Chương 139: Ba vị Quốc Sư đòi tỉ thí?
27/04/2025
10
9.0
Chương 139: Ba vị Quốc Sư đòi tỉ thí?
Quốc Vương Xa Trì quốc nghe Đại Quốc Sư nói vậy, nhìn kỹ lại Trương Tiểu Phàm, thì trông quả thật tướng mạo rất giống với kẻ trong cáo thị mà ban nãy thái giám dâng lên cho hắn xem thật. Quốc Vương nhíu mày, không giận tự uy, trầm giọng hỏi:
“Đường trưởng lão! Ngươi giải thích xem, chuyện này là như thế nào?”
“Nếu chư vị đã thành tâm muốn biết, thì bọn ta xin thành thật trả lời. Bọn ta đúng là những ‘đạo sĩ lạ’ hôm qua đã thả những hòa thượng kia đi.”
Mặc dầu đã bị lộ, nhưng bây giờ đã vào được hoàng cung rồi, nên Đường Tăng cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp thừa nhận.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Các ngươi thật là láo xược! Đã làm xằng bậy mà còn dám ngông cuồng ăn nói thản nhiên như vậy? Để bản quốc sư cho các ngươi biết uy quyền của Xa Trì quốc bọn ta!”
“Không cần nhiều lời với bọn hắn đâu đại huynh! Để đệ ra tay cho nhanh!”
“Tốt lắm, tốt lắm, để bần đạo giúp đại huynh cùng tiểu đệ một tay!”
Quốc Vương chưa kịp nói gì, thì ba tên quốc sư đã hùng hổ quát tháo, đòi xử lý thầy trò Đường Tăng.
Huynh đệ Ngộ Không cũng không chịu yếu thế, nhe răng trợn mắt, khí thế lẫm lẫm cãi lại:
“Khẹc khẹc! Bọn ta làm vậy là có gì sai? Có ngon thì vào đây đại chiến 300 hiệp với lão Tôn để phân định phải trái!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đại sư huynh của ta đúng là đã làm chuyện đó đấy. Các ngươi làm gì được bọn ta? Lão Trư thách các ngươi dám động thủ với huynh ấy đấy!”
“Nhị sư huynh nói đúng! Đại sư huynh của ta thần thông quảng đại, 500 năm trước đã từng đại náo Thiên Cung. Các ngươi có giỏi thì đến đây, Đại sư huynh của bọn ta tiếp hết!”
“Bẩm bệ hạ! Vương hậu! Cùng chư vị quan thần! Rõ ràng là các vị h·iếp người quá đáng trước! Rõ là chỉ với những lý do không chính đáng, e là còn có chút tư thù cá nhân, lại bắt những hoà thượng hiền lành đi làm việc như nô lệ. Thậm chí còn đòn roi thúc ép, đến khi máu me đầm đìa, đói khát kiệt sức gần c·hết cũng không tha. Bọn ta thấy bất bình mới ra tay trượng nghĩa! Xin bệ hạ, vương hậu cùng chư vị quan thần suy xét lại!”
Không nghi ngờ gì hết, đoạn cuối chính là Ngao Liệt nói. Lời lẽ tuy còn có phần non nớt, nhưng có lý có cứ đàng hoàng. Ai như ba vị sư huynh nào đó cứ lo cợt nhã đùa nhau.
Vương Hậu Xa Trì quốc cung trang diễm lệ, tuy thời gian đã có để lại chút dấu vết trên gương mặt bà, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì mấy. Vương Hậu ngồi ở kế bên Quốc Vương, thấy giữa ám “giun đất” có một “chân long” tuấn tú, lễ độ như thế, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi. Nhìn qua thấy Quốc Vương vẫn còn đang đau đầu nhức óc, dưới kia vẫn cãi vả không ngừng, Vương Hậu bèn thủ thỉ với Quốc Vương:
“Bệ hạ thấy thế nào?”
“Haizzz! Một bên là ba vị quốc sư tài giỏi nước ta, một bên là đoàn thỉnh kinh từ Đại Đường. Mặc dù họ có tội, nhưng thoáng chốc cứu đi cả trăm hoà thượng, theo ta thấy, họ cũng không phải dạng tầm thường. Hai bên đều không dễ đắc tội a!”
Đừng nhìn Quốc Vương ra những chính sách đàn áp vớ vẩn với hòa thượng, mà tưởng lão ngu ngốc. Chẳng qua, phần là vì các hoà thượng không đáp ứng được nguyện vọng của quốc gia lúc nguy cấp thật. Phần nhiều hơn, chính là để lấy lòng ba tên quốc sư tài cao có ích cho đất nước. Làm một Quốc Vương, ông hiển nhiên hiểu được phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu mới là tốt nhất.
Hiện tại lâm vào thế khó, hai bên đều không dễ đắc tội, nên Quốc Vương cũng không dám trực tiếp phân xử thẳng thừng. Tha bên kia thì phật lòng ba vị quốc sư, xử bên mình thắng thì e là không tránh khỏi tranh đấu. Nhất là tên hoà thượng lông lá kia, nghe sư đệ hắn nói, 500 năm trước tên đó đã từng đại náo Thiên Cung? Không biết thực hư như nào, nhưng cũng không thể mạo hiểm a.
Đúng lúc này, lại có tên thị vệ chạy vào tâu:
“Khởi bẩm bệ hạ! Bên ngoài có rất nhiều bá tánh tụ họp lại. Họ xin chư vị tiên trưởng cầu cho một trận mưa để tưới tiêu cho hoa màu ạ!”
Hai bên thấy có việc, nên cũng tạm thời đình chiến. Quốc Vương thấy vậy, nở một nụ cười hiền hoà, quay qua ba vị quốc sư nói:
“Ba vị quốc sư chắc cũng đã nghe thấy rồi đấy! Việc làm mưa này, trẫm nhờ ba vị ái khanh vậy!”
Dương Lực đại tiên nghe vậy, vuốt râu đắc chí cười to:
“Ha ha ha! Vô lượng Thiên Tôn! Chuyện làm mưa này, bần đạo phất tay một cái là có ngay. Nhưng có điều, bệ hạ phải làm gì với mấy tội nhân kia đã!”
Trong khi đó, Hổ Lực đại tiên hai mắt nhắm hờ, Lộc Lực đại mỉm cười nhàn nhạt, xem như đồng tình với ý kiến của Dương Lực.
Quốc Vương nhíu chặt hai hàng lông mày, định quyết tâm ra một quyết định nào đó, thì Vương Hậu đã kịp thời can gián. Bà kéo Quốc Vương lại nói nhỏ:
“Bệ hạ đừng nên xúc động! Hay là nhân chuyện này, cho hai bên so tài với nhau, ta cũng biết được sâu cạn mà dễ bề phân xử!”
Quốc Vương nghe vậy cũng lấy làm hay, nhè nhẹ gật đầu khen Vương Hậu thông minh. Đúng lúc này, Bát Giới dường như cũng nghe được tiếng lòng của Quốc Vương và Vương Hậu, bước lên nói:
“Muôn tâu bệ hạ! Tưởng chuyện gì khó, chứ chuyện làm mưa, làm gió, huynh đệ bọn ta cũng làm được!”
Hổ Lực cũng không chịu yếu thế, trầm giọng nói:
“Khẩu xuất cuồng ngôn! Chuyện hô phong hoán vũ, là chuyện của bậc chân nhân đắc đạo. Các ngươi chỉ là những sư sãi lang thang mà cũng dám vỗ ngực tự xưng có thần thông hô mưa gọi gió?”
“He he! Làm sao? Chẳng lẽ, các ngươi sợ lão Tôn đá đổ chén cơm của các ngươi sao?”
Ngộ Không bỡn cợt nói.
Hổ Lực đại tiên nghe vậy, tức muốn b·ốc k·hói đầu, định bước ra cho tên ốm đói này một bài học, thì đã bị Lộc Lực đại tiên can gián lại:
“Vô lượng Thiên Tôn! Đại huynh bớt giận! Chuyện này cứ để ta!”
Nói rồi, hắn đứng ra chắp tay nói tiếp:
“Muôn tâu bệ hạ! Những hòa thượng này tuy ngông cuồng, nhưng dẫu gì cũng là người ngoại bang, chúng ta cũng biết bệ hạ khó phân xử. Như vầy đi, nhân chuyện này, bọn thần xin được phép so tài cùng các vị hoà thượng nhà Đường, để cho họ tâm phục khẩu phục trước uy thế của nước ta!”
Quốc Vương nghe vậy, hai mắt sáng lên, biết thời cơ đã chín muồi, vuốt vuốt râu, mỉm cười ôn hoà, nói:
“Các ái khanh ai nói cũng có lý! Như vậy, theo ý của Nhị quốc sư, ba quốc sư cùng các hoà thượng nhà Đường thi tài với nhau đi. Bên nào thắng, trẫm sẽ xem xét đề xuất của bên đó trước!”
Mặc dù không biết thắng thua như thế nào, nhưng Quốc Vương cũng rất già đời. Chỉ nói là sẽ xem xét thôi, chứ không khẳng định là sẽ xem xét cụ thể như thế nào.
“Chúng thần tuân chỉ!” x3
Ba tên quốc sư đồng thanh đáp. Dương Lực đại tiên cũng đâu thể bỏ lỡ cơ hội khiêu khích. Hắn âm dương quái khí nói:
“Ý các vị hoà thượng Đại Đường như thế nào? Hay là các ngươi sợ rồi?”
Đường Tăng nghe vậy, gãi gãi đầu, đắn đo nói:
“Mô Phật! Sợ thì không sợ, chẳng qua là bần tăng đang nghĩ, nếu ta mà ra tay thì cũng không hay lắm. Thua thì tất nhiên là mất mặt, thắng thì chả khác nào ăn h·iếp tiểu bối. Thôi thì các vị so tài phép với đồ đệ của ta đi!”
“Ngươi…!”
Khi không lại bị đè xuống thấp hơn một bối phận, ba tên quốc sư tức lắm, nhưng chả làm được gì. Bọn hắn dù sao cũng có chân tài, thực học. Nhìn sơ qua đã biết huynh đệ Ngộ Không cũng chẳng phải hạng tầm thường. Nếu chỉ vì chút sĩ diện, gọi đệ tử mình lên đấu với 4 người bọn hắn, chả khác nào lấy trứng chọi đá.
“Hừ! Để ta xem, tới lúc thua ngươi có còn mạnh miệng được như vậy không. Nhưng nếu lúc đó quỳ xuống xin tha, có khi bần đạo sẽ suy nghĩ lại, tha cho một mạng không chừng! Ha ha ha!”
Hổ Lực đại tiên ngạo nghễ cười.
“Để tránh mất thì giờ, xin mời Quốc Vương cùng chư vị văn võ bá quan, di giá đến Ngũ Phụng Lâu để chủ trì trận so tài này!”
Lộc Lực đại tiên cúc cung với Quốc Vương nói.
Quốc Vương cũng cười lên ha hả, đáp:
“Được rồi! Trẫm cũng đang rất nóng lòng được chiêm ngưỡng phong thái của chư vị! Các ái khanh! Mau dời bước đến Ngũ Phụng Lâu!”
“Chúng thần tuân chỉ!” x(n + 1)
Quốc Vương Xa Trì quốc nghe Đại Quốc Sư nói vậy, nhìn kỹ lại Trương Tiểu Phàm, thì trông quả thật tướng mạo rất giống với kẻ trong cáo thị mà ban nãy thái giám dâng lên cho hắn xem thật. Quốc Vương nhíu mày, không giận tự uy, trầm giọng hỏi:
“Đường trưởng lão! Ngươi giải thích xem, chuyện này là như thế nào?”
“Nếu chư vị đã thành tâm muốn biết, thì bọn ta xin thành thật trả lời. Bọn ta đúng là những ‘đạo sĩ lạ’ hôm qua đã thả những hòa thượng kia đi.”
Mặc dầu đã bị lộ, nhưng bây giờ đã vào được hoàng cung rồi, nên Đường Tăng cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp thừa nhận.
“Vô Lượng Thiên Tôn! Các ngươi thật là láo xược! Đã làm xằng bậy mà còn dám ngông cuồng ăn nói thản nhiên như vậy? Để bản quốc sư cho các ngươi biết uy quyền của Xa Trì quốc bọn ta!”
“Không cần nhiều lời với bọn hắn đâu đại huynh! Để đệ ra tay cho nhanh!”
“Tốt lắm, tốt lắm, để bần đạo giúp đại huynh cùng tiểu đệ một tay!”
Quốc Vương chưa kịp nói gì, thì ba tên quốc sư đã hùng hổ quát tháo, đòi xử lý thầy trò Đường Tăng.
Huynh đệ Ngộ Không cũng không chịu yếu thế, nhe răng trợn mắt, khí thế lẫm lẫm cãi lại:
“Khẹc khẹc! Bọn ta làm vậy là có gì sai? Có ngon thì vào đây đại chiến 300 hiệp với lão Tôn để phân định phải trái!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đại sư huynh của ta đúng là đã làm chuyện đó đấy. Các ngươi làm gì được bọn ta? Lão Trư thách các ngươi dám động thủ với huynh ấy đấy!”
“Nhị sư huynh nói đúng! Đại sư huynh của ta thần thông quảng đại, 500 năm trước đã từng đại náo Thiên Cung. Các ngươi có giỏi thì đến đây, Đại sư huynh của bọn ta tiếp hết!”
