Chương 208: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (25)
27/04/2025
10
8.3
Chương 208 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (25)
Lão tộc trưởng quỳ xuống trước Vu, ánh mắt sắc bén nhưng lộ rõ sự lo lắng. Lão không quen cầu xin ai, nhưng lúc này bộ lạc của lão đang đứng trước bờ vực sinh tồn. Khi Vu mở mắt, lão lập tức hỏi:
"Thế nào rồi, Vu?"
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của nàng, mồ hôi túa ra không ngừng, nếu là ngày thường, có lẽ lão đã lo lắng cho nàng. Nhưng c·ái c·hết đã kề sát cổ, lão không còn thời gian để bận tâm đến điều đó.
Sopa thở dài, cô hầu của nàng ở bên cạnh vẫn kiên trì lau đi từng giọt mồ hôi, nhưng dường như càng lau, chúng càng rơi nhiều hơn. Vu đã đánh đổi quá lớn.
"Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Ta không rõ đối phương ra sao."
Lão tộc trưởng nghe vậy, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên. Cơn giận dữ bùng lên trong lòng lão. Một cái tát mạnh đập xuống đất, lão đứng phắt dậy, quay lưng bước nhanh ra khỏi hang.
"Vô dụng! C·hết tiệt! Tại sao ta lại tin tưởng nàng? Giao Vu cho nàng nhưng đổi lại là cái gì cũng không biết. Tức c·hết ta!"
Lão rời đi, để lại sau lưng bóng tối của hang động và ánh mắt lạnh lùng của Sopa. Nàng chỉ khẽ cười, một nụ cười không rõ là mỉa mai hay thương hại. Nàng biết bộ lạc này đang đối mặt với điều gì. Nhưng nàng có thể làm gì hơn?
Mười năm tuổi thọ đánh đổi một lần nhìn thấy thiên cơ là một cái giá rẻ. Mà cái gì rẻ thì không chất lượng. Nàng chỉ có thể thấy một phần, hiểu một phần, còn lại thì...tùy vào sự lựa chọn của họ.
Chỉ là, có một điều nàng chưa kịp nói với lão tộc trưởng:
"Thần hộ mệnh sắp trở lại."
Nhưng lão đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để thay đổi cục diện.
Lão tộc trưởng luôn sống trong sự kiểm soát, tin rằng chỉ có quyền lực và sức mạnh mới giữ vững được bộ lạc. Lão muốn mọi thứ nằm trong tay mình, bao gồm cả nàng. Nhưng Vu không phải là một chiến binh, nàng không phải là một tộc nhân tầm thường để lão điều khiển.
Nàng sinh ra để làm Vu, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải tận tụy với bộ lạc này. Nàng chỉ làm tròn bổn phận của mình, thế thôi.
Sopa ghét bộ lạc này. Chưa từng có ai thực sự quan tâm nàng nghĩ gì, muốn gì. Họ chỉ muốn nàng cung cấp lời tiên tri, để họ sử dụng cho lợi ích của mình.
Sopa ghét lão tộc trưởng. Lão có thể là một người lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng trong thẳm sâu, hắn vẫn chỉ là một kẻ đầy dục vọng, kẻ muốn kiểm soát mọi thứ, kể cả nàng.
Sopa ghét số phận của mình. Một cuộc sống tẻ nhạt, bị trói buộc trong những bổn phận không thể thoát ra. Nhưng rồi đây, khi thần hộ mệnh trở lại, liệu số phận này có thay đổi không?
Nàng không biết. Nhưng nàng sẵn sàng đón chờ.
…
Lão tộc trưởng đã trở về lều, nhưng khi đảo mắt nhìn khung cảnh bộ lạc, lão bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ dị. Dùng hai tay chùi mắt, lão cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Không có gì thay đổi, không có gì khác lạ.
Lão thở dài, thầm nghĩ:
“Chắc mình nhầm lẫn thôi. Ai dà, cái thân già này sắp tới hạn rồi sao?”
Mệt mỏi bước vào trong lều, lão buông mình xuống chỗ nghỉ ngơi.
...
Bên ngoài, sâu trong khu rừng rậm, trên một ngọn cây cao.
“Lão già đó n·hạy c·ảm thật đấy.”
Một bóng đen ẩn trong màn đêm cất giọng, kèm theo tiếng cười khẽ. Người bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ buông một câu:
“Im lặng đi. Ngươi không nói là c·hết hay gì? Mau triển khai kế hoạch.”
Người kia nhún vai, cả hai lại tiếp tục quan sát bộ lạc từ xa.
...
Sáng sớm.
Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe hở của tấm da lều, chiếu rọi vào khuôn mặt nhăn nheo của lão tộc trưởng. Lão nhăn mặt, dùng tay che bớt ánh sáng rồi khẽ thở dài. Đêm qua, dù đã cố gắng chợp mắt, nhưng cảm giác bất an vẫn cứ quẩn quanh khiến lão trằn trọc mãi.
Cổ họng khô khốc, lão quờ quạng tìm bình nước đặt trong góc lều. Bình gốm thô ráp, không quá tinh xảo, chính là một trong những vật phẩm mà tên non nớt kia đã đổi về ngày hôm qua.
“Ực…ực…”
Nước chảy xuống cổ họng, mang lại chút sảng khoái. Lão lau vội vệt nước đọng trên mép, nhưng rồi chợt khựng lại. Nước hôm nay sao nhạt quá? Thiếu đi vị tươi mát thường ngày.
“Hay là do mình suy nghĩ nhiều?”
Lão lắc đầu, cố xua tan cảm giác kỳ lạ. Đã ba, bốn năm nay, những cơn mơ hồ bất chợt như thế này xuất hiện ngày càng nhiều, dần dần trở thành một thói quen đáng sợ.
Đứng dậy, lão nâng tấm da thú nặng nề lên. Ngay lập tức, ánh nắng sớm tràn vào, xua tan đi không khí ngột ngạt trong lều. Lão vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Bộ lạc vẫn như thường ngày.
Những tộc nhân tất bật chuẩn bị cho ngày mới. Người chế tạo v·ũ k·hí, người chuẩn bị thức ăn, đội săn bắn đang sửa soạn cung tên. Lão chậm rãi bước đi, chào hỏi vài người, nhưng cảm giác lạ lùng lại len lỏi trong tâm trí.
Mọi thứ vẫn thế. Nhưng có gì đó không ổn. Chỉ là…lão không thể xác định đó là gì.
Mất một giờ đi tuần.
Lão tộc trưởng cũng trở về lều. Bỗng lão khựng lại.
Trước mặt lão, tên non nớt đang đứng đó, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong đó như ẩn giấu một thứ gì đó lạnh lẽo.
"Sao hắn lại ở đây? Có chuyện gì sao?"
Rồi lão chú ý tới vật mà tên nhóc đang cầm. Một tấm da thú, bao trọn một vật có hình dạng tròn trịa.
"Không biết vật gì mà hắn lại dùng da thú che lại nhỉ?"
Tên non nớt mỉm cười, đặt vật kia lên lòng bàn tay rồi từ từ mở tấm da thú. Lão tộc trưởng hồi hộp chăm chú, lão mong chờ một món quà quý giá cho bộ lạc.
Tên non nớt này từng mang lại kinh hỷ cho lão, nhưng cũng đi kèm những điềm báo không lành. Dẫu vậy, lão vẫn tin rằng lần này, hắn sẽ tiếp tục mang đến vận may.
Lão đã sai.
Thứ bên trong không phải báu vật. Mà là một cái đầu người.
Cái đầu của Ka.
Khuôn mặt hắn vẫn còn đọng lại sự kinh ngạc, đôi mắt trừng trừng như không tin vào chính c·ái c·hết của mình.
Lão lùi một bước, cảm giác lạnh toát lan khắp sống lưng. Ka là thợ săn dày dạn kinh nghiệm, thế mà lại c·hết như vậy, không một dấu hiệu báo trước.
Lão tộc trưởng gần như đứng hình. Cơn chấn động quét qua tâm trí, biến thành cơn thịnh nộ dữ dội. Lão chỉ vào tên non nớt, gầm lên:
"Ngươi làm gì thế?!"
Tên non nớt híp mắt, nghiêng đầu cười:
"A, tộc trưởng, ngài giận rồi sao? Tên này ấy hả, hắn biết quá nhiều. Tôi đành xử lý hắn. Ngài thấy tôi làm gọn gàng không?"
Hai mắt lão đỏ ngầu, tay chân run rẩy vì tức giận. Một phần tâm trí muốn lao đến g·iết c·hết hắn ngay lập tức. Nhưng cơ thể lão không nghĩ vậy.
Hai mươi năm không chiến đấu đã làm lão chậm đi. Bản năng vẫn còn đó, nhưng sức lực thì không. Giống như một con thú già, đã từng là kẻ săn mồi nhưng giờ chỉ còn là cái bóng của chính mình.
Tên non nớt quan sát lão, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai.
"Ngài muốn g·iết tôi à? Nhưng v·ũ k·hí ngài đâu? Một chiến binh luôn phải có v·ũ k·hí bên mình, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào."
Lời hắn như một lưỡi dao cắt sâu vào lòng tự trọng của lão tộc trưởng. Nhưng không chỉ là lời nói, từ hắn bùng phát ra một thứ sát khí nồng nặc. Lão theo bản năng lùi lại một bước.
"Sao hắn lại có sát ý mạnh thế này? Hắn thực sự là ai?"
Lão cố gắng bình tĩnh, hít vào một hơi. Vũ khí vẫn ở bên hông, vẫn còn cơ hội. Lão tính toán khoảng cách, chờ thời cơ.
Rồi bất ngờ lao đến.
Nhưng ánh mắt của hắn…vẫn bình thản. Không, còn có chút nuối tiếc.
Hắn nuối tiếc điều gì? Vì lão đã già đến mức không còn đủ đáng sợ nữa ư?
"Không! Ta vẫn còn sức! Ta vẫn chưa già!"
Lão gầm lên trong lòng. Nhưng…Bỗng nhiên, đầu gối lão khuỵu xuống.
"Hả?!"
Cả thân thể mất kiểm soát, đổ sập xuống đất. Con dao đá văng ra xa.
Lão há miệng thở dốc, nhưng phổi như bị bóp nghẹt. Một cơn quặn đau từ tim lan ra khắp cơ thể, từng cơ bắp như bị xé rách từ bên trong.
"Hự! OẸ!"
Lão nôn ra, bàn tay run rẩy bấu chặt vào ngực, cảm giác như có lưỡi dao vô hình đang cắt vào trái tim. Máu huyết hỗn loạn, hơi thở đứt quãng.
"Tại…sao?"
Một giọng nói vang lên ngay bên tai.
"Lão bất ngờ lắm đúng không?"
Lão tộc trưởng ngẩng lên, ánh mắt mờ đi vì đau đớn. Tên non nớt cúi xuống, nhìn lão như một kẻ đang thưởng thức cảnh tượng bi ai trước mặt.
"Haiz, lão đúng là già rồi. Không còn sức nói nữa à?" Hắn thở dài giả vờ tiếc nuối, rồi thì thầm: "Thứ lão uống sáng nay là độc của Rin."
Tim lão thắt lại. Vậy là nghi ngờ của lão không sai, nhưng…lão đã tự trấn an rằng đó chỉ là thói quen mơ hồ của tuổi già.
Một sai lầm c·hết người.
Tên non nớt mỉm cười, tiếp tục thì thầm bên tai lão:
"Thứ độc này không mùi, không vị. Uống vào sẽ không sao. Nhưng khi tức giận, khi tim đập nhanh…nó sẽ bộc phát. Một phút thôi, là xong. Cơ thể mất sức, nội tạng đau quặn, tim loạn nhịp…và rồi, c·hết."
Giọng hắn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện tầm thường, nhưng từng từ rơi vào tai lão như búa giáng. Lão hiểu rồi. Hắn g·iết Ka không chỉ vì hắn biết quá nhiều…mà là để dẫn dắt lão đến c·ái c·hết.
Nhưng…tại sao?
Lão gắng sức mở miệng, từng từ là từng cơn đau xuyên tim:
"Ngươi…là ai…?"
Hắn chỉ cười. Lặng im.
Thời gian của lão đang cạn kiệt. Lão biết điều đó. Nhưng hắn vẫn im lặng, chờ đợi.
Tận đến khi chỉ còn vài giây ngắn ngủi.
Hắn cúi xuống, ghé sát tai lão, nói chậm rãi từng chữ:
"Bọn ta là bộ lạc Lạc Việt."
Lão mỉm cười mãn nguyện. “Là Lạc Việt sao, tốt rồi.”
Lão cảm thấy mình buồn ngủ rồi, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu dần rồi tắt ngúm.
Một đời chiến binh xông xáo rồi lên làm tộc trưởng, nhìn bộ lạc đi xuống, xông pha tìm kiếm nguyên nhân đến khi mang tin vui trở về, bộ lạc đã không còn.
Không từ bỏ, đứng dậy xây dựng lại bộ lạc từ con số không. Hai mươi năm không ngừng nghỉ dẫn dắt, Và bây giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Đây đúng là số phận của lão. Số phận còn nghiệt ngã hơn của Sopa.
tấu chương xong.
Lão tộc trưởng quỳ xuống trước Vu, ánh mắt sắc bén nhưng lộ rõ sự lo lắng. Lão không quen cầu xin ai, nhưng lúc này bộ lạc của lão đang đứng trước bờ vực sinh tồn. Khi Vu mở mắt, lão lập tức hỏi:
"Thế nào rồi, Vu?"
Nhìn sắc mặt mệt mỏi của nàng, mồ hôi túa ra không ngừng, nếu là ngày thường, có lẽ lão đã lo lắng cho nàng. Nhưng c·ái c·hết đã kề sát cổ, lão không còn thời gian để bận tâm đến điều đó.
Sopa thở dài, cô hầu của nàng ở bên cạnh vẫn kiên trì lau đi từng giọt mồ hôi, nhưng dường như càng lau, chúng càng rơi nhiều hơn. Vu đã đánh đổi quá lớn.
"Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Ta không rõ đối phương ra sao."
Lão tộc trưởng nghe vậy, bàn tay siết chặt, gân xanh nổi lên. Cơn giận dữ bùng lên trong lòng lão. Một cái tát mạnh đập xuống đất, lão đứng phắt dậy, quay lưng bước nhanh ra khỏi hang.
"Vô dụng! C·hết tiệt! Tại sao ta lại tin tưởng nàng? Giao Vu cho nàng nhưng đổi lại là cái gì cũng không biết. Tức c·hết ta!"
Lão rời đi, để lại sau lưng bóng tối của hang động và ánh mắt lạnh lùng của Sopa. Nàng chỉ khẽ cười, một nụ cười không rõ là mỉa mai hay thương hại. Nàng biết bộ lạc này đang đối mặt với điều gì. Nhưng nàng có thể làm gì hơn?
Mười năm tuổi thọ đánh đổi một lần nhìn thấy thiên cơ là một cái giá rẻ. Mà cái gì rẻ thì không chất lượng. Nàng chỉ có thể thấy một phần, hiểu một phần, còn lại thì...tùy vào sự lựa chọn của họ.
Chỉ là, có một điều nàng chưa kịp nói với lão tộc trưởng:
"Thần hộ mệnh sắp trở lại."
Nhưng lão đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để thay đổi cục diện.
Lão tộc trưởng luôn sống trong sự kiểm soát, tin rằng chỉ có quyền lực và sức mạnh mới giữ vững được bộ lạc. Lão muốn mọi thứ nằm trong tay mình, bao gồm cả nàng. Nhưng Vu không phải là một chiến binh, nàng không phải là một tộc nhân tầm thường để lão điều khiển.
Nàng sinh ra để làm Vu, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng phải tận tụy với bộ lạc này. Nàng chỉ làm tròn bổn phận của mình, thế thôi.
Sopa ghét bộ lạc này. Chưa từng có ai thực sự quan tâm nàng nghĩ gì, muốn gì. Họ chỉ muốn nàng cung cấp lời tiên tri, để họ sử dụng cho lợi ích của mình.
Sopa ghét lão tộc trưởng. Lão có thể là một người lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng trong thẳm sâu, hắn vẫn chỉ là một kẻ đầy dục vọng, kẻ muốn kiểm soát mọi thứ, kể cả nàng.
Sopa ghét số phận của mình. Một cuộc sống tẻ nhạt, bị trói buộc trong những bổn phận không thể thoát ra. Nhưng rồi đây, khi thần hộ mệnh trở lại, liệu số phận này có thay đổi không?
Nàng không biết. Nhưng nàng sẵn sàng đón chờ.
…
Lão tộc trưởng đã trở về lều, nhưng khi đảo mắt nhìn khung cảnh bộ lạc, lão bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ dị. Dùng hai tay chùi mắt, lão cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng mọi thứ dường như vẫn bình thường.
Không có gì thay đổi, không có gì khác lạ.
Lão thở dài, thầm nghĩ:
“Chắc mình nhầm lẫn thôi. Ai dà, cái thân già này sắp tới hạn rồi sao?”
Mệt mỏi bước vào trong lều, lão buông mình xuống chỗ nghỉ ngơi.
...
Bên ngoài, sâu trong khu rừng rậm, trên một ngọn cây cao.
“Lão già đó n·hạy c·ảm thật đấy.”
Một bóng đen ẩn trong màn đêm cất giọng, kèm theo tiếng cười khẽ. Người bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ buông một câu:
“Im lặng đi. Ngươi không nói là c·hết hay gì? Mau triển khai kế hoạch.”
Người kia nhún vai, cả hai lại tiếp tục quan sát bộ lạc từ xa.
...
Sáng sớm.
Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe hở của tấm da lều, chiếu rọi vào khuôn mặt nhăn nheo của lão tộc trưởng. Lão nhăn mặt, dùng tay che bớt ánh sáng rồi khẽ thở dài. Đêm qua, dù đã cố gắng chợp mắt, nhưng cảm giác bất an vẫn cứ quẩn quanh khiến lão trằn trọc mãi.
Cổ họng khô khốc, lão quờ quạng tìm bình nước đặt trong góc lều. Bình gốm thô ráp, không quá tinh xảo, chính là một trong những vật phẩm mà tên non nớt kia đã đổi về ngày hôm qua.
“Ực…ực…”
Nước chảy xuống cổ họng, mang lại chút sảng khoái. Lão lau vội vệt nước đọng trên mép, nhưng rồi chợt khựng lại. Nước hôm nay sao nhạt quá? Thiếu đi vị tươi mát thường ngày.
“Hay là do mình suy nghĩ nhiều?”
Lão lắc đầu, cố xua tan cảm giác kỳ lạ. Đã ba, bốn năm nay, những cơn mơ hồ bất chợt như thế này xuất hiện ngày càng nhiều, dần dần trở thành một thói quen đáng sợ.
Đứng dậy, lão nâng tấm da thú nặng nề lên. Ngay lập tức, ánh nắng sớm tràn vào, xua tan đi không khí ngột ngạt trong lều. Lão vươn vai, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Bộ lạc vẫn như thường ngày.
Những tộc nhân tất bật chuẩn bị cho ngày mới. Người chế tạo v·ũ k·hí, người chuẩn bị thức ăn, đội săn bắn đang sửa soạn cung tên. Lão chậm rãi bước đi, chào hỏi vài người, nhưng cảm giác lạ lùng lại len lỏi trong tâm trí.
Mọi thứ vẫn thế. Nhưng có gì đó không ổn. Chỉ là…lão không thể xác định đó là gì.
Mất một giờ đi tuần.
Lão tộc trưởng cũng trở về lều. Bỗng lão khựng lại.
Trước mặt lão, tên non nớt đang đứng đó, ánh mắt bình thản nhưng sâu trong đó như ẩn giấu một thứ gì đó lạnh lẽo.
"Sao hắn lại ở đây? Có chuyện gì sao?"
Rồi lão chú ý tới vật mà tên nhóc đang cầm. Một tấm da thú, bao trọn một vật có hình dạng tròn trịa.
"Không biết vật gì mà hắn lại dùng da thú che lại nhỉ?"
Tên non nớt mỉm cười, đặt vật kia lên lòng bàn tay rồi từ từ mở tấm da thú. Lão tộc trưởng hồi hộp chăm chú, lão mong chờ một món quà quý giá cho bộ lạc.
Tên non nớt này từng mang lại kinh hỷ cho lão, nhưng cũng đi kèm những điềm báo không lành. Dẫu vậy, lão vẫn tin rằng lần này, hắn sẽ tiếp tục mang đến vận may.
Lão đã sai.
Thứ bên trong không phải báu vật. Mà là một cái đầu người.
Cái đầu của Ka.
Khuôn mặt hắn vẫn còn đọng lại sự kinh ngạc, đôi mắt trừng trừng như không tin vào chính c·ái c·hết của mình.
Lão lùi một bước, cảm giác lạnh toát lan khắp sống lưng. Ka là thợ săn dày dạn kinh nghiệm, thế mà lại c·hết như vậy, không một dấu hiệu báo trước.
Lão tộc trưởng gần như đứng hình. Cơn chấn động quét qua tâm trí, biến thành cơn thịnh nộ dữ dội. Lão chỉ vào tên non nớt, gầm lên:
"Ngươi làm gì thế?!"
Tên non nớt híp mắt, nghiêng đầu cười:
"A, tộc trưởng, ngài giận rồi sao? Tên này ấy hả, hắn biết quá nhiều. Tôi đành xử lý hắn. Ngài thấy tôi làm gọn gàng không?"
Hai mắt lão đỏ ngầu, tay chân run rẩy vì tức giận. Một phần tâm trí muốn lao đến g·iết c·hết hắn ngay lập tức. Nhưng cơ thể lão không nghĩ vậy.
Hai mươi năm không chiến đấu đã làm lão chậm đi. Bản năng vẫn còn đó, nhưng sức lực thì không. Giống như một con thú già, đã từng là kẻ săn mồi nhưng giờ chỉ còn là cái bóng của chính mình.
Tên non nớt quan sát lão, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai.
"Ngài muốn g·iết tôi à? Nhưng v·ũ k·hí ngài đâu? Một chiến binh luôn phải có v·ũ k·hí bên mình, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào."
Lời hắn như một lưỡi dao cắt sâu vào lòng tự trọng của lão tộc trưởng. Nhưng không chỉ là lời nói, từ hắn bùng phát ra một thứ sát khí nồng nặc. Lão theo bản năng lùi lại một bước.
"Sao hắn lại có sát ý mạnh thế này? Hắn thực sự là ai?"
Lão cố gắng bình tĩnh, hít vào một hơi. Vũ khí vẫn ở bên hông, vẫn còn cơ hội. Lão tính toán khoảng cách, chờ thời cơ.
Rồi bất ngờ lao đến.
Nhưng ánh mắt của hắn…vẫn bình thản. Không, còn có chút nuối tiếc.
Hắn nuối tiếc điều gì? Vì lão đã già đến mức không còn đủ đáng sợ nữa ư?
"Không! Ta vẫn còn sức! Ta vẫn chưa già!"
Lão gầm lên trong lòng. Nhưng…Bỗng nhiên, đầu gối lão khuỵu xuống.
"Hả?!"
Cả thân thể mất kiểm soát, đổ sập xuống đất. Con dao đá văng ra xa.
Lão há miệng thở dốc, nhưng phổi như bị bóp nghẹt. Một cơn quặn đau từ tim lan ra khắp cơ thể, từng cơ bắp như bị xé rách từ bên trong.
"Hự! OẸ!"
Lão nôn ra, bàn tay run rẩy bấu chặt vào ngực, cảm giác như có lưỡi dao vô hình đang cắt vào trái tim. Máu huyết hỗn loạn, hơi thở đứt quãng.
"Tại…sao?"
Một giọng nói vang lên ngay bên tai.
"Lão bất ngờ lắm đúng không?"
Lão tộc trưởng ngẩng lên, ánh mắt mờ đi vì đau đớn. Tên non nớt cúi xuống, nhìn lão như một kẻ đang thưởng thức cảnh tượng bi ai trước mặt.
"Haiz, lão đúng là già rồi. Không còn sức nói nữa à?" Hắn thở dài giả vờ tiếc nuối, rồi thì thầm: "Thứ lão uống sáng nay là độc của Rin."
Tim lão thắt lại. Vậy là nghi ngờ của lão không sai, nhưng…lão đã tự trấn an rằng đó chỉ là thói quen mơ hồ của tuổi già.
Một sai lầm c·hết người.
Tên non nớt mỉm cười, tiếp tục thì thầm bên tai lão:
"Thứ độc này không mùi, không vị. Uống vào sẽ không sao. Nhưng khi tức giận, khi tim đập nhanh…nó sẽ bộc phát. Một phút thôi, là xong. Cơ thể mất sức, nội tạng đau quặn, tim loạn nhịp…và rồi, c·hết."
Giọng hắn nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện tầm thường, nhưng từng từ rơi vào tai lão như búa giáng. Lão hiểu rồi. Hắn g·iết Ka không chỉ vì hắn biết quá nhiều…mà là để dẫn dắt lão đến c·ái c·hết.
Nhưng…tại sao?
Lão gắng sức mở miệng, từng từ là từng cơn đau xuyên tim:
"Ngươi…là ai…?"
Hắn chỉ cười. Lặng im.
Thời gian của lão đang cạn kiệt. Lão biết điều đó. Nhưng hắn vẫn im lặng, chờ đợi.
Tận đến khi chỉ còn vài giây ngắn ngủi.
Hắn cúi xuống, ghé sát tai lão, nói chậm rãi từng chữ:
"Bọn ta là bộ lạc Lạc Việt."
Lão mỉm cười mãn nguyện. “Là Lạc Việt sao, tốt rồi.”
Lão cảm thấy mình buồn ngủ rồi, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu dần rồi tắt ngúm.
Một đời chiến binh xông xáo rồi lên làm tộc trưởng, nhìn bộ lạc đi xuống, xông pha tìm kiếm nguyên nhân đến khi mang tin vui trở về, bộ lạc đã không còn.
Không từ bỏ, đứng dậy xây dựng lại bộ lạc từ con số không. Hai mươi năm không ngừng nghỉ dẫn dắt, Và bây giờ, cuối cùng cũng kết thúc.
Đây đúng là số phận của lão. Số phận còn nghiệt ngã hơn của Sopa.
tấu chương xong.
Tiến độ: 100%
210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Tag liên quan