Chương 141: Ngao Liệt trổ tài, hô phong hoán vũ

27/04/2025 10 9.0
Chương 141: Ngao Liệt trổ tài, hô phong hoán vũ

Ngao Liệt đứng trên pháp đàn, dưới ánh mắt khinh thường của ba tên quốc sư và ánh mắt nghi ngờ của Quốc Vương cùng văn võ bá quan, hắn bắt đầu phô diễn thuật gọi mưa của mình. Đầu tiên, hắn cho người dẹp hết hương án, pháp lệnh đi hết, chỉ chừa lại một cái pháp đàn trống trơ.

Xong xuôi, Ngao Liệt âm thầm thi triển Phụ Hý biến trong Thần Long Cửu Biến. Sau lưng Ngao Liệt, chợt hiện ra hư ảnh một con Phụ Hý đang phun nước trong thoáng chốc, rồi nó nhanh chóng nhập vào người hắn. Ngao Liệt hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh:

“Khì Khì!”

“Vù vù vù!”

Gió mạnh nổi lên, lại hoà vào không khí se se lạnh đầu xuân, không khỏi khiến phần đa mọi người nổi da gà.

“Oáppp!”

Gió se se lạnh, Ngao Liệt cũng cảm giác buồn ngủ, hắn ngáp một hơi dài. Theo cái ngáp đó, mây đen từ đầu ùn ùn kéo đến, giăng kín cả bầu trời. Thoắt cái, từ giữa ban trưa nắng chan chan, bỗng hoá thành trời như nhật thực, giơ tay không thấy rõ năm ngón.

Không dừng lại ở đó, Ngao Liệt ho thêm mấy cái:

“Khục khục!”

“Đùng đoàng!”

Sấm chớp rền vang.

“Hắt xì! Hắt xì!”

“Rào rào rào!”
Mưa bắt đầu rơi, hạt mưa từ từ rơi tí tách rồi tăng dần cường độ, cho tới khi mưa xối xả không thấy được cả cảnh quang xung quanh.

Cứ như thế, gió rét thổi ào ào, luồn qua những khe cửa, tạo nên những tiếng rít nghe rợn óc. Sấm chớp nổ liên hồi, những tia sét chằng chịt loé sáng giữa bầu trời đen kịt, mưa to nặng hạt như trút nước. Một cảnh tượng không hẳn là khủng bố, nhưng lại đủ khiến những nỗi sợ vô danh, sâu trong tiềm thức con người trỗi dậy.

Quốc Vương cùng Vương Hậu thấy vậy, cũng không khỏi xích lại gần nhau cho đỡ sợ, đỡ lạnh. Lầu dưới, văn võ bá quan cũng không kém gì, có kẻ nhát gan còn nhào qua ôm chầm lấy người bên cạnh, vô cùng “tình thương mến thương”.

Chỉ tội cho những binh lính, thị vệ đứng ngoài trời. Không ngờ tới mưa sẽ lớn như thế, chạy vào chỗ trú không kịp, phải hứng chịu những hạt mưa to như hạt bắp, quất vào mặt nghe rát buốt.

Quốc Vương ước lượng thấy mưa đã đủ, liền kêu dừng:

“Được rồi! Mưa đủ rồi! Dừng lại đi!”

Nhưng hiển nhiên, mưa quá lớn, sấm nổ quá to, ngoại trừ Vương Hậu sát bên cạnh ra, thì Quốc Vương có gào khản cả giọng, cũng chẳng ai nghe được gì cả. Huống hồ, thầy trò Đường Tăng hiện đang ở lầu dưới, còn Ngao Liệt ở tận ngoài pháp đàn phía xa xa kia.

Thấy mưa to như thác đổ, nếu không mau cho ngừng thì có khi thành l·ũ l·ụt, Quốc Vương Xa Trì quốc bấy giờ mới hối hận. Biết vậy, lúc đầu không vì chút tâm tư nhỏ, cho thầy trò Đường Tăng ngự ở lầu dưới để hạ mã uy, thì cũng đâu tới nỗi gọi dừng mưa cũng không xong.

Vương Hậu dường như hiểu ý của Quốc Vương, bèn lấy tay sờ soạng, kéo mấy cung nữ, thái giám kế bên lại, kề sát tai họ nói gì đó. Mấy cung nữ cùng thái giám nghe xong, liền quờ quạng như người mù, tìm đường xuống cầu thang, thông tri với thầy trò Đường Tăng.

Tuy nói là nói như thế, nhưng thầy trò Đường Tăng có ai là kẻ phàm? Thực chất họ chỉ giả vờ không nghe, đùa dai cho Quốc Vương sợ một chút thôi. Chính vì vậy, khi mấy thái giám với cung nữ chưa kịp xuống lầu, thì Đường Tăng đã truyền âm cho Ngao Liệt triệt hồi thần thông.

Ngao Liệt được sư phụ truyền âm, liền biết lượng mưa đã đủ, bèn triệt hồi thần thông Phụ Hý biến. Trong thoáng chốc, mưa ngừng, chớp ngưng, mây tan, gió lặng, bầu trời lại quang đãng như chưa từng có mưa to trước đó.

Quân thần Xa Trì quốc thấy cảnh này, cũng xuýt xoa tấm tắc không thôi. Trước giờ thấy tài phép của ba vị quốc sư cũng nhiều rồi, nhưng hôm nay được chiêm ngưỡng thần thông của tu sĩ nước bạn, quả thật là được mở mang thêm tầm mắt.

Duy chỉ có ba tên quốc sư là sắc mặt không tốt lắm. Tất nhiên rồi, bọn họ không những cầu mưa không được, mà còn suýt trở thành trò cười, à đâu… đã trở thành trò cười luôn rồi ấy chứ. Nên hiển nhiên là Ngao Liệt gọi được trận mưa to như thế này, họ sẽ không vui rồi.
Sau khi biết được thầy trò Đường Tăng cũng không phải thùng rỗng kêu to, Quốc Vương liền cho người mời mấy thầy trò lên lầu trên đàm chuyện. Đúng lúc này, Hổ Lực đại tiên không cam lòng, nhảy ra phân bua:

“Bệ hạ! Thần không phục!”

“Quốc sư nói lời ấy là có ý gì? Chúng ta đấu pháp thua họ, thì cũng nên cân nhắc hứa hẹn ban đầu chứ!? Trẫm là vua của một nước, đâu thể nuốt lời được!”

“Bệ hạ không biết đó thôi! Công gọi mưa này cũng có phần của thần! Vốn dĩ, các vị thần tiên đảm nhận việc hành vân bố vũ có chuyện đi vắng, nghe hiệu lệnh của thần mà không kịp trở về. Tới khi tên tiểu tu sĩ kia lên hành pháp, họ mới lật đật về tới mưa bù. Bởi vậy, trận mưa lúc nãy mới lớn như thế!”

“Chuyện này…”

Hiển nhiên Quốc Vương không phải người trong nghề, nên cũng không biết thực hư ra sao. Biết được Quốc Vương khó xử, Đường Tăng chủ động bước lên tâu:

“Muôn tâu bệ hạ! Nếu các vị quốc sư có bất mãn với cuộc đấu pháp vừa rồi, thì bọn ta cũng xin chịu thiệt về phần mình. Coi như trận đó hoà đi, chúng ta so tài cái khác để phân định thắng thua vậy!”

“Tốt! Rất đúng ý bọn ta! Bệ hạ xin hãy cho thần so tài với bọn hắn lần này! Nếu không, có c·hết bọn thần cũng không cam tâm.”

Quốc Vương chưa kịp nói gì, thì Dương Lực đại tiên đã nhào ra nói. Quốc Vương nghe vậy, cũng chỉ đành âm thầm thở dài, rằng:

“Được rồi! Nhị quốc sư đừng nói nặng lời như thế! So tài cái gì, so như thế nào các vị cứ tự mà thoả thuận với nhau. Ta cùng Vương hậu và văn võ bá quan sẽ làm tài phán cho các ngươi.”

