Chương 112: Ngộ pháp cảnh.
27/04/2025
10
9.0
Chương 112: Ngộ pháp cảnh.
Ngay sau lôi kiếp, Âu Dương Phi Vân chưa kịp nghỉ ngơi, tâm ma kiếp đã ngay lập tức tiến đến.
Đúng như Âu Dương Phi Vân dự đoán, tâm ma kiếp của hắn liên quan tới anh em cùng hắn làm ăn cũng như cha mẹ và chị gái kiếp trước của hắn.
Tâm ma đội lốt những người anh em từng cùng chung hoạn nạn với hắn, rồi đội lốt cha mẹ và chị gái.
Từng người hiện lên trách móc hắn đột nhiên c·hết đi khiến bọn hắn không tài nào chấp nhận được.
Anh em trách hắn khiến bọn hắn phá sản, bố mẹ trách hắn cẩu thả dẫn tới t·ai n·ạn khiến bọn hắn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Chị gái trách móc hắn bất hiếu.
Âu Dương Phi Vân chỉ yên lặng nghe mọi người trách móc.
Nhưng tâm ma cũng chỉ đến vậy mà thôi, dù hắn không biết hiện tại mọi người ở Trái Đất ra sao, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng anh em của hắn có thể cáng đáng phần của hắn và thành công khởi nghiệp.
Hắn xin lỗi chị gái cùng cha mẹ vì bỏ rơi họ, rồi sau đó chấp nhận rằng hắn đã không thể ở bên họ nữa rồi.
Bản thân trong lòng dứt khoát, chỉ còn lại niềm tin chứ không còn gì là hối hận nữa, Phạm Thành Trung thuận lợi vượt qua tâm ma, hắn không cần trảm tâm ma, hắn chấp nhận tâm ma và đối mặt với nó.
Không sợ hãi, không hối hận, chấp nhận mọi thứ.
Nhưng tâm ma dẫu tạm thời biến mất nhưng hắn vẫn cảm nhận có gì đó ở trong tim.
Tưởng chừng như thế đã xong, ‘Âu Dương Phi Vân’ xuất hiện, trách móc hắn đoạt xá thân thể ‘Âu Dương Phi Vân’.
Lần này, hắn chậm rãi nói rằng, ông nội ngươi ta sẽ giúp ngươi báo hiếu còn hiện tại yên nghỉ đi, ta không hề làm gì có lỗi với ngươi.
Sau đó, mộc kiếm chém qua, ‘Âu Dương Phi Vân’ đau đớn tan biến nhưng miệng vẫn nguyền rủa hắn.
Kế tiếp ‘Âu DƯơng Phi Vân’ chính là Diệp Phàm, một Diệp Phàm bễ nghễ chúng sinh
“Ha ha, Âu Dương Phi Vân ngươi chỉ là phản diện, còn ta là khí vận chi tử, làm sao ngươi có thể thắng ta được, ỷ vào tu vi cao hơn ỷ vào ông nội mà thôi.
Nếu ta có tài nguyên của ngươi thì làm sao ngươi có thể bằng ta được.”
Lần này, Âu Dương Phi Vân chẳng nói chẳng rằng, kiếm gỗ chém dứt khoát một đường, kiếm khí quét ngang thái cực đồ án hiện lên chém phăng Diệp Phàm.
“Hừ, bại tướng dưới tay, ta chờ ngươi tới.”
Diệp Phàm vừa tan biến, cảnh vật đã ngay lập tức trở lại bình thường, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng thu hồi những linh khí cấp bảy dùng để hỗ trợ hắn độ kiếp, có những cái sau lôi kiếp đã coi như hủy diệt hoàn toàn, đặc biệt là những linh khí giúp hắn điều tiết lôi kiếp để rèn luyện bản thân.
Ngay sau khi dọn dẹp xong xuôi, Âu Dương Phi Vân cầm chắc trong tay kiếm gỗ, hắn bắt đầu biểu diễn chính mình pháp tắc.
Pháp Tắc hắn ngộ ra là Thái Cực pháp tắc, âm dương điều hòa, cương nhu phối hợp, sắc bén cùng cùn nhụt …
Phối hợp với đó là di chuyển pháp tắc gắn liền với Bắc Đẩu chuyển thân công.
Âu Dương Phi Vân không nhanh không chậm diễn luyện Thái Cực kiếm pháp cùng Bắc Đẩu Chuyển thân công, từng đường kiếm uyển chuyển phối hợp với bộ pháp linh hoạt, tuy uy lực thường thường nhưng lại sắc bén cực kỳ, trong hư không như xuất hiện chòm Bắc Đẩu.
Trong từng đường kiếm lại ẩn chứa pháp tắc khiến uy lực mạnh mẽ hơn nhiều phần, khiến cho mỗi đường kiếm lại như được thiên địa trợ lực.
Từng nhịp di chuyển lại như dịch chuyển, linh hoạt tuy thoát ly khỏi quy luật nhưng lại đạt được mục đích, khiến cho hắn khó lòng mà b·ị b·ắt lại.
Pháp tắc giúp cho uy lực của từng chiêu, từng thức trở nên mạnh mẽ.
Còn Chiêu, Ý, Thế, Vực, Chiêu là liên quan đến khả năng vận dụng v·ũ k·hí của bản thân như đao, thương, quyền, cước …
Từ bắt đầu phụ thuộc vào chiêu thức để phát huy ra uy lực của v·ũ k·hí cho đến Ý đã có thể vận dụng như chân tay, v·ũ k·hí phát huy hiệu quả tối đa của chiêu thức.
Thế là đã có thể vận dụng v·ũ k·hí dù biểu hiện ra hời hợt hay toàn lực thì hiệu quả lại gần như nhau, uy thế khiến người đối diện bị áp bách.
Vực là phạm vi mà chỉ cần có ai chạm tới dù tay không hay ngọn cỏ cũng có thể phát huy ra uy lực như trong tay có v·ũ k·hí.
Cuối cùng là chiêu hay có thể gọi là phản phác quy chân, nhìn như trẻ thơ nghịch ngợm, chiêu thức rời rạc nhưng uy lực lại tối đa.
Một ngày sau, khi mà Âu Dương Phi Vân diễn luyện đi diễn luyện lại Thái Cực Kiếm Pháp cùng Bắc Đẩu chuyển thân công, điều mà hắn đã làm trăm ngàn lần biết bao nhiêu năm qua, từ khi hắn mười bảy tuổi đến nay đã ba mươi tư tuổi.
Chỉ đến khi lôi kiếp đã tán đi, từng tia sáng ấm áp chiếu thẳng xuống hắn, linh khí xung quanh bị hấp dẫn bao bọc lại hắn thì lúc này hắn đã chính thức được pháp tắc tán thành.
Hai loại pháp tắc, tuy so với những thiên kiêu ngoài kia chẳng là gì, có người còn có tới ba bốn thậm chí là năm loại pháp tắc nhưng Âu Dương Phi Vân không quan tâm, từ khi chuyển sinh tới nay, hắn con đường chỉ đơn giản như vậy, nhưng thứ hắn theo đuổi lại là cực hạn của con đường.
Nếu hắn không làm được, thì chắc chắn hắn sẽ thất bại dưới tay Diệp Phàm và chú định là sẽ c·hết mà thôi.
Đón nhận lấy chúc phúc hắn tận dụng để chữa trị kinh mạch khi mà hắn sử dụng lôi đình để rèn luyện thân thể, tạp chất trong cơ thể hắn cũng bị lôi đình lọc ra bên ngoài.
Toàn thân đen xì, nhưng nói chung độ kiếp đã xong.
Hắn cũng chẳng lo lắng gì, không qua thì c·hết mà không đột phá thì sẽ bị Diệp Phàm g·iết c·hết.
Với tâm thế ở chân tường như vậy, lại thêm hắn chẳng phải người yếu bóng vía, mọi việc đều đã xong.
Thi triển linh lực tạo màn chắn, sau đó nhanh chóng thay đổi một thân trang phục.
Hoàn thành, hắn nhanh chóng tiếp cận tới Mục gia hai huynh muội.
Nhìn bọn hắn gương mặt mệt mỏi Âu Dương Phi Vân cảm tạ:
“Cảm tạ hai vị thay ta hộ pháp, độ kiếp đã xong nơi đây gần bình chướng hai vị theo ta về Nam Vực thôi.”
“Công tử khách khí, mời ngài dẫn đường.”
Âu Dương Phi Vân dựa theo lộ tuyến bản thân tìm hiểu trước đó, tiếp theo lấy ra ba cây gậy gỗ thẳng, cứng chắc, một cái cho hắn, hai cái đưa cho hai người kia.
Âu Dương Phi Vân căn dặn:
“Vô linh bình chướng là nơi mà linh khí bị rút hết đẩy ra bên ngoài dẫn đến bên trong không có linh lực.
Hai người nên phong bế bản thân đan điền bởi vì vào bình chướng sẽ có một cái quỷ dị sẽ nhanh chóng dẫn dắt linh lực trong người hai vị ra bên ngoài sau đó đẩy khỏi bình chướng.
