Chương 191: Chuyện Cũ Chưa Kể ( 1 ).
27/04/2025
10
8.3
Chương 37 : Chuyện Cũ Chưa Kể ( 1 ).
Tần Dục Đức nheo mắt nhìn theo bóng lưng tông chủ Lạc Thần tông rời đi, ông ta quay sang chỗ huynh đệ Uyên Thần. Dù không mang theo sát ý nhưng cái nhìn của lão đủ khiến cả hai cảm thấy không thoải mái.
Mái tóc đến màu mắt của hắn không thể nào là nhân tộc.
Thương Hải Uyên Thần thấy thế liền tiến lên một bước, bình tĩnh giải thích. "Nhạc phụ đại nhân, hình dáng hiện tại của Yên Hà rất có thể là do cơ thể bị yêu khí ảnh hưởng. Ta cam đoan mình đã kiểm tra kỹ, nguyên thần của đệ ấy hoàn toàn trong sạch."
Tần Dục Đức không vội trả lời.
Hắn có phải yêu tộc hay không cũng chả liên quan tới ông ta, việc Tần đế hứng thú là tại sao một thằng nhóc vô danh lại khiến Lạc Kình Thiên hạ quyết tâm trừ khử luôn cả thiên kiêu của tông môn.
Phải biết rằng trong đám thiếu niên đại diện cho thế hệ này, Thương Hải Uyên Thần được đánh giá rất cao.
Tùy tùng của Tần Đế bước lên trước với một con dao nhỏ cũ kỹ. Uyên Thần lập tức trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.
"Nhạc phụ! Người có ý gì?"
Tần Dục Đức giải thích thứ này được chế tạo từ cổ thạch, có thể phân biệt rõ ràng huyết thống.
"Máu người khi chạm vào nó sẽ hóa thành màu xanh. Máu yêu sẽ đỏ tươi. Đệ đệ ngươi m·ất t·ích lâu như vậy rồi, ta biết trong lòng ai cũng ngờ vực, yêu tộc quỷ kế đa đoan, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Uyên Thần nắm chặt chuôi kiếm, liếc nhìn đệ đệ đang b·ị t·hương. Y biết, nếu bây giờ phản đối quá mạnh mẽ, không những không bảo vệ được Yên Hà, mà còn khiến người khác sinh nghi.
Hắn đẩy Uyên Thần qua một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Tần đế. "Cứ để họ thử."
Uyên Thần chưa kịp ngăn cản thì tùy tùng của Tần Đế đã bước lên, y dùng lưỡi dao cổ thạch lạnh lẽo khẽ rạch qua đầu ngón tay Yên Hà.
Một giọt máu trượt xuống. Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào con dao.
Tần Dục Đức chắp tay sau lưng, chăm chú quan sát.
Trong nháy mắt. Một tia sáng xanh mờ nhạt tản ra từ con dao.
Đám tùy tùng đồng loạt cúi đầu. "Là huyết mạch nhân tộc."
Uyên Thần. "Ta đã bảo mà."
Tần đế ra lệnh cho kẻ kia cất kỹ con dao cổ rồi hộ tống cả hai vào thành.
Gần đó Lâm Vạn Hoa nhìn về phía họ không chớp mắt. Vừa rồi, khi đối mặt với sát chiêu chí mạng của Lạc Kình Thiên, nó để ý kỹ hắn không hề sử dụng pháp bảo.
Rõ ràng lần trước khi giao thủ, Yên Hà đã lấy ra một cái chuông lớn, trực tiếp đè nát ma dạng của nó trong nháy mắt.
Nhưng hôm nay ngay cả khi đứng trước c·ái c·hết vẫn không dùng.
Lúc này, một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai Lâm Vạn Hoa. Là Bát Tử.
Lâm Vạn Hoa thay đổi nét mặt nhanh chóng. "Bát ca. Tên Lạc Kình Thiên đó lợi hại quá... Vết thương của huynh có nặng lắm không."
Bát Tử phì cười. "Ta da thô, thịt dày, có thể bị gì được. Ngược lại, điện hạ có vẻ b·ị t·hương nặng."
Lâm Vạn Hoa hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ suy tư. "Bát ca, mà sao huynh lại gọi sư phụ là điện hạ?"
Bát Tử thoáng ngẩn ra. "Đương nhiên phải gọi thế vì ngày ấy là yêu h..." - Gã lập tức ngậm miệng, chớp mắt một cái, ngay lập tức đổi giọng.
"Hoàng tử của Thương quốc không phải gọi điện hạ thì gọi gì?" - Nói xong liền vỗ lên đầu thằng nhóc. "Ngươi nhiều chuyện quá!"
Lâm Vạn Hoa cười hì hì, giả bộ như không quan tâm nữa."Chúng ta tìm cách vào đó xem sư phụ đi."
Bát Tử mím môi, không nói thêm gì.
Thằng nhỏ này kiểu gì cũng là nhân tộc, đã là nhân tộc thì cá mè một lứa, toàn lũ thâm sâu ác địa, nói một đằng, làm một nẻo, vĩnh viễn không thể tin tưởng hoàn toàn.
Gã hừ lạnh, xoa xoa tay v·ết t·hương trên vai mình.
Lấy thực lực nguyên anh thì vẫn còn quá yếu, không thể giúp gì cho yêu hoàng, nếu hôm nay Tần Dục Đức không đến kịp, hậu quả sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bát Tử trầm xuống, thật kỳ lạ. Theo như lời của Lạc Kình Thiên, thì ông ta đến vì để trừ yêu. Rõ ràng chỉ là cái cớ.
Trước đây khi còn làm c·ướp đường ở khu vực gần Lạc Thần Tông rất lâu, Bát Tử và đám yêu tộc đồng bọn đã chặn g·iết không biết bao nhiêu người qua đường, có khi còn đánh cả đệ tử của họ, nhưng chẳng ai đến dẹp loạn.
Vậy mà lần này, chỉ vì một thiếu niên luyện khí cảnh tầng hai lại do tông chủ Lạc Kình Thiên đích thân ra tay.
Hay là nói lão ta đã biết ngài ấy là yêu hoàng?
Bát Tử lưỡng lự mất một chút,chuyện này vô cùng nghiêm trọng, trước mắt có Thương Hải Uyên Thần bảo vệ hắn, tạm thời không cần lo.
Có lẽ y nên về yêu giới một chuyến hỏi ý cửu cửu.
Tại Yêu giới, Bạch Trạch ngồi đối diện với Khâm Nguyên trong biệt phủ, cuối cùng y cũng rủ được một kẻ chịu chơi cờ với mình.
Bạch Trạch nghiên cứu không ít trò chơi nhân gian, y nghiện nhất là đánh cờ, nhưng không một ai ở yêu giới chịu chơi với y.
Không phải vì bọn họ không biết mà là chơi thua hoài phát tức.
Vậy nên, Bạch Trạch đã phải năn nỉ suốt nửa tháng, dùng đủ mọi lý lẽ, thậm chí còn hứa hẹn mời rượu ngon, mới dụ được Khâm Nguyên ngồi xuống bàn cờ.
Bạch Trạch yêu thần tay chống cằm, môi nhếch nhẹ. "Khâm Nguyên, tới lượt ngươi."
Khâm Nguyên ngó bàn cờ một lúc, rồi bất thình lình vươn tay nhấc con mã của mình, không chút do dự phi thẳng vào giữa bàn cờ, dẫm bẹp mấy con tốt đáng thương trên đường đi rồi một phát nuốt luôn quân vua của Bạch Trạch.
Bạch Trạch nhìn bàn cờ.
Nhìn con mã.
Nhìn Khâm Nguyên.
Rồi lại nhìn bàn cờ...
Y hít vào một hơi thật sâu. Nhịn! Nhịn nào.
Không ai chịu chơi cờ rồi, giờ mà đánh hay chửi Khâm Nguyên, gã sẽ bỏ đi là khỏi ai chơi luôn.
"Khâm Nguyên…" - Giọng Bạch Trạch run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh."Ngươi không thể ăn con vua của ta trong khi toàn bộ những quân còn lại vẫn đứng đó!"
Khâm Nguyên nhướng mài. "Đánh trận muốn thắng thì bắt tên đầu sỏ. Ăn mấy con kia làm quái gì cho tốn thời gian."
Bạch Trạch vỗ ngực, bản thân y nhất định phải bình tĩnh. Khâm Nguyên không cố ý. Chắc chắn không cố ý…
"Đây không phải đánh trận! Đây là đánh cờ! Ngươi phải tuân theo luật!!!"
Khâm Nguyên ngước mắt lên, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn thoáng chút khó hiểu."Luật là luật của nhân tộc. Ta là yêu tộc, không áp dụng."
Bạch Trạch ho khan mấy tiếng. Y hít thật sâu, cố nén lại cơn sát khí bùng cháy trong lòng, rồi hạ giọng chậm rãi, như đang giảng bài cho một đứa trẻ lên ba.
"Ta nói cho ngươi dễ hiểu hơn nhé… Ví dụ như Đông Hoàng là quân vua."
Khâm Nguyên gật đầu: "Ừ."
Bạch Trạch tiếp tục. "Xung quanh ngài ấy là ta, ngươi và đám Cửu Anh."
Khâm Nguyên chớp mắt : "Ừ."
Bạch Trạch : "Thế thì làm sao kẻ thù có thể xông vào giữa đội hình bắt vua được? Chúng ta còn đứng đó mà.”
Khâm Nguyên nhìn bàn cờ, nhìn Bạch Trạch. Rồi lại nhìn con mã của mình… Rất lâu sau, gã mới gật gù đầy tán thưởng.
"Ồ! Ngươi nói có lý! Thì ra cờ của nhân tộc cũng có tính thực tế."
Bạch Trạch thở phào nhẹ nhõm, gã cũng không đần như y tưởng.
"Vậy ta đi lại, đây là lượt của ta phải không?" – Khâm Nguyên nghiêm túc hỏi.
Bạch Trạch vui mừng gật đầu. Tốt, cuối cùng cũng chịu suy nghĩ nghiêm túc!
Lần này trước ánh mắt sửng sốt của Bạch Trạch, Khâm Nguyên không chút ngần ngại nhấc quân vua của mình lên… Đá văng toàn bộ đội hình của Bạch Trạch.
Quân xe, quân mã, quân hậu, tốt, sĩ… bay tán loạn, giống như vừa bị bão quét qua.
Bạch Trạch nhìn bàn cờ trơ trọi. "Ngươi phát điên gì vậy?"
Khâm Nguyên rất bình tĩnh, rất tự tin, rất đắc ý. Gã chỉ vào quân vua của mình, quân duy nhất còn trụ lại trên bàn rồi phán.
"Ngươi nói quân vua của ta là Đông Hoàng. Một mình ngài ấy chấp hết đám quân cờ của ngươi. Ta thắng."
Tần Dục Đức nheo mắt nhìn theo bóng lưng tông chủ Lạc Thần tông rời đi, ông ta quay sang chỗ huynh đệ Uyên Thần. Dù không mang theo sát ý nhưng cái nhìn của lão đủ khiến cả hai cảm thấy không thoải mái.
Mái tóc đến màu mắt của hắn không thể nào là nhân tộc.
Thương Hải Uyên Thần thấy thế liền tiến lên một bước, bình tĩnh giải thích. "Nhạc phụ đại nhân, hình dáng hiện tại của Yên Hà rất có thể là do cơ thể bị yêu khí ảnh hưởng. Ta cam đoan mình đã kiểm tra kỹ, nguyên thần của đệ ấy hoàn toàn trong sạch."
Tần Dục Đức không vội trả lời.
Hắn có phải yêu tộc hay không cũng chả liên quan tới ông ta, việc Tần đế hứng thú là tại sao một thằng nhóc vô danh lại khiến Lạc Kình Thiên hạ quyết tâm trừ khử luôn cả thiên kiêu của tông môn.
Phải biết rằng trong đám thiếu niên đại diện cho thế hệ này, Thương Hải Uyên Thần được đánh giá rất cao.
Tùy tùng của Tần Đế bước lên trước với một con dao nhỏ cũ kỹ. Uyên Thần lập tức trừng mắt, giọng nói trở nên sắc bén.
"Nhạc phụ! Người có ý gì?"
Tần Dục Đức giải thích thứ này được chế tạo từ cổ thạch, có thể phân biệt rõ ràng huyết thống.
"Máu người khi chạm vào nó sẽ hóa thành màu xanh. Máu yêu sẽ đỏ tươi. Đệ đệ ngươi m·ất t·ích lâu như vậy rồi, ta biết trong lòng ai cũng ngờ vực, yêu tộc quỷ kế đa đoan, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Uyên Thần nắm chặt chuôi kiếm, liếc nhìn đệ đệ đang b·ị t·hương. Y biết, nếu bây giờ phản đối quá mạnh mẽ, không những không bảo vệ được Yên Hà, mà còn khiến người khác sinh nghi.
Hắn đẩy Uyên Thần qua một bên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Tần đế. "Cứ để họ thử."
Uyên Thần chưa kịp ngăn cản thì tùy tùng của Tần Đế đã bước lên, y dùng lưỡi dao cổ thạch lạnh lẽo khẽ rạch qua đầu ngón tay Yên Hà.
Một giọt máu trượt xuống. Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào con dao.
Tần Dục Đức chắp tay sau lưng, chăm chú quan sát.
Trong nháy mắt. Một tia sáng xanh mờ nhạt tản ra từ con dao.
Đám tùy tùng đồng loạt cúi đầu. "Là huyết mạch nhân tộc."
Uyên Thần. "Ta đã bảo mà."
Tần đế ra lệnh cho kẻ kia cất kỹ con dao cổ rồi hộ tống cả hai vào thành.
Gần đó Lâm Vạn Hoa nhìn về phía họ không chớp mắt. Vừa rồi, khi đối mặt với sát chiêu chí mạng của Lạc Kình Thiên, nó để ý kỹ hắn không hề sử dụng pháp bảo.
Rõ ràng lần trước khi giao thủ, Yên Hà đã lấy ra một cái chuông lớn, trực tiếp đè nát ma dạng của nó trong nháy mắt.
Nhưng hôm nay ngay cả khi đứng trước c·ái c·hết vẫn không dùng.
Lúc này, một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai Lâm Vạn Hoa. Là Bát Tử.
Lâm Vạn Hoa thay đổi nét mặt nhanh chóng. "Bát ca. Tên Lạc Kình Thiên đó lợi hại quá... Vết thương của huynh có nặng lắm không."
Bát Tử phì cười. "Ta da thô, thịt dày, có thể bị gì được. Ngược lại, điện hạ có vẻ b·ị t·hương nặng."
Lâm Vạn Hoa hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ suy tư. "Bát ca, mà sao huynh lại gọi sư phụ là điện hạ?"
Bát Tử thoáng ngẩn ra. "Đương nhiên phải gọi thế vì ngày ấy là yêu h..." - Gã lập tức ngậm miệng, chớp mắt một cái, ngay lập tức đổi giọng.
"Hoàng tử của Thương quốc không phải gọi điện hạ thì gọi gì?" - Nói xong liền vỗ lên đầu thằng nhóc. "Ngươi nhiều chuyện quá!"
Lâm Vạn Hoa cười hì hì, giả bộ như không quan tâm nữa."Chúng ta tìm cách vào đó xem sư phụ đi."
Bát Tử mím môi, không nói thêm gì.
Thằng nhỏ này kiểu gì cũng là nhân tộc, đã là nhân tộc thì cá mè một lứa, toàn lũ thâm sâu ác địa, nói một đằng, làm một nẻo, vĩnh viễn không thể tin tưởng hoàn toàn.
Gã hừ lạnh, xoa xoa tay v·ết t·hương trên vai mình.
Lấy thực lực nguyên anh thì vẫn còn quá yếu, không thể giúp gì cho yêu hoàng, nếu hôm nay Tần Dục Đức không đến kịp, hậu quả sẽ ra sao.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bát Tử trầm xuống, thật kỳ lạ. Theo như lời của Lạc Kình Thiên, thì ông ta đến vì để trừ yêu. Rõ ràng chỉ là cái cớ.
Trước đây khi còn làm c·ướp đường ở khu vực gần Lạc Thần Tông rất lâu, Bát Tử và đám yêu tộc đồng bọn đã chặn g·iết không biết bao nhiêu người qua đường, có khi còn đánh cả đệ tử của họ, nhưng chẳng ai đến dẹp loạn.
Vậy mà lần này, chỉ vì một thiếu niên luyện khí cảnh tầng hai lại do tông chủ Lạc Kình Thiên đích thân ra tay.
Hay là nói lão ta đã biết ngài ấy là yêu hoàng?
Bát Tử lưỡng lự mất một chút,chuyện này vô cùng nghiêm trọng, trước mắt có Thương Hải Uyên Thần bảo vệ hắn, tạm thời không cần lo.
Có lẽ y nên về yêu giới một chuyến hỏi ý cửu cửu.
Tại Yêu giới, Bạch Trạch ngồi đối diện với Khâm Nguyên trong biệt phủ, cuối cùng y cũng rủ được một kẻ chịu chơi cờ với mình.
Bạch Trạch nghiên cứu không ít trò chơi nhân gian, y nghiện nhất là đánh cờ, nhưng không một ai ở yêu giới chịu chơi với y.
Không phải vì bọn họ không biết mà là chơi thua hoài phát tức.
Vậy nên, Bạch Trạch đã phải năn nỉ suốt nửa tháng, dùng đủ mọi lý lẽ, thậm chí còn hứa hẹn mời rượu ngon, mới dụ được Khâm Nguyên ngồi xuống bàn cờ.
Bạch Trạch yêu thần tay chống cằm, môi nhếch nhẹ. "Khâm Nguyên, tới lượt ngươi."
Khâm Nguyên ngó bàn cờ một lúc, rồi bất thình lình vươn tay nhấc con mã của mình, không chút do dự phi thẳng vào giữa bàn cờ, dẫm bẹp mấy con tốt đáng thương trên đường đi rồi một phát nuốt luôn quân vua của Bạch Trạch.
Bạch Trạch nhìn bàn cờ.
Nhìn con mã.
Nhìn Khâm Nguyên.
Rồi lại nhìn bàn cờ...
Y hít vào một hơi thật sâu. Nhịn! Nhịn nào.
Không ai chịu chơi cờ rồi, giờ mà đánh hay chửi Khâm Nguyên, gã sẽ bỏ đi là khỏi ai chơi luôn.
"Khâm Nguyên…" - Giọng Bạch Trạch run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh."Ngươi không thể ăn con vua của ta trong khi toàn bộ những quân còn lại vẫn đứng đó!"
Khâm Nguyên nhướng mài. "Đánh trận muốn thắng thì bắt tên đầu sỏ. Ăn mấy con kia làm quái gì cho tốn thời gian."
Bạch Trạch vỗ ngực, bản thân y nhất định phải bình tĩnh. Khâm Nguyên không cố ý. Chắc chắn không cố ý…
"Đây không phải đánh trận! Đây là đánh cờ! Ngươi phải tuân theo luật!!!"
Khâm Nguyên ngước mắt lên, vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn thoáng chút khó hiểu."Luật là luật của nhân tộc. Ta là yêu tộc, không áp dụng."
Bạch Trạch ho khan mấy tiếng. Y hít thật sâu, cố nén lại cơn sát khí bùng cháy trong lòng, rồi hạ giọng chậm rãi, như đang giảng bài cho một đứa trẻ lên ba.
"Ta nói cho ngươi dễ hiểu hơn nhé… Ví dụ như Đông Hoàng là quân vua."
Khâm Nguyên gật đầu: "Ừ."
Bạch Trạch tiếp tục. "Xung quanh ngài ấy là ta, ngươi và đám Cửu Anh."
Khâm Nguyên chớp mắt : "Ừ."
Bạch Trạch : "Thế thì làm sao kẻ thù có thể xông vào giữa đội hình bắt vua được? Chúng ta còn đứng đó mà.”
Khâm Nguyên nhìn bàn cờ, nhìn Bạch Trạch. Rồi lại nhìn con mã của mình… Rất lâu sau, gã mới gật gù đầy tán thưởng.
"Ồ! Ngươi nói có lý! Thì ra cờ của nhân tộc cũng có tính thực tế."
Bạch Trạch thở phào nhẹ nhõm, gã cũng không đần như y tưởng.
"Vậy ta đi lại, đây là lượt của ta phải không?" – Khâm Nguyên nghiêm túc hỏi.
Bạch Trạch vui mừng gật đầu. Tốt, cuối cùng cũng chịu suy nghĩ nghiêm túc!
Lần này trước ánh mắt sửng sốt của Bạch Trạch, Khâm Nguyên không chút ngần ngại nhấc quân vua của mình lên… Đá văng toàn bộ đội hình của Bạch Trạch.
Quân xe, quân mã, quân hậu, tốt, sĩ… bay tán loạn, giống như vừa bị bão quét qua.
Bạch Trạch nhìn bàn cờ trơ trọi. "Ngươi phát điên gì vậy?"
Khâm Nguyên rất bình tĩnh, rất tự tin, rất đắc ý. Gã chỉ vào quân vua của mình, quân duy nhất còn trụ lại trên bàn rồi phán.
"Ngươi nói quân vua của ta là Đông Hoàng. Một mình ngài ấy chấp hết đám quân cờ của ngươi. Ta thắng."
Tiến độ: 100%
194/194 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan