ty của chúng ta á? Trông hiền lành lắm mà, không kiêu ngạo gì cả."
"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cô biết yêu cầu của công ty chúng ta cao thế nào mà. Cô ta học trường bình thường mà vẫn được nhận, chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?"
"Cũng đúng."
Tôi trốn trong phòng vệ sinh, không dám thở mạnh.
Tôi biết thân biết phận mà.
Tôi đúng là Husky lạc vào bầy sói.