“Bẩm bệ hạ! Vương hậu! Cùng chư vị quan thần! Rõ ràng là các vị h·iếp người quá đáng trước! Rõ là chỉ với những lý do không chính đáng, e là còn có chút tư thù cá nhân, lại bắt những hoà thượng hiền lành đi làm việc như nô lệ. Thậm chí còn đòn roi thúc ép, đến khi máu me đầm đìa, đói khát kiệt sức gần c·hết cũng không tha. Bọn ta thấy bất bình mới ra tay trượng nghĩa! Xin bệ hạ, vương hậu cùng chư vị quan thần suy xét lại!”
Không nghi ngờ gì hết, đoạn cuối chính là Ngao Liệt nói. Lời lẽ tuy còn có phần non nớt, nhưng có lý có cứ đàng hoàng. Ai như ba vị sư huynh nào đó cứ lo cợt nhã đùa nhau.
Vương Hậu Xa Trì quốc cung trang diễm lệ, tuy thời gian đã có để lại chút dấu vết trên gương mặt bà, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì mấy. Vương Hậu ngồi ở kế bên Quốc Vương, thấy giữa ám “giun đất” có một “chân long” tuấn tú, lễ độ như thế, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi. Nhìn qua thấy Quốc Vương vẫn còn đang đau đầu nhức óc, dưới kia vẫn cãi vả không ngừng, Vương Hậu bèn thủ thỉ với Quốc Vương:
“Bệ hạ thấy thế nào?”
“Haizzz! Một bên là ba vị quốc sư tài giỏi nước ta, một bên là đoàn thỉnh kinh từ Đại Đường. Mặc dù họ có tội, nhưng thoáng chốc cứu đi cả trăm hoà thượng, theo ta thấy, họ cũng không phải dạng tầm thường. Hai bên đều không dễ đắc tội a!”
Đừng nhìn Quốc Vương ra những chính sách đàn áp vớ vẩn với hòa thượng, mà tưởng lão ngu ngốc. Chẳng qua, phần là vì các hoà thượng không đáp ứng được nguyện vọng của quốc gia lúc nguy cấp thật. Phần nhiều hơn, chính là để lấy lòng ba tên quốc sư tài cao có ích cho đất nước. Làm một Quốc Vương, ông hiển nhiên hiểu được phải đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu mới là tốt nhất.
Hiện tại lâm vào thế khó, hai bên đều không dễ đắc tội, nên Quốc Vương cũng không dám trực tiếp phân xử thẳng thừng. Tha bên kia thì phật lòng ba vị quốc sư, xử bên mình thắng thì e là không tránh khỏi tranh đấu. Nhất là tên hoà thượng lông lá kia, nghe sư đệ hắn nói, 500 năm trước tên đó đã từng đại náo Thiên Cung? Không biết thực hư như nào, nhưng cũng không thể mạo hiểm a.
Đúng lúc này, lại có tên thị vệ chạy vào tâu:
“Khởi bẩm bệ hạ! Bên ngoài có rất nhiều bá tánh tụ họp lại. Họ xin chư vị tiên trưởng cầu cho một trận mưa để tưới tiêu cho hoa màu ạ!”
Hai bên thấy có việc, nên cũng tạm thời đình chiến. Quốc Vương thấy vậy, nở một nụ cười hiền hoà, quay qua ba vị quốc sư nói:
“Ba vị quốc sư chắc cũng đã nghe thấy rồi đấy! Việc làm mưa này, trẫm nhờ ba vị ái khanh vậy!”
Dương Lực đại tiên nghe vậy, vuốt râu đắc chí cười to:
“Ha ha ha! Vô lượng Thiên Tôn! Chuyện làm mưa này, bần đạo phất tay một cái là có ngay. Nhưng có điều, bệ hạ phải làm gì với mấy tội nhân kia đã!”
Trong khi đó, Hổ Lực đại tiên hai mắt nhắm hờ, Lộc Lực đại mỉm cười nhàn nhạt, xem như đồng tình với ý kiến của Dương Lực.
Quốc Vương nhíu chặt hai hàng lông mày, định quyết tâm ra một quyết định nào đó, thì Vương Hậu đã kịp thời can gián. Bà kéo Quốc Vương lại nói nhỏ:
“Bệ hạ đừng nên xúc động! Hay là nhân chuyện này, cho hai bên so tài với nhau, ta cũng biết được sâu cạn mà dễ bề phân xử!”
Quốc Vương nghe vậy cũng lấy làm hay, nhè nhẹ gật đầu khen Vương Hậu thông minh. Đúng lúc này, Bát Giới dường như cũng nghe được tiếng lòng của Quốc Vương và Vương Hậu, bước lên nói:
“Muôn tâu bệ hạ! Tưởng chuyện gì khó, chứ chuyện làm mưa, làm gió, huynh đệ bọn ta cũng làm được!”
Hổ Lực cũng không chịu yếu thế, trầm giọng nói:
“Khẩu xuất cuồng ngôn! Chuyện hô phong hoán vũ, là chuyện của bậc chân nhân đắc đạo. Các ngươi chỉ là những sư sãi lang thang mà cũng dám vỗ ngực tự xưng có thần thông hô mưa gọi gió?”
“He he! Làm sao? Chẳng lẽ, các ngươi sợ lão Tôn đá đổ chén cơm của các ngươi sao?”
Ngộ Không bỡn cợt nói.
Hổ Lực đại tiên nghe vậy, tức muốn b·ốc k·hói đầu, định bước ra cho tên ốm đói này một bài học, thì đã bị Lộc Lực đại tiên can gián lại:
“Vô lượng Thiên Tôn! Đại huynh bớt giận! Chuyện này cứ để ta!”
Nói rồi, hắn đứng ra chắp tay nói tiếp:
“Muôn tâu bệ hạ! Những hòa thượng này tuy ngông cuồng, nhưng dẫu gì cũng là người ngoại bang, chúng ta cũng biết bệ hạ khó phân xử. Như vầy đi, nhân chuyện này, bọn thần xin được phép so tài cùng các vị hoà thượng nhà Đường, để cho họ tâm phục khẩu phục trước uy thế của nước ta!”
Quốc Vương nghe vậy, hai mắt sáng lên, biết thời cơ đã chín muồi, vuốt vuốt râu, mỉm cười ôn hoà, nói:
“Các ái khanh ai nói cũng có lý! Như vậy, theo ý của Nhị quốc sư, ba quốc sư cùng các hoà thượng nhà Đường thi tài với nhau đi. Bên nào thắng, trẫm sẽ xem xét đề xuất của bên đó trước!”
Mặc dù không biết thắng thua như thế nào, nhưng Quốc Vương cũng rất già đời. Chỉ nói là sẽ xem xét thôi, chứ không khẳng định là sẽ xem xét cụ thể như thế nào.
“Chúng thần tuân chỉ!” x3
Ba tên quốc sư đồng thanh đáp. Dương Lực đại tiên cũng đâu thể bỏ lỡ cơ hội khiêu khích. Hắn âm dương quái khí nói:
“Ý các vị hoà thượng Đại Đường như thế nào? Hay là các ngươi sợ rồi?”
Đường Tăng nghe vậy, gãi gãi đầu, đắn đo nói:
“Mô Phật! Sợ thì không sợ, chẳng qua là bần tăng đang nghĩ, nếu ta mà ra tay thì cũng không hay lắm. Thua thì tất nhiên là mất mặt, thắng thì chả khác nào ăn h·iếp tiểu bối. Thôi thì các vị so tài phép với đồ đệ của ta đi!”
“Ngươi…!”
Khi không lại bị đè xuống thấp hơn một bối phận, ba tên quốc sư tức lắm, nhưng chả làm được gì. Bọn hắn dù sao cũng có chân tài, thực học. Nhìn sơ qua đã biết huynh đệ Ngộ Không cũng chẳng phải hạng tầm thường. Nếu chỉ vì chút sĩ diện, gọi đệ tử mình lên đấu với 4 người bọn hắn, chả khác nào lấy trứng chọi đá.
“Hừ! Để ta xem, tới lúc thua ngươi có còn mạnh miệng được như vậy không. Nhưng nếu lúc đó quỳ xuống xin tha, có khi bần đạo sẽ suy nghĩ lại, tha cho một mạng không chừng! Ha ha ha!”
Hổ Lực đại tiên ngạo nghễ cười.
“Để tránh mất thì giờ, xin mời Quốc Vương cùng chư vị văn võ bá quan, di giá đến Ngũ Phụng Lâu để chủ trì trận so tài này!”
Lộc Lực đại tiên cúc cung với Quốc Vương nói.
Quốc Vương cũng cười lên ha hả, đáp:
“Được rồi! Trẫm cũng đang rất nóng lòng được chiêm ngưỡng phong thái của chư vị! Các ái khanh! Mau dời bước đến Ngũ Phụng Lâu!”
“Chúng thần tuân chỉ!” x(n + 1)
Tiến độ: 100%
150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan