Chương 39: CHƯƠNG 39 Manh mối tại Hogsmeade
George đối với trò “ẩu đả” hồi nãy vẫn chưa dứt được, vẫn muốn tiếp. Cậu quay lưng lại, mặt đối diện với Jade và Fred, khoa chân múa tay diễn tả lại cảnh lúc ấy mà chẳng chịu nhìn đường.
Chợt Jade hét to:
_ George! Cẩn thận!
Nhưng đã trễ. Một người khoác tấm áo chùng đen từ đầu đến chân, lao ra từ hẻm nhỏ đã va chạm với George.
Cú va chạm ấy không hề nhẹ. Cả hai cùng ngã lăn ra đất. May mắn George dẻo dai nên nhanh chóng đứng dậy được, còn người kia rên hừ hừ, không nhúc nhích được.
George hốt hoảng vội đỡ kẻ đó lên:
_ Xin lỗi, thành thật xin lỗi. Do tôi quá vui vẻ mà không để ý. Chú có sao..
Chưa đợi Fred nói xong, kẻ đấy khoát tay ra, chẳng nói chẳng rằng mà rời đi.
Nhìn bóng lưng khuất dần, George thở phào:
_ May quá, chú ấy không trách tớ. Nhưng mà đúng là một kẻ kỳ lạ nhỉ?
Fred vỗ vai George:
_ Này em đi đứng cẩn thận chứ. Đi thôi!
Hai người đi được vài bước thì Fred nhận ra Jade còn đứng lại đó, nhìn theo hướng mà người kia vừa rời đi. Không lẽ có gì sao? Fred nghi hoặc nhìn lại hướng đó, rồi lại nhìn Jade, nhẹ nhàng gọi:
_ Jade? Có chuyện gì thế?
Nghe Fred gọi, Jade mới quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc đầu
_ Không có gì, tớ chỉ cam thấy người này có cái gì đó khác lạ..
_ Ôi được rồi mà~ _ George không muốn tiếp tục nói về người này nữa. _ Mặc một đống đồ đen, còn đen hơn cả lão dơi Snape nữa. Không kỳ mới là lạ đó
_ George, cậu đừng nói giáo sư Snape như thế chứ! _ Jade phàn nàn.
_ Trời trời, ông ta chỉ cần dùng một quyển sách là dụ được cậu rồi hả? Hay là cậu sớm bị thu mua về Slytherin rồi? _ George kinh hãi _ Mèn ơi, Fred! Jade không ổn rồi anh ơi
_ Thực ra thì_ Fred kéo vai em mình, thì thầm._ So với bị Snape bắt gặp là nói xấu ông ấy là con dơi khổng lồ, thì anh thấy Jade khuyên đúng đấy, an toàn hơn.
George định cãi lại cái gì đấy, thì Fred ra hiệu nhìn về một góc. George lòng đầy tò mò quay qua ngó thì thấy một bóng đen lù lù đi tới, là Snape.
George đau khổ dựa vào anh mình, cầu nguyện ổng không nghe thấy gì hồi nãy. Hiển nhiên là Snape chẳng thèm để ý mấy đứa nhóc không lễ phép. Ông ta đi lướt qua một cái vèo chẳng thèm ngó ngàng tới 3 đứa.
Jade như đoán ra cái gì đó, gọi ổng:
_ Giáo sư Snape. Giáng Sinh vui vẻ, cảm ơn quà giáo sư tặng em.
Snape lãnh đạm quay đầu, liếc nhìn Jade nói:
_ Ta chỉ hi vọng ít nhất một lần, trong tiết Độc dược của Gryffindor, trò không để ta mắng.
Snape nói làm hai anh em run rẩy nhưng họ nhịn xuống. Jade đáp:
_ Vậy cảm ơn giáo sư đã hỗ trợ rất nhiều ạ.
Snape chẳng muốn nói gì thêm, lập tức rời đi.
Thấy ông ta đi rroofi, George mới thở phào:
_ May mà ổng không nghe thấy. Giờ chúng ta đi uống bia bơ đi, tớ cần uống nhiều để an ủi tâm hồn này đấy, Fred, Jade.
_ George, cậu không thấy kỳ lạ hả? _ Jade vẫn ngó theo bóng Snape.
_ Lại chỗ nào kỳ nữa vậy?
_ Vừa nãy có một kẻ kỳ lạ mặc đồ đen. _ Fred thì thào. _ Mà gần đây trong trường, hay xảy ra chuyện trong trường. Này mấy tháng nay em có thấy Snape một mình vào Hogsmeade không?
_ Ý anh là... _ George há to, nhưng cậu lại lắc đầu. _ Không thể nào, chúng ta không phải đã đoán là do kẻ kia làm sao?
_ Nhưng Snape nhất định đã biết gì đó, nếu không thì đêm đó ổng không trùng hợp mà có mặt rồi.
Fred vẫy tay
_ Giờ chúng ta đi theo xem giáo sư Độc dược muốn làm gì nào
_ Fred, em không nghĩ là theo dõi một giáo sư là một ý kiến hay đâu. _ George run _ Đúng không Jade?
_ Tớ đồng ý với Fred. Chúng ta phải bám theo thôi. Tớ nhớ là bên đó còn có một quán nữa, Quán Đầu Heo đúng không? Có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau ở đấy.
Nói rồi cô liền rảo bước về hướng đó. Fred theo sát đằng sau. George bất đắc dĩ đành nhắm mắt bước theo.
Cả ba nhanh chóng đến Quán Đầu Heo. Fred từ ngoài cửa sổ ngó vào. Cậu chẳng thấy bóng dáng Snape đâu cả. Nhưng lại thấy áo chùng đen ban nãy. Mà người ngồi kế, lại là bác Hagrid! Fred đơ ra một lúc, sau đó quay lại nói với Jade và George..
_ Trò Zeller, hai trò Weasley. Các trò đang làm cái trò gì ở đây đấy? _ Snape hiện ra như bóng ma, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cả ba. _ Các trò bám theo ta?
_ Không phải đâu, thưa giáo sư. _ Jade vội vàng giải thích. _ Tụi em quên mua cho Percy, à, là một Weasley khác, mua giúp. Vừa lúc đi qua đây nên tò mò ngó vào. Xin lỗi để giáo sư hiểu lầm.
Snape thả lỏng lông mày đang cau lại, nhìn hai anh em đang run rẩy, lại liếc qua Jade đang giả bộ, thong thả nói:
_ Ta nghĩ, Quán Đầu Heo không thích hợp cho lũ học trò chúng bay.
Jade miễn cường cười.
Fred nói:
_ Chúng em thấy bác Hagrid, nên muốn chào hỏi bác hấy. Xin giáo sư yên tâm, chúng em chỉ chào xong rồi đi ra thôi. Bác Hargid như bạn chúng em vậy.
Snape lạnh lùng đảo mắt nhìn cả ba, lại nhìn thoáng qua chỗ Hagrid ngồi, mới chậm rãi hé miệng:
_ Tùy các trò.
Rồi rảo bước rời đi.
George vỗ ngực thở phào: May.. may quá
Jade và Fred nhìn nhau, sau đó đẩy cửa quán rượu ra. Fred cười tươi, “sung sướng” hô:
_ Hi! Bác Hagrid. Không ngờ gặp bác ở đây. Kỳ nghỉ Giáng Sinh của bác thế nào?
Nhìn thấy bọn trẻ, bác như mừng lắm, ôm chặt lấy Fred lớn tiếng nói:
_ Chà, không tệ đâu, có rượu để uống là vui rồi. Mấy đứa thì sao hả? Buôn bán thế nào?
_ Tuyệt lắm bác! _ Fred cười _ Em nghĩ ba má tạm thời khỏi đóng tiền học cho tụi cháu. Ồ bác Hagrid, người này là bạn bác sao? Tụi cháu vừa nãy trên đường gặp đấy, George thậm chí không cẩn thận đụng ngã người này.
Hagrid lắc đầu:
_ Lúc đầu không phải đâu. Nhưng bọn bác đã nóic chuyện với nhau về mấy động vật khổng lồ. Các cháu không biết đâu. Anh ta cũng có một con thú khổng lồ. Anh ta còn nghe nói đến chó ba đầu Fluffy nữa. Bác vốn cho rằng ngoài Hogwarts thì chẳng có chỗ nào chăn nuổi nổi nó...
Chó ba đầu Fluffy? Jade chớp chớp mắt. Chẳng lẽ là?
_ Thật thế hả bác. Thế thì ghê gớm thật đấy. Nhưng mà bác ơi, cháu chưa bao giờ nghe nói đến, bác kể cho cháu nghe với.
Hagrid cười haha:
_ Được. Hóa ra Jade cũng hứng thú với chó khổng lồ à. Bác mới nói với anh bạn kia xong. Nhìn nó to bự vậy thôi, nhưng chỉ cần có âm nhạc du dương, là lăn đùng ra ngủ ngay. Đấy, động vật khổng lồ cũng dễ thương mà nhỉ.
Âm nhạc? Chó khổng lồ? Hung dữ? Jade chớp mắt làm bộ:
_ Hóa ra là thế, cháu rất sợ mấy con to lớn khổng lồ ấy, tại nó tấn công thì khủng khiếp lắm. Nếu nói thế thì mấy con chó khổng lồ canh giữ biệt thự cũng có nhược điểm bác nhỉ.
Hóa ra là thế, quả nhiên là kẻ đó. Nhưng sao hắn lại hỏi về chuyện này nhỉ?
Đúng lúc này, Áo-chùng-đen như nhận ra điều gì, đứng lên nói:
_ Rất xin lỗi, tôi chợt nhớ ra có công chuyện. Lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp.
Nói xong liền vội và rời đi.
Hagrid buồn bực:
_ Thật không hiểu người này gấp cái gì. Lúc tới đã vội vội vàng càng, lúc đi cũng thế. Ah! Nếu mấy đứa rảnh thì uống với bác một ly?
Fred cười:
_ Tiếc quá bác Hagrid. Chỗ này không phù hợp với mấy đứa tụi cháu, tụi cháu chỉ ghé vào đây chào bác thôi.
_ Chúng cháu còn đồ chưa mua, và Harry với Ron đang ở lâu đài chờ bọn cháu về nữa. _ George bổ sung, rồi cả ba nhanh chóng rời quán rượu.
Trên đường đi, Fred thở dài:
_ Nghĩ kỹ thì có thể con chó đó đã tấn công và làm Snape bị thương đúng không? Và kẻ kia vì tìm đủ mọi cách mà không được nên mới tìm bác Hagrid.
_ Em không ngờ là bác Hagrid lại sơ xuất như thế. _ George lắc đầu
_ Vậy là giáo sư Snape đi theo người kia mà tới đó ?_ Jade cắn cắn môi _ Ổng đứng ngoài nhìn kẻ kia, và cho phép chúng ta đi vào vì muốn chúng ta ngăn bác Hagrid nói tiếp?
_ Tớ nghĩ ổng cũng không ngờ là trong thời gian ngắn vậy, bác Hagrid lại khai nhiều như thế. _ Fred lắc đầu.
_ Rồi dù thế nào thì _ George hít sâu _ Chúng ta giờ phải đi mua Bút Lông Chim cho Percy, và mang mấy thứ về cho Ron và Harry nữa. Còn chuyện này..
_ Chuyện này có cần báo gấp cho Dumbledore không?_ Fred hỏi
_ Tớ nghĩ Dumbledore sẽ không để một mình Hagrid chuẩn bị thứ để trông coi món đồ kia đâu. _ Jade ung dung _ Con chó đó hẳn chỉ là cửa thứ nhất, giờ thấy Dumbledore không lo lắng chuyện này, hẳn ổng đã có sự chuẩn bị.
_ Đúng rồi còn chuyện này. Các cậu không cảm thấy mình đã đi quá ư?
Jade và Fred cùng nhìn lại, hóa ra họ đã đi khỏi làng.
_ Mèn đét thằng này! George! Sao em không nhắc sớm hả?