Chương 138: Diện kiến Quốc Vương Xa Trì quốc

27/04/2025 10 9.0
Chương 138: Diện kiến Quốc Vương Xa Trì quốc

“Xin các vị thông cảm giúp ta! Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ bé mà thôi! Thẩm sư huynh đã dặn rồi, các vị phải kể đúng tiểu sử của họ hoặc ít nhất là tên, tuổi. Chứ các vị gặp ai cũng bảo thân nhân, rồi dẫn đi hết thì ta biết ăn nói sao với cấp trên đây?”

Trương Tiểu Phàm gãi gãi đầu, mặt mày nhăn nhó, nói với thầy trò Đường Tăng.

Đường Tăng nghe vậy liền đáp:

“Ngươi lo gì, Thẩm đạo hữu chẳng phải là đã nói là hắn sẽ bảo đảm hết trách nhiệm sao?”

“Nói cũng đúng! Thôi được rồi, các vị chỉ cần nói đúng tên của họ cũng được, để ta tra trên Hoà Thượng Đồ xem có khớp không.”

Trương Tiểu Phàm khù khờ gật đầu đáp.

Hòa Thượng Đồ chính là những bức họa đồ, vẽ lại chân dung, pháp danh, tên tuổi, tiểu sử của các hòa thượng. Do ba tên quốc sư tấu lên với Quốc Vương, đã được đóng ấn, phê chuẩn. Phòng khi có hòa thượng nào lẩn trốn, thì có thể dễ dàng bắt lại được.

“Thôi được rồi! Để đạo hữu không khó xử, bần đạo sẽ cố hết sức mình.”

Đường Tăng giả vờ đắn đo một chút rồi nói.

Nghe Đường Tăng nói vậy, Trương Tiểu Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, đứng ở một bên quan sát.

Đường Tăng giả vờ đảo quanh một vòng, rồi chỉ vào một hòa thượng cao gầy, giảng:

“Đây là lão Dương! Dương Cát Lạ, con của lão Dương Đỉnh Đạc của Dương gia trang. Hồi trước làm quân sư cho ông gì họ Lưu có đúng không?”

“Đúng!”
“Ta là bạn thuở nhỏ của hắn.”

“Được rồi! Ngài cứ dẫn đi đi!”

Sau đó, tiếp tục đi vòng quanh một hồi, cả bọn dừng lại bên một hòa thượng to con đang khuân gạch, Đường Tăng nói:

“Đây là Thạch Sùng! Lúc trước nhà khá giả, nhưng thích cờ bạc, cược thua người ta, tán gia bại sản, nên mới lên chùa đi tu. Hắn là bạn thuở nhỏ của hảo hữu của ta.”

“Đúng rồi! Ngài có thể dẫn hắn đi!”

Lại đảo một vòng, dừng trước mặt một hòa thượng thấp bé, Đường Tăng nói:

“Đây là Lý Thông! Lúc trước làm người ở cho nhà Thống Lý Phá Tra. Sau trốn lên chùa đi tu.”

“Đúng rồi! Ngài dẫn đi đi!”

“Không! Không! Tên này vào chùa chỉ ăn thôi. Ăn không nói có, ăn cháo đá bát, ăn h·iếp đồng tu,… duy chỉ có ăn năn hối cải là không. Nên cứ để hắn ở lại đi!”

Cứ như thế, cả công trường mấy trăm hoà thượng, đều “bị” Đường Tăng nhận thân, mang đi hết hơn hai phần ba. Chỉ còn chừa lại những “sư giả” và những kẻ có tâm địa bất chánh.

Tới khi Trương Tiểu Phàm nhận ra sự thật, thì đã quá trễ rồi, những hòa thượng kia đã bị Đường Tăng thu vào Đại Thiên Ngân Bát, đưa cho Ngộ Không mang đi phân tán khắp nơi hết cả.

