Chương 113: Trở về.
27/04/2025
10
9.0
Chương 113: Trở về.
Âu Dương Phi Vân tính đến nay mới được ba mươi tư tuổi, mười bảy năm kể từ khi hắn chuyển sinh vào tiểu thuyết này.
Từ một cái Ngưng Thần cảnh đại sư huynh, dưới sự chống lưng của Thanh Lam tông cùng với Thu Mộng thương hội, lượng lớn tài nguyên đỉnh cấp được chu cấp cho Âu Dương Phi Vân.
Mười bảy năm qua hắn đã vượt qua bốn đại cảnh giới điều mà biết bao võ giả mơ ước cả đời không được nhưng từ những điều mới đây xảy ra hắn cũng không thể lạc quan nổi.
Việc luôn có một bàn tay thao túng từ phía sau dù cho bản thân đủ cường đại là thứ mà không ai có thể an tâm nổi khi hiểu rõ.
“Có lẽ thiên đạo đã khóa chặt vào mình rồi?” Âu Dương Phi Vân thầm nghĩ.
“Phải chăng vì mình đã đảo lộn kịch bản gốc của câu truyện, khiến cho khí vận chi tử chưa kịp khai thác hết cơ duyên tại Nam Vực này đã phải chật vật bỏ trốn từ đó khiến cho cốt truyện biến đổi quá lớn khiến thiên đạo cảnh giác?”
“Nhưng tại sao thiên đạo đã có thể dùng bình cảnh dẫn dắt mình tới nơi đây lại không hủy diệt mình luôn?”
Trên chặng đường, Âu Dương Phi Vân trầm ngâm suy nghĩ, chỉ thỉnh thoảng ra hiệu cho Mục gia hai huynh muội lộ tuyến bám theo.
Hai người kia yên lặng bám theo Âu Dương Phi Vân vì biết rằng hắn đang có việc phải suy nghĩ.
Một đường yên lặng, cả ba nhanh chóng vượt qua bức bình chướng, lộ trình đã được Âu Dương Phi Vân nắm rõ trong lòng bàn tay vì thế cũng thuận lợi trở về Nam Vực.
Vừa bước ra khỏi bình chướng, Âu Dương Phi Vân chậm rãi quan sát xung quanh hoàn cảnh, sau đó là nhẹ nhàng hít thở một hơi dài, cuối cùng là nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mục gia hai huynh muội chẳng hiểu gì cả, hai mắt nhìn nhau bối rối.
Âu Dương Phi Vân mở miệng nói rằng:
“Đi xa một thời gian, trở về nơi quen thuộc cảm giác thật nhẹ nhõm.”
Mục gia hai huynh muội tỏ vẻ hiểu ra, rồi bỗng Mục Thanh Nhi hai mắt thoáng chốc hiện ra mất mát, đau thương.
Bọn hắn hai huynh muội từ khi sinh ra cho đến hiện tại, cuộc sống không hề ổn định, nay đây mai đó vì thế cũng không có cảm xúc đi xa trở về như Âu Dương Phi Vân.
Nhưng cũng vì thế mà rất nhanh chóng bọn hắn cũng ổn định cảm xúc sau đó dưới sự chỉ dẫn của Âu Dương Phi Vân tiến về dịch trạm gần nhất.
“Chưởng quỹ, cho ta hai phòng.”
Âu Dương Phi Vân lấy ra thân phận lệnh bài.
Chưởng quỹ thấy đó là lệnh bài tối cao do Thanh Minh kinh tế tổ chức phát hành rất cung kính sắp xếp cho Âu Dương Phi Vân hai cái tối cao khách phòng, sau đó là tập hợp tất cả nhân viên trong dịch trạm phân phó bọn họ nhanh chóng vận chuyển cung cấp dịch vụ.
Điểm qua một vài điều đổi mới của Nam Vực.
Thanh Minh tổ chức không quản tiêu hao, bọn hắn mạnh mẽ triển khai kế hoạch chuyên môn hóa sản xuất, những nơi có tài nguyên phong phú nhanh chóng nổi lên các khu vực sản xuất tập trung rồi các phường thị mọc lên san sát.
Bởi vì bọn hắn cần kiểm soát nguồn tài nguyên do vậy đã đưa ra chính sách đăng ký khai thác.
Cụ thể, khi một thế lực phát hiện một khu mỏ quặng, linh thạch mỏ có thể đăng ký với Thanh Minh tổ chức quyền khai thác.