Đường Tăng nghe vậy, cũng nói luôn:

“Thầy trò bần tăng vốn là người ngoài đến, nên xin nhường cho các vị đạo trưởng ra đề.”

“Được! Lần này chúng ta sẽ thi toạ thiền với các ngươi! Làm sao? Các ngươi thấy thế nào?”
“Bần tăng đồng ý!”

Thấy Đường Tăng đồng ý nhanh như thế, Dương Lực đại tiên cũng hơi hoang mang, lấy tay vuốt vuốt râu, suy nghĩ thoáng chốc rồi nói thêm:

“Ngươi đừng vội đồng ý sớm! Bần đạo tọa thiền, rất chi là khác tục nhân. Pháp tọa thiền của bần đạo gọi là Vân Thê Hiển Thánh Tọa Thiền.”

Theo Dương Lực lý giải, Vân Thê Hiển Thánh Tọa Thiền tức là chồng 150 cái bàn lên thành một đài cao chót vót, không được dùng thang hay ghế leo lên, mà phải ngự mây bay lên đài toạ thiền. Trong lúc tọa thiền, nếu có bất kỳ động đậy nào, té xuống khỏi đài coi như thua.

Hắn cũng nói thêm, vốn dĩ mỗi lần hắn thiền định, có thể ngồi một mạch mấy năm chẳng hề gì. Vì vậy, để tránh mất thì giờ, mỗi bên cử thêm một người đứng phía dưới làm công tác q·uấy n·hiễu đối phương. Làm như thế nào cũng được, nhưng không được trực tiếp tác động tới đài cao hoặc thân thể đối phương, làm đối phương té xuống.

Giải thích xong quy tắc, Dương Lực vuốt vuốt chòm râu dê, khinh khỉnh hỏi:

“Làm sao? Còn dám chơi không?”

“Ok! Triển luôn cho nóng!”

Mặc dù không biết Đường Tăng nói “Ok” là cái quái gì, nhưng Dương Lực cũng nghe ra là đối phương đã đồng ý, nên cũng âm thầm nở một nụ cười gian, cho người đi chuẩn bị đài cao.

Đài cao xây xong, vừa cao lại chênh vênh, phía trên chỉ chừa chỗ vừa đủ một người miễn cưỡng ngồi. Bên kia là Dương Lực đi đầu ngự mây bay thẳng lên, ngồi chễm chệ trên đó. Phía bên đây, Sa Tăng nhún người một phát, cũng giá vân bay lên, ngồi gọn hơ trên đài cao chót vót. Hai bên chính thức bắt đầu cuộc so tài toạ thiền.

Ngồi được nửa nén hương, thấy hai bên vẫn không có động tĩnh gì, hai “đồng đội” phụ trách q·uấy n·hiễu bước ra. Trước tiên là Lộc Lực đại tiên, đứng dưới thiền đài của Sa Tăng, rút ra một cây tiêu, trình bày:

“Đây là Huyễn Âm Tiêu! Một khi ta thổi lên, hướng về đối tượng nào, thì kẻ đó sẽ bị kéo vào ảo cảnh, chịu đủ mọi loại dằn vặt. Nếu bây giờ các ngươi chịu thua thì còn kịp đấy!”

Ra sân phía bên này, không ai khác chính là Đường trưởng lão. Hắn đứng dưới đài cao của Dương Lực, lấy ra Giác Tỉnh Bạch Trúc, thân trúc theo điều chỉnh của Đường Tăng, hóa ra thêm 7 lỗ (1 lỗ thổi, 6 lỗ bấm) giới thiệu:

“Nghe sơ qua giới thiệu, có vẻ cây tiêu của đạo trưởng cũng không phải hạng xoàng, nhưng ta đây ngán sao? Không hề, vì bần tăng đã có Sáo Ngang. Một khúc tấu lên, huyễn cảnh sẽ đưa kẻ trúng chiêu vào miền cực nhạc. Cũng không thua gì cây tiêu của đạo trưởng đâu!”

“Hừ! Được! Bần đạo xin thọ giáo cao chiêu của trưởng lão!”

Lộc Lực không chịu yếu thế nói.
9.0
Tiến độ: 100% 150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025