Chương 4: Chương 4
Khi tôi mở điện thoại lần nữa, cuối cùng cô giáo biến mất một lúc cũng trả lời tin nhắn của tôi.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Nhưng lời nói của cô ấy lại đầy tính khiêu khích: [ Dạy cho anh ta một bài học cũng đơn giản thôi, quan trọng là cô có chịu làm hay không. ]
Tôi có chịu làm không?
Tất nhiên là có. Không một kẻ làm công nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này.
Tôi tự tin trả lời rằng mình chịu làm.
Cô ấy rất hài lòng với câu trả lời của tôi, thậm chí còn gõ nhanh hơn bình thường: [ Cô làm thế này..., Rồi sau đó... ]
Nhìn những hàng chữ mà cô giáo gõ, tôi không thể tin vào mắt mình.
Tóm lại chỉ có ba từ: Theo đuổi Cố Diệp.
Tôi ngập ngừng hỏi:
[ Cô giáo, cô thực sự là người nghiêm túc chứ? ]
Bên kia không trả lời tôi nữa.
Tôi cau mày, đắn đo giữa ranh giới, đạo đức và nguyên tắc.
Trước khi tôi kịp quyết định, Cố Diệp lại gọi điện cho tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi mới bắt máy.
"Úc Ngư, tôi bảo em đi đưa tài liệu mà em chạy ra nước ngoài luôn rồi à? Trong vòng mười phút, nếu tôi không thấy em trong văn phòng, tôi sẽ tính em nghỉ nửa ngày không phép..."
Tôi giơ điện thoại ra xa, giả vờ la lớn:
"Tổng giám đốc, anh nói gì thế? Tín hiệu ở đây yếu quá... Alo alo?"
Sau đó tôi cúp máy, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi muốn đại diện cho giai cấp vô sản vùng lên.
Tôi phải lập một kế hoạch tỉ mỉ, khiến Cố Diệp bị tôi xoay như chong chóng.
Khi cảm xúc dâng trào, tôi nhận ra mình vẫn đang ngồi trên bồn cầu, nhìn đồng hồ.
Ôi má ơi.
Tôi đã ở trong phòng vệ sinh gần năm mươi phút.
Sau khi chỉnh lại quần áo, tôi quay lại chỗ ngồi và bắt đầu viết kế hoạch hành động.
Ngay bước đầu tiên, tôi đã rơi vào bế tắc.
Ở tuổi 25, chuyện theo đuổi một người còn khó hơn học toán cao cấp.
Tuy nhiên, với tư cách là một con người sống trong thời đại công nghệ, chúng ta phải biết tận dụng công nghệ.
Vì vậy, tôi mở khung chat với cô giáo.
"Cô giáo, bước đầu tiên để theo đuổi người ta là gì?"
Trên đầu khung chat liên tục hiện lên dòng chữ "Đối phương đang soạn tin..."
Cuối cùng, cô ấy trả lời: [ Hãy đối xử tốt với anh ta. ]
LattesTeam
Tôi chỉ đáp ngắn gọn: [ OK. ]
10
Dựa vào hơn chục năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo, tôi rút ra một kết luận:
Các tổng tài bá đạo thường sinh ra trong một gia đình bất hạnh. Kiểu người kiệm lời như Cố Diệp chắc chắn là siêu bất hạnh.
Chắc chắn những cô gái bình thường sẽ không lọt vào mắt xanh của anh, vậy nên tôi phải tìm một cách mới.
Ra ngoài xã hội, thân phận đều do mình tự tạo ra.
Từ giờ trở đi, tôi chính là một cô gái bá đạo.
Ngày hôm đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội để sưởi ấm Cố Diệp.
Hôm qua là hai tuần làm việc cuối cùng trước Tết. Rất nhiều dự án cần phải hoàn thành, Cố Diệp bận rộn cả ngày rồi ngủ luôn ở công ty.
Tôi rời giường từ sáng sớm, mặc chiếc áo khoác trắng mà tôi đã lựa rất kỹ, trước khi ra ngoài còn tập dượt quy trình quan tâm một lần.
Đứng trước giường của Cố Diệp, không biết anh đang mơ thấy cái gì mà cười rất hiền hoà.
Tôi sốt ruột, tức giận lên tiếng:
"Cố Diệp, dậy đi."
"Tôi ra lệnh cho anh mở mắt ra và nhìn thẳng vào tôi ngay lập tức, anh có nghe thấy không?"
Cố Diệp nhanh chóng bị sự chân thành của tôi lay động, mở mắt ra.
Anh hoảng hốt che mắt, kéo chăn che phần thân trên tr@n trụi của mình.
Do tấm chăn quá ngắn, cộng thêm động tác mạnh của Cố Diệp, chiếc quần ngủ có con vịt vàng bị lộ ra.
Tôi sững sờ một lúc. Phần này không có trong kịch bản tôi vừa diễn tập.
Nhưng tôi là một diễn viên xuất sắc, có thể ứng biến ngay tại chỗ.
Ánh mắt tôi khoá chặt vào chiếc quần ngủ có hình con vịt màu vàng, khoé miệng nở một nụ cười gian xảo.
Với ba phần bất cần, hai phần lạnh lùng và một phần thờ ơ: "Này anh bạn, đây là chiêu của anh sao?"
"Anh đang đùa với lửa đấy."
Cố Diệp bị lời nói thẳng thắn của tôi làm cho nóng mặt, anh vội vàng buông chăn ra, che chiếc quần ngủ có hình vịt vàng, để lộ ra phần n.g.ự.c trắng trẻo và săn chắc.
Tôi lập tức nheo mắt lại: "Chiêu mới cũng không tệ."
Nhân lúc Cố Diệp đang ngơ ngác, tôi tranh thủ hoàn thành màn diễn.
Tôi giả vờ bồn chồn kéo kéo cổ áo khoác, cúi người, chống hai tay ở hai bên hông anh.
Hơi thở cố tình phả vào tai anh: "Lửa anh châm, anh tự dập đi."
Sau khi hoàn thành hết quy trình, tôi lộn người, nhảy ra khỏi người Cố Diệp.
Chạy thôi!
Nhưng ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo tôi.
Anh dùng lực rất mạnh, chỉ trong chớp mắt, tôi đã quay lại giường.
Tôi bị ép chặt dưới người Cố Diệp, qua một lớp áo khoác dày, tôi có thể cảm nhận được từng đường nét cơ bắp của anh.
Hơi thở gấp gáp của anh quanh quẩn bên tai tôi, mùi hương đặc trưng của anh bao trùm lấy tôi, khoảng cách giữa chúng tôi càng gần hơn.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn đôi môi tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Không khí lúc này... khiến tôi không thể không nhắm mắt lại.
Nhưng anh chỉ đổi tư thế, ôm tôi vào lòng, cằm cọ vào tóc tôi.
"Ngư Ngư, mau ngủ đi. Anh phải giữ sức để gặp em."
"Sao trong mơ cũng không yên ổn vậy?"
Chỉ hai câu ngắn ngủi thôi cũng đủ làm CPU của tôi nóng lên.
Không thể phủ nhận, tôi đã rung động.
Ai có thể cưỡng lại một người đàn ông gọi tên mình ngay cả trong lúc mơ?
11
Tôi cẩn thận gỡ cánh tay của Cố Diệp ra khỏi eo mình, xỏ giày vào rồi lén lút ra ngoài.
Tôi khẽ khàng đóng cửa lại, vừa quay người thì nhìn thấy Tiêu Bạch.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Tôi không biết mình đang xấu hổ hay đang trên đường đến sự xấu hổ.
Cố gắng tìm cách giải quyết tình huống khó xử này thôi.
Tôi chẳng nghĩ được gì, chỉ có thể thốt ra vài từ:
"Chào trợ lý Tiêu."
Cô ta hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời chào của tôi.
Tự nói chuyện với chính mình là kỹ năng đặc biệt của cô ta, và cô ta lại dùng nó với tôi.
"Ồ, hôm nay tổng giám đốc bảo tôi đến văn phòng sớm, không ngờ lại để cô nhìn thấy rồi."
Tiểu thuyết tổng tài bá đạo, tập hợp những hiểu lầm — kỹ thuật montage.
Nhưng chiêu của cô ta hơi kém.
Tôi lặng lẽ theo dõi màn biểu diễn tiếp theo của cô ta.
Một lúc sau, cô ta làm ra vẻ e thẹn, che miệng giải thích:
"Ngư Ngư, tôi và tổng giám đốc không có quan hệ gì đâu, cô đừng nói lung tung với đồng nghiệp nhé."
"Cô đừng nói với ai đấy..."
Trên mặt cô ta có hai vệt ửng hồng, cho thấy sự che giấu quá rõ ràng.
Chỉ thiếu điều cầm loa hét lên: Tôi và tổng giám đốc có mờ ám!
Khóe miệng tôi không ngừng giật giật.
"Tiêu Bạch, chuyển cho tôi năm trăm tệ trên Wechat, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."
Dùng sự sành điệu để đánh bại ma thuật!
Sắc đỏ trên mặt cô ta biến mất ngay tức khắc, sự kiêu ngạo lập tức lên ngôi, thể hiện rõ sự mỉa mai với tôi.
Đối mặt với sự thù địch mạnh mẽ như vậy, tôi cũng không thể cười giả lả, định quay về chỗ làm việc của mình.
Cô ta nhanh chóng đuổi kịp tôi, chặn đường phía trước.
Biểu cảm của cô ta vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt vô thức liếc xuống dưới, hai tay khoanh lại.
Giọng điệu cao ngạo, như thể nói chuyện với tôi là một ân huệ dành cho tôi vậy.
"Tôi khuyên ai đó nên thôi mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nếu mất cả chì lẫn chài thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước."
"Úc Ngư, cô nói xem có đúng không?"
Sắc mặt tôi thay đổi.
Nghe thấy lời đó, mặt Tiêu Bạch hiện lên đủ loại sắc thái, biến hóa liên tục làm tôi hoa mắt.
Không thèm để ý đến bảng màu trên mặt cô ta, tôi hiên ngang ngẩng cao đầu quay lại chỗ làm việc của mình.