Bên trong yêu thú tuy cấp độ không cao nhưng lại thắng bởi thân thể mạnh mẽ, vì thế cần phải phong bế đan điền, để khi khẩn cấp sử dụng.”
Mục gia hai huynh muội tỏ vẻ đã hiểu, cẩn thận nhận lấy gậy gỗ trong tay Âu Dương Phi Vân, bọn hắn nhanh chóng tự bế đan điền ngăn chặn linh khí xói mòn.
Sau đó cả ba chậm rãi tiến vào khe núi bị dây leo che kín cẩn thận tiến lên.
Hành trình không có gì bất ngờ, thỉnh thoảng có yêu thú xuất hiện cũng bị bọn hắn đánh chạy.
Hai người kia thể hiện ra sự thành thạo trong việc đối đầu yêu thú, thậm chí là cẩn thận nhận ra dấu vết trên đường đi để đưa ra phương án né tránh yêu thú.
Chứng tỏ bọn họ đã phải đối mặt với yêu thú rất nhiều, thậm chí là những người kinh nghiệm đầy mình trong việc đi săn yêu thú.
Tất cả mọi thứ khiến Âu Dương Phi Vân đi tới kết luận, Mục gia hai huynh muội thực sự xuất thân từ gia tộc minh chứng ở truyền thừa trận phù, nhưng lại không có gia tộc chống đỡ hoặc là bị trục xuất hoặc là gia tộc đã bị hủy diệt.
Điều này càng khiến Âu Dương Phi Vân yên tâm.
Cứ thế, ba người chậm rãi vượt qua bình chướng trở về.
Hơn một năm trôi qua kể từ khi Âu Dương Phi Vân tiến tới Trung Châu tìm thời cơ đột phá.
Hắn đã thành công trở thành Nam Vực trẻ tuổi nhất Ngộ Pháp cảnh, mặc dù hắn từ đó tới nay vẫn chỉ loanh quanh tại Trung Châu biên giới, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng Mục gia hai huynh muội chính là thứ giúp hắn giải khai bình cảnh.
Hoặc có lẽ, bình cảnh chỉ là thứ mà thiên đạo đeo lên hắn để hắn phải hành động theo hướng nó mong muốn mà thôi.
---
Ngay sau lôi kiếp, Âu Dương Phi Vân chưa kịp nghỉ ngơi, tâm ma kiếp đã ngay lập tức tiến đến.
Đúng như Âu Dương Phi Vân dự đoán, tâm ma kiếp của hắn liên quan tới anh em cùng hắn làm ăn cũng như cha mẹ và chị gái kiếp trước của hắn.
Tâm ma đội lốt những người anh em từng cùng chung hoạn nạn với hắn, rồi đội lốt cha mẹ và chị gái.
Từng người hiện lên trách móc hắn đột nhiên c·hết đi khiến bọn hắn không tài nào chấp nhận được.
Anh em trách hắn khiến bọn hắn phá sản, bố mẹ trách hắn cẩu thả dẫn tới t·ai n·ạn khiến bọn hắn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Chị gái trách móc hắn bất hiếu.
Âu Dương Phi Vân chỉ yên lặng nghe mọi người trách móc.
Nhưng tâm ma cũng chỉ đến vậy mà thôi, dù hắn không biết hiện tại mọi người ở Trái Đất ra sao, nhưng hắn vẫn luôn tin tưởng anh em của hắn có thể cáng đáng phần của hắn và thành công khởi nghiệp.
Hắn xin lỗi chị gái cùng cha mẹ vì bỏ rơi họ, rồi sau đó chấp nhận rằng hắn đã không thể ở bên họ nữa rồi.
Bản thân trong lòng dứt khoát, chỉ còn lại niềm tin chứ không còn gì là hối hận nữa, Phạm Thành Trung thuận lợi vượt qua tâm ma, hắn không cần trảm tâm ma, hắn chấp nhận tâm ma và đối mặt với nó.
Không sợ hãi, không hối hận, chấp nhận mọi thứ.
Nhưng tâm ma dẫu tạm thời biến mất nhưng hắn vẫn cảm nhận có gì đó ở trong tim.
Tưởng chừng như thế đã xong, ‘Âu Dương Phi Vân’ xuất hiện, trách móc hắn đoạt xá thân thể ‘Âu Dương Phi Vân’.
Lần này, hắn chậm rãi nói rằng, ông nội ngươi ta sẽ giúp ngươi báo hiếu còn hiện tại yên nghỉ đi, ta không hề làm gì có lỗi với ngươi.
