Chương 38: CHƯƠNG 38

27/04/2025 10 9.4

Đang nói, món quà được mở ra. Mọi người đều giật mình thấy tấm vải trên tay Harry, nó che mất một phần cơ thể của cậu, kể cả quần áo đều biến mất. Fred và George há to. Ron tuy chưa biết nó là gì nhưng đã giật mình kinh ngạc rồi.

_ Mèn đét ơi! Là một cái Áo choàng Tàng hình!_ George nuốt nước bọt đánh ực.

_ Không tưởng tượng nổi. Ai mà hào phóng dữ vậy, lại tặng món đồ vô cùng hiếm có như thế _ Fred nhìn chằm chằm tấm vải ấy.

_ Từ từ, có một tờ giấy. Harry, trên đó có thể ghi tên người tặng quà cho em đấy _ Jade tinh mắt thấy được một mảnh da dê rơi ra.

Harry cầm lấy nó, nhẹ nhàng đọc:

_ Trên này chỉ viết, ừm, hãy sử dụng thật tốt..

_ Thế thôi hả?_ George nhảy dựng lên cướp lấy tờ giấy. Nhìn mấy chữ bay bổng như phượng múa rồng hay mà lòng hoang mang.

_ Sử dụng thật tốt... _ Fred cười hí hí _ Ở đây là Hogwarts, có một người lại tặng Áo choàng Tàng hàng rất hiếm có cho Harry, còn dặn sử dụng thật tốt. Ở Hogwarts đâu cần thứ này đâu nhỉ ? Vậy nó để làm gì? Có phải trái với nội quy trường học đúng không?

Fred mới nói xong, mọi người đều nhìn về phía anh ta. Cậu liền nhướn mày hỏi:

_ Sao thế? Cảm thấy tớ nói không đúng hả?

Jade lắc đầu:

_ Có thể cậu nói đúng đấy Fred. Nghĩ kỹ thì Hogwarts có nhiều bí ẩn như thế. Nếu Harry có Áo choàng Tàng hình thì càng dễ tìm hiểu rồi đúng không?

_ Ý-ý chị là? _ Harry khẩn trương đến toát mồ hôi _ Những cái bí ẩn đó là sao?

Jade gật đầu đầy ý vị

_ Những nơi chúng ta không thể vào được, có nó thì không còn gì khó nữa.

Lúc năm người nhìn nhau, trao đổi những ánh mắt bí mật và ý vị thì Percy từ trên lầu đi xuống, thấy cả đám cứ liếc nhìn nhau liền lớn tiếng hỏi:

_ Mấy trò đang làm cái gì đấy?

Fred kêu lên:

_ Anh nói rồi mà, đồ Muggle này xài ở Hogwarts không hiệu quả đâu. Ron, sau này đọc sách nhiều lên. Rồi không nghiên cứu cái món Muggle đó nữa, chúng ta bóc quà tiếp.

Vừa nói, cậu vừa lén giúp Harry giấu cái Áo choàng đó đi, vừa mang máy chơi game của Jade đặt lên vị trí bắt mắt.

Ron đỏ mặt trừng Fred, thầm mắng anh ta sao lôi cậu vào để chữa cháy như thế. Percy lại quá quen với cảnh thường ngày này rồi. Anh bày ra tư thế của người Huynh trưởng, nghiêm túc nói:

_ Ron, em nhớ kỹ đây. Em là một phù thủy, không thể mê mẩn đồ Muggle như thế được.

_ Thôi nào Percy! _ George vỗ vai anh ta _ Sao anh hổng nói câu này với ba đấy?

_ Anh ... _ Percy mặt đỏ bừng bừng, tính nói gì đó thì Jade đột nhiên hét toáng lên.

_ Mèn đét ơi, đây là cuốn sách không còn xuất bản nữa.  Ôi, ai đã hào phóng tặng tớ món quà này vậy?

Mọi người chú ý qua đó, không còn để ý lời định nói của Percy. Thật ra thì họ diễn kịch thôi. Đối với mấy đứa nhóc này, đọc sách chẳng vui bằng trêu chọc Percy.

Jade lấy ra một quyển sách bìa đen, trông cũ kỹ. Vừa nhìn là biết chủ nhân của nó bảo quản kỹ lưỡng và lâu cỡ nào. Bên trong còn kẹp cơ man nào là giấy viết tay, ghi chú đủ loại, mà trông đều ngả vàng. Jade cẩn thận đọc, chợt có một tấm da dê sạch sẽ khác thường rơi ra.

