Chương 2: Chương 2

21/04/2025 10 8.7

4

 

Tôi rơi vào một vấn đề nan giải.

 

Làm sao để tỏ tình một cách hời hợt và thiếu chân thành, rồi để Cố Diệp từ chối tôi một cách tự nhiên.

 

Tôi chưa kịp nghĩ ra câu trả lời hợp lý thì trợ lý đặc biệt đến tìm tôi.

 

"Ngư Ngư, đi đưa văn liệu cho tổng giám đốc đi."

 

Vừa nghe đến cụm từ "tổng giám đốc", lông tơ trên người tôi dựng hết lên, khoảnh khắc bị bắt quả tang đang xem trộm cuốn nhật ký vẫn còn rõ mồn một.

 

Tôi lắc đầu kịch liệt để thể hiện sự phản đối: "Không đi."

 

"Được, lương tháng này giảm một nửa."

 

Tôi rùng mình, lập tức hạ vũ khí đầu hàng, cúi đầu nịnh nọt.

 

"Trợ lý đặc biệt, tôi chỉ đùa thôi, sao tôi có thể không đi được, tôi thích nhất là được đưa văn kiện cho tổng giám đốc mà."

 

Sau đó, dưới con mắt giật giật của trợ lý đặc biệt, tôi hiên ngang rời đi.

 

Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, tôi hít một hơi thật sâu.

 

Nhẹ nhàng gõ cửa.

 

"Vào đi."

 

Cố Diệp đang tập trung đọc tài liệu, không ngẩng đầu lên, tiện tay chỉ vào một chỗ trống, ý bảo tôi đặt văn kiện xuống.

 

Tôi đặt văn kiện xuống rất nhẹ nhàng, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

 

Đúng lúc đó, anh nâng chiếc cốc giữ nhiệt lên uống một ngụm nước. Dòng nước chảy qua yết hầu, nó cuộn lên xuống, thu hút sự chú ý của người khác.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi như bị thôi miên.

 

Bỗng nhiên, anh ho dữ dội.

 

"Khụ khụ khụ..."

 

Âm thanh đó như muốn ho ra cả phổi.

 

Tôi cũng hoảng hốt, tiến lên nắm lấy tay anh, hét lên:

 

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc... Anh sao vậy?"

 

Anh khó khăn chỉ vào chiếc cốc giữ nhiệt.

 

"Có độc?"

 

Ôi má ơi.

 

Thương trường như chiến trường, đến cả thủ đoạn đầu độc cũng có luôn.

 

Tôi run rẩy cầm cốc giữ nhiệt lên rồi tháo vội sợi dây chuyền bạc ra khỏi tai.

 

Đều là trang sức bằng bạc.

 

Chắc có thể thử độc được, đúng không?

 

Tôi đưa lại gần kiểm tra, một mùi hương ngọt lịm xộc thẳng vào mũi, một cảm giác quen thuộc vang vọng sâu trong tâm hồn tôi.

 

"QQ trân châu ngon đến mức không thể cưỡng lại."

 

Nhìn kỹ lại, bên trong còn rất nhiều trân châu QQ.

 

Chẳng lẽ Cố Diệp bị nghẹn?

 

Tôi ngẩng lên nhìn.

 

Anh vẫn ho, nhưng sắc mặt tái nhợt hơn.

 

Tôi sực nhớ ra kiến ​​thức sơ cứu đã học ở đại học.

 

"Tổng giám đốc, xin lỗi trước!"

 

Tôi ôm eo Cố Diệp từ phía sau, hai tay quây quanh bụng anh, dùng sức ép vào trong, hướng lên trên.

 

LattesTeam

Lặp đi lặp lại.

 

Cuối cùng, viên trân châu trong cổ họng anh cũng được ho ra, anh ngồi ngây ra trên ghế, thở hổn hển, vẫn chưa hoàn hồn.

 

Mặc dù có chút thảm hại nhưng trông anh gần gũi hơn thường ngày nhiều, một sợi tóc con dựng lên đung đưa trong gió.

 

Tôi chợt nhớ đến nhiệm vụ tỏ tình mà mình đã quên mất.

 

Tôi quỳ xuống trước mặt Cố Diệp, khóc lóc thảm thiết.

 

"Tổng giám đốc Cố, anh không được xảy ra chuyện gì nha, anh mà c.h.ế.t thì tôi phải sống sao đây?"

 

"Tổng giám đốc Cố, tôi không thể sống thiếu anh!"

 

Tôi gào thét dữ dội, chân thành bộc lộ cảm xúc.

 

Biểu cảm của anh càng thêm cứng nhắc, anh bất ngờ đứng bật dậy.

 

Vẻ mặt anh kích động, miệng mấp máy nhưng không phát ra âm thanh, tay chân lóng ngóng.

 

Mắt anh đỏ lên như sắp khóc, động tác tay nhanh như ninja.

 

Đến lúc nịnh bợ rồi!

 

Tôi cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn đưa cho anh, còn chu đáo vỗ nhẹ lưng anh.

 

Cố Diệp nhận lấy theo phản xạ, nhấp một ngụm.

 

Khi nhận ra trong cốc giữ nhiệt có cái gì, đồng tử của anh mở to.

 

Sau đó, anh ngất luôn tại chỗ.

 

5

 

Cố Diệp được đưa đến bệnh viện khẩn cấp, tôi đứng ngoài phòng cấp cứu khóc lóc thảm thương.

 

Một y tá đi qua trừng mắt nhìn tôi, lúc đấy tôi mới chịu yên lặng, âm thầm lau nước mắt.

 

Không phải vì ai khác, chỉ vì bản thân tôi.

 

Sắp đến cuối năm rồi, nếu tổng giám đốc mà đi đời, chẳng phải tiền thưởng cuối năm của tôi cũng tiêu tan sao?

 

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng có một y tá bước ra, dẫn tôi đến phòng bệnh của Cố Diệp.

 

Vừa vào cửa, tôi đã thấy một chiếc giường phủ vải trắng, phía dưới có hơi nhấp nhô, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng của một người.

 

Cảm xúc của tôi như tàu lượn siêu tốc, lập tức vọt lên điểm cao nhất.

 

Không thể nào.

 

Chẳng lẽ Cố Diệp thật sự bị một viên trân châu làm nghẹt thở đến c.h.ế.t ư?

 

Một loạt cảm xúc bi thương trào dâng trong lòng, tôi không kiềm chế được mà quỳ gối trước chiếc giường bệnh phủ vải trắng.

 

Tôi vừa khóc vừa gào.

 

"Tổng giám đốc, anh mau tỉnh lại đi."

 

"Tôi không tin. Sao anh có thể c.h.ế.t như thế này? Anh c.h.ế.t rồi, tôi phải làm sao đây? Tổng giám đốc, tỉnh dậy đi, tiền thưởng cuối năm của tôi còn chưa được phát mà."

 

Nghĩ đến khoản tiền thưởng cuối năm xa vời kia, nỗi đau trong lòng tôi chợt lên đến đỉnh điểm.

 

Nước mắt rơi xuống như mưa.

 

"Tổng giám đốc, nếu thực sự không sống được nữa, ít nhất cũng phải phát tiền thưởng cuối năm cho tôi trước đã."

 

"Đến khi làm đám tang cho anh, tôi sẽ thuê một nhóm trai đẹp mặc vest đen, bảo họ im lặng cúi đầu trước mộ của anh, sau đó lặng lẽ rời đi."

 

"Bằng cách này, anh sẽ có một quá khứ đầy bí ẩn mà không ai hay biết...!"

 

Tôi đang nói hăng say thì một giọng nam trầm đột nhiên vang lên sau lưng tôi:

 

"Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu."

 

Tôi ngẩn người.

 

Cứng ngắc quay đầu lại.

 

Trên chiếc ghế sofa sang trọng là một người đàn ông đang nằm thư giãn. Tôi thấy khuôn mặt của người đàn ông này rất quen thuộc.

 

Chính là tổng giám đốc nổi tiếng lẫy lừng của tôi — Cố Diệp.

 

Tôi giả vờ lau nước mắt ở khóe mắt, lúng túng đứng dậy, thay đổi thành biểu cảm như vừa thoát khỏi đại nạn.

 

"Tổng giám đốc, anh chưa c.h.ế.t sao?"

 

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới nhận ra mình nói hớ, lập tức sửa lời:

 

"À không... tôi tưởng anh c.h.ế.t rồi."

 

???

 

Miệng ơi! Ai cho mi tự ý hành động vậy!

 

Trước khi Cố Diệp kịp hỏi tội, tôi đã nhanh chóng chuyển chủ đề.

 

"Tổng giám đốc, sao anh lại đột nhiên ngất xỉu vậy?"

 

"Bác sĩ nói thế nào rồi?"

 

"Có nghiêm trọng không? Khi nào tôi có thể đi làm lại?"

 

Miệng nói trước, não chạy theo sau.

 

Não ơi, mi có thể chạy nhanh hơn một chút không?

 

Đáp lại phản ứng của tôi, Cố Diệp không nói gì mà chỉ khoanh tay trước ngực, cười khẩy nhìn tôi.

 

Trái tim tôi chùng xuống.

 

Tên Chu Bái Bì bóc lột này, không phải đang định trừ tiền thưởng cuối năm của tôi đấy chứ?

 

Không để ý đến cái miệng giật giật của Cố Diệp, tôi tiếp tục diễn.

 

"Tổng giám đốc... Tổng giám đốc..."

 

Cuối cùng, dưới ánh mắt không thể chịu đựng nổi của anh, tôi bấm chuông y tá. Một lát sau, y tá đến và đuổi tôi ra ngoài mua cơm.

 

Sau nhiều lần làm thân với chị y tá, cuối cùng tôi cũng biết lý do tại sao Cố Diệp phải nhập viện.

 

Nói cho cùng thì cũng tại tôi cả!

 

Phương pháp sơ cứu không chuẩn, số trân châu còn lại bị tôi đẩy sang góc khác, suýt nữa thì mất luôn tiền thưởng cuối năm.

 

Trong chốc lát, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng tôi. Khi mua cơm cho Cố Diệp, tôi còn cẩn thận tra Baidu xem món nào phù hợp với người bệnh.

 

Tôi đẩy cửa.

 

Cửa đã bị khóa.

 

Tôi hét to:

 

"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, mở cửa cho tôi với."

 

Không có ai trả lời.

 

Tôi biết ngay mà, cái tên này sẽ không thèm trả lời tôi đâu.

 

Không sao cả, tôi có tuyệt chiêu.

 

"Loại si tình..."

 

Tôi còn chưa kịp đọc hết đoạn này, Cố Diệp đã mở cửa với khuôn mặt đen sì, nhìn đống đồ trong tay tôi với vẻ mặt không mấy thân thiện.

 

Ngôn ngữ cơ thể của anh thể hiện rõ ràng: Mau mang cả em và đống rác của em cút đi!

 

Chúng tôi đứng ở cửa, không ai nhường ai.

 

Trước ánh mắt cầu xin của tôi, cuối cùng anh cũng mở lòng từ bi và cho tôi vào.

 

Sau khi rửa tay xong rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi thấy Cố Diệp đang chuẩn bị ăn cánh gà cay và uống lon coca có đá của tôi.

 

Cơn thèm ăn khiến lý trí của tôi sụp đổ ngay lập tức.

 

Tôi không quan t@m đến chuyện Cố Diệp là sếp của tôi.

 

Tôi lao đến, chặn miệng anh lại.

 

"Tổng giám đốc, đây là bữa trưa của tôi. Bữa trưa của anh ở đằng kia."

 

Tôi chỉ vào bát cháo trắng để trên bàn trà, ra hiệu cho Cố Diệp tự giác một chút, đừng làm bẩn bữa trưa của tôi.

 

Ai ngờ anh lại trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi bực bội:

 

"Tôi mua bữa trưa cho anh mà anh còn trừng tôi nữa."

 

"Cố Diệp, anh không có trái tim!"

 

Tôi kích động đến nỗi gọi thẳng tên anh.

 

Đột nhiên, tôi cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, cảm giác mềm mềm nóng nóng.

 

Nhìn xuống.

 

Thì ra miệng Cố Diệp vẫn đang bị tôi bóp, trông như cái mỏ vịt.

 

Tôi lắp bắp: "Tổng giám đốc, miệng của anh... Tôi trả lại cho anh đấy."

 

Ánh mắt anh đầy lửa giận, cơ thể run lên, cơ bắp căng cứng, có thể thấy tôi đã làm anh tức đến mức nào. Giọng nói của anh lớn đến nỗi có thể nuốt chửng tôi.

 

"Úc Ngư, tiền thưởng cuối năm của em bị cắt."

 

"Tổng giám đốc, nếu tôi không đưa anh đến bệnh viện thì làm sao anh biết mình bị viêm ruột thừa? Anh đúng là lấy oán báo ân!"

 

Tôi đứng dậy, quay người và đóng sầm cửa lại.

 

Quay lại một cái, tôi gặp phải trợ lý đặc biệt của Cố Diệp — Tiêu Bạch.

8.7
Tiến độ: 100% 6/6 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
21/04/2025