Khi đã đăng ký quyền khai thác Thanh Minh tổ chức sẽ hỗ trợ bảo mật thông tin cùng cung cấp một vài dịch vụ giúp bảo mật việc khai thác hoặc sẽ công khai theo ý gia tộc và sẽ bảo vệ việc khai thác để không bị các gia tộc khác q·uấy n·hiễu.
Thế lực đó sẽ được toàn quyền khai thác cùng sở hữu và có thể ưu tiên bán cho Thanh Minh tổ chức với giá cả hợp lý.
Bọn hắn hành vi này là đem toàn bộ lợi ích cho thế lực địa phương, mục tiêu của bọn hắn là để các thế lực cam tâm cung cấp thông tin về tài nguyên từ đó dễ bề quản lý và phân phối.
Các thế lực cũng vui vẻ tham gia vì chỉ cần sớm đăng ký bọn hắn có thể gối cao không lo mà khai thác tài nguyên, không sợ bị lược đoạt.
Từ đó mà nhiều khu vực kinh tế mỏ nổi lên, nhân thủ quản lý cũng thiếu đi nghiêm trọng, từ đó mà đại đồng hội thành viên đã có đất dụng võ.
Bọn hắn được phân phối tới chủ trì các phường thị, các khu vực khai thác, khu vực sản xuất …
Hoàn thành bước thứ nhất chuyên môn hóa sản xuất, để tiến tới xã hội hóa sản xuất thì cần phải phát triển mạnh mẽ về vận tải.
Thế là khắp các nơi, các tuyến đường vận tải được khai thông, những nơi thuận lợi cho vận tải sẽ được các cường giả thanh toán những đối tượng quấy phá như đạo tặc, yêu thú … sau đó là vận động tán tu rồi phàm nhân tới định cư dọc theo lộ tuyến.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một cuộc đại di cư cùng nhập cư xảy ra trong Nam Vực.
Thế lực nhỏ yếu nếu thức thời sẽ được hỗ trợ chuyển dời, không thức thời sẽ bị Thanh Minh tổ chức cường giả cưỡng chế vận chuyển.
Từ đó, có người vui vẻ thì cũng có người phàn nàn, tiếng oán thán không ít.
Nhưng để lại sau đó là sự phát triển nhanh chóng không thể ngờ tới.
Song song với việc phát triển vận tải thì việc bố trí nơi sản xuất để có thể trở thành xã hội hóa sản xuất cũng được Thanh Minh tổ chức triển khai.
Nhưng khác với thế giới trước đó, những sản phẩm có thể tách biệt sản xuất từng linh kiện sau đó vận chuyển về một nơi lắp ráp để tạo ra những sản phẩm phức tạp thì tại Thiên Huyền đại lục, những sản phẩm hỗ trợ tu luyện, chiến đấu không thể làm như thế.
Ví dụ như một linh phù, chỉ cần có lá phù, mực cùng phù bút, sau đó họa phù sư chỉ cần đạt chuẩn sẽ vẽ một mạch mà thành chứ không thể vẽ một chút sau đó đóng gói lại gửi đi nơi khác vẽ một chút mới hoàn thành.
Từ đó, mặc dù chuyên môn hóa sản xuất đã làm xuất sắc phần khai thác cùng chế tạo những sản phẩm cần thiết để sản xuất nhưng vì đặc thù thế giới mà nó cũng bao luôn cả mục xã hội hóa sản xuất.
Thế là trong thời gian Âu Dương Phi Vân dời đi, Thanh Minh tổ chức bỗng rơi vào lúng túng.
Tuy Thu Mộng thương hội hội trưởng cùng Nam Cung Minh Hà hết sức thông minh, bọn hắn đã có một vài phương án để làm dịu đi tình hình nhưng để nói rằng giải quyết được vấn đề thì chưa.
Chính lúc tất cả mọi người đang đau đầu thì nhận được tin tức Âu Dương Phi Vân trở về, thế là mọi người ngựa không dừng vó nhanh chóng di chuyển tới Thanh Lam tông để cùng nhau giải quyết vấn đề.
Âu Dương Phi Vân cùng Mục gia hai huynh muội một đường trở về Thanh Lam tông, cả ba vừa tới nơi đã thấy một đoàn người đứng chờ từ lâu.
Âu Dương Phi Vân mỉm cười sau đó nhanh chóng tiến về.
“Gia gia mạnh khỏe, cha vợ mạnh khỏe…”
Hắn nhanh chóng chào hỏi các vị trưởng bối rồi sau đó mới tiến tới Nam Cung Minh Hà, nở một nụ cười đầy sự yêu thương, hắn cũng vui mừng nhìn đứa trẻ kháu khỉnh trên tay Nam Cung Minh Hà.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hắn cười nói:
“Cảm ơn nàng, ta nhớ nàng nhiều lắm.”
“Còn nhi tử, chàng ép con chặt quá.”
Hắn vội vã buông ra thê tử sau đó nhìn đứa trẻ vì bị cha mẹ ép vào đột ngột mà có dấu hiệu òa khóc.
Thế là hắn bị thê tử trừng mắt sau đó nàng vội vã dỗ đứa trẻ.
Thái Hạo Chân Quân mắng hắn:
“Tiểu tử này làm cha rồi mà không đứng đắn chút nào, chớ có làm tổn thương ta chắt. Nào có cha nào thấy con lại chẳng hỏi con trai hay gái, rồi tên đứa trẻ như ngươi.”
Thu mộng thương hội hội trưởng thì mạnh mẽ hơn, thân hình biến ảo xuất hiện ngay bên cạnh hắn gõ một cú vào đầu hắn mắng:
“Hừ, khốn nạn tiểu tử, dám làm ta ngoại tôn khóc.”
Thế là chào đón chiến trận trở thành một đợt gia đình răn dạy.
Mọi người khác chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Âu Dương Phi Vân biết mình có lỗi nên cũng chân thanh xin lỗi sau đó vui vẻ bế mình nhi tử.
Tiểu tử tên là Âu Dương Bình An, hắn cùng Nam Cung Minh Hà không mong con mình phải là cường giả đỉnh thiên lập địa, chỉ cần bọn chúng được sống an bình là được vì thế trước đó đã thống nhất nhi tử tên Bình An, nữ nhi tên An Yên.
Một nhà mấy người vui vẻ cùng nhau.
Sau đó, Âu Dương Phi Vân không quên chính sự, nhanh chóng giới thiệu Mục gia hai huynh muội sau đó cùng mọi người tiến về phòng họp.
Những người không phân sự cũng nhanh chóng tản đi.
---
Âu Dương Phi Vân tính đến nay mới được ba mươi tư tuổi, mười bảy năm kể từ khi hắn chuyển sinh vào tiểu thuyết này.
Từ một cái Ngưng Thần cảnh đại sư huynh, dưới sự chống lưng của Thanh Lam tông cùng với Thu Mộng thương hội, lượng lớn tài nguyên đỉnh cấp được chu cấp cho Âu Dương Phi Vân.
Mười bảy năm qua hắn đã vượt qua bốn đại cảnh giới điều mà biết bao võ giả mơ ước cả đời không được nhưng từ những điều mới đây xảy ra hắn cũng không thể lạc quan nổi.
Việc luôn có một bàn tay thao túng từ phía sau dù cho bản thân đủ cường đại là thứ mà không ai có thể an tâm nổi khi hiểu rõ.
“Có lẽ thiên đạo đã khóa chặt vào mình rồi?” Âu Dương Phi Vân thầm nghĩ.
“Phải chăng vì mình đã đảo lộn kịch bản gốc của câu truyện, khiến cho khí vận chi tử chưa kịp khai thác hết cơ duyên tại Nam Vực này đã phải chật vật bỏ trốn từ đó khiến cho cốt truyện biến đổi quá lớn khiến thiên đạo cảnh giác?”
“Nhưng tại sao thiên đạo đã có thể dùng bình cảnh dẫn dắt mình tới nơi đây lại không hủy diệt mình luôn?”
Trên chặng đường, Âu Dương Phi Vân trầm ngâm suy nghĩ, chỉ thỉnh thoảng ra hiệu cho Mục gia hai huynh muội lộ tuyến bám theo.
Hai người kia yên lặng bám theo Âu Dương Phi Vân vì biết rằng hắn đang có việc phải suy nghĩ.
Một đường yên lặng, cả ba nhanh chóng vượt qua bức bình chướng, lộ trình đã được Âu Dương Phi Vân nắm rõ trong lòng bàn tay vì thế cũng thuận lợi trở về Nam Vực.