Công trường vốn đông đúc, tấp nập, giờ đây chỉ còn lại cảnh hoang vu, lác đác vài ba mạng. Tới nỗi, những tên đạo sĩ trực cùng ca với Trương Tiểu Phàm, cũng phải kéo nhau tới chất vấn hắn xem có chuyện gì.

Như người bừng tỉnh từ cơn mê, Trương Tiểu Phàm đuổi theo bước chân của thầy trò Đường Tăng, thất thanh la lớn:

“Đạo hữu xin dừng bước! Đừng đi a! Đạo hữu làm như vậy chẳng phải g·iết ta sao?”


Sáng hôm sau, hoàng thành của Xa Trì quốc dán vô số cáo thị, phần nhiều là truy nã những hòa thượng được thầy trò Đường Tăng cứu ra hôm qua. Đặc biệt chú ý, là 6 tên đạo sĩ được họa cáo thị to nhất.

Những kẻ đó, không ai khác chính là 5 thầy trò Đường Tăng, cùng với Trương Tiểu Phàm. Hôm qua, bởi vì Trương Tiểu Phàm sợ bị tội, nên đã đuổi theo thầy trò Đường Tăng để lôi kéo họ quay lại. Thế mà trời xui đất khiến thế nào, Trương Tiểu Phàm lại bị 5 thầy trò kéo đi theo lúc nào chả hay luôn.

Cuối cùng, theo lời tường thuật của tên đạo sĩ Thẩm Du, Trương Tiểu Phàm bị cho là cấu kết với đạo sĩ lạ thả hòa thượng. Vì vậy, hắn cũng bị truy nã cùng nhóm Đường Tăng một thảy. Bên cạnh đó, Thẩm Du cũng không thoát tội, bị phạt lau chùi cột của tất thảy đạo quan nội thành.

Nhưng thầy trò Đường Tăng có quan tâm sao? Không hề! Chỉ cần biến hoá lại như thường, đổi lại y áo, thì 5 tên đạo sĩ sẽ biến mất không dấu vết, thay vào đó là 5 vị tăng sĩ.

À quên, còn Trương Tiểu Phàm nữa chứ. Tiểu tử này cũng bị mấy sư đồ cưỡng chế cạo trọc đầu, đi theo gánh hành lý. Mới đầu còn có chút kháng cự, nhưng thấy cáo thị Ngộ Không mang về cũng có mình, nên hắn đành ngậm ngùi xuôi theo. Cứ thế, cả đoàn nghênh ngang tiến thẳng về hướng hoàng cung.

Cột sơn son thếp vàng, nền lát gạch quý, trân châu mã não xà cừ, được khảm nạm tinh tế trên những kiến trúc điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Hoàng cung Xa Trì quốc, mặc dù không được hoành tráng như ở Đại Đường, nhưng đối với một nước nhỏ, như vầy cũng đủ thể hiện rõ uy quyền của hoàng gia.

Chỗ ngồi cao nhất, là long ỷ được làm bằng vàng ròng sáng loá, ấy là nơi ngự của Quốc Vương. Bên hữu có một chiếc “phụng ỷ” bé hơn, là dành cho vương hậu. Bên tả, dưới bậc thềm vàng, lại có 3 cái bồ đoàn thêu bằng tơ tằm nhuộm màu tử kim vô cùng bắt mắt, chính là chỗ độc quyền của 3 vị quốc sư đương triều. Dài xuống phía dưới mới là hai hàng bá quan văn võ.

Đang lúc cả triều chính đang xì xào náo loạn, bởi vụ b·ắt c·óc mấy trăm hoà thượng, của những tên đạo sĩ lạ hôm qua, thì có một tên quan đại sứ chạy vào tâu:

“Khởi bẩm bệ hạ! Ở ngoài có mấy tên tăng sĩ, tự xưng là hoà thượng nhà Đường, đi Tây phương thỉnh kinh. Họ đang đợi ở Ngũ Phụng Lâu, xin được vào tiếp kiến bệ hạ, để được phê chuẩn thông quan văn điệp!”

Quốc Vương Xa Trì quốc là một vị quân chủ độ tuổi trung niên, nhưng râu tóc vẫn chưa có dấu hiệu ngả màu, không biết là do thể chất tốt hay là có diệu dược, linh đơn bồi bổ. Quốc Vương thân khoác long bào, đầu đội mão vàng, lưng đeo kim đái, ngồi trên long ỷ nghe tấu, liền vuốt vuốt râu ngẫm nghĩ: Hôm qua vừa có mấy tên đạo sĩ lạ, hôm nay lại đến toán hòa thượng ngoại bang, không biết là có liên hệ gì không.

Không có đầu mối, nghĩ nhiều cũng vô ích, Quốc Vương bèn truyền rằng:
“Chuẩn! Cho truyền hoà thượng nhà Đường vào đây!”

“Hạ thần tuân chỉ!”

Nói rồi, quan đại sứ lui ra tới cửa truyền thành dụ:

“Truyền hoà thượng thỉnh kinh vào đại điện!”

Chốc sau, có một toán lính, dẫn theo thầy trò Đường Tăng cùng Trương Tiểu Phàm tiến vào.

“Đường Tăng cùng các học trò tham kiến Quốc Vương!”

“Miễn lễ!”

“Tạ ân bệ hạ!”

Màn chào hỏi qua đi, Quốc Vương Xa Trì quốc cùng Đường Tăng bắt đầu tiến hành đối đáp xã giao, người hỏi người trả lời. Ví dụ như ngươi ăn cơm chưa… Không! Đó là ta khi đi tán gái. Đúng hơn là Quốc Vương sẽ thăm dò xem nhóm người Đường Tăng có thật là từ Đại Đường tới không, động lực nào lại thúc đẩy họ đi đến Tây phương,… Quan trọng là thăm dò xem, họ có liên quan tới nhóm đạo sĩ lạ hôm qua không.

Lại nói chuyện 3 tên quốc sư, hiện tại ba vị Thiên Tôn đã ra ngoài hoạt động khá sôi nổi, không kín cổng cao tường như trong nguyên tác, với lại vì đã “có ăn có học hơn” nên mấy huynh đệ Ngộ Không nào dám vào miếu g·iả m·ạo, ăn uống thỏa thuê, rồi ban nước thánh cho ba yêu. Vì vậy, cũng không có chuyện ba tên này không nhốn nháo hết lên như quỹ tích gốc. Tuy nhiên, vì có ác cảm với hoà thượng, ba tên quốc sư cũng không cho mấy thầy trò sắc mặt tốt lành gì.

Mọi chuyện đang diễn ra khá thuận lợi, cho tới khi:

“Hai vị đại huynh nhìn xem! Tên hòa thượng xách hành lý kia, ta cứ thấy quen quen thế nào ấy?”

Dương Lực đại tiên dáng người cao gầy, mặc đạo bào màu đen, gương mặt âm nhu, dưới cằm có một chòm râu dê, thì thầm với Hổ Lực và Lộc Lực.

“Ừm! Bần đạo cũng thấy vậy!”

Lộc Lực đại tiên hạc phát đồng nhan, mặc đạo bào màu trắng, khí chất lạnh lùng, phong thái đạo mạo, nhàn nhạt đáp.

“Hắn rõ ràng chính là tên đệ tử ngoại môn Trương Tiểu Phàm đang bị truy nã! Chẳng qua là đã cạo trọc đầu mà thôi!”

Hổ Lực đại tiên mặc đạo bào màu vàng, nét mặt cương nghị, chân mày dựng ngược như hai thanh đao, giơ tay, nhấc chân toả ra khí thế bức người, trực tiếp cao giọng khẳng định. Âm thanh của hắn vang vọng hữu lực, Quốc Vương cùng văn võ bá quan và nhóm người Đường Tăng, đều có thể nghe được rõ ràng.
9.0
Tiến độ: 100% 150/150 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025