Chương 207: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (24)
27/04/2025
10
8.3
Chương 207 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (24)
Lão tộc trưởng trở lại lều của mình, bước vào trong. Lão thấy những vật trao đổi mà Ka để ở trong, lão nhìn một cái rồi quay người lại, ngoắc tay một tộc nhân gần đó :
“Gọi tên Ka tới giúp ta.”
Tên tộc nhân đấy gật đầu rồi chạy đi, cũng khổ cho hắn, vốn khi xưa chọn sống ở gần đây là muốn lấy lòng của tộc trưởng, để tương lai có chút sáng lạng.
Nhưng từ mấy năm nay, đã không đạt mục tiêu còn bị tộc trưởng nhờ làm máy truyền tin di động nữa chứ, khoảng cách giữa lều tộc trưởng và tên Ka là rất xa.
Bởi vì tính chất là thợ săn và chiến binh của bộ lạc nên Ka phải ở phần rìa bộ lạc, nơi mà dễ bị bộ lạc khác t·ấn c·ông. Còn tộc trưởng và Vu phải ở sâu vào phía trong do tính chất quan trọng với bộ lạc.
…
Một lúc sau.
Ka lần nữa ngồi trong lều của tộc trưởng. Hắn ngáp ngắn ngáp dài, bởi vì ngủ chưa đủ giấc, đây là thói quen của Ka mỗi khi chịu áp lực thì hắn chọn đi ngủ cho qua chuyện.
Lão tộc trưởng cũng chẳng vì chuyện này mà khó chịu, lão chỉ gằn hỏi :
“Sao mà số lượng lại ít như vậy?”
Ka lúc này mới chịu ngồi thẳng người, giọng lạnh lùng nói :
“Mọi chuyện là như thế này tộc trưởng,...”
Sau mười phút.
Lão tộc trưởng mới thở ra một hơi, theo lời của Ka thì tên đơn độc kia đang chèn ép bộ lạc nhưng lão cũng không biết mình phải làm gì lúc này.
Lão tộc trưởng nhíu mày, ngón tay gõ nhịp trên đùi. Lão không thích bị động như thế này, nhưng thực tế thì sao? Không có ai khác để trao đổi, không có cách nào khác để có được những món đồ đó.
Không trao đổi nữa ư? Không được. Chỉ trong thời gian ngắn, bộ lạc đã bắt đầu quen với những vật phẩm mới. Những chiếc nồi giúp họ nấu ăn dễ dàng hơn, muối giúp thịt bảo quản lâu hơn.
Nếu bây giờ dừng lại, tộc nhân sẽ không hài lòng, có khi còn phản đối quyết liệt. Nhưng nếu tiếp tục, bọn họ sẽ mãi bị ép giá.
Ka nhìn lão tộc trưởng, mong đợi một phương án tốt hơn.
Nhưng lão chỉ thở dài, đôi mắt đục ngầu của tuổi già ánh lên vẻ bất lực. Ka siết chặt nắm tay. Hắn hiểu rồi. Nếu ngay cả tộc trưởng cũng không làm gì được, thì bản thân hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vậy là hắn phải chịu cửa dưới ở những lần sau nữa sao?
Lão tộc trưởng nhìn ra bầu không khí trong lều, lão đành nói :
“Thôi, người về đi, lần sau cố gắng tỏa ra mạnh mẽ một chút ép hắn chịu hạ giá, nếu không được thì không cần đổi.”
“Rõ.”
Ka nhếch môi. Hắn đã không cần phải ép mình quỵ lụy nữa. Nếu tên đơn độc kia dám chèn ép, hắn sẽ sẵn sàng đứng lên mặc cả, hoặc thậm chí...không cần trao đổi nữa.
…
Ở một góc bộ lạc.
“Ta nghĩ vật này dùng như thế này. A, được rồi nè thấy chưa?”
Tên non nớt kinh nghiệm của nhóm Ka đang ngồi với vài tộc nhân, cả bọn đang học cách dùng muỗng, và vô tình hay là tên non nớt kia lại thành công dùng muỗng.
Điều này làm cho những người xung quanh ồ lên thích thú. Ban đầu, chỉ là một cái muỗng.
Nhưng rồi những tộc nhân khác bắt đầu thắc mắc: còn những vật dụng khác thì sao? Những thứ mà bộ lạc họ không có thì sao? Họ bắt đầu so sánh. Bắt đầu mong muốn. Và chính khát khao đó đã dần dần tạo nên sự thay đổi.
Một số vui mừng mà thử dùng theo cách của tên kia vừa tìm ra, một số thì lao tới ẵm tên non nớt lên vai mà hô to. Còn tên non nớt chỉ cười vui vẻ, không hề biết rằng chính hắn đã vô tình châm ngòi cho một cơn sóng ngầm trong bộ lạc.
Ka khi đi về lều của mình cũng nhìn thấy, nhưng hắn cho rằng điều đó không quá đáng kể, chỉ là dùng một vật thôi làm gì mừng rỡ đến thế. Nhưng Ka không ngờ một chi tiết nhỏ như vậy lại gây ra tai họa cho bộ lạc.
...
Một tuần là thời gian tương đối ngắn nhưng bộ lạc của Ka lại biến động rất lớn.
Ka lần nữa gây thất vọng với lão tộc trưởng. Hắn vẫn không thể bức lên cửa trên với tên đơn độc, tên ấy như con cá trê trơn tuột né tránh mọi chiêu trò nhằm hạ giá của Ka.
Ka siết chặt nắm tay. Hắn đã thử mọi cách, nhưng tên đơn độc kia vẫn không lay chuyển. Ngay cả khi Ka tuyên bố sẽ không trao đổi nữa, đối phương cũng chỉ nhún vai cười cợt, như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Lần đầu tiên, Ka cảm thấy mình không phải một thợ săn, mà là một con mồi.
Không đổi được thứ gì lại tốn quá nhiều thời gian, Ka tức giận trở về, mang theo một sự thất bại cay đắng.
Lão tộc trưởng quyết định từ bỏ, không còn bảo Ka đi trao đổi nữa, mà trở lại đi săn.
...
Nhưng không ai ngờ rằng.
Tên non nớt lại được nhiều tộc nhân nhờ vả đi trao đổi dùm. Mà tên nhóc kia thì nở lòng nào từ chối, từ khi sinh sống ở đây một năm nay hắn chưa bao giờ từ chối ai một lời nào, dù đó có là công việc nặng nhọc.
Tên non nớt không phải kẻ ngốc, nhưng hắn cũng chưa từng biết sợ.
Từ khi vào bộ lạc, hắn chỉ biết cố gắng giúp đỡ tất cả mọi người. Vì vậy, khi những người tộc nhân tìm đến nhờ vả, hắn không nỡ từ chối. Họ cần hắn. Và hắn không muốn khiến họ thất vọng.
Vì vậy mà tên non nớt rất được nhiều tộc nhân tin tưởng giao cho trọng trách lần này. Lần này không có lệnh của tộc trưởng nên tên non nớt rất khó mới ra khỏi sự dò xét từ đội đi săn, mà lén đi trao đổi.
Những người nhờ vả thằng nhóc cũng cảm thấy tội lỗi, nhìn bóng lưng thằng nhóc biến mất sau cánh rừng già, họ muốn ngăn cản lại nhưng khi giơ tay ra thì họ lại vội vàng rụt lại.
Một tộc nhân vươn tay ra, định gọi hắn lại. Nhưng rồi bàn tay đó khựng lại giữa không trung. Họ biết mình không nên làm vậy. Nhưng họ cũng không thể không làm vậy.
Những vật phẩm kia quá hấp dẫn, quá quan trọng. Bộ lạc này đã sống bao năm không có chúng, nhưng bây giờ, chỉ mới chưa đầy một tháng thôi...họ đã không thể dứt bỏ.
Hai ngày trôi qua.
Tên non nớt kia vẫn chưa trở về, lòng của những người nhờ vả nóng như lửa đốt. Họ không ngồi yên đợi mà đi tới đi lui, lo lắng chẳng biết vì sao hắn vẫn chưa về.
Cuối cùng, mấy người họ đành tìm đến tộc trưởng, đề nghị cử đội săn đi tìm kiếm. Lão tộc trưởng không trách cứ, chỉ thở dài, tự trách mình đã coi thường những gì mà bộ lạc bí ẩn kia mang lại.
Ka cũng có suy nghĩ tương tự. Hắn không thể hứa hẹn gì ngoài lời đảm bảo: "Sáng mai ta sẽ dẫn người đi tìm. Giờ trời đã tối, đi vào rừng lúc này quá nguy hiểm."
Nhóm tộc nhân bất đắc dĩ gật đầu, trở về lều, dặn nhau tạm yên tâm ngủ qua đêm nay.
Sáng sớm.
Ka như đã hứa, tập hợp những chiến binh để lên đường. Hắn không chỉ giữ lời với tộc nhân mà còn cảm thấy có trách nhiệm với thành viên nhóm mình.
Nhưng khi đội vừa chuẩn bị xuất phát, từ xa, tên non nớt đã xuất hiện trong khu rừng, miệng cười toe toét, tay giơ lên vẫy chào. Toàn thân lấm lem, nhưng trên vai hắn là một túi da thú khổng lồ.
Nhìn khuôn mặt bẩn thỉu kia, Ka thở phào nhẹ nhõm.
Không ai bảo ai, mọi người lập tức chạy đến, giúp hắn đỡ túi da nặng trịch. Chỉ khi đặt lên vai mới hiểu rõ nó nặng đến nhường nào – vậy mà tên nhóc này có thể kéo nó về đến tận bộ lạc.
…
Mất một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Tên non nớt được gọi tới lều của tộc trưởng để báo cáo.
Lần thứ hai được đứng trước mặt tộc trưởng, hắn không giấu được sự căng thẳng. Tay chân run rẩy, ánh mắt cố gắng né tránh. Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hắn, rồi chậm rãi cầm một vật trên bàn lên, giọng trầm thấp:
"Thứ này là gì?"
Tên non nớt nuốt nước bọt, mất vài giây mới đáp:
"Cái này được gọi là thẻ tre."
Lão tộc trưởng nhíu mày, quan sát kỹ những mảnh thẻ trên tay. Những ký hiệu kỳ lạ khắc trên bề mặt khiến lão càng thêm trầm tư. Rồi lão hỏi tiếp:
"Ngươi đổi với tên đơn độc kia à?"
Tên non nớt lắc đầu.
"Không, tôi đổi với bộ lạc kia."
"Ngươi nói cái gì? Bộ lạc kia sao?"
Lời này như sét đánh ngang tai. Cả lều lặng đi. Ka nhíu chặt mày, còn lão tộc trưởng thì siết chặt thẻ tre trong tay, cố nén lại cảm giác bất an trào dâng. Hồi lâu, lão mới cất giọng khàn khàn:
"Vậy bộ lạc đó thế nào? Lớn hay nhỏ?"
Tên non nớt lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt lão tộc trưởng. Không chút do dự, hắn nói từng chữ:
"Lớn, rất lớn là đằng khác."
Lão tộc trưởng nhắm mắt lại, thở dài nặng nề. Lão đã lo lắng về điều này từ lâu, nhưng giờ khi nghe chính miệng tên nhóc xác nhận, sự lo sợ bấy lâu như bị khắc lên tận xương tủy.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Tên non nớt hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
"Bộ lạc kia còn nói..."
Ka và tộc trưởng đều căng thẳng chờ đợi.
Tên non nớt cắn môi, giọng nói ra mang theo sự nặng nề chưa từng có:
"Bộ lạc của người chỉ có hai lựa chọn: Làm bộ lạc phụ thuộc...hoặc là c·hiến t·ranh."
Cả lão tộc trưởng và Ka đều siết chặt nắm tay. Họ hiểu rõ, dù lựa chọn con đường nào, bộ lạc cũng sẽ đánh đổi một phần tự do của mình. Nếu trở thành bộ lạc phụ thuộc, họ có thể giữ được mạng sống, nhưng đổi lại, vận mệnh của họ sẽ do bộ lạc mạnh kia định đoạt.
Còn c·hiến t·ranh? Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta thấy vô vọng – bởi vì hiện tại, họ không có cơ hội chiến thắng.
Tên non nớt nhìn biểu cảm nặng nề của hai người trước mặt, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhẹ.
“Các ngươi về đi.”
Giọng nói trầm khàn của lão tộc trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ của Ka. Tên non nớt và Ka đành rời khỏi lều. Còn lại một mình, lão tộc trưởng mới thở hắt ra, cơ thể run rẩy, như thể bị rút cạn sức lực.
Lão cúi xuống, bàn tay già nua run run đặt miếng thẻ tre xuống mặt bàn gỗ sần sùi.
Không phải vì lão trăn trở về số phận bộ lạc. Mà bởi vì, lão đã hiểu thông điệp trên miếng thẻ tre.
Những đường khắc mảnh mai nhưng tinh tế, những ký hiệu nhỏ bé nhưng tỉ mỉ. Lão nhìn chằm chằm vào nó, đầu óc như dần mơ hồ, cho đến khi ý nghĩa của những hình khắc hiện rõ trong tâm trí.
“Chiến tranh đã tới.”
Ngón tay lão vô thức siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lão.
Không có thời gian để do dự nữa.
Bộ lạc kia không phải đang chờ đợi một quyết định. Chúng đã ra quyết định rồi. Có thể, ngay lúc này, khi tên non nớt đặt chân trở về, đã có những kẻ do thám ẩn nấp trong bóng tối, dõi theo bộ lạc của lão.
Hơi thở lão nặng nề. Không thể tránh né được nữa. Phải tìm Vu.
Lão tộc trưởng lảo đảo đứng dậy, cảm giác như đôi chân già nua đã nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhưng lão vẫn phải đi. Chỉ có Vu mới có thể giúp lão trả lời câu hỏi: Bộ lạc này, có còn đường sống nào không?
Không chút do dự, lão cất bước về phía hang động sau núi.
tấu chương xong.
Lão tộc trưởng trở lại lều của mình, bước vào trong. Lão thấy những vật trao đổi mà Ka để ở trong, lão nhìn một cái rồi quay người lại, ngoắc tay một tộc nhân gần đó :
“Gọi tên Ka tới giúp ta.”
Tên tộc nhân đấy gật đầu rồi chạy đi, cũng khổ cho hắn, vốn khi xưa chọn sống ở gần đây là muốn lấy lòng của tộc trưởng, để tương lai có chút sáng lạng.
Nhưng từ mấy năm nay, đã không đạt mục tiêu còn bị tộc trưởng nhờ làm máy truyền tin di động nữa chứ, khoảng cách giữa lều tộc trưởng và tên Ka là rất xa.
Bởi vì tính chất là thợ săn và chiến binh của bộ lạc nên Ka phải ở phần rìa bộ lạc, nơi mà dễ bị bộ lạc khác t·ấn c·ông. Còn tộc trưởng và Vu phải ở sâu vào phía trong do tính chất quan trọng với bộ lạc.
…
Một lúc sau.
Ka lần nữa ngồi trong lều của tộc trưởng. Hắn ngáp ngắn ngáp dài, bởi vì ngủ chưa đủ giấc, đây là thói quen của Ka mỗi khi chịu áp lực thì hắn chọn đi ngủ cho qua chuyện.
Lão tộc trưởng cũng chẳng vì chuyện này mà khó chịu, lão chỉ gằn hỏi :
“Sao mà số lượng lại ít như vậy?”
Ka lúc này mới chịu ngồi thẳng người, giọng lạnh lùng nói :
“Mọi chuyện là như thế này tộc trưởng,...”
Sau mười phút.
Lão tộc trưởng mới thở ra một hơi, theo lời của Ka thì tên đơn độc kia đang chèn ép bộ lạc nhưng lão cũng không biết mình phải làm gì lúc này.
Lão tộc trưởng nhíu mày, ngón tay gõ nhịp trên đùi. Lão không thích bị động như thế này, nhưng thực tế thì sao? Không có ai khác để trao đổi, không có cách nào khác để có được những món đồ đó.
Không trao đổi nữa ư? Không được. Chỉ trong thời gian ngắn, bộ lạc đã bắt đầu quen với những vật phẩm mới. Những chiếc nồi giúp họ nấu ăn dễ dàng hơn, muối giúp thịt bảo quản lâu hơn.
Nếu bây giờ dừng lại, tộc nhân sẽ không hài lòng, có khi còn phản đối quyết liệt. Nhưng nếu tiếp tục, bọn họ sẽ mãi bị ép giá.
Ka nhìn lão tộc trưởng, mong đợi một phương án tốt hơn.
Nhưng lão chỉ thở dài, đôi mắt đục ngầu của tuổi già ánh lên vẻ bất lực. Ka siết chặt nắm tay. Hắn hiểu rồi. Nếu ngay cả tộc trưởng cũng không làm gì được, thì bản thân hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vậy là hắn phải chịu cửa dưới ở những lần sau nữa sao?
Lão tộc trưởng nhìn ra bầu không khí trong lều, lão đành nói :
“Thôi, người về đi, lần sau cố gắng tỏa ra mạnh mẽ một chút ép hắn chịu hạ giá, nếu không được thì không cần đổi.”
“Rõ.”
Ka nhếch môi. Hắn đã không cần phải ép mình quỵ lụy nữa. Nếu tên đơn độc kia dám chèn ép, hắn sẽ sẵn sàng đứng lên mặc cả, hoặc thậm chí...không cần trao đổi nữa.
…
Ở một góc bộ lạc.
“Ta nghĩ vật này dùng như thế này. A, được rồi nè thấy chưa?”
Tên non nớt kinh nghiệm của nhóm Ka đang ngồi với vài tộc nhân, cả bọn đang học cách dùng muỗng, và vô tình hay là tên non nớt kia lại thành công dùng muỗng.
Điều này làm cho những người xung quanh ồ lên thích thú. Ban đầu, chỉ là một cái muỗng.
Nhưng rồi những tộc nhân khác bắt đầu thắc mắc: còn những vật dụng khác thì sao? Những thứ mà bộ lạc họ không có thì sao? Họ bắt đầu so sánh. Bắt đầu mong muốn. Và chính khát khao đó đã dần dần tạo nên sự thay đổi.
Một số vui mừng mà thử dùng theo cách của tên kia vừa tìm ra, một số thì lao tới ẵm tên non nớt lên vai mà hô to. Còn tên non nớt chỉ cười vui vẻ, không hề biết rằng chính hắn đã vô tình châm ngòi cho một cơn sóng ngầm trong bộ lạc.
Ka khi đi về lều của mình cũng nhìn thấy, nhưng hắn cho rằng điều đó không quá đáng kể, chỉ là dùng một vật thôi làm gì mừng rỡ đến thế. Nhưng Ka không ngờ một chi tiết nhỏ như vậy lại gây ra tai họa cho bộ lạc.
...
Một tuần là thời gian tương đối ngắn nhưng bộ lạc của Ka lại biến động rất lớn.
Ka lần nữa gây thất vọng với lão tộc trưởng. Hắn vẫn không thể bức lên cửa trên với tên đơn độc, tên ấy như con cá trê trơn tuột né tránh mọi chiêu trò nhằm hạ giá của Ka.
Ka siết chặt nắm tay. Hắn đã thử mọi cách, nhưng tên đơn độc kia vẫn không lay chuyển. Ngay cả khi Ka tuyên bố sẽ không trao đổi nữa, đối phương cũng chỉ nhún vai cười cợt, như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Lần đầu tiên, Ka cảm thấy mình không phải một thợ săn, mà là một con mồi.
Không đổi được thứ gì lại tốn quá nhiều thời gian, Ka tức giận trở về, mang theo một sự thất bại cay đắng.
Lão tộc trưởng quyết định từ bỏ, không còn bảo Ka đi trao đổi nữa, mà trở lại đi săn.
...
Nhưng không ai ngờ rằng.
Tên non nớt lại được nhiều tộc nhân nhờ vả đi trao đổi dùm. Mà tên nhóc kia thì nở lòng nào từ chối, từ khi sinh sống ở đây một năm nay hắn chưa bao giờ từ chối ai một lời nào, dù đó có là công việc nặng nhọc.
Tên non nớt không phải kẻ ngốc, nhưng hắn cũng chưa từng biết sợ.
Từ khi vào bộ lạc, hắn chỉ biết cố gắng giúp đỡ tất cả mọi người. Vì vậy, khi những người tộc nhân tìm đến nhờ vả, hắn không nỡ từ chối. Họ cần hắn. Và hắn không muốn khiến họ thất vọng.
Vì vậy mà tên non nớt rất được nhiều tộc nhân tin tưởng giao cho trọng trách lần này. Lần này không có lệnh của tộc trưởng nên tên non nớt rất khó mới ra khỏi sự dò xét từ đội đi săn, mà lén đi trao đổi.
Những người nhờ vả thằng nhóc cũng cảm thấy tội lỗi, nhìn bóng lưng thằng nhóc biến mất sau cánh rừng già, họ muốn ngăn cản lại nhưng khi giơ tay ra thì họ lại vội vàng rụt lại.
Một tộc nhân vươn tay ra, định gọi hắn lại. Nhưng rồi bàn tay đó khựng lại giữa không trung. Họ biết mình không nên làm vậy. Nhưng họ cũng không thể không làm vậy.
Những vật phẩm kia quá hấp dẫn, quá quan trọng. Bộ lạc này đã sống bao năm không có chúng, nhưng bây giờ, chỉ mới chưa đầy một tháng thôi...họ đã không thể dứt bỏ.
Hai ngày trôi qua.
Tên non nớt kia vẫn chưa trở về, lòng của những người nhờ vả nóng như lửa đốt. Họ không ngồi yên đợi mà đi tới đi lui, lo lắng chẳng biết vì sao hắn vẫn chưa về.
Cuối cùng, mấy người họ đành tìm đến tộc trưởng, đề nghị cử đội săn đi tìm kiếm. Lão tộc trưởng không trách cứ, chỉ thở dài, tự trách mình đã coi thường những gì mà bộ lạc bí ẩn kia mang lại.
Ka cũng có suy nghĩ tương tự. Hắn không thể hứa hẹn gì ngoài lời đảm bảo: "Sáng mai ta sẽ dẫn người đi tìm. Giờ trời đã tối, đi vào rừng lúc này quá nguy hiểm."
Nhóm tộc nhân bất đắc dĩ gật đầu, trở về lều, dặn nhau tạm yên tâm ngủ qua đêm nay.
Sáng sớm.
Ka như đã hứa, tập hợp những chiến binh để lên đường. Hắn không chỉ giữ lời với tộc nhân mà còn cảm thấy có trách nhiệm với thành viên nhóm mình.
Nhưng khi đội vừa chuẩn bị xuất phát, từ xa, tên non nớt đã xuất hiện trong khu rừng, miệng cười toe toét, tay giơ lên vẫy chào. Toàn thân lấm lem, nhưng trên vai hắn là một túi da thú khổng lồ.
Nhìn khuôn mặt bẩn thỉu kia, Ka thở phào nhẹ nhõm.
Không ai bảo ai, mọi người lập tức chạy đến, giúp hắn đỡ túi da nặng trịch. Chỉ khi đặt lên vai mới hiểu rõ nó nặng đến nhường nào – vậy mà tên nhóc này có thể kéo nó về đến tận bộ lạc.
…
Mất một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Tên non nớt được gọi tới lều của tộc trưởng để báo cáo.
Lần thứ hai được đứng trước mặt tộc trưởng, hắn không giấu được sự căng thẳng. Tay chân run rẩy, ánh mắt cố gắng né tránh. Lão tộc trưởng nhìn chằm chằm vào hắn, rồi chậm rãi cầm một vật trên bàn lên, giọng trầm thấp:
"Thứ này là gì?"
Tên non nớt nuốt nước bọt, mất vài giây mới đáp:
"Cái này được gọi là thẻ tre."
Lão tộc trưởng nhíu mày, quan sát kỹ những mảnh thẻ trên tay. Những ký hiệu kỳ lạ khắc trên bề mặt khiến lão càng thêm trầm tư. Rồi lão hỏi tiếp:
"Ngươi đổi với tên đơn độc kia à?"
Tên non nớt lắc đầu.
"Không, tôi đổi với bộ lạc kia."
"Ngươi nói cái gì? Bộ lạc kia sao?"
Lời này như sét đánh ngang tai. Cả lều lặng đi. Ka nhíu chặt mày, còn lão tộc trưởng thì siết chặt thẻ tre trong tay, cố nén lại cảm giác bất an trào dâng. Hồi lâu, lão mới cất giọng khàn khàn:
"Vậy bộ lạc đó thế nào? Lớn hay nhỏ?"
Tên non nớt lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt lão tộc trưởng. Không chút do dự, hắn nói từng chữ:
"Lớn, rất lớn là đằng khác."
Lão tộc trưởng nhắm mắt lại, thở dài nặng nề. Lão đã lo lắng về điều này từ lâu, nhưng giờ khi nghe chính miệng tên nhóc xác nhận, sự lo sợ bấy lâu như bị khắc lên tận xương tủy.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Tên non nớt hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
"Bộ lạc kia còn nói..."
Ka và tộc trưởng đều căng thẳng chờ đợi.
Tên non nớt cắn môi, giọng nói ra mang theo sự nặng nề chưa từng có:
"Bộ lạc của người chỉ có hai lựa chọn: Làm bộ lạc phụ thuộc...hoặc là c·hiến t·ranh."
Cả lão tộc trưởng và Ka đều siết chặt nắm tay. Họ hiểu rõ, dù lựa chọn con đường nào, bộ lạc cũng sẽ đánh đổi một phần tự do của mình. Nếu trở thành bộ lạc phụ thuộc, họ có thể giữ được mạng sống, nhưng đổi lại, vận mệnh của họ sẽ do bộ lạc mạnh kia định đoạt.
Còn c·hiến t·ranh? Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta thấy vô vọng – bởi vì hiện tại, họ không có cơ hội chiến thắng.
Tên non nớt nhìn biểu cảm nặng nề của hai người trước mặt, nhưng hắn chỉ mỉm cười nhẹ.
“Các ngươi về đi.”
Giọng nói trầm khàn của lão tộc trưởng cắt ngang dòng suy nghĩ của Ka. Tên non nớt và Ka đành rời khỏi lều. Còn lại một mình, lão tộc trưởng mới thở hắt ra, cơ thể run rẩy, như thể bị rút cạn sức lực.
Lão cúi xuống, bàn tay già nua run run đặt miếng thẻ tre xuống mặt bàn gỗ sần sùi.
Không phải vì lão trăn trở về số phận bộ lạc. Mà bởi vì, lão đã hiểu thông điệp trên miếng thẻ tre.
Những đường khắc mảnh mai nhưng tinh tế, những ký hiệu nhỏ bé nhưng tỉ mỉ. Lão nhìn chằm chằm vào nó, đầu óc như dần mơ hồ, cho đến khi ý nghĩa của những hình khắc hiện rõ trong tâm trí.
“Chiến tranh đã tới.”
Ngón tay lão vô thức siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng lão.
Không có thời gian để do dự nữa.
Bộ lạc kia không phải đang chờ đợi một quyết định. Chúng đã ra quyết định rồi. Có thể, ngay lúc này, khi tên non nớt đặt chân trở về, đã có những kẻ do thám ẩn nấp trong bóng tối, dõi theo bộ lạc của lão.
Hơi thở lão nặng nề. Không thể tránh né được nữa. Phải tìm Vu.
Lão tộc trưởng lảo đảo đứng dậy, cảm giác như đôi chân già nua đã nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhưng lão vẫn phải đi. Chỉ có Vu mới có thể giúp lão trả lời câu hỏi: Bộ lạc này, có còn đường sống nào không?
Không chút do dự, lão cất bước về phía hang động sau núi.
tấu chương xong.
Tiến độ: 100%
210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Tag liên quan