Sau đó, mộc kiếm chém qua, ‘Âu Dương Phi Vân’ đau đớn tan biến nhưng miệng vẫn nguyền rủa hắn.
Kế tiếp ‘Âu DƯơng Phi Vân’ chính là Diệp Phàm, một Diệp Phàm bễ nghễ chúng sinh
“Ha ha, Âu Dương Phi Vân ngươi chỉ là phản diện, còn ta là khí vận chi tử, làm sao ngươi có thể thắng ta được, ỷ vào tu vi cao hơn ỷ vào ông nội mà thôi.
Nếu ta có tài nguyên của ngươi thì làm sao ngươi có thể bằng ta được.”
Lần này, Âu Dương Phi Vân chẳng nói chẳng rằng, kiếm gỗ chém dứt khoát một đường, kiếm khí quét ngang thái cực đồ án hiện lên chém phăng Diệp Phàm.
“Hừ, bại tướng dưới tay, ta chờ ngươi tới.”
Diệp Phàm vừa tan biến, cảnh vật đã ngay lập tức trở lại bình thường, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng thu hồi những linh khí cấp bảy dùng để hỗ trợ hắn độ kiếp, có những cái sau lôi kiếp đã coi như hủy diệt hoàn toàn, đặc biệt là những linh khí giúp hắn điều tiết lôi kiếp để rèn luyện bản thân.
Ngay sau khi dọn dẹp xong xuôi, Âu Dương Phi Vân cầm chắc trong tay kiếm gỗ, hắn bắt đầu biểu diễn chính mình pháp tắc.
Pháp Tắc hắn ngộ ra là Thái Cực pháp tắc, âm dương điều hòa, cương nhu phối hợp, sắc bén cùng cùn nhụt …
Phối hợp với đó là di chuyển pháp tắc gắn liền với Bắc Đẩu chuyển thân công.
Âu Dương Phi Vân không nhanh không chậm diễn luyện Thái Cực kiếm pháp cùng Bắc Đẩu Chuyển thân công, từng đường kiếm uyển chuyển phối hợp với bộ pháp linh hoạt, tuy uy lực thường thường nhưng lại sắc bén cực kỳ, trong hư không như xuất hiện chòm Bắc Đẩu.
Trong từng đường kiếm lại ẩn chứa pháp tắc khiến uy lực mạnh mẽ hơn nhiều phần, khiến cho mỗi đường kiếm lại như được thiên địa trợ lực.
Từng nhịp di chuyển lại như dịch chuyển, linh hoạt tuy thoát ly khỏi quy luật nhưng lại đạt được mục đích, khiến cho hắn khó lòng mà b·ị b·ắt lại.
Pháp tắc giúp cho uy lực của từng chiêu, từng thức trở nên mạnh mẽ.
Còn Chiêu, Ý, Thế, Vực, Chiêu là liên quan đến khả năng vận dụng v·ũ k·hí của bản thân như đao, thương, quyền, cước …
Từ bắt đầu phụ thuộc vào chiêu thức để phát huy ra uy lực của v·ũ k·hí cho đến Ý đã có thể vận dụng như chân tay, v·ũ k·hí phát huy hiệu quả tối đa của chiêu thức.
Thế là đã có thể vận dụng v·ũ k·hí dù biểu hiện ra hời hợt hay toàn lực thì hiệu quả lại gần như nhau, uy thế khiến người đối diện bị áp bách.
Vực là phạm vi mà chỉ cần có ai chạm tới dù tay không hay ngọn cỏ cũng có thể phát huy ra uy lực như trong tay có v·ũ k·hí.
Cuối cùng là chiêu hay có thể gọi là phản phác quy chân, nhìn như trẻ thơ nghịch ngợm, chiêu thức rời rạc nhưng uy lực lại tối đa.
Một ngày sau, khi mà Âu Dương Phi Vân diễn luyện đi diễn luyện lại Thái Cực Kiếm Pháp cùng Bắc Đẩu chuyển thân công, điều mà hắn đã làm trăm ngàn lần biết bao nhiêu năm qua, từ khi hắn mười bảy tuổi đến nay đã ba mươi tư tuổi.
Chỉ đến khi lôi kiếp đã tán đi, từng tia sáng ấm áp chiếu thẳng xuống hắn, linh khí xung quanh bị hấp dẫn bao bọc lại hắn thì lúc này hắn đã chính thức được pháp tắc tán thành.
Hai loại pháp tắc, tuy so với những thiên kiêu ngoài kia chẳng là gì, có người còn có tới ba bốn thậm chí là năm loại pháp tắc nhưng Âu Dương Phi Vân không quan tâm, từ khi chuyển sinh tới nay, hắn con đường chỉ đơn giản như vậy, nhưng thứ hắn theo đuổi lại là cực hạn của con đường.
Nếu hắn không làm được, thì chắc chắn hắn sẽ thất bại dưới tay Diệp Phàm và chú định là sẽ c·hết mà thôi.
Đón nhận lấy chúc phúc hắn tận dụng để chữa trị kinh mạch khi mà hắn sử dụng lôi đình để rèn luyện thân thể, tạp chất trong cơ thể hắn cũng bị lôi đình lọc ra bên ngoài.
Toàn thân đen xì, nhưng nói chung độ kiếp đã xong.
Hắn cũng chẳng lo lắng gì, không qua thì c·hết mà không đột phá thì sẽ bị Diệp Phàm g·iết c·hết.
Với tâm thế ở chân tường như vậy, lại thêm hắn chẳng phải người yếu bóng vía, mọi việc đều đã xong.
Thi triển linh lực tạo màn chắn, sau đó nhanh chóng thay đổi một thân trang phục.
Hoàn thành, hắn nhanh chóng tiếp cận tới Mục gia hai huynh muội.
Nhìn bọn hắn gương mặt mệt mỏi Âu Dương Phi Vân cảm tạ:
“Cảm tạ hai vị thay ta hộ pháp, độ kiếp đã xong nơi đây gần bình chướng hai vị theo ta về Nam Vực thôi.”
“Công tử khách khí, mời ngài dẫn đường.”
Âu Dương Phi Vân dựa theo lộ tuyến bản thân tìm hiểu trước đó, tiếp theo lấy ra ba cây gậy gỗ thẳng, cứng chắc, một cái cho hắn, hai cái đưa cho hai người kia.
Âu Dương Phi Vân căn dặn:
“Vô linh bình chướng là nơi mà linh khí bị rút hết đẩy ra bên ngoài dẫn đến bên trong không có linh lực.
Hai người nên phong bế bản thân đan điền bởi vì vào bình chướng sẽ có một cái quỷ dị sẽ nhanh chóng dẫn dắt linh lực trong người hai vị ra bên ngoài sau đó đẩy khỏi bình chướng.
Bên trong yêu thú tuy cấp độ không cao nhưng lại thắng bởi thân thể mạnh mẽ, vì thế cần phải phong bế đan điền, để khi khẩn cấp sử dụng.”
Mục gia hai huynh muội tỏ vẻ đã hiểu, cẩn thận nhận lấy gậy gỗ trong tay Âu Dương Phi Vân, bọn hắn nhanh chóng tự bế đan điền ngăn chặn linh khí xói mòn.
Sau đó cả ba chậm rãi tiến vào khe núi bị dây leo che kín cẩn thận tiến lên.
Hành trình không có gì bất ngờ, thỉnh thoảng có yêu thú xuất hiện cũng bị bọn hắn đánh chạy.
Hai người kia thể hiện ra sự thành thạo trong việc đối đầu yêu thú, thậm chí là cẩn thận nhận ra dấu vết trên đường đi để đưa ra phương án né tránh yêu thú.
Chứng tỏ bọn họ đã phải đối mặt với yêu thú rất nhiều, thậm chí là những người kinh nghiệm đầy mình trong việc đi săn yêu thú.
Tất cả mọi thứ khiến Âu Dương Phi Vân đi tới kết luận, Mục gia hai huynh muội thực sự xuất thân từ gia tộc minh chứng ở truyền thừa trận phù, nhưng lại không có gia tộc chống đỡ hoặc là bị trục xuất hoặc là gia tộc đã bị hủy diệt.
Điều này càng khiến Âu Dương Phi Vân yên tâm.
Cứ thế, ba người chậm rãi vượt qua bình chướng trở về.
Hơn một năm trôi qua kể từ khi Âu Dương Phi Vân tiến tới Trung Châu tìm thời cơ đột phá.
Hắn đã thành công trở thành Nam Vực trẻ tuổi nhất Ngộ Pháp cảnh, mặc dù hắn từ đó tới nay vẫn chỉ loanh quanh tại Trung Châu biên giới, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng Mục gia hai huynh muội chính là thứ giúp hắn giải khai bình cảnh.
Hoặc có lẽ, bình cảnh chỉ là thứ mà thiên đạo đeo lên hắn để hắn phải hành động theo hướng nó mong muốn mà thôi.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan