Chương 192: Chuyện Cũ Chưa Kể ( 2 ).
27/04/2025
10
8.3
Chương 38 : Chuyện Cũ Chưa Kể ( 2 ).
Bạch Trạch tức đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma. Hôm nay không đ·ánh c·hết tên đầu heo này thì y không phải là yêu.
Chỉ thấy Bạch Trạch xoắn tay áo, nghiến răng ken két thì một luồng sáng lao vụt qua giữa hai người, kéo theo tiếng gió đinh tai nhức nách.
RẦM!!!
ẦM!!!
RẮC RẮC RẮC!!
Bóng đen từ đâu lao tới đâm sầm vào tường, xuyên thủng ba lớp kết giới, quét sạch bàn cờ, tiện thể san bằng vườn hoa cạnh đó.
"Vườn... Vườn... Vườn hoa..." - Khâm Nguyên trợn tròn mắt, cánh tay run rẩy chỉ vào đống hỗn độn phía xa, nơi vốn là vườn hoa mà Quỷ Xa đã dày công vun trồng suốt hai trăm năm.
Bây giờ hóa thành tro bụi.
Linh diệp chi thảo, bạch ngọc kim diệp hiếm có bẹp dí. Đám thú linh canh vườn bị chôn sống dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Khâm Nguyên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Lúc này, trong đống hoang tàn, Bát Tử lồm cồm bò dậy, phủi phủi y phục, hoàn toàn chưa nhận ra mình vừa gây ra một trận đại họa thiên cổ.
Nhìn thấy Khâm Nguyên vẫn còn sững sờ, y tưởng đối phương đang lo lắng cho mình, cảm động vô cùng.
"Tiểu chất bái kiến cửu cửu! Ta không sao cả..."
Bạch Trạch nhịp nhịp cây quạt trên tay. "Ngươi không sao nhưng hắn có sao đấy."
"Ngươi vừa làm cái quái gì vậy hả?!!" - Khâm Nguyên hét to đến mức chim chóc trong phạm vi trăm dặm đồng loạt vỗ cánh bay đi.
Mồ hôi gã túa ra như suối, ánh mắt tràn đầy kinh hãi!
Vườn hoa!
Vườn hoa của Quỷ Xa!
Nàng ấy mà về nhìn thấy cảnh này... Cái mạng của y xong đời rồi!! Còn nhớ lần trước chỉ dẫm gãy một nhánh linh thảo, Khâm Nguyên đã bị đuổi ra ngủ với đám sơn yêu ba tháng.
Lần này...
Lần này.........
Bạch Trạch nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát. Hiển nhiên không còn giận chuyện ván cờ nữa.
Bởi vì có ai lại đi chấp nhất với người sắp c·hết chứ.
"Phen này ngươi tư bảo trọng đi Khâm Nguyên." - Bạch Trạch chắp tay bái biệt, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hả hê. "Khi khác chúng ta lại đánh cờ, nếu ngươi còn thở."
Bạch Trạch bước thong thả, trên mặt là nụ cười tươi rói, rộng đến tận mang tai, linh khí hôm nay đặc biệt trong lành nha.
Nhân sinh không cần thắng cờ, chỉ cần thấy người khác thảm hơn mình là đủ rồi.
Khâm Nguyên bước tới nhéo chặt lỗ tai của Bát Tử, xoắn một vòng thật mạnh.
"A a a a a! Cửu cửu! Đau đau đau đau!" - Bát Tử kêu to.
Khâm Nguyên nghiến răng, cảm thấy tam quan của mình sắp bị chấn nát.
Gã không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ nhất thê tử của mình.
"Ngươi nhìn xem! Nhìn cho kỹ chuyện tốt ngươi làm đi!!"
Quỷ Xa mỗi ngày tưới nước, bắt sâu, bón phân, tỉa cành… Một cây linh thảo cũng chăm đến mức bóng loáng.
Hôm nay, nàng ra ngoài đánh mạt chược, nửa canh giờ nữa sẽ về! Nghĩ tới khuôn mặt nương tử lúc nhìn thấy đống hoang tàn này, trời đất trong mắt Khâm Nguyên tối sầm.
Giờ có nhéo sưng lỗ tai Bát Tử thành tai heo thì cũng không thể giải quyết được gì.
"Thằng nhãi này!!!"
Khâm Nguyên cắn răng, không nhịn được mà xoắn vặn thêm một vòng.
"A a a a a! Cửu cửu! Nghe ta nói đã! Dẹp vườn hoa qua một bên đi! Ta có chuyện quan trọng hơn!" - Bát Tử giãy giụa.
Khâm Nguyên : "Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng ta chứ???"
Bát Tử hít sâu, nhanh chóng gào lên. "Chuyện của Đông Hoàng!!!"
"...."
Khâm Nguyên cứng đờ. Bát Tử thừa cơ hội giật lại lỗ tai, ôm đầu chạy ra xa, hổn hển nói tiếp.
"Ở Thương Uyên giới có kẻ muốn ra tay với ngài ấy!"
"Cái gì?!' - Khâm Nguyên giật nảy mình, ánh mắt nghiêm túc ngay lập tức. Đây đúng là chuyện quan trọng.
Nhưng mà… Gã bắt đầu nhéo mạnh hơn.
Đại lục Thương Uyên nhỏ như cái lỗ mũi, thế mà cũng không bảo vệ được Đông Hoàng?? Còn chạy về đây gây rắc rối cho gã. Hôm nay nhất định phải dạy dỗ cái thằng cháu vô dụng này một trận.
Bát Tử xoa xoa lỗ tai đỏ ửng, mắt trợn trắng. Hắn chỉ là Nguyên Anh, đánh sao lại Luyện Hư chứ.
"Cũng may có yêu hậu, nếu người đến không kịp sợ là..."
"Yêu hậu?! Đến nhân giới á?" - Khâm Nguyên suýt thì cắn trúng lưỡi mình.
Thảo nào sáng nay không nghe tiếng Thường Hi giã thuốc. Vậy là tiêu rồi! Yêu tộc bọn họ bị thiên đạo cấm chế, không cho phép xuất hiện ở địa phận nhân giới.
Dù là vị diện nào cũng thế.
Thường Hi làm trái pháp tắc, e rằng...
Khâm Nguyên tay run run, não xoay mòng mòng, Thái Nhất chỉ vừa trở về yêu giới chưa được bao lâu thì bây giờ đã đến Thường Hi gặp chuyện.
Bát Tử nhìn sắc mặt xanh mét của Khâm Nguyên, hơi lo lắng. "Sao thế, cửu cửu?"
Khâm Nguyên hít một hơi sâu đến muốn bể phổi rồi lắc đầu. "Không!!... Không sao!"
Bây giờ mà nói cho cái thằng nhóc này biết thì khác gì tạo thêm rắc rối.
Gã giật mình nhớ ra chuyện quan trọng nhất. "Đông Hoàng có bị sao không?"
Bát Tử : "Đông Hoàng b·ị t·hương nặng, ta về đây để hỏi ý kiến của người."
Khâm Nguyên mất hồn, cơ thể vô thức ngồi phịch xuống ghế đá.
Đông Hoàng Thái Nhất giờ chỉ là phàm căn, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Có lẽ chuyến này gã phải đích thân đến Hồng Hoang tìm yêu sư thỉnh đan dược, tiện thể báo luôn chuyện của Yêu Hậu.
Khâm Nguyên lục lọi trong người, lấy ra lọ ngọc đưa cho Bát Tử, dặn dò kỹ trong này là một giọt Tam Quang Thần Thủy, mang về cho Yên Hà dùng tạm.
Bát Tử nhìn chằm chằm Khâm Nguyên! Lão keo kiệt này vậy mà cũng chịu nhả ra hàng tốt?!