Vừa bước ra khỏi bình chướng, Âu Dương Phi Vân chậm rãi quan sát xung quanh hoàn cảnh, sau đó là nhẹ nhàng hít thở một hơi dài, cuối cùng là nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mục gia hai huynh muội chẳng hiểu gì cả, hai mắt nhìn nhau bối rối.
Âu Dương Phi Vân mở miệng nói rằng:
“Đi xa một thời gian, trở về nơi quen thuộc cảm giác thật nhẹ nhõm.”
Mục gia hai huynh muội tỏ vẻ hiểu ra, rồi bỗng Mục Thanh Nhi hai mắt thoáng chốc hiện ra mất mát, đau thương.
Bọn hắn hai huynh muội từ khi sinh ra cho đến hiện tại, cuộc sống không hề ổn định, nay đây mai đó vì thế cũng không có cảm xúc đi xa trở về như Âu Dương Phi Vân.
Nhưng cũng vì thế mà rất nhanh chóng bọn hắn cũng ổn định cảm xúc sau đó dưới sự chỉ dẫn của Âu Dương Phi Vân tiến về dịch trạm gần nhất.
“Chưởng quỹ, cho ta hai phòng.”
Âu Dương Phi Vân lấy ra thân phận lệnh bài.
Chưởng quỹ thấy đó là lệnh bài tối cao do Thanh Minh kinh tế tổ chức phát hành rất cung kính sắp xếp cho Âu Dương Phi Vân hai cái tối cao khách phòng, sau đó là tập hợp tất cả nhân viên trong dịch trạm phân phó bọn họ nhanh chóng vận chuyển cung cấp dịch vụ.
Điểm qua một vài điều đổi mới của Nam Vực.
Thanh Minh tổ chức không quản tiêu hao, bọn hắn mạnh mẽ triển khai kế hoạch chuyên môn hóa sản xuất, những nơi có tài nguyên phong phú nhanh chóng nổi lên các khu vực sản xuất tập trung rồi các phường thị mọc lên san sát.
Bởi vì bọn hắn cần kiểm soát nguồn tài nguyên do vậy đã đưa ra chính sách đăng ký khai thác.
Cụ thể, khi một thế lực phát hiện một khu mỏ quặng, linh thạch mỏ có thể đăng ký với Thanh Minh tổ chức quyền khai thác.
Khi đã đăng ký quyền khai thác Thanh Minh tổ chức sẽ hỗ trợ bảo mật thông tin cùng cung cấp một vài dịch vụ giúp bảo mật việc khai thác hoặc sẽ công khai theo ý gia tộc và sẽ bảo vệ việc khai thác để không bị các gia tộc khác q·uấy n·hiễu.
Thế lực đó sẽ được toàn quyền khai thác cùng sở hữu và có thể ưu tiên bán cho Thanh Minh tổ chức với giá cả hợp lý.
Bọn hắn hành vi này là đem toàn bộ lợi ích cho thế lực địa phương, mục tiêu của bọn hắn là để các thế lực cam tâm cung cấp thông tin về tài nguyên từ đó dễ bề quản lý và phân phối.
Các thế lực cũng vui vẻ tham gia vì chỉ cần sớm đăng ký bọn hắn có thể gối cao không lo mà khai thác tài nguyên, không sợ bị lược đoạt.
Từ đó mà nhiều khu vực kinh tế mỏ nổi lên, nhân thủ quản lý cũng thiếu đi nghiêm trọng, từ đó mà đại đồng hội thành viên đã có đất dụng võ.
Bọn hắn được phân phối tới chủ trì các phường thị, các khu vực khai thác, khu vực sản xuất …
Hoàn thành bước thứ nhất chuyên môn hóa sản xuất, để tiến tới xã hội hóa sản xuất thì cần phải phát triển mạnh mẽ về vận tải.
Thế là khắp các nơi, các tuyến đường vận tải được khai thông, những nơi thuận lợi cho vận tải sẽ được các cường giả thanh toán những đối tượng quấy phá như đạo tặc, yêu thú … sau đó là vận động tán tu rồi phàm nhân tới định cư dọc theo lộ tuyến.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một cuộc đại di cư cùng nhập cư xảy ra trong Nam Vực.
Thế lực nhỏ yếu nếu thức thời sẽ được hỗ trợ chuyển dời, không thức thời sẽ bị Thanh Minh tổ chức cường giả cưỡng chế vận chuyển.
Từ đó, có người vui vẻ thì cũng có người phàn nàn, tiếng oán thán không ít.
Nhưng để lại sau đó là sự phát triển nhanh chóng không thể ngờ tới.
Song song với việc phát triển vận tải thì việc bố trí nơi sản xuất để có thể trở thành xã hội hóa sản xuất cũng được Thanh Minh tổ chức triển khai.
Nhưng khác với thế giới trước đó, những sản phẩm có thể tách biệt sản xuất từng linh kiện sau đó vận chuyển về một nơi lắp ráp để tạo ra những sản phẩm phức tạp thì tại Thiên Huyền đại lục, những sản phẩm hỗ trợ tu luyện, chiến đấu không thể làm như thế.
Ví dụ như một linh phù, chỉ cần có lá phù, mực cùng phù bút, sau đó họa phù sư chỉ cần đạt chuẩn sẽ vẽ một mạch mà thành chứ không thể vẽ một chút sau đó đóng gói lại gửi đi nơi khác vẽ một chút mới hoàn thành.
Từ đó, mặc dù chuyên môn hóa sản xuất đã làm xuất sắc phần khai thác cùng chế tạo những sản phẩm cần thiết để sản xuất nhưng vì đặc thù thế giới mà nó cũng bao luôn cả mục xã hội hóa sản xuất.
Thế là trong thời gian Âu Dương Phi Vân dời đi, Thanh Minh tổ chức bỗng rơi vào lúng túng.
Tuy Thu Mộng thương hội hội trưởng cùng Nam Cung Minh Hà hết sức thông minh, bọn hắn đã có một vài phương án để làm dịu đi tình hình nhưng để nói rằng giải quyết được vấn đề thì chưa.
Chính lúc tất cả mọi người đang đau đầu thì nhận được tin tức Âu Dương Phi Vân trở về, thế là mọi người ngựa không dừng vó nhanh chóng di chuyển tới Thanh Lam tông để cùng nhau giải quyết vấn đề.
Âu Dương Phi Vân cùng Mục gia hai huynh muội một đường trở về Thanh Lam tông, cả ba vừa tới nơi đã thấy một đoàn người đứng chờ từ lâu.
Âu Dương Phi Vân mỉm cười sau đó nhanh chóng tiến về.
“Gia gia mạnh khỏe, cha vợ mạnh khỏe…”
Hắn nhanh chóng chào hỏi các vị trưởng bối rồi sau đó mới tiến tới Nam Cung Minh Hà, nở một nụ cười đầy sự yêu thương, hắn cũng vui mừng nhìn đứa trẻ kháu khỉnh trên tay Nam Cung Minh Hà.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hắn cười nói:
“Cảm ơn nàng, ta nhớ nàng nhiều lắm.”
“Còn nhi tử, chàng ép con chặt quá.”
Hắn vội vã buông ra thê tử sau đó nhìn đứa trẻ vì bị cha mẹ ép vào đột ngột mà có dấu hiệu òa khóc.
Thế là hắn bị thê tử trừng mắt sau đó nàng vội vã dỗ đứa trẻ.
Thái Hạo Chân Quân mắng hắn:
“Tiểu tử này làm cha rồi mà không đứng đắn chút nào, chớ có làm tổn thương ta chắt. Nào có cha nào thấy con lại chẳng hỏi con trai hay gái, rồi tên đứa trẻ như ngươi.”
Thu mộng thương hội hội trưởng thì mạnh mẽ hơn, thân hình biến ảo xuất hiện ngay bên cạnh hắn gõ một cú vào đầu hắn mắng:
“Hừ, khốn nạn tiểu tử, dám làm ta ngoại tôn khóc.”
Thế là chào đón chiến trận trở thành một đợt gia đình răn dạy.
Mọi người khác chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Âu Dương Phi Vân biết mình có lỗi nên cũng chân thanh xin lỗi sau đó vui vẻ bế mình nhi tử.
Tiểu tử tên là Âu Dương Bình An, hắn cùng Nam Cung Minh Hà không mong con mình phải là cường giả đỉnh thiên lập địa, chỉ cần bọn chúng được sống an bình là được vì thế trước đó đã thống nhất nhi tử tên Bình An, nữ nhi tên An Yên.
Một nhà mấy người vui vẻ cùng nhau.
Sau đó, Âu Dương Phi Vân không quên chính sự, nhanh chóng giới thiệu Mục gia hai huynh muội sau đó cùng mọi người tiến về phòng họp.
Những người không phân sự cũng nhanh chóng tản đi.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan