Chương 209: Chiến Tranh Đã Kề Bên Từ Đầu

27/04/2025 10 8.3
Chương 209 : Chiến Tranh Đã Kề Bên Từ Đầu

Cái c·hết của lão tộc trưởng chính là một chuỗi domino tiếp diễn, dù lão có làm gì cũng không thay đổi được kết quả. Bởi vì Ain là người lên kế hoạch, mà tính hắn đã quyết thì đừng nói là thoát, sống sót được vài giây thôi là thành công lắm rồi.

Hắn phải bức c·hết kẻ thù, triệt mọi con đường sống. Cho dù là số phận định đoạt thì Ain cũng sẽ khiến nó thay đổi.



“Kil, cậu làm gì mà lâu thế?”

Một người bước ra từ căn lều, theo sau hắn là một nhóm chục người mặc đồ đen, đeo mặt nạ sắt, dẫn theo một đoàn tù binh phía sau.

Đó là những tộc nhân của bộ lạc. Họ đã b·ị b·ắt.

Nhìn rộng ra, khắp bộ lạc là cảnh hoang tàn. Một vài căn lều đơn sơ bị lửa t·hiêu r·ụi, một số nơi chỉ còn lại những mảnh t·hi t·hể rơi rớt sau cuộc chiến. Máu vương vãi khắp nơi, đậm đặc nhất là khu vực dành cho các chiến binh bộ lạc.

Hiển nhiên, họ đã chống trả quyết liệt. Nhưng nỗ lực ấy quá nhỏ bé so với sức mạnh áp đảo của kẻ địch. Dấu vết kháng cự chỉ xuất hiện lẻ tẻ, yếu ớt.

Những kẻ còn sống chứng tỏ Kil chưa bỏ độc cho họ uống. Hắn chỉ dùng vũ lực để trấn áp. Nhưng vẫn có những kẻ bị mất tay, mất chân. Những v·ết t·hương được xử lý gọn gàng, không chừa chỗ cho sự phản kháng



Kil nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu lại. Nhìn thấy hắn, Kil cười khổ:

“Ler à, tao chỉ muốn chọc lão già thôi.”

Ler nhướng mày, khó chịu than thở:

“Mày có bao giờ như vậy đâu? Hay là mày đổi tính rồi?”

Kil chỉ cười trừ. Ánh mắt hắn lướt qua đám tù binh, hài lòng gật đầu với Ler. Hành động ấy khiến Ler càng giật giật mí mắt. Hắn biết Kil đang lảng tránh câu hỏi của mình.

Bỗng, một tù binh bất ngờ vùng lên, chen lấn về phía trước. Hai kẻ đeo mặt nạ lập tức giữ chặt hắn, nhưng hắn vẫn cố gào lên, đôi mắt đầy căm phẫn:

“Tại sao mày làm vậy? Chẳng phải đây là bộ lạc mày yêu sao?”

Kil nhìn hắn, Ler khoanh tay đứng bên cạnh, thích thú quan sát. Hắn đã biết câu trả lời ngay từ đầu.

“Ha…ha…ha…”

Kil bật cười lớn, ôm bụng như thể vừa nghe điều nực cười nhất trên đời. Những kẻ đeo mặt nạ nhếch mép cười theo, khiến tên tù binh đỏ mặt vì xấu hổ. Hắn tức giận gầm lên:

“Mày cười cái gì?”

“Xin lỗi, xin lỗi…nhưng tao không nhịn được.” Kil vẫn cố nén cười, nhưng giọng điệu đầy mỉa mai. “Mày hỏi cái gì nhỉ? Bộ lạc này á? Đừng chọc tao cười chứ.”

Tên tù binh nghiến răng, căm phẫn đến mức muốn lao vào g·iết Kil. Nhưng hai kẻ đeo mặt nạ đang giữ chặt hắn lại có một sức mạnh khủng kh·iếp.

Kil bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy vẻ giễu cợt:

“Ha, nói sao nhỉ? Bọn tao là bộ lạc Lạc Việt – một bộ lạc hùng vĩ. Tại sao tao phải yêu quý cái bộ lạc yếu đuối này của bọn mày? Hửm? Nói tao nghe xem, lý do nào tao phải yêu quý nó?”
Tên tù binh im lặng. Cả đám tù binh phía sau cũng im lặng.

“Chẳng phải mày nói mày chỉ là kẻ đơn độc năm ngoái sao?”

Tên kia hiển nhiên không chấp nhận sự thật, hắn cố hỏi lần nữa. Kil chỉ cười rồi lắc đầu, quay người lại nhìn Ler hỏi :

“Haiz, Ler mày có công nhận tao đóng kịch giỏi không? Lão già, tên Ka đáng ghét kia và tên này đều tin lời tao nói kìa.”

Ler nghe hỏi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, Kil nhìn thấy thì vui mừng ra mặt. Còn tên tù binh thì choáng váng.

“Đóng kịch là gì?”

Sao những gì mà thằng nhóc này nói hắn nghe không hiểu vậy. Hắn vô thức theo bản năng muốn được giải đáp mà lên tiếng hỏi.

“Là sao? Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Kil quay người lại, nó nhìn tên này rồi chán nản nói :

“Sao ngốc vậy? Thôi cho ngươi nhìn ra hiện thực vậy. Ler, né ra đi.”

Tên kia nhìn theo hướng thằng nhóc tên Ler kia, thằng nhóc nghe nói liền tránh ra. Tên tù binh liền nhìn thấy hai thứ, một là cái đầu nằm lăn lóc của Ka, một là xác của tộc trưởng nằm ở đấy.

Không chỉ có hắn nhìn thấy mà là tất cả tù binh đều nhìn thấy. Họ không hiểu làm sao mà…

“A, tộc trưởng, tao g·iết mày!”

Một số tù binh mắt đỏ au, gào lên trong tuyệt vọng. Cảm xúc cuộn trào, họ cố vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi như những con thú bị dồn vào đường cùng.

“Nín.”

Chỉ một từ lạnh lẽo vang lên. Một lưỡi dao lóe sáng.

"Phập!"

Một tù binh hét lớn chưa dứt câu đã khựng lại. Máu bắn ra từ cổ họng hắn như suối, đôi mắt trợn trừng khi cả cơ thể đổ gục xuống đất.

Những kẻ đeo mặt nạ không hề do dự. Khi có kẻ thứ hai toan lao tới, một lưỡi dao khác xuyên thẳng vào ngực hắn. Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, trái tim bị xuyên thủng khiến hắn chỉ kịp há miệng thở hổn hển trước khi đổ rạp.

Sự im lặng bao trùm.

Những tù binh còn lại hoảng loạn lùi lại, toàn thân run rẩy. Không ai dám nhúc nhích nữa.

Kil quan sát biểu hiện sợ hãi của họ, khóe môi cong lên đầy thích thú. Nó cúi xuống, nhìn thẳng vào gã tù binh ban nãy, hỏi giọng chậm rãi nhưng đầy trêu ngươi:

“Sao rồi? Ngay cả tộc trưởng của ngươi cũng đ·ã c·hết dưới tay ta rồi đó.”

Tên tù binh run rẩy, môi hắn mấp máy như muốn nói gì nhưng lại chẳng thể thốt ra được. Không gian chỉ còn lại tiếng máu tí tách nhỏ xuống từ những cái xác vừa ngã xuống đất.

Sự im lặng mà Kil cảm thấy mất đi sự hứng thú, nó quay người toang đứng dậy thì tên kia đã nói :
“Từ khi nào?”

Kil hào hứng quay người lại rồi cười nói :

“Um, khi nào nhỉ? Từ lúc bắt đầu chăng.”

Hai mắt của tên tù binh mở hết cỡ, hắn không tin vào tai mình điều vừa nghe. Hắn không tin vào đứa nhóc có thể nói dối như vậy, còn hơn hết là thời gian thằng nhóc bỏ ra đóng kịch là hơn một năm trời.

“Làm sao có thể?”

Kil nghe lời này càng hào hứng hơn, nó nhắm mắt mỉm cười nói :

“Có thể chứ. Ta ban đầu còn không tin mà nhưng tộc trưởng ta bảo được là được. Thấy tộc trưởng ta hay không?”

Tên tù binh càng lâm vào hoảng loạn, làm gì có ai mà dám để tộc nhân mình lại thành tộc nhân bộ lạc sau đó lại phản bội bộ lạc mục tiêu.

..

Đúng là tên tù binh suy nghĩ đúng, bởi vì mỗi bộ lạc đều có thần hộ mệnh kiểm tra, bộ lạc của hắn còn có Vu ở đó, làm sao mà có kẻ trà trộn vào được.

Nhưng chỉ là bộ lạc này có những điều kiện đặc biệt nên Kil mới dễ dàng xâm nhập.



“Làm sao có thể?”

Tên tù binh lẩm bẩm trong tuyệt vọng. Kil nghe vậy liền bực tức, nó nhếch môi, giọng trầm xuống:

“Ta nói rồi, tộc trưởng ta thông minh lắm. Các ngươi không hiểu đâu. Từ đầu các ngươi đã bị chúng ta theo dõi, và tada – bây giờ các ngươi thấy đấy. Tuyệt chứ, nhỉ?”

Tên tù binh giận dữ vì cảm giác như bị lừa dối suốt thời gian qua. Hắn nghiến răng rít lên:

“Tuyệt con mẹ mày! Tộc trưởng mày nhát gan đến vậy à? Sao không ra đây chiến đấu mà để tụi mày làm mấy chuyện bẩn thỉu này?”

Không gian chợt im bặt.

Ler và đám đeo mặt nạ lập tức ngừng động tác, như thể vừa chứng kiến kẻ này tự đào huyệt chôn mình.

Tên tù binh thấy vậy thì càng lấn tới, hắn định mở miệng tiếp tục chửi…

Nhưng sao thân ảnh kia quen vậy? A…Là cơ thể hắn.

Từ khi nào?

Kil lặng lẽ lau đi v·ết m·áu trên con dao, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ đầu ngón tay nó. Gương mặt thằng nhóc dính đầy máu, đôi mắt đen thẳm tỏa ra sự lạnh lẽo c·hết chóc.

“Mày đã đi quá xa rồi.”

Không như những kẻ đeo mặt nạ, khi g·iết chóc vẫn còn giữ chút cảm giác “thi hành nhiệm vụ” Kil lại không chút do dự, không cần cảnh báo. Nó kết liễu kẻ kia như thể cắt một cọng cỏ vô dụng.
Ler thở dài. Kil có vài tính cách kỳ lạ mà hắn không bao giờ lý giải nổi.

Thứ nhất, ai động vào tộc trưởng của nó thì xác định m·ất m·ạng.

Thứ hai, nó ghét máu bắn lên người mình, nhưng lại chẳng ngại vấy bẩn tay.

Thứ ba, nó thích ba hoa, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Trong suốt quá trình nói chuyện, Kil luôn chú ý từng chi tiết – từ biểu cảm, từng giọt mồ hôi, đến cả chuyển động lỗ chân lông của kẻ đối diện. Nó nắm bắt cảm xúc con mồi để điều khiển tình thế.

Ler đảo mắt nhìn quanh rồi cất giọng:

“Được rồi, trở về đi.”

Cả nhóm chuẩn bị di chuyển thì bước chân vang lên từ trong khu rừng.

Tất cả đều theo phản xạ quay đầu. Một người đàn ông bước ra, dáng đi ung dung nhưng toát lên sát khí mơ hồ.

Hắn mặc một bộ vải lạ, không giống lanh hay đay. Bên hông phải là một con dao găm, bên trái vắt một thanh đao.

Đám đeo mặt nạ ngay lập tức cúi đầu khi người đó lướt qua.

Tù binh xôn xao. Một số thì thầm, tưởng đây là tộc trưởng thực sự của đám người lạ mặt này. Nhưng có kẻ lại phát hiện một điều kỳ lạ – Kil không hề cúi đầu.

Ngược lại, thằng nhóc còn hơi nghiêng người, như thể đang cố tránh ánh mắt người kia.

Giọng nói trầm ổn cất lên.

“Làm xong mọi chuyện rồi không dẫn tù binh đi, mà lại ở đây ba hoa?”

Kil giả điếc, đưa tay lên miệng thổi sáo. Ler lắc đầu, chẳng lạ gì cảnh này.

Người kia khẽ cười. Hắn nhẹ nhàng sờ vào con dao găm bên hông. Ngay lập tức, Kil giơ hai bàn tay ra trước, xoay xoay, cười giả lả:

“Anh Zua đừng nóng, đừng nóng. Em nói mà.”

Zua chỉ lẳng lặng nhìn Kil, nhưng lại khiến nó đổ mồ hôi lạnh.

Kil mím môi, cố gắng lắp bắp:

“Thì…là…do…”

“Là cái tính ba hoa của nó.” Ler bình thản lên tiếng. “Tên kia tức giận, xong rồi mọi thứ thành ra như thế này.”

Kil trừng mắt nhìn Ler. Phản bội, phản bội!

Zua không trả lời ngay. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt tối lại. Kil lập tức căng thẳng. Bởi vì trước mắt nó không chỉ là đàn anh mà còn là người đã dạy nó cách á·m s·át.

Zua phất tay. Đám người đeo mặt nạ cùng với cặp Kil và Ler gật đầu chào rồi vội vàng mang tù binh trở về bộ lạc.

Nhìn hai thằng nhóc cười cười nói nói đi cùng những thành viên của mình, Zua chỉ biết thở dài, nó không ngờ rằng Ain đã tạo ra 2 con quái vật á·m s·át này.

Tổ đội sát thủ mạnh nhất mà học viện Sát từng tạo ra.

tấu chương xong.
8.3
Tiến độ: 100% 210/210 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025