Khâm Nguyên vỗ mạnh lên đầu hắn, ánh mắt đầy sát khí.
"Ngươi tuyệt đối không được nhắc đến chuyện của yêu hậu với Đông Hoàng, tránh cho ngài ấy lo lắng! Nếu có gặng hỏi thì nói là yêu hậu vẫn ở yêu giới!"
Bát Tử nheo mắt. "Ể! Không đúng. Nếu nói vậy chẳng lẽ Thường Hi nương nương hiện tại không ở trong yêu cung."
Khâm Nguyên giật giật khóe môi. Sao đầu bò hôm nay thông minh đột xuất vậy.
Bát Tử nhớ lại lúc đó, khi Thất Tinh Kiếm Trận vỡ nát, yêu hậu bị một nguồn kim quang bí ẩn cuốn lấy.
Bát Tử: "Cửu cửu! Người thực sự có chuyện giấu ta đúng không?"
Khâm Nguyên vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Chuyện này đám tiểu bối như ngươi đừng có xen vào! Mau cút về nhân giới đi! Đông Hoàng mới là quan trọng nhất, ngươi mau về xem tình hình ngài ấy rồi lập tức báo lại."
Bát Tử còn định hỏi thêm nhưng ánh mắt Khâm Nguyên sắc bén, không có vẻ gì là sẽ khai ra nửa câu. Y chỉ đành ôm theo lọ ngọc đựng Tam Quang Thần Thủy rời đi.
Vừa thấy bóng lưng đối phương biến mất, Khâm Nguyên lập tức ra lệnh cho thuộc hạ mời các vị yêu thần đến chỗ mình ngay lập tức.
Gã siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống. "Thường Hi nương nương, ta đã dặn biết bao nhiêu lần mà người cứ không để tâm, lần này lớn chuyện rồi. Để Tiêu thánh nhân biết Đông Hoàng còn sống, lại mệt cả đám."
Bạch Trạch tức đến mức sắp tẩu hỏa nhập ma. Hôm nay không đ·ánh c·hết tên đầu heo này thì y không phải là yêu.
Chỉ thấy Bạch Trạch xoắn tay áo, nghiến răng ken két thì một luồng sáng lao vụt qua giữa hai người, kéo theo tiếng gió đinh tai nhức nách.
RẦM!!!
ẦM!!!
RẮC RẮC RẮC!!
Bóng đen từ đâu lao tới đâm sầm vào tường, xuyên thủng ba lớp kết giới, quét sạch bàn cờ, tiện thể san bằng vườn hoa cạnh đó.
"Vườn... Vườn... Vườn hoa..." - Khâm Nguyên trợn tròn mắt, cánh tay run rẩy chỉ vào đống hỗn độn phía xa, nơi vốn là vườn hoa mà Quỷ Xa đã dày công vun trồng suốt hai trăm năm.
Bây giờ hóa thành tro bụi.
Linh diệp chi thảo, bạch ngọc kim diệp hiếm có bẹp dí. Đám thú linh canh vườn bị chôn sống dưới đ·ống đ·ổ n·át.
Khâm Nguyên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Lúc này, trong đống hoang tàn, Bát Tử lồm cồm bò dậy, phủi phủi y phục, hoàn toàn chưa nhận ra mình vừa gây ra một trận đại họa thiên cổ.
Nhìn thấy Khâm Nguyên vẫn còn sững sờ, y tưởng đối phương đang lo lắng cho mình, cảm động vô cùng.
"Tiểu chất bái kiến cửu cửu! Ta không sao cả..."
Bạch Trạch nhịp nhịp cây quạt trên tay. "Ngươi không sao nhưng hắn có sao đấy."
"Ngươi vừa làm cái quái gì vậy hả?!!" - Khâm Nguyên hét to đến mức chim chóc trong phạm vi trăm dặm đồng loạt vỗ cánh bay đi.
Mồ hôi gã túa ra như suối, ánh mắt tràn đầy kinh hãi!
Vườn hoa!
Vườn hoa của Quỷ Xa!
Nàng ấy mà về nhìn thấy cảnh này... Cái mạng của y xong đời rồi!! Còn nhớ lần trước chỉ dẫm gãy một nhánh linh thảo, Khâm Nguyên đã bị đuổi ra ngủ với đám sơn yêu ba tháng.
Lần này...
Lần này.........
Bạch Trạch nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát. Hiển nhiên không còn giận chuyện ván cờ nữa.
Bởi vì có ai lại đi chấp nhất với người sắp c·hết chứ.
"Phen này ngươi tư bảo trọng đi Khâm Nguyên." - Bạch Trạch chắp tay bái biệt, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hả hê. "Khi khác chúng ta lại đánh cờ, nếu ngươi còn thở."
Bạch Trạch bước thong thả, trên mặt là nụ cười tươi rói, rộng đến tận mang tai, linh khí hôm nay đặc biệt trong lành nha.
Nhân sinh không cần thắng cờ, chỉ cần thấy người khác thảm hơn mình là đủ rồi.
Khâm Nguyên bước tới nhéo chặt lỗ tai của Bát Tử, xoắn một vòng thật mạnh.
"A a a a a! Cửu cửu! Đau đau đau đau!" - Bát Tử kêu to.
Khâm Nguyên nghiến răng, cảm thấy tam quan của mình sắp bị chấn nát.
Gã không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ nhất thê tử của mình.
"Ngươi nhìn xem! Nhìn cho kỹ chuyện tốt ngươi làm đi!!"
Quỷ Xa mỗi ngày tưới nước, bắt sâu, bón phân, tỉa cành… Một cây linh thảo cũng chăm đến mức bóng loáng.
Hôm nay, nàng ra ngoài đánh mạt chược, nửa canh giờ nữa sẽ về! Nghĩ tới khuôn mặt nương tử lúc nhìn thấy đống hoang tàn này, trời đất trong mắt Khâm Nguyên tối sầm.
Giờ có nhéo sưng lỗ tai Bát Tử thành tai heo thì cũng không thể giải quyết được gì.
"Thằng nhãi này!!!"
Khâm Nguyên cắn răng, không nhịn được mà xoắn vặn thêm một vòng.
"A a a a a! Cửu cửu! Nghe ta nói đã! Dẹp vườn hoa qua một bên đi! Ta có chuyện quan trọng hơn!" - Bát Tử giãy giụa.
Khâm Nguyên : "Còn chuyện gì quan trọng hơn mạng ta chứ???"
Bát Tử hít sâu, nhanh chóng gào lên. "Chuyện của Đông Hoàng!!!"
"...."
Khâm Nguyên cứng đờ. Bát Tử thừa cơ hội giật lại lỗ tai, ôm đầu chạy ra xa, hổn hển nói tiếp.
"Ở Thương Uyên giới có kẻ muốn ra tay với ngài ấy!"
"Cái gì?!' - Khâm Nguyên giật nảy mình, ánh mắt nghiêm túc ngay lập tức. Đây đúng là chuyện quan trọng.
Nhưng mà… Gã bắt đầu nhéo mạnh hơn.
Đại lục Thương Uyên nhỏ như cái lỗ mũi, thế mà cũng không bảo vệ được Đông Hoàng?? Còn chạy về đây gây rắc rối cho gã. Hôm nay nhất định phải dạy dỗ cái thằng cháu vô dụng này một trận.
Bát Tử xoa xoa lỗ tai đỏ ửng, mắt trợn trắng. Hắn chỉ là Nguyên Anh, đánh sao lại Luyện Hư chứ.
"Cũng may có yêu hậu, nếu người đến không kịp sợ là..."
"Yêu hậu?! Đến nhân giới á?" - Khâm Nguyên suýt thì cắn trúng lưỡi mình.
Thảo nào sáng nay không nghe tiếng Thường Hi giã thuốc. Vậy là tiêu rồi! Yêu tộc bọn họ bị thiên đạo cấm chế, không cho phép xuất hiện ở địa phận nhân giới.
Dù là vị diện nào cũng thế.
Thường Hi làm trái pháp tắc, e rằng...
Khâm Nguyên tay run run, não xoay mòng mòng, Thái Nhất chỉ vừa trở về yêu giới chưa được bao lâu thì bây giờ đã đến Thường Hi gặp chuyện.
Bát Tử nhìn sắc mặt xanh mét của Khâm Nguyên, hơi lo lắng. "Sao thế, cửu cửu?"
Khâm Nguyên hít một hơi sâu đến muốn bể phổi rồi lắc đầu. "Không!!... Không sao!"
Bây giờ mà nói cho cái thằng nhóc này biết thì khác gì tạo thêm rắc rối.
Gã giật mình nhớ ra chuyện quan trọng nhất. "Đông Hoàng có bị sao không?"
Bát Tử : "Đông Hoàng b·ị t·hương nặng, ta về đây để hỏi ý kiến của người."
Khâm Nguyên mất hồn, cơ thể vô thức ngồi phịch xuống ghế đá.
Đông Hoàng Thái Nhất giờ chỉ là phàm căn, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Có lẽ chuyến này gã phải đích thân đến Hồng Hoang tìm yêu sư thỉnh đan dược, tiện thể báo luôn chuyện của Yêu Hậu.
Khâm Nguyên lục lọi trong người, lấy ra lọ ngọc đưa cho Bát Tử, dặn dò kỹ trong này là một giọt Tam Quang Thần Thủy, mang về cho Yên Hà dùng tạm.
Bát Tử nhìn chằm chằm Khâm Nguyên! Lão keo kiệt này vậy mà cũng chịu nhả ra hàng tốt?!
Khâm Nguyên vỗ mạnh lên đầu hắn, ánh mắt đầy sát khí.
"Ngươi tuyệt đối không được nhắc đến chuyện của yêu hậu với Đông Hoàng, tránh cho ngài ấy lo lắng! Nếu có gặng hỏi thì nói là yêu hậu vẫn ở yêu giới!"
Bát Tử nheo mắt. "Ể! Không đúng. Nếu nói vậy chẳng lẽ Thường Hi nương nương hiện tại không ở trong yêu cung."
Khâm Nguyên giật giật khóe môi. Sao đầu bò hôm nay thông minh đột xuất vậy.
Bát Tử nhớ lại lúc đó, khi Thất Tinh Kiếm Trận vỡ nát, yêu hậu bị một nguồn kim quang bí ẩn cuốn lấy.
Bát Tử: "Cửu cửu! Người thực sự có chuyện giấu ta đúng không?"
Khâm Nguyên vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Chuyện này đám tiểu bối như ngươi đừng có xen vào! Mau cút về nhân giới đi! Đông Hoàng mới là quan trọng nhất, ngươi mau về xem tình hình ngài ấy rồi lập tức báo lại."
Bát Tử còn định hỏi thêm nhưng ánh mắt Khâm Nguyên sắc bén, không có vẻ gì là sẽ khai ra nửa câu. Y chỉ đành ôm theo lọ ngọc đựng Tam Quang Thần Thủy rời đi.
Vừa thấy bóng lưng đối phương biến mất, Khâm Nguyên lập tức ra lệnh cho thuộc hạ mời các vị yêu thần đến chỗ mình ngay lập tức.
Gã siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống. "Thường Hi nương nương, ta đã dặn biết bao nhiêu lần mà người cứ không để tâm, lần này lớn chuyện rồi. Để Tiêu thánh nhân biết Đông Hoàng còn sống, lại mệt cả đám."
Tiến độ: 100%
194/194 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan