Chương 144: Dương Lực sốc nặng, Bát Giới ra sân
27/04/2025
10
9.0
Chương 144: Dương Lực sốc nặng, Bát Giới ra sân
Nói tiếp đoạn Dương Dương rút tiền từ hệ thống ra, tung lên trời, vô cùng bá khí. Cơn hưng phấn qua đi, Dương Dương mới nghe ra, mọi người xung quanh không phải đang reo hò cuồng nhiệt mà là… cười cợt, nhạo báng? Dương Dương mở mắt ra nhìn lại, thì phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh hoàng và phũ phàng. Tất cả số tiền đó, đều là tiền âm phủ!
Không tin được sự thật tàn khốc, Dương Dương hốt hoảng rút hết số tiền trong hệ thống ra. Nhưng không có gì bất ngờ nữa, tất cả đều là tiền âm phủ. Lúc này, Dương Dương mới nhớ lại kĩ càng tên hệ thống của mình “Minh Vương Hệ Thống” mà Minh Vương thì hiển nhiên là dùng tiền âm rồi.
Mất rồi, mất hết rồi, hi vọng của Dương Dương đã gần như dập tắt. Bỏ ra bao nhiêu công sức, bây giờ mang về một mớ giấy lộn, không làm được gì cả. Không thể tu luyện thành Minh Vương, nghịch tập đăng đỉnh. Không có tiền trả nợ, sớm muộn gì hắn cũng mất hết tất cả thôi.
“Arrrr! Thiên lý bất công! Hệ thống khốn nạn aaaa!”
“Phụt! Tủm tủm tủm!”
Hiện tại, cảm xúc còn không kiềm chế được, thì liệu Dương Dương còn kiềm chế được “cái khác”? Phía dưới, Tào Tháo đuổi tới nơi, chư quân ồ ạt tháo chạy ra ngoài. Một mùi h·ôi t·hối cùng chất lỏng nào đó chảy ra, dưới sự chứng kiến của ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, cũng như mọi người đang xem trực tiếp qua truyền hình trên toàn quốc.
Dương Dương vô lực ngã khuỵu xuống, “núi lửa” dưới mông vẫn cứ phun trào, không giây phút nào ngơi nghỉ. Hắn đ·ã c·hết rồi! Vừa tức, vừa ho, vừa nhục, vừa xấu hổ, khí huyết công tâm nên hắn c·hết rồi.
Nhưng c·hết chưa phải là hết. Hệ Thống thấy Dương Dương đã khí tuyệt bỏ mình, nó bắt đầu hỏi thăm xem, Dương Dương muốn tái sinh làm lại cuộc đời mới không. Tuy nhiên, vì hắn đã mất đi ý thức, nên không ai trả lời hệ thống cả. Hệ Thống thấy vậy, chỉ đành chấp thuận ước nguyện gần nhất của hắn.
“Phải chi ngươi có ý thức là tốt rồi, đâu cần ta phải nhọc công như vầy!”
“Ngươi” ở đây là cái nhà xí. Không nhọc công có nghĩa là rất thoải mái, thư giãn. Làm cách nào để cái nhà xí có ý thức, đồng thời người dùng được thoải mái, thư giãn? Đó chính là biến người dùng thành một cái nhà xí thư giãn. Suy luận xong xuôi, Hệ Thống triển khai ngay lập tức.
Cho nên, đến khi Dương Dương lấy lại được ý thức, thì hắn đã biến thành một sinh vật mà trong những video trên mạng gần đây gọi là Skibidi Toilet. Nhưng đó chưa phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là ngoài kia, đang có một hàng dài người ôm bụng đứng xếp hàng kia kìa. Đến giây phút một gã béo cởi quần ra, ngồi xuống “bệ phóng” thì…
“Không! Không! Khôngggggg!”
Bên trong ảo cảnh thì lâu, mà ngoài thực tế diễn biến rất nhanh. Dương Lực đại tiên mở choàng mắt dậy, la hét kinh hoàng, té từ trên thiền đài xuống nghe một tiếng “Oạch!” rõ đau.
