Chương 143: Dương Lực đại tiên “xuyên” hiện đại, Địa Ngục trần gian quả không sai, ta đây hệ thống có nơi tay, sa cơ quật khởi chờ đăng đỉnh

27/04/2025 10 9.0
Chương 143: Dương Lực đại tiên “xuyên” hiện đại, Địa Ngục trần gian quả không sai, ta đây hệ thống có nơi tay, sa cơ quật khởi chờ đăng đỉnh

Đầu của Sa Tăng bỗng nhiên phát sáng như bóng đèn huỳnh quang, tư thế thì trang nghiêm, ngay ngắn như một vị chân tu đắc đạo đang ngồi kiết già. Trong khi đó, Huyễn Âm Tiêu của Lộc Lực đại tiên bị nổ tan tành, khiến hắn lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi.

Thì ra, vào thời khắc tinh thần lão Sa kiệt quệ nhất, viên Xá Lợi đại diện cho Khuê Thác Tư sáng lên, xoay tròn, đã trợ lực cho hắn mạnh mẽ thoát ra được khỏi bóng ma tâm lý. Thậm chí, phá vỡ huyễn cảnh, đánh gãy thuật pháp của Lộc Lực, khiến Lộc Lực bị phản phệ ngược lại, Huyễn Âm Tiêu cũng nổ nát bấy.

Huyễn Âm Tiêu nổ bất ngờ, Lộc Lực đại tiên không kịp né tránh, cả khuôn mặt cháy đen, đầu tóc bù xù chả khác gì Dạ Xoa. Phong thái cao nhân đắc đạo, đạo mạo, uy nghi coi như mất sạch.

Lộc Lực đại tiên giận đến tím người, định ra tay chơi xấu thì tiếng Sáo Ngang du dương của Đường Tăng đã cất lên, tạo nên một luồn âm ba công kích đẩy Lộc Lực về vị trí cũ.

“Không phải là đạo trưởng định chơi g·ian l·ận đó chứ? Đạo trưởng đã thi triển tài phép rồi, bây giờ tới lượt bần tăng mới phải!”

Đường Tăng dừng một chút, nói.

Lộc Lực đại tiên thấy tiên cơ đã mất, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, lui về chỗ. Đường Tăng cười cười, tiếp tục tấu nhạc:

“Vi vu vi vu!”

Mở màn là bài “Quê tôi” của Thuỳ Chi, tiếng sáo du dương, êm đềm như rót mật vào tai Dương Lực đại tiên đang tọa thiền trên đài cao, khiến hắn không kịp đề phòng mà bị kéo vào huyễn cảnh.

Dương Lực mở mắt ra, đập vào mặt hắn trước tiên là một tên người da trắng, tóc xoăn, mắt xanh, mũi cao, đội nón lá, từ dưới ruộng lúa ngẩng đầu lên nhìn hắn gào thét: “Welcome to the rice field motherf*cker!”.

Dương Lực hoảng hồn, lùi ra sau mấy bước, lấy tay dụi dụi mắt thì thấy tên kỳ quái kia đã biến mất, còn mình đang ở trên một cánh đồng lúa bát ngát, bao la. Xung quanh đó là quang cảnh đồng quê yên ả, người nông dân cày cấy, mục đồng chăn trâu thổi sáo,… Hương thơm dịu ngọt của cây lúa xanh mơn mởn, như thấm vào từng lỗ chân lông của Dương Lực chứ không còn đơn giản là vào mũi nữa.
Mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng ấy, làm đầu óc Dương Lực mất hết sức chống cự, rơi vào trạng thái thư giãn tuyệt đối. Gió lay nhè nhẹ, những cây lúa trên đồng cũng nhẹ nhàng đung đưa. Trong bất giác, Dương Lực đại tiên cũng múa may, uốn éo theo, “hoà nhập” vào dàn vũ công lúa nước.

Bên ngoài, trên thiền đài, Dương Lực đại tiên vẫn đang tọa thiền, tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng gương mặt lại hiện lên một nụ cười vô cùng thỏa mãn. Trong bất tri bất giác, tay thì lắc lư, hông thì uốn éo vô cùng điệu nghệ.

Chỉ có điều, theo mỗi cái uốn éo của hắn, lại làm thiền đài lại run lên bần bật. Hổ Lực và Lộc Lực ở dưới này lo lắng sốt vó, vô thức đưa tay ra toan “hứng” Dương Lực, sợ hắn té xuống khỏi thiền đài.

Thấy đã đùa đủ rồi, Đường Tăng nhanh chóng biến tấu giai điệu, chuyển sang một khúc khác.

Không biết cụ thể khúc nhạc đó như thế nào, nhưng khi Dương Lực mở mắt ra, hắn đã tạm thời mất hết ký ức. Hắn hoá thành một đứa trẻ sơ sinh, được sinh ra ở một nơi kỳ lạ, một thế giới đầy khói bụi, xe cộ, nhà lầu san sát.

Cứ như thế, hắn lớn dần lên từng ngày, từng ngày cho đến tuổi đi học. Lúc 3 tuổi Dương Dương (tên ba mẹ đặt cho Dương Lực) được gửi vào một trường mẫu giáo nhỏ. Tại đây, hắn bị mấy mụ bảo mẫu b·ạo h·ành cho tới khi hết tuổi mẫu giáo. Đói cũng “được” cho “ăn” dép, khóc cũng “được” cho “ăn” dép, cười đùa quá đà cũng “được” cho “ăn” dép,…

Đến năm 6 tuổi, Dương Dương chính thức vào lớp 1 thì tình trạng “ăn dép” mới chấm dứt. Hắn “được ăn” món mới, “ăn thước” “ăn chửi” “ăn roi”… Ở trường, lỡ tay đánh bạn, bị cô giáo cho “ăn bạt tai” nói nhiều trong lớp thì “ăn thước” vào mông. Ở nhà, không chịu làm bài tập, bị mẹ cho “ăn chửi” phá phách bị ba cho “ăn roi”… Ra đường gặp anh họ của khứa bị mình đánh thì “được” cho “ăn đấm”...

Lên cấp 2, tình trạng đó vẫn tiếp diễn, thậm chí là càng tồi tệ hơn. Lại thêm, bài vở nhiều quá căng thẳng, áp lực, nổi loạn tuổi dậy thì,… bị “ăn đòn” thừa sống thiếu c·hết. Lên lớp, ngủ gật bị giáo viên cho “ăn phấn” nhiều hơn ăn cơm.

Sự thực là Dương Dương cũng rất cố gắng rồi, nhưng những thứ toán, lý, hoá, ngoại ngữ,… gì đó quá kinh khủng đối với hắn. Cho tới khi hắn vào cấp 3, nơi đây, hắn gặp được nữ thần của đời mình. Để lấy được sự chú ý của nàng, hắn học ngày cày đêm, phấn đấu từ một thằng dốt nhất khối, trở thành học sinh ưu tú nhất của trường và được bầu làm lớp trưởng.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng nữ thần cũng đã cho hắn… được đón đưa nàng đi học, mua đồ ăn sáng, trà sữa, các thứ cho nàng. Thế mà đến khi lên Đại Học, nàng lại thẳng thừng bỏ rơi hắn, để đi làm “bé đường” cho một tên mập nhà mặt phố, bố làm Chủ Tịch giả nghèo. Lúc đó, Dương Dương mới biết, hoá ra mình không có số làm lớp trưởng mà là có duyên làm “lốp trưởng”.
“Phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí” Dương Dương chưa kịp thoát khỏi nỗi đau thất tình, thì tai hoạ lại ấp xuống gia đình hắn. Đầu tiên là hắn nhận được kết quả bị bệnh lao, sau khi khám sức khoẻ. Rồi đến chuyện ba hắn vay tiền, đầu tư chứng khoán bị thua lỗ sạch sẽ, thiếu nợ hàng chục tỷ. Mẹ hắn nghe theo lời bọn rêu rao trên mạng xã hội, rằng có thể thu hồi được số tiền đó. Kết quả là bị lừa một phát, bay hết tất cả số tiền tích cóp còn sót lại.

Bị chủ nợ siết nợ, cả nhà bỏ phố về quê sống trốn chui trốn nhủi. Những tưởng đã thoát, nhưng bên chủ nợ thế lực rộng khắp vô cùng, chả mấy chốc đã tra ra được vị trí của họ. Bọn hắn tìm xuống đến tận nơi, ra điều kiện sau 7 ngày, phải có tiền trả nợ, nếu không thì cả nhà hắn sẽ không được toàn vẹn.

Giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Dương Dương hầu như đã tuyệt vọng, định quyên sinh xuống ao ngay trong đêm, thì bỗng trên trời xuất hiện một vì tinh tú. Nó lao v·út đến nhanh chóng và nhập vào người hắn, kích hoạt Minh Vương Hệ Thống.

“Đinh! Minh Vương Hệ Thống đã kích hoạt! Mục tiêu: bồi dưỡng ra tuyệt thế Minh Vương, bá chủ một cõi. Xét thấy ký chủ đang trong tình thế ngặt nghèo, hệ thống ban cho nhiệm vụ cơ sở để trọng chấn uy phong!”

“Nhiệm vụ 1: lấy lòng Diệt Tuyệt bà bà hàng xóm! Bà ấy là y thánh bị k·ẻ g·ian hãm hại, bà ta có phương thuốc giúp ngươi ức chế ho lao.”

“Nhiệm vụ 2: Giành giải vô địch Pickleball toàn quốc diễn ra vào 7 ngày sau! Ban thưởng Minh Vương Đại Pháp cùng một trăm tỷ tiền mặt.”

Sau khi tiêu hoá hết thông tin về hệ thống, Dương Dương mừng như điên. Đúng là ông trời cũng thấy số phận hắn bất công nên giúp hắn.

Thế là sáng hôm sau, không nói không rằng, Dương Dương chạy qua nhà Diệt Tuyệt bà bà hàng xóm. Không biết diễn biến như nào, nhưng tới tận sáng hôm sau, hắn mới về nhà.

Đó là chưa kể, Dương Dương “khi đi trai tráng, khi về bủng beo” chân lết không nổi, hai mắt như vô hồn. Còn Diệt Tuyệt bà bà thì nhìn Dương Dương rời đi, liếm đôi môi U90 già nua khô khốc, mỉm cười vô cùng mãn nguyện.

Bảy ngày sau, Dương Dương ho sù sụ bước vào sân thi đấu giải vô địch Pickleball toàn quốc. Thấy người xung quanh có vẻ dè bỉu trạng thái của mình, Dương Dương cười lạnh, lấy viên đan dược thần bí ra nuốt vào. Đan dược vừa vào miệng đã tan, chốc sau làm bụng hắn nóng ran, khiến hắn không khỏi mừng thầm mà rằng:

“Đúng là thần dược, vừa nuốt vào đã có tác dụng ngay! Không uổng công ta đã hi sinh…”

Chưa kịp hồi tưởng về chuyện khủng kh·iếp kia, Dương Dương đã bắt đầu thấy không ổn. Hắn ôm bụng chạy một mạch vào nhà vệ sinh, vì hình như… hắn bị t·iêu c·hảy rồi. Chạy vào tới nơi còn bị kẹt cửa, suýt són ra quần, Dương Dương lấy hết sức bình sinh đá một cái mới mở được. Hắn còn chửi thầm:
“Moẹ nó! Đồ c·hết tiệt! Phải chi ngươi có ý thức là tốt rồi, đâu cần ta phải nhọc công như vầy!”

Đến cận giờ thi đấu, Dương Dương mới đau khổ ôm cái bụng đầy bất ổn bước ra sân. Cũng may là vừa kịp lúc, không may là với trạng thái này, hắn rất khó có thể thi đấu, mặc cho đây là một bộ môn thế mạnh của hắn. Càng không may hơn nữa, đối thủ lại chính là tên béo đã c·ướp đi nữ thần của hắn. Hai người đó còn đang ỏn à ỏn ẻn trước mặt hắn, cười cợt hắn.

Nghĩ tới là tức, dưới cơn nóng giận tột độ, Dương Dương vẫn quyết định thi đấu tiếp. Hiển nhiên, trong quá trình thi đấu, hắn phải cố nhịn cơn ho lại, nếu không, “phía dưới kia” sẽ “phun trào”. Tới đây thì hắn bắt đầu nghi ngờ “phương thuốc giúp ức chế ho lao” được vận hành thực sự như thế nào. Hoặc do hắn xui xẻo, vì viên đan dược đó đã hết hạn sử dụng?

Bỏ chuyện đó qua một bên, Dương Dương với sự tập trung cao độ (vì chỉ cần ho một cái là sẽ…) đã lần lượt đánh bại tất cả đối thủ, để rồi gặp lại tên mập kia ở trận chung kết. Dưới áp lực tâm lý, cùng sức chịu đựng (phía dưới) đã đặt tới giới hạn, Dương Dương nhanh chóng bị đối thủ dẫn trước với cách biệt rất lớn.

Tuy nhiên, với khát khao chiến thắng để hoàn thành nhiệm vụ, trở thành Minh Vương. Dương Dương đã lội ngược dòng khi bị dẫn trước và chiến thắng với tỷ số chung cuộc vô cùng sát sao. Giành được ngôi vô địch Pickleball toàn quốc lần thứ nhất.

“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ! Phần thưởng đã được gửi về!”

Dương Dương vui sướng tột độ, tiến hành nhận thưởng. Hắn bật cười lớn trong ánh mắt ngờ vực của nữ thần, của đối thủ, cũng như sự tò mò, hoài nghi của vô vàn khán giả xem trực tiếp trên toàn quốc.

Trước tiên là Minh Vương Đại Pháp trước, có thực lực mạnh mẽ là có tất cả mà. Dương Dương hưng phấn gào thét:

“Đến đây đi! Hỡi sức mạnh vô biên!”

Nhưng không có gì diễn ra cả, Dương Dương hỏi hệ thống thì nó bảo là do thế giới hiện tại là thế giới mạt pháp, không có linh khí nên Minh Vương Đại Pháp coi như vô dụng. Dương Dương nghe vậy thì choáng váng mặt mày, suýt nữa đã kiềm chế không được mà “phọt” ra quần.

“Không sao! Không sao! Vẫn còn một trăm tỷ tiền mặt. Để ta lấy ra vả vào mặt bọn này! Ke ke ke!”

Dương Dương mỉm cười, một nụ cười mà hắn cho là “tà mị” làm “đốn tim” biết bao thiếu nữ. Sau đó, hắn rút ra một sấp tiền mặt dày cộm, tung lên trời, trong tiếng reo hò của mọi người xung quanh.
9.0
Tiến độ: 100% 150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025