Chương 140: (Nạn 31) Các trò đấu pháp tam yêu, thần thông biến hoá cao siêu phô bày

27/04/2025 10 9.0
Chương 140: (Nạn 31) Các trò đấu pháp tam yêu, thần thông biến hoá cao siêu phô bày

Lát sau, quân thần đều tề tự tại Ngũ Phụng Lâu. Loan giá của Quốc Vương và Vương Hậu tất nhiên ở vị trí cao nhất, dễ quan sát nhất, cùng ba tên quốc sư. Ở lầu dưới mới là thầy trò Đường Tăng, cùng các bá văn văn võ trong triều.

Đợi không lâu lắm, một tên tiểu đạo sĩ chạy vào thưa:

“Vô lượng Thiên Tôn! Đàn tràng đã lập xong, thỉnh tổ sư đăng đàn làm phép!”

“Tốt! Tốt! Tốt! Thần xin phép bệ hạ được đăng đàng phô diễn thần thông!”

“Ái khanh đừng khách khí!”

Hổ Lực đại tiên được phê chuẩn của Quốc Vương, bèn ngẩng đầu, ưỡn ngực, hiên ngang sải bước tới pháp đàn. Đi được nửa đường thì bị huynh đệ Ngộ Không chặn lại. Hổ Lực đại tiên tưởng Ngộ Không định giở trò gian gì nên trợn mắt, quát:

“Hoà thượng ốm đói! Còn không mau mau tránh qua một bên! Hay ngươi sợ thua nên định giờ trò gì?”

“Khẹc khẹc! Lão Tôn chỉ muốn làm rõ một chuyện. Lát nữa hai bên đều gọi mưa, nhưng tới khi mưa xuống, làm sao phân biệt được là công của ai?”

“Ha ha ha! Tưởng gì khó! Thuật pháp của bần đạo được đích truyền cảu Nhân giáo Đạo môn. Lấy pháp lệnh để ngự thuật, hô một tiếng thì gió đến, hô tiếng thứ hai mây tụ, hô tiếng thứ ba sấm chớp nổ vang, hô tiếng thứ tư thì mưa đến xối xả, hô tiếng thứ năm trời quang mây tạnh. Làm sao? Còn các ngươi thì như thế nào?”

Bởi vậy mới thấy, tại sao Hổ Lực có thể làm mưa linh tinh mà không sao, còn Kính Hà Long Vương chỉ vì nửa giọt nước liền bị mất đầu. Âu cũng là do có gậy chống lưng cả.

Không biết Kính Hà Long Vương có “cây gậy” nào chống không. Nhưng nếu Hổ Lực thực sự học được chánh pháp của Nhân giáo, thì “cây gậy” Thái Thanh Thánh Nhân thực sự có thể chống cho hắn nhảy 300 bài hip hop còn được. Chẳng qua là trong quỹ tích gốc, gặp ngay con khỉ không biết hàng, nhảy chưa được mấy chương thì đ·ã c·hết không toàn thây rồi.

Quay trở lại chuyện chính, Bát Giới nghe Hổ Lực hỏi, liền đáp:

“Ôi chao! Ôi chao! Sư đệ ta không học rộng tài cao như đạo trưởng đây, chỉ học được một chút tài hèn phép lẻ thôi. Tiểu sư đệ, nói cho hắn biết thuật gọi mưa của đệ đi!”

Nói rồi, ra hiệu để Ngao Liệt lên phía trước. Ngao Liệt với phong thái tiêu sái, từ tốn nói:

“Như sư huynh đã nói, tiểu tử đây cũng không có học rộng tài cao như đạo trưởng. Chẳng qua là học lỏm được chút tiểu xảo, nên khi thi triển hơi khó coi. Thở mạnh một cái thì gió nổi, ngáp một hơi dài thì mây giăng, ho một tiếng thì sấm rền, hắt hơi thì mưa xuống, thổi nhẹ một phát mây tan mưa dứt. Xin các vị đừng chê cười!”

“HA HA HA!” x(n + 1)
Ngoại trừ mấy thầy trò Đường Tăng, hầu như ai nghe xong đều cười cợt lời tường thuật của Ngao Liệt. Đa số đều đinh ninh rằng, tên tiểu tử này trước giờ không biết thuật pháp, nên ăn nói qua loa, bịa chuyện lung tung cho có để đối phó. Thậm chí, có mấy tên đạo sĩ còn cợt nhã, hô hào để Ngao Liệt tự nhận thua, bước xuống đài để bớt bị nhục nhã.

Quốc Vương nghe vậy, cũng đã âm thầm kêu thị vệ, chú ý lấy thầy trò Đường Tăng. Chỉ cần chốc nữa họ không gọi được mưa, thì chuyện gì xảy ra cũng đủ hiểu rồi đấy. Vốn dĩ, tưởng gặp được cao nhân ngoại bang, ai ngờ lại cũng là những kẻ chỉ giỏi khua môi múa mép. Trong khi đó, Vương Hậu cũng thở dài ngao ngán, tiếc thay cho một thiếu niên anh tuấn mà bị khờ.

Không nói nhiều lời nữa, Hổ Lực đại tiên bước lên pháp đàn, hương khói xong xuôi, miệng đọc lẩm nhẩm lệnh chú, rồi giơ cao pháp lệnh lên, quát:

“Gió đến!”

“Đùng đoàng!”

“Ể?”

Đầu Hổ Lực đại tiên hiện lên đầy dấu chấm hỏi. Hắn nhẩm lại lệnh chú thì thấy đúng hết, xem kỹ lại pháp lệnh, cũng thấy đúng là chữ “Phong” to đùng. Ấy thế mà sao lại gọi tới sấm chớp?

Quốc Vương, Vương Hậu, Lộc Lực, Dương Lực cùng văn võ bá quan cũng trợn mắt há hốc mồm. Mọi người bắt đầu xì xầm hỏi nhau xem có nghe nhầm không, nhưng ai ai cũng khẳng định là Đại quốc sư hô “Gió đến!” trên lệnh bài cũng đúng là ghi chữ “Phong”. Thế nhưng lại gọi đến lôi đình là chuyện gì xảy ra?

Hổ Lực đại tiên thoạt hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại trấn định, tằng hắng nói:

“È hem! Chắc chắn là chư tiên trên trời ở xa, không thấy rõ pháp lệnh nên nhầm lẫn. Chư vị cứ bình tĩnh.”

“Hí hí hí!”

“Ai cười vậy?”

“Ai? Ai cười trả lời đi kìa! Người đâu bất lịch sự thế!”

Bát Giới đang cười khúc khích, nghe Hổ Lực nén giận quát hỏi, liền giả vờ vô can, đảo mắt xung quanh truy tìm “thủ phạm”.

“Hừ!”

Hổ Lực đại tiên hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo, tiếp tục làm phép. Hắn giơ pháp lệnh có chữ “Phong” lên, đọc thầm chú ngữ thử lại. Nhưng kết quả là lần này lại gọi tới một đám mây bé tẹo, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu Hổ Lực.
Hổ Lực đại tiên không tin tà, lấy tay xua đám mây nhỏ đi chỗ khác. Đám mây như có linh tính, dù Hổ Lực khua tay thế nào nó đều né được hết, nhất quyết là không chịu rời đi khỏi phạm vi đỉnh đầu của hắn. Hổ Lực thấy vậy cũng mặc kệ, vứt pháp lệnh “Phong” sang một bên, đổi sang pháp lệnh “Vũ” .

Tay phải bắt ấn, tay phải cầm pháp lệnh, miệng đọc thầm chú ngữ, Hổ Lực đại tiên quát:

“Mưa đến!”

“Vù vù vù!”

Mưa đâu không thấy, chỉ thấy một ngọn gió quái quỷ từ dưới chân Hổ Lực thổi lên, thổi bay cả đạo bào của hắn, chỉ chừa lại chút nội y, vô cùng khiếm nhã. Vương Hậu cùng các thị nữ ở trên Ngũ Phụng Lâu thấy cảnh này, không khỏi cũng đỏ mặt lấy tay che mắt.

Tuy nhiên, cũng có vài thị nữ “có sở thích lạ” còn hé mở kẽ tay để dòm ngó. Táo bạo hơn là các Thái Giám, Đường Tăng thấy rõ ràng, bọn này nước miếng chảy ròng, “xuân tâm manh động” vô cùng “gay cấn”.

Đường trưởng lão chỉ đành lắc lắc đầu, niệm một tiếng “Mô Phật!” rồi lặng lẽ cất Lục Diệp Thần Phiến vào, đồng thời trả Khạp Thụy Trùng lại cho Ngộ Không.

Hổ Lực đại tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, liền lấy tay che chắn bộ phận n·hạy c·ảm, rồi lắc mình biến ra một bộ đạo bào mới. Xong xuôi, không cần râu tóc dựng ngược nữa (vì nó đã bị gió thổi dựng ngược sẵn rồi) nổi giận quát:

“Là ai? Là kẻ nào chơi xấu bần đạo?”

Cả khu vực bắt đầu náo loạn hết cả lên, còn mấy thầy trò Đường Tăng giả vờ như vô can, kẻ chắp tay sau mông huýt sáo, người thì nhìn đất nhìn trời, nhìn đi đâu đâu,…

Dương Lực đại tiên thấy cử chỉ bất thường của mấy thầy trò, nên nheo mắt, tiến lên hỏi dò:

“Là các ngươi làm đúng không?”

“Đạo trưởng! Người ăn bậy được nhưng không thể nói bậy được đâu! Chuyện gì bọn ta có làm thì bọn ta sẽ không chối, giống như chuyện hôm qua vậy!”

Tranh cãi cứ như thế diễn ra, nhưng cuối cùng, vì không có chứng cứ, nên ba tên quốc sư chỉ đành hậm hực bỏ qua, tiếp tục công việc cầu mưa đang dang dở. Tuy nhiên, chuyện cầu mưa cũng không có gì khởi sắc, thậm chí còn có dấu hiệu chuyển biến tồi tệ hơn.

Số là bây giờ Hổ Lực đại tiên dù có giơ pháp lệnh nào lên, “Phong” “Vân” “Lôi” hay “Vũ” đều bị lôi điện từ đám mây nhỏ lơ lửng trên đầu hắn đánh xuống. Sấm chớp đánh nhiều tới nỗi, da thịt, râu tóc Hổ Lực đại tiên đều cháy khét lẹt. Người đứng phía dưới pháp đàn vẫn có thể nghe được mùi hổ nướng.

Lực sát thương của những tia sấm chớp đó không cao, hoàn toàn không gây được thương tổn lớn cho Hổ Lực đại tiên. Nhưng độ sát thương thấp, độ sỉ nhục cao nha. Vì thế, không biết do bị sét đánh nhiều quá hay lửa giận công tâm, Hổ Lực đại tiên mặt mày đỏ chót, phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi trên pháp đàn, vô lực thở dốc.
Lộc Lực cùng Dương Lực thấy đại huynh như vậy cũng không đành lòng, lật đật dìu hắn từ pháp đàn xuống nghỉ ngơi. Quốc Vương vẫn còn đang ngơ ngác trước những sự tình đã diễn ra, lúc này mới hồi thần lại, nhìn ba tên quốc sư, nhíu mày hỏi với xuống:

“Ba vị quốc sư! Chuyện này… là như thế nào? Những lần trước đâu có như vậy?”

Hổ Lực đại tiên mới vừa khoẻ lại một chút, nghe Quốc Vương hỏi vậy, liền thở dốc bịa chuyện:

“Hộc hộc! Muôn tâu Bệ Hạ, thần vừa được thượng tiên mách bảo, hôm nay các vị thần phong, vân, lôi, vũ đều có việc cả, nên đã đi vắng hết rồi ạ! Chỉ còn những tên tiểu thần ở lại, bọn chúng không có rành rõi chuyện hành vân bố vũ, nên sự tình mới ra như vầy!”

“Ồ? Còn có chuyện như vậy sao?”

“Vô lượng Thiên Tôn! Đại huynh nói đúng đấy ạ!”

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

Dương Lực đại tiên cùng Lộc Lực đại tiên cũng gật đầu lia lịa phụ hoạ.

“Xì! Làm không được thì nói làm không được, còn bày đặt bịa chuyện vớ vẩn.”

Tiếng Bát Giới âm dương quái khí từ lầu dưới vọng lên.

Già Thiên Xích Tán của sư phụ đã che lấp hết khoảng trời nơi đây rồi, không có cái gật đầu của thầy ấy, cho dù đạo pháp tinh thông đến cỡ nào cũng khó mà gọi được một giọt mưa. Ngược lại, không khéo bị thầy ấy đùa cho điên luôn cũng không chừng.

“Ngươi…!”

Ba tên quốc sư nghe vậy tức lắm, liền kéo căng khí thế, chỉ cần Bát Giới lại nói một câu là họ sẽ lao vào ngay tức khắc. Sư huynh đệ Ngộ Không cũng không phải dạng vừa, nhảy ra trực diện với khí thế của ba tên quốc sư.

Thấy bầu không khí lại bắt đầu giương cung bạt kiếm, Quốc Vương lúc này chen ngang nói:

“Nếu các vị hoà thượng Đại Đường cho rằng quốc sư của ta nói láo, thì sẵn tới lượt các vị, các vị hãy lên làm phép thử xem có được không?”

“Xin Bệ Hạ không cần nóng vội! Tiểu sư đệ của ta sẽ cho chư vị thấy thế nào mới là hô phong hoán vũ.”

Sa Tăng làm lễ với Quốc Vương đáp. Đồng thời cũng không quên đánh ánh mắt cho Ngao Liệt, biểu thị hắn đã có thể ra sân.

*P/s: Việt Nam vô địch! Siuuuuu
9.0
Tiến độ: 100% 150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025