Chương 145: Ngộ Không một mình chấp tam yêu

27/04/2025 10 9.0
Chương 145: Ngộ Không một mình chấp tam yêu

Đoạn so tài của Ngộ Không với ba tên quốc sư, tương đối giống so với nguyên tác. Tuy nhiên, vẫn có một chút thay đổi, dẫn đến vài điểm khác biệt nhất định.

Hổ Lực đại tiên so tài c·hặt đ·ầu với Ngộ Không, hắn chơi xấu khiến Ngộ Không không triệu hồi cái đầu mình về được. Tuy nhiên, Tôn Đại Thánh chỉ cần rùng mình một cái, lại mọc ra cái đầu mới như chơi.

Tôn Đại Thánh bị chơi xấu cũng “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” à nhầm “ăn miếng trả miếng” ngay. Ngộ Không vờ gãi gãi ót, “gãi” ra một con Khạp Thuỵ Trùng, nhân lúc mọi người không chú ý, thổi phù một phát, Khạp Thuỵ Trùng hóa thành một con đại bàng lớn.

Đại bàng từ trên cao lao xuống, cắp mất cái đầu Hổ Lực đại tiên đi. Cái thân không đầu của Hổ Lực cuống cuồng tìm đầu không có, liền lảo đảo té xuống, hoá lại nguyên hình một con cọp vàng. Chốc sau, đại bàng tự nhiên quay lại, thả một cái đầu cọp đã mất nanh xuống ngay chỗ thây Hổ Lực.

Quân thần Xa Trì quốc thấy cảnh này thì hãi hùng kh·iếp vía, đứng hết cả lên chất vấn Lộc Lực và Dương Lực. Bọn chúng bị chất vấn, liền đổ thừa do Ngộ Không làm phép che mắt, bôi nhọ Đại huynh bọn chúng. Nhân chuyện đó, Lộc Lực bước ra tỷ thí phép mổ bụng, moi ruột với Ngộ Không để đòi lại công đạo cho Đại huynh.

Ngộ Không mổ bụng moi lòng trước, tuy Lộc Lực cũng có làm chút trò vặt, nhưng hiển nhiên không làm khó được Ngộ Không. Tới lượt Lộc Lực, hắn bị Ngộ Không chơi lại. Khạp Thuỵ Trùng được Ngộ Không hóa thành một con chó cỏ, chạy như chớp tới, tha mất một quả thận của Lộc Lực đi mất.

Lộc Lực đã có đề phòng từ trước, nhưng vẫn ra tay không kịp, chỉ đành hoá lại bản thể là một con hươu trắng đuổi theo. Tới một chỗ ngoặt, chó cỏ “bẻ cua” quá gắt, hươu trắng không phản ứng kịp, đâm đầu vào bức tường đối diện ngã ra đất, gãy mất đôi gạc, rồi không thấy đứng dậy nữa.

Tới lượt Dương Lực đại tiên, hắn vịn theo cớ cũ, đòi tỷ thí tắm trong chảo dầu đang đỏ lửa với Ngộ Không. Ngộ Không bị luyện tới bảy lần bảy bốn mươi chín ngày trong Bát Quái Lô còn không sợ, thì dăm ba cái dầu sôi đâu thể làm hắn mất sợi lông nào.

Trong khi đó, năm xưa Dương Lực thu thập được một đạo long linh, luyện thành một con Lãnh Long hộ thân. Bây giờ, hắn nhảy vào chảo dầu, khí lạnh từ con Lãnh Long toả ra, làm cho dầu không tài nào sôi được.

Đường Tăng biết chuyện này, nên đã âm thầm đưa Lục Âm Thiền Y cho Ngao Liệt. Ngao Liệt giả vờ đi nhà xí, rồi âm thầm khoác y áo lên người, tiến vào trạng thái tàng hình. Sau đó, hắn quay trở lại chỗ so tài, dùng long uy thu phục con Lãnh Long của Dương Lực.

Dương Lực mất Lãnh Long hộ thân, nhanh chóng bị dầu sôi làm bỏng, hét thảm một tiếng, nhảy ra khỏi chảo dầu. Hắn hoá thành trạng thái nửa người nửa dê, ôm đầu gào rú. Cuối cùng, vì cặp sừng của hắn bị dầu “rán” quá kĩ, nên đã tự rụng mất. Dương Lực cũng ngã ra đất, hiện nguyên hình là một con dê đen (nhưng cũng đã trụi lông).

Quốc Vương thấy cảnh này, đầu óc quay cuồng, vô lực ngã ngồi trên long ỷ mà than rằng:

“Xa Trì quốc nạn sao mà khổ,

May thời vời được mấy pháp sư.

Cứu nguy đất nước trong tuyệt cảnh,

Trên dưới đều mừng gọi Quốc Sư.
Nay cậy tài cao đấu hoà thượng,

Nghịch thế mà đi hại biết bao.

Công đức tiêu tan theo mây gió,

Ngàn năm đạo hạnh hóa tro tàn!”

Qua đó có thể thấy, Quốc Vương thậm chí không ngại thân thế yêu tộc của ba tên quốc sư. Bởi lẽ, mấy năm nay ba tên quốc sư tận tình vì chức vụ lắm, giúp cho Xa Trì quốc mưa thuận gió hoà, tránh được nhiều tai ương. Chưa kể, giữa lúc Xa Trì quốc lâm nguy nhất, chính họ là những người đã giúp đất nước này thoát c·hết. Dù không có công lao, cũng có khổ lao, nên Quốc Vươn tiếc thương như thế cũng phải.

Đường Tăng thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu tặc lưỡi, sao cứ cảm giác như lúc này thầy trò bọn hắn đang là phe ác vậy nhỉ. Cảm thán xong, Đường Tăng bước lên tâu:

“Muôn tâu bệ hạ! Ba tên quốc sư của bệ hạ vẫn chưa c·hết đâu, bệ hạ đừng đau buồn quá như vậy.”

“Ồ? Đường trưởng lão nói vậy là sao? Đầu đứt, tạng mất, phỏng rộp như thế mà không c·hết được à? Thôi, thôi đừng an ủi trẫm nữa, mau mang thông quan văn điệp lên đây ta đóng ấn cho. Rồi hoà thượng hãy đi mau mau, để ta tổ chức tang sự cho ba vị quốc sư.”

“Bệ hạ! Ngài không thấy bọn hắn là tu sĩ yêu tộc đắc đạo sao? Nhiêu đó nhằm nhò gì? Chỉ cần bần tăng vẫy chút nước cam lộ, là họ sống lại ngay ấy mà.”

“Ồ! Thần kì như vậy thật sao? Vậy thì Đường trưởng lão mau mau dùng nước thánh đi! Dù họ là yêu tộc, nhưng những năm qua, Xa Trì quốc chịu ân của họ nhiều lắm. Quả nhân mà không làm cho ra ngô, ra khoai thì lòng dân khó yên ổn!”

“Thần tuân chỉ!”

Nói rồi, Đường Tăng lấy Vô Lượng Ngọc Bình ra, lắc lắc vài cái, đi đến xác hổ vàng, ráp cái đầu vào thân, nhỏ một giọt Tam Quang Thần Thuỷ đã được pha loãng vô số lần ra. Thế là thoáng chốc, vết cắt liền thịt, hổ vàng cũng bắt đầu hô hấp lại.

Tiếp theo đó, Đường Tăng lại đi tới chỗ thây con hươu trắng, âm thầm nhét quả thận về lại vị trí cũ cho hắn, rồi cũng nhỏ Tam Quang Thần Thuỷ đã pha loãng vào vết mổ trên bụng. Sau khi vết mổ đã lành, con hươu trắng mới thở lại bình thường.

Đến lượt con dê đen, Đường Tăng cũng cho nó một giọt Tam Quang Thần Thuỷ pha loãng. Chỉ thấy, lớp da bỏng rộp tróc ra, lộ ra lớp da non mềm bên trong, rồi lông mới cũng mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chốc sau, lồng ngực dê đen cũng phập phồng trở lại.

Đoạn, Đường Tăng lấy Cửu Bảo Trượng ra, dập mạnh xuống đất khiến 9 cái Linh Bảo treo lủng lẳng đập vào thân trượng kêu lên “leng keng” quát:
“Ba hồn bảy vía Hổ Lực, Lộc Lực, Dương Lực còn không mau mau về xác!”

Theo tiếng quát của Đường Tăng, ba hồn bảy vía của Hổ Lực, Lộc Lực, Dương Lực u u mê mê, dập dờn bay ra từ trong ống tay áo hắn, “ai về nhà nấy”.

Xong xuôi, 3 con hổ mất nanh, hươu mất gạc, dê mất sừng nằm dưới đất choàng mắt tỉnh dậy. Chúng thấy trạng huống của bản thân hiện tại, liền nhanh chóng lắc mình, biến lại thành Hổ Lực, Lộc Lực và Dương Lực. Chẳng qua là miệng Hổ Lực bị quấn băng, đầu Lộc Lực và Dương Lực thì bị quấn gạc.

Quốc Vương thấy ba vị quốc sư đã khởi tử hoàn sinh, liền vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Còn ba tên quốc sư, lúc này cũng ngộ ra được là tài phép không bằng người, bèn quỳ mọp xuống bái:

“Đa tạ ân công ơn khởi tử hoàn sinh!”

“Đa tạ ân công!”

“@$#@~%%@”

(Hổ Lực đang bị cấm chat)

“Thôi! Thôi! Đứng lên đi!”

Đường Tăng cũng không ra vẻ đắc chí gì, chỉ khoát tay bảo bọn hắn đứng dậy. Tuy nhiên, ba tên quốc sư dường như vẫn có chấp niệm với nền đất, nhất quyết không chịu ngóc đầu dậy.

Đường Tăng thấy vậy cũng lấy làm lạ, hỏi:

“Làm sao? Chẳng lẽ, các ngươi còn bất mãn bần tăng chuyện mất nanh, gãy gạc, rụng sừng mà ta không chữa dứt cho các ngươi?”

Hàm Hổ Lực còn hơi ê, nên chưa thể nói chuyện, Lộc Lực bèn đáp:

“Ân công hiểu lầm rồi! Chuyện mất nanh, gãy gạc, rụng sừng, là ân công muốn nhắc nhở chúng ta nên thu liễm ngạo khí, đồng thời cũng là một trừng phạt nhỏ, chuyện bọn ta bắt ép hòa thượng làm khổ sai, chúng ta hiểu rõ chứ. Tuy nhiên, bọn ta đã thua các vị là đã làm ô nhục thanh danh của Đạo môn rồi, cho dù ân công có cứu bọn ta, bọn ta cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện sư phụ nữa.”

Tới đây, Dương Lực tiếp lời:

“Chính vì vậy, mong ân công hãy ban cho bọn ta một c·ái c·hết thật thống khoái, để không làm bẩn cửa Đạo môn!”

“Um Úm Um ùm ùm!”
(Ý Hổ Lực là: Mong ân công thành toàn!)

Thầy trò Đường Tăng nghe bọn hắn nói vậy cũng sửng sốt một phen. Sa Tăng nói:

“Không biết sư phụ bọn hắn là ai mà hà khắc thế nhỉ?”

“Chắc là người đó xúi giục bọn hắn đấu pháp với bọn ta chăng?”

Ngao Liệt cũng thắc mắc.

“Khẹc khẹc! Đạo pháp bọn hắn dùng có dấu tích của Nhân giáo, Xiển giáo, Tiệt Giáo. Chẳng lẽ là ba lão đầu kia?”

Ngộ Không vừa nói, vừa lấy tay chỉ chỉ trên trời, ám chỉ ba vị Thiên Tôn: Lão Quân, Nguyên Thuỷ, Linh Bảo.

“Xuỳ! Hầu ca, huynh đừng nói bậy! Kẻo ba vị đó nghe được, lại bỏ huynh vào Bát Quái Lô, luyện thêm bảy lần bảy bốn mươi chín ngày đó.”

Bát Giới hiếm thấy úp được Ngộ Không một ván, nói.

Ngộ Không phát hiện mình lỡ lời, vội lấy tay bụm miệng lại, tròng mắt láo liên, giống như sợ ba vị Thiên Tôn sẽ hiện ra trừng phạt hắn ngay tức khắc vậy.

Đường Tăng lúc này cũng bước lên nói:

“Muốn biết là ai, chẳng phải chỉ cần hỏi chúng là biết sao?”

Đoạn, hắn hướng về ba tên quốc sư vẫn còn đang quỳ mọp dưới đất hỏi:

“Như vậy, sư phụ của các ngươi là ai?”

Ba tên quốc sư nghe hỏi, ngóc đầu dậy nhìn nhau, sau đó lắc đầu như trống bỏi, đồng thanh đáp:

“Ân công thứ tội! Bọn ta không thể nói!” x2

“Úm Um úm ụm! Ụm um um ủm úm!”
9.0
Tiến độ: 100% 150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025