Jade cầm lấy. Vừa nhìn thấy chữ, cô liền ngây ra. Kiểu chữ vừa cứng cáp mạnh mẽ lại vô cùng xinh đẹp bay bổng này, cô thường xuyên thấy trong bài chấm môn Độc dược. Trên giấy chỉ vỏn vẹn mấy chữ [Cảm ơn món quà của trò, quà đáp lễ]. Ngay cả chỗ ký cũng chỉ ghi 2 chữ [S.S]

_ Úi chà _ Fred thò đầu qua ngó, nhìn tấm card mà cảm thán.

_ Jade, hỏng lẽ quyển sách này là quà Giáng Sinh Snape tặng cậu hả?

Jade cất tấm card đi:

_ Mình đoán như vậy, xem ra giáo sư Snape là một người ... ừm... nói thế nào nhỉ..

_ Vậy cậu tặng ông ta cái gì?

_ Là một quyển sách thảo dược của Muggle. Vì lần đó đi chơi Trung Quốc vô tình nhìn thấy nên tớ tò mò, lại có phiên bản tiếng Anh nên tớ mua luôn. Nhưng mà tớ không có tài năng gì của môn này cả.

_ Xem ra Snape rất thích nó. _ Fred huýt sáo.

_ Có lẽ thế.

_ Nào chúng ta coi tiế đi. Xem nào, đây là của ai? Ron hả? _ George ngắt cuộc trò chuyện chán đó.

Quà đều được mở ra. Mọi người bắt đầu thu dọn. Món thích, món không thích, tóm lại đều được cất vào chỗ của nó. Tránh cho phòng nghỉ chung có cảm giác lộn xộn nhất có thể. Dọn xong đâu đấy, mọi người rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị ăn tiệc Giáng Sinh, tất nhiên là lần này ăn cùng với các giáo sư.

Tiệc Giáng Sinh dù lớn cỡ nào cũng khó vui vẻ nhiều được vì chỉ có vài học sinh ở lại trường. Nên họ được gọi đến bàn giáo viên cùng ăn. Tức là tất cả bọn họ đều ngồi chung với giáo sư, có người còn ngồi kế người đáng sợ nữa.

Có người hoảng hốt khi thấy giáo sư Dumbledore nói gì đó không hiểu nổi, bác Hagrid rượu vào lời ra lảm nhảm rồi hét ầm lên. Giáo sư Snape lúc nào cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bạn, khiến người ta như đang đứng ngoài trời đầy tuyết. Giáo sư Trelawny nói lảm nhảm gì mà bi kịch tai ương rồi cái chết. Còn có cả Quirrell đầy mùi tỏi, ngửi thấy đã muốn ngất rồi.

Jade thật sự không hiểu. Trong lúc như này, giáo sư Mc Gonagall giữ nguyên nụ cười hiếm có thường ngày, giáo sư Sprout vui vẻ vừa nói lớn với giáo sư Quirrell vừa ăn salad. Bà Hooch còn lơ cả cái rét lạnh của thầy Snape mà trò chuyện cùng thầy mãi..

Cho nên với mấy đứa nhỏ, bữa ăn đấy như “cú sốc văn hóa” vậy. Vài người còn chẳng ăn được bữa tiệc mà các gia tinh vất vả làm ra, nghĩ mà tiếc.

Bữa tiệc chưa từng thấy kết thúc, ai về phòng nấy tắm rửa đi ngủ.

Qua đêm Giáng Sinh ấy, sinh hoạt vẫn bình thường, không cần đi học nên mọi người đi chơi, đọc sách. Tất nhiên là nhóm ba người Jade còn chuẩn bị mấy món đồ chơi, đề cương cho học kỳ sắp tới dùng. Vì sắp phải thi nên dù là người không yêu thích học như Ron và Harry cũng phải bắt đầu ôn bài.

Cặp song sinh rất nhiệt tình mời Ron coi tài liệu của năm nhất, nhiệt tình dụ dỗ

_ Ôi Ronnie bé bỏng. Anh không tưởng tưởng nổi làm sao em có thể không bị rớt môn ..

_ Là kỳ tích của Merlin cái chắc..

Chọc tới khi Ron tức đỏ cả mặt thì mới bớt lại và giúp bọn họ học bài. Ron sau khi bị trêu chọc mấy lần thì chuyển qua nhờ Jade. Có điều cậu bé không biết Jade cũng chẳng phải thiên sứ hiền lành gì cho cam..

Lúc kỳ nghỉ sắp kết thúc, ba người nhận được thư của ông chủ Zonko. Ổng hi vọng tụi nó sẽ ghé tiệm lấy tiền hoa hồng trước khi kỳ nghỉ lễ kết thúc. Vốn hoàn thành kế hoạch, lại đang rảnh chẳng có gì làm nên Fred hồi âm là ngày mai lập tức tới.

Làng Hogsmeade vào cuối kỳ nghỉ đông chẳng nhộn nhịp lắm. Bởi mọi người trong nhà chơi với nhau, hoặc là đi du lịch. Thành ra cái làng đã rộng nay còn có vẻ trống trải. Lúc họ tới gặp ông Zonko mới biết sức chi tiêu mua sắm ở Hogsmeade khủng cỡ nào. Dẫu một món đồ chơi Giáng Sinh chỉ tầm 10 sickle. Nhưng ba đứa chúng nó thu tới tầm 200 galleon lận. Mèn đét ơi nhiều dữ thần.

Sau đó họ bàn nhau về ngày lễ lớn sắp tới, Lễ Tình Nhân. Ông Zonko hi vọng ba đứa lấy ra thiết kế tốt nhất, nhân lễ Tình Nhân biến cửa hàng này thành tiêu điểm của toàn bộ giới pháp thuật nước Anh. Nếu có thể thì vượt ra khỏi biên giới, hướng đến cả Châu Âu thì còn gì bằng. Nghe ông Zonko nói cũng xuôi tai, đôi song sinh hừng hực khí thế muốn chứng minh cho cả thế giới biết đến món đồ chơi do hai anh em Weasley sáng tạo ra.

Trước nhiệt tình của hai anh em thiếu nước muốn hoàn thành hết nhiệm vụ, Jade không hào hứng lắm. Nếu hai bọn họ trở lại trạng thái không nhiệt huyết, hết động lực, thì lượng công việc sẽ nhiều lắm, mà không chỉ đơn giản thế đâu. Hơn nữa sắp đến kỳ thi, cô nàng không muốn hai bạn thân ốm bệnh. Chỉ là hai anh em trước giờ hay xử lý việc này, cô nàng không còn cách nào khác. Tốt nhất nên bỏ sầu lo đi, nghĩ phương án tốt hơn.

Rời khỏi tiệm giỡn, để mừng số tiền mới nhận được, Fred đề nghị đi quán Ba Cây Chổi uống bia bơ. Ba người quyết định sau khi ăn uống thì sẽ rủ Ron và Harry tổ chức thêm 1 bữa tiệc bù lại ngày hôm trước không được vui.

Fred vô cùng tri kỷ mà mua cho cho Percy mấy cây bút lông chim, coi như bù quà giánh sinh mà họ “lỡ quên”. George có vẻ hơi hỏng ưng lắm.

Fred giải thích một hồi, vỗ vai George bảo:

_ Em trai! Chúng ta có một số tiền, chúng ta tặng quà cho ba má, mua đồ dùng học tập cho Ron. Ồ chúng ta còn sắp mua cho Ginny một bộ nữa, thậm chí cả anh Bill, Charlie còn có quà. Nhưng Percy thì không, Nếu là mẹ thì mẽ sẽ nghĩ sao?

George liên tưởng tới cảnh bà Molly vì tình cảm bất hòa của mấy anh em mà lo sốt vó lên. Chắc sẽ khóc lớn lắm, hoặc cũng la mắng ầm ỹ. Nghĩ đến khả năng mình nhận được một Thư Sấm, George lắc đầu, buồn bực sờ mũi chấp nhận:

_ Được rồi, tùy anh đấy.

Nhìn Fred kiêu ngạo khi thuyết phục được như thế, Jade không nhịn được mà bật cười. Hậu quả là đầu tóc cô nàng bị Fred chà xoạt xoạt rối tung

_ Fred! Đừng chà tóc tớ nữa.

_ Haha, nhưng mà có cảm giác thành tựu và vĩ đại lắm á! _ Fred cười ha hả

_ À thì ra cậu chọn cái này _ Jade tức giận nắm tay lại, thúc cho Fred một quả đấm vào. Anh chàng la oai oái:

_ Khoan Jade! Từ từ đã, đừng đừng! Đau! Đau ái ái đau.

_ Còn lâu mới tha! _ George khoanh tay đứng nhìn anh mình phải lãnh hậu quả.

Ba người cười hihi haha chạy đến quán Ba Cây Chổi.

9.4
Tiến độ: 100% 46/46 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025