Tuy nhiên, Dương Lực vẫn không hề tỏ vẻ đau đớn gì, mà vẫn cứ ôm đầu, ôm bụng, nôn oẹ, rồi co giật các thứ như bị mắc phong. Đến ngay cả Hổ Lực và Lộc Lực tiến đến hỏi thăm, an ủi cũng bị hắn tránh như tránh tà.
“Tiểu đệ! Ngươi bị làm sao vậy?”
“Tỉnh táo lại đi tiểu đệ! Là bọn ta đây mà!”
“Tránh ra! Đừng lại đây! Các ngươi đừng lại đây! Aaaaaa!”
Dương Lực gào rú thảm thiết. Lộc Lực thấy vậy, liền niệm một câu pháp chú, đánh ngất Dương Lực, để tâm trí hắn ngơi nghỉ một thời gian.
Phía bên kia, Đường Tăng lặng lẽ thu hồi Giác Tỉnh Bạch Trúc. Còn Sa Tăng, cũng từ thiền đài xuống tới, đứng cạnh bên Đường Tăng tự khi nào.
“Con ổn chứ?”
Đường Tăng hỏi.
Sa Tăng nghe vậy, liền đáp:
“Quá ổn luôn sư phụ!”
“Cái đầu con vẫn còn phát sáng kìa!”
“Thật sao?”
Sa Tăng không biết lấy từ đâu ra một cái gương để soi, thì suýt nữa bị sáng mù mắt. Lấy tay vỗ vỗ đầu một cái, ánh sáng trên đầu của hắn mới ẩn lui như bóng đèn chợt tắt.
Hỏi han Sa Tăng thêm đôi điều, xác định là hắn không có vấn đề, Đường Tăng mới quay về hướng Quốc Vương và Vương Hậu đang ngự, thưa:
“Muôn tâu bệ hạ! Như bệ hạ thấy đấy, thắng thua nay đã tỏ tường. Xin bệ hạ hãy đưa ra ý kiến!”
Hổ Lực và Lộc Lực nghe vậy ánh mắt đỏ ngầu, vô cùng tức tối. Vì vậy, Quốc Vương chưa kịp nói gì, thì Lộc Lực đại tiên đã c·ướp lời nói trước:
“Muôn tâu bệ hạ! Đại huynh cùng Tiểu đệ của thần đã ra ứng chiến, so tài vì bộ mặt quốc gia. Phận làm đệ, làm huynh và trên hết là Nhị quốc sư Xa Trì quốc, không cho phép thần để tu sĩ ngoại bang lấn lướt nước ta như thế. Nên thần khẩn thiết xin bệ hạ, cho thần được ra so tài một lần nữa với tăng sĩ nhà Đường, lấy lại danh dự cho Xa Trì quốc!”
Quốc Vương nghe vậy không còn biết nói gì hơn, cũng chỉ đành chấp thuận. Qua hai trận so tài vừa rồi, ông đã thừa biết ba vị quốc sư của mình, tài phép không bằng người ta rồi. Chẳng qua là sợ tổn thương đến lòng tự trọng của ba người, nên không nói ra mà thôi.
Dù sao thì thầy trò Đường Tăng có mạnh tới đâu, xong chuyện ở đây, họ lại đi ngay ấy mà. Thế thì cứ xoá tội cho họ, rồi phê duyệt thông quan văn điệp để cho họ đi sớm cho rồi. Sau đó, mình ở trong nhà đóng cửa bảo nhau là xong. Nhưng không biết vì lý do gì, 3 quốc sư lại cứ nằng nặc đòi tỷ thí với thầy trò người ta cho bằng được.
Trận thi đấu tiếp theo, Đường Tăng vẫn nhường cho phía bên kia ra đề tiếp. Đã đến mức này rồi, Lộc Lực cũng không giả vờ đạo mạo nữa, trực tiếp dùng thế mạnh của mình để ra đề.
Theo đó, trận so tài gồm 2 phần: Phần đầu là bốc thăm, các lá thăm sẽ được đánh dấu theo thứ tự tăng dần 1, 2, 3, 4, 5, 6 cũng tương ứng với sức mạnh tăng dần của 6 con ngựa vào 6 cái hồ lô đậy kín. Hai bên sẽ lên bốc ra 3 lá thăm, để chiêu nạp ngựa về đội mình.
Phần tiếp theo mới là phần quyết định, đó là cho 3 con ngựa của mình, lần lượt ra đua với 3 con ngựa đối thủ, ai thắng 2 trận trở lên thì coi như toàn thắng.
Nếu nói về am hiểu ngựa, thì trong đoàn thỉnh kinh không ai qua được Bật Mã Ôn – Tôn Ngộ Không. Tuy nhiên, rõ ràng đây không phải đơn giản là cuộc thi về sự am hiểu ngựa. Thậm chí, mấy con ngựa chỉ là phụ thôi, yếu tố may mắn và chiến thuật mới là trọng điểm. Vì vậy, người ra sân trận này, chính là lão Trư.
Sau khi Quốc Vương cho bọn thái giám bố trí xong, Lộc Lực cùng Trư Bát Giới cùng bước lên đài. Không tranh đấu gì nhiều cả, Lộc Lực thì đưa tay lên bấm quẻ, đoán hướng, xem phong thuỷ, làm đủ các trò… để có được vị trí tốt, gia tăng khí vận, rồi mới cầm lấy hồ lô lên. Còn Trư Bát Giới, hắn chỉ đơn giản là thấy thuận mắt thì bốc thôi.
Kết quả là Lộc Lực bốc được 2, 4, 6 còn Bát Giới thì chỉ lấy được 1, 3, 5. Lộc Lực nhìn mấy lá thăm trong tay, nở ra một nụ cười đắc ý, cứ như thể hắn đã nắm được cả ván đấu trong tay vậy. Cũng phải thôi, bởi vì nếu tính theo thứ tự lần lượt, thì 2, 4, 6 ăn chắc 1, 3, 5 rồi còn gì?
Trận đầu tiên, Lộc Lực cho con số 4 ra sân, trong khi Bát Giới lại cho con số 5 vào trận. Trận này, người thắng đương nhiên là Bát Giới. Lộc Lực cười cợt, không xem là to tát gì, bởi vì Bát Giới đã mất đi con nhanh nhất rồi, trong khi hắn vẫn còn.
Tới trận thứ 2, Bát Giới tung ra con số 3, còn Lộc Lực xui thay, lại chọn đúng con số 2. Trận này, nếu cứ để yên như vậy, thì hiển nhiên là Bát Giới lại thắng. Đến tận đây Lộc Lực đổ mồ hôi hộp rồi. Bởi vì thua thêm trận này nữa, trận sau hắn có thắng cũng đâu làm được gì.
Thế là trong trận thứ 2 đó, Lộc Lực đại tiên thi triển chút tiểu thuật pháp, để con ngựa số 2 chạy ngang với con ngựa số 3. Thầy trò Đường Tăng biết rõ chứ, nhưng vẫn để yên cho Lộc Lực làm. Về phía Lộc Lực, hắn tưởng đâu hành vi mình tinh vi lắm, nên “đẩy nhẹ” thêm một chút nữa, làm con ngựa số 2 thắng con số 3 sát sao ngay vạch đích luôn.
Đường Tăng thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lộc Lực không biết liêm sỉ như thế. Đã vậy, trận sau hắn cũng không nương tay nữa.
Trận cuối không có gì bất ngờ, Bát Giới tung ra con số 1, còn Lộc Lực tung ra con số 6. Tuy nhiên, đoạn gần cuối tới lượt Ngộ Không “thi triển tài phép” khiến cho con ngựa số 1 như uống Red Bull, bức tốc và chiến thắng con số 6 một cách ngoạn mục trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa của ba tên quốc sư (Dương Lực mới tỉnh).
Tất nhiên là với kết quả như thế, ba tên quốc sư vẫn không chịu. Bọn hắn tố là thầy trò Đường Tăng “chơi bẩn” thầy trò Đường Tăng cũng không phải hiền, cãi là bên kia chơi xấu trước. Tranh cãi một hồi, không ai chịu thua ai, ba tên quốc sư lấy cớ là bên Đường Tăng nhiều người hơn, nên lại đòi thêm một trận đấu nữa.
Ngộ Không đang ngứa ngáy khắp người, liền đồng ý ngay không chần chừ. Thậm chí, Tôn Đại Thánh còn một mình chấp luôn 3 tên quốc sư.
Nói tiếp đoạn Dương Dương rút tiền từ hệ thống ra, tung lên trời, vô cùng bá khí. Cơn hưng phấn qua đi, Dương Dương mới nghe ra, mọi người xung quanh không phải đang reo hò cuồng nhiệt mà là… cười cợt, nhạo báng? Dương Dương mở mắt ra nhìn lại, thì phát hiện ra một sự thật vô cùng kinh hoàng và phũ phàng. Tất cả số tiền đó, đều là tiền âm phủ!
Không tin được sự thật tàn khốc, Dương Dương hốt hoảng rút hết số tiền trong hệ thống ra. Nhưng không có gì bất ngờ nữa, tất cả đều là tiền âm phủ. Lúc này, Dương Dương mới nhớ lại kĩ càng tên hệ thống của mình “Minh Vương Hệ Thống” mà Minh Vương thì hiển nhiên là dùng tiền âm rồi.
Mất rồi, mất hết rồi, hi vọng của Dương Dương đã gần như dập tắt. Bỏ ra bao nhiêu công sức, bây giờ mang về một mớ giấy lộn, không làm được gì cả. Không thể tu luyện thành Minh Vương, nghịch tập đăng đỉnh. Không có tiền trả nợ, sớm muộn gì hắn cũng mất hết tất cả thôi.
“Arrrr! Thiên lý bất công! Hệ thống khốn nạn aaaa!”
“Phụt! Tủm tủm tủm!”
Hiện tại, cảm xúc còn không kiềm chế được, thì liệu Dương Dương còn kiềm chế được “cái khác”? Phía dưới, Tào Tháo đuổi tới nơi, chư quân ồ ạt tháo chạy ra ngoài. Một mùi h·ôi t·hối cùng chất lỏng nào đó chảy ra, dưới sự chứng kiến của ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, cũng như mọi người đang xem trực tiếp qua truyền hình trên toàn quốc.
Dương Dương vô lực ngã khuỵu xuống, “núi lửa” dưới mông vẫn cứ phun trào, không giây phút nào ngơi nghỉ. Hắn đ·ã c·hết rồi! Vừa tức, vừa ho, vừa nhục, vừa xấu hổ, khí huyết công tâm nên hắn c·hết rồi.
Nhưng c·hết chưa phải là hết. Hệ Thống thấy Dương Dương đã khí tuyệt bỏ mình, nó bắt đầu hỏi thăm xem, Dương Dương muốn tái sinh làm lại cuộc đời mới không. Tuy nhiên, vì hắn đã mất đi ý thức, nên không ai trả lời hệ thống cả. Hệ Thống thấy vậy, chỉ đành chấp thuận ước nguyện gần nhất của hắn.
“Phải chi ngươi có ý thức là tốt rồi, đâu cần ta phải nhọc công như vầy!”
“Ngươi” ở đây là cái nhà xí. Không nhọc công có nghĩa là rất thoải mái, thư giãn. Làm cách nào để cái nhà xí có ý thức, đồng thời người dùng được thoải mái, thư giãn? Đó chính là biến người dùng thành một cái nhà xí thư giãn. Suy luận xong xuôi, Hệ Thống triển khai ngay lập tức.
Cho nên, đến khi Dương Dương lấy lại được ý thức, thì hắn đã biến thành một sinh vật mà trong những video trên mạng gần đây gọi là Skibidi Toilet. Nhưng đó chưa phải là kinh khủng nhất, kinh khủng nhất là ngoài kia, đang có một hàng dài người ôm bụng đứng xếp hàng kia kìa. Đến giây phút một gã béo cởi quần ra, ngồi xuống “bệ phóng” thì…
“Không! Không! Khôngggggg!”
Bên trong ảo cảnh thì lâu, mà ngoài thực tế diễn biến rất nhanh. Dương Lực đại tiên mở choàng mắt dậy, la hét kinh hoàng, té từ trên thiền đài xuống nghe một tiếng “Oạch!” rõ đau.
Tuy nhiên, Dương Lực vẫn không hề tỏ vẻ đau đớn gì, mà vẫn cứ ôm đầu, ôm bụng, nôn oẹ, rồi co giật các thứ như bị mắc phong. Đến ngay cả Hổ Lực và Lộc Lực tiến đến hỏi thăm, an ủi cũng bị hắn tránh như tránh tà.
“Tiểu đệ! Ngươi bị làm sao vậy?”
“Tỉnh táo lại đi tiểu đệ! Là bọn ta đây mà!”
“Tránh ra! Đừng lại đây! Các ngươi đừng lại đây! Aaaaaa!”
Dương Lực gào rú thảm thiết. Lộc Lực thấy vậy, liền niệm một câu pháp chú, đánh ngất Dương Lực, để tâm trí hắn ngơi nghỉ một thời gian.
Phía bên kia, Đường Tăng lặng lẽ thu hồi Giác Tỉnh Bạch Trúc. Còn Sa Tăng, cũng từ thiền đài xuống tới, đứng cạnh bên Đường Tăng tự khi nào.
“Con ổn chứ?”
Đường Tăng hỏi.
Sa Tăng nghe vậy, liền đáp:
“Quá ổn luôn sư phụ!”
“Cái đầu con vẫn còn phát sáng kìa!”
“Thật sao?”
Sa Tăng không biết lấy từ đâu ra một cái gương để soi, thì suýt nữa bị sáng mù mắt. Lấy tay vỗ vỗ đầu một cái, ánh sáng trên đầu của hắn mới ẩn lui như bóng đèn chợt tắt.
Hỏi han Sa Tăng thêm đôi điều, xác định là hắn không có vấn đề, Đường Tăng mới quay về hướng Quốc Vương và Vương Hậu đang ngự, thưa:
“Muôn tâu bệ hạ! Như bệ hạ thấy đấy, thắng thua nay đã tỏ tường. Xin bệ hạ hãy đưa ra ý kiến!”
Hổ Lực và Lộc Lực nghe vậy ánh mắt đỏ ngầu, vô cùng tức tối. Vì vậy, Quốc Vương chưa kịp nói gì, thì Lộc Lực đại tiên đã c·ướp lời nói trước:
“Muôn tâu bệ hạ! Đại huynh cùng Tiểu đệ của thần đã ra ứng chiến, so tài vì bộ mặt quốc gia. Phận làm đệ, làm huynh và trên hết là Nhị quốc sư Xa Trì quốc, không cho phép thần để tu sĩ ngoại bang lấn lướt nước ta như thế. Nên thần khẩn thiết xin bệ hạ, cho thần được ra so tài một lần nữa với tăng sĩ nhà Đường, lấy lại danh dự cho Xa Trì quốc!”
Quốc Vương nghe vậy không còn biết nói gì hơn, cũng chỉ đành chấp thuận. Qua hai trận so tài vừa rồi, ông đã thừa biết ba vị quốc sư của mình, tài phép không bằng người ta rồi. Chẳng qua là sợ tổn thương đến lòng tự trọng của ba người, nên không nói ra mà thôi.
Dù sao thì thầy trò Đường Tăng có mạnh tới đâu, xong chuyện ở đây, họ lại đi ngay ấy mà. Thế thì cứ xoá tội cho họ, rồi phê duyệt thông quan văn điệp để cho họ đi sớm cho rồi. Sau đó, mình ở trong nhà đóng cửa bảo nhau là xong. Nhưng không biết vì lý do gì, 3 quốc sư lại cứ nằng nặc đòi tỷ thí với thầy trò người ta cho bằng được.
Trận thi đấu tiếp theo, Đường Tăng vẫn nhường cho phía bên kia ra đề tiếp. Đã đến mức này rồi, Lộc Lực cũng không giả vờ đạo mạo nữa, trực tiếp dùng thế mạnh của mình để ra đề.
Theo đó, trận so tài gồm 2 phần: Phần đầu là bốc thăm, các lá thăm sẽ được đánh dấu theo thứ tự tăng dần 1, 2, 3, 4, 5, 6 cũng tương ứng với sức mạnh tăng dần của 6 con ngựa vào 6 cái hồ lô đậy kín. Hai bên sẽ lên bốc ra 3 lá thăm, để chiêu nạp ngựa về đội mình.
Phần tiếp theo mới là phần quyết định, đó là cho 3 con ngựa của mình, lần lượt ra đua với 3 con ngựa đối thủ, ai thắng 2 trận trở lên thì coi như toàn thắng.
Nếu nói về am hiểu ngựa, thì trong đoàn thỉnh kinh không ai qua được Bật Mã Ôn – Tôn Ngộ Không. Tuy nhiên, rõ ràng đây không phải đơn giản là cuộc thi về sự am hiểu ngựa. Thậm chí, mấy con ngựa chỉ là phụ thôi, yếu tố may mắn và chiến thuật mới là trọng điểm. Vì vậy, người ra sân trận này, chính là lão Trư.
Sau khi Quốc Vương cho bọn thái giám bố trí xong, Lộc Lực cùng Trư Bát Giới cùng bước lên đài. Không tranh đấu gì nhiều cả, Lộc Lực thì đưa tay lên bấm quẻ, đoán hướng, xem phong thuỷ, làm đủ các trò… để có được vị trí tốt, gia tăng khí vận, rồi mới cầm lấy hồ lô lên. Còn Trư Bát Giới, hắn chỉ đơn giản là thấy thuận mắt thì bốc thôi.
Kết quả là Lộc Lực bốc được 2, 4, 6 còn Bát Giới thì chỉ lấy được 1, 3, 5. Lộc Lực nhìn mấy lá thăm trong tay, nở ra một nụ cười đắc ý, cứ như thể hắn đã nắm được cả ván đấu trong tay vậy. Cũng phải thôi, bởi vì nếu tính theo thứ tự lần lượt, thì 2, 4, 6 ăn chắc 1, 3, 5 rồi còn gì?
Trận đầu tiên, Lộc Lực cho con số 4 ra sân, trong khi Bát Giới lại cho con số 5 vào trận. Trận này, người thắng đương nhiên là Bát Giới. Lộc Lực cười cợt, không xem là to tát gì, bởi vì Bát Giới đã mất đi con nhanh nhất rồi, trong khi hắn vẫn còn.
Tới trận thứ 2, Bát Giới tung ra con số 3, còn Lộc Lực xui thay, lại chọn đúng con số 2. Trận này, nếu cứ để yên như vậy, thì hiển nhiên là Bát Giới lại thắng. Đến tận đây Lộc Lực đổ mồ hôi hộp rồi. Bởi vì thua thêm trận này nữa, trận sau hắn có thắng cũng đâu làm được gì.
Thế là trong trận thứ 2 đó, Lộc Lực đại tiên thi triển chút tiểu thuật pháp, để con ngựa số 2 chạy ngang với con ngựa số 3. Thầy trò Đường Tăng biết rõ chứ, nhưng vẫn để yên cho Lộc Lực làm. Về phía Lộc Lực, hắn tưởng đâu hành vi mình tinh vi lắm, nên “đẩy nhẹ” thêm một chút nữa, làm con ngựa số 2 thắng con số 3 sát sao ngay vạch đích luôn.
Đường Tăng thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Lộc Lực không biết liêm sỉ như thế. Đã vậy, trận sau hắn cũng không nương tay nữa.
Trận cuối không có gì bất ngờ, Bát Giới tung ra con số 1, còn Lộc Lực tung ra con số 6. Tuy nhiên, đoạn gần cuối tới lượt Ngộ Không “thi triển tài phép” khiến cho con ngựa số 1 như uống Red Bull, bức tốc và chiến thắng con số 6 một cách ngoạn mục trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa của ba tên quốc sư (Dương Lực mới tỉnh).
Tất nhiên là với kết quả như thế, ba tên quốc sư vẫn không chịu. Bọn hắn tố là thầy trò Đường Tăng “chơi bẩn” thầy trò Đường Tăng cũng không phải hiền, cãi là bên kia chơi xấu trước. Tranh cãi một hồi, không ai chịu thua ai, ba tên quốc sư lấy cớ là bên Đường Tăng nhiều người hơn, nên lại đòi thêm một trận đấu nữa.
Ngộ Không đang ngứa ngáy khắp người, liền đồng ý ngay không chần chừ. Thậm chí, Tôn Đại Thánh còn một mình chấp luôn 3 tên quốc sư.
Tiến độ: 100%
150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan