Chương 105: Thu Diệp Thành vào dưới trướng

27/04/2025 10 9.0
Chương 105: Thu Diệp Thành vào dưới trướng

Âu Dương Phi Vân đánh rất nhàn nhã, hắn không vội vàng thậm chí còn phối hợp rất khéo léo cùng Lục Mã Kỳ dây dưa ba người kia không thả.

Âu Dương Phi Vân cười cười sau đó hỏi:

“Ba vị, có muốn biết tình hình chiến trường hiện tại chứ?”

Âu Dương Phi Vân cười nói, hắn trong tay kiếm khéo léo ngăn trở đám người thế tiến công mà không phí chút sức nào.

Mặc kệ những người khác có muốn nghe hay không, Âu Dương Phi Vân tiếp tục nói:

“Không nói gì tức là đồng ý, theo như tại hạ dự đoán thì hiện nay Diệp Thành chắc đã bị công phá.”

“Hừ, nói hươu nói vượn.”

Một người lớn tiếng phản bác, nhưng Âu Dương Phi Vân không quan tâm, hắn nói:

“Các vị cứ nghe đi đã, trước đó các vị nhận được thư từ Uyển Thành truyền tống nói rằng sẽ có kỵ binh tiếp viện phải chứ?

Không dối gạt, kỵ binh là do ta binh lính đóng giả, còn đám kỵ binh kia đã bị chặn đánh dọc đường, cờ giáp cũng là lấy từ đó.

Còn người dâng kế hỏa công thì cũng là một vị kỳ năng dị sĩ, thật ra cũng chả phải cái gì mưu cao mà do Lục huynh đây đặt trại khéo léo phù hợp với kế này mà thôi.

Tất nhiên, người đó không phải của tại hạ, chỉ là nhìn cái bố trí doanh trại như thế ai cũng cho rằng là chiến công dâng tận miệng nên chả khó đoán chút nào.”
Nghe tới đây, ba người kia động tác có chút r·ối l·oạn khiến Lục Mã Kỳ áp lực giảm bớt đôi chút, chỉ là hắn nghe ra Âu Dương Phi Vân đang chê hắn cách đặt trận thấy hơi khó chịu thôi.

Gạt đi một đường kiếm, đẩy mũi công hướng về Lục Mã Kỳ, Âu Dương Phi Vân lại nói:

“Kỵ binh là của ta, tất nhiên lợi dụng việc t·ấn c·ông Lục huynh binh lính để che giấu mục đích chính là dần tiếp cận cổng thành.

Chỉ cần vừa tới vị trí hợp lý thì kỵ binh sẽ lao thẳng vào trong thành, còn vì thế mà ta mới kịp tiếp viện Lục huynh, còn hiện tại thì chắc chiến trường là xong rồi, giờ bỏ lại ba vị cũng được, dẫu sao một cái Niết Bàn cảnh so với hơn vạn binh lại còn có cả Ngưng Thần cảnh cùng Sinh Tử cảnh dẫn đầu thì ta cũng chẳng lo lắng lắm.”

Âu Dương Phi Vân nói tới đó nhưng trong tay kiếm lại trở nên nhanh bất ngờ khiến ba người kia vừa mới khựng lại động tác khi biết kết quả không kịp phản ứng.

Một người trong đó bị một đường kiếm chém bay đầu, kiếm khí bùng nổ đánh nát hắn nguyên thần ngay lập tức, hai người còn lại lập tức bỏ trốn về phía Uyển Thành.

Lục Mã Kỳ tức tối đuổi theo, còn Âu Dương Phi Vân thúc ngựa về Diệp Thành.

Hắn ngay từ đầu đã ra lệnh không tàn sát, c·ướp b·óc dân thường trong thành, nhưng khi binh lính đã say máu thì khó lòng dừng lại, hắn cần phải quay về nhanh chóng để ổn định ngoài ra còn đứng ra xử phạt những kẻ cả gan bỏ qua lời hắn để lập uy.

Lục Mã Kỳ ham chiến công thì kệ hắn, Âu Dương Phi Vân không cần mấy cái nhỏ xíu chiến công đó, hắn để ý là ổn định dân chúng trong thành cùng nhanh chóng nắm giữ Diệp THành.

Chỉ là, Âu Dương Phi Vân quân lính tính kỷ luật rất cao, hắn đã hạ lệnh lại không có ai dám làm trái.

“Các vị đã làm rất tốt, trận này phía quân địch kho lương, khu vực chứa tài nguyên chia đều cho toàn quân, để lại một phần cho Lục huynh quân lính, nhanh chóng tính toán ra số lượng người t·ử t·rận, thống kê số lượng người b·ị t·hương đến không thể tiếp tục chiến đấu sẽ cung cấp bồi thường.”

Âu Dương Phi Vân chọn ra một ngàn tên binh lính mặt mũi sáng sủa, hiền lành theo hắn đi ổn định dân chúng.
Lượng lớn người dân Diệp Thành bị yêu cầu tập kết ở quảng trường, binh lính cũng không thúc ép họ, chỉ nhẹ nhàng yêu cầu nhưng do thành đã bị phá, ai cũng sợ hãi mà chẳng ai dám phản kháng.

Đợi lượng người vừa đủ, Âu Dương Phi Vân ra hiệu cho đám người yên lặng, sau đó hắn nói:

“Các vị, Diệp Thành đã bị chiếm nhưng binh lính do ta quản lý sẽ không làm tổn thương đến người vô tội.

Do đó, mọi người cứ yên tâm làm ăn như trước.

Ngoài ra, ba ngày tới sẽ có Sinh Tử cảnh cường giả giảng đạo, ai có nhu cầu đều có thể tới đây nghe.”

Sau đó mọi người theo lệnh giải tán, Âu Dương Phi Vân lên ngựa tập trung tới Diệp Thành một cái giàu có gia tộc, hắn tập hợp bọn họ lại, tổ chức buổi gặp mặt nhằm khẳng định bọn hắn có thể tiếp tục duy trì hoạt động kinh tế như trước kia.

Nhưng hắn yêu cầu bọn họ phải cắt giảm số lượng thủ vệ sau đó những người này sẽ gia nhập Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội nhằm bổ sung lượng thiệt hại.

Đổi lại, Âu Dương Phi Vân sẽ chấp nhân cho bọn họ một số quyền lợi ngoài ra hứa sẽ đồng ý bọn hắn hợp tác cùng Đại Đồng hội và hướng tới gia nhập Thanh Minh tổ chức kinh tế.

Các điều khoản do một cái quản lý của Đại Đồng hội bàn bạc cùng họ.

Vậy là Diệp Thành đã bị công phá, thiệt hại về phía Âu Dương Phi Vân quân lính là không nhiều, kỵ binh cùng cung binh không mất một người, riêng bộ binh thì thiệt hại một trăm người vừa bổ sung lại đã coi như đầy đủ.

Riêng Lục Mã Kỳ thiệt hại số lượng rất nhiều, phần thì bị kỵ binh Âu Dương Phi Vân dày xéo, phần bị cung binh bắn chặn, phần nhiều c·hết do Diệp Thành binh lính.

Tù binh hơn ba ngàn người sẽ tận dụng vào một dịp khác.
Đến khi Lục Mã Kỳ trở về trên tay xách lấy hai cái Niết Bàn cảnh đầu lâu thì Âu Dương Phi Vân đã thành công nắm giữ Diệp Thành, tên kia cần chiến công thì có chiến công.

Âu Dương Phi Vân để hơn ba ngàn tù binh cho Lục Mã Kỳ xử lý, từ đó Lục Mã Kỳ mới không so đo việc Âu Dương Phi Vân không thông báo kế hoạch cho hắn mà tự ý hành động sau đó dời đi Diệp Thành ngay khi vừa nhận được lệnh điều động.

Âu Dương Phi Vân ở lại đồn trú Diệp Thành.

Bởi vì trước kia Diệp Thành chỉ là một thành vệ tinh của Uyển Thành, vị trí phù hợp để hỗ trợ phòng thủ cho Uyển Thành nên ngoại trừ việc cung cấp tài nguyên để củng cố phòng ngự thì cũng không được chú trọng để phát triển kinh tế.

Do đó, khi mà Âu Dương Phi Vân tới nơi đây ngay lập tức một số chính sách kinh tế cùng với việc cung cấp một số phương pháp mới để sản xuất cùng kéo theo con đường buôn bán đã nhanh chóng nắm giữ lấy các gia tộc lớn trong Diệp Thành.

Mặc dù đây là hành động hết sức mạo hiểm khi mà vẫn đang có c·hiến t·ranh, bất cứ lúc nào cũng có binh lính của đối phương tới vây thành nhưng hắn không sợ hãi.

Bởi vì hắn có Cố Cẩn Minh đang tiếp quản một vạn kỵ binh đánh theo lối đánh của quân Mông Cổ hoạt động tự do như một vệ tinh xung quanh hắn, có thể nhanh chóng chi viện cùng chặn đứng các loạt t·ấn c·ông nhằm về phía Âu Dương Phi Vân.

Hắn chỉ cần Cố Cẩn Minh đảm bảo tuyến kết nối kinh tế mới hình thành sẽ không b·ị đ·ánh gãy là đủ rồi.

Sau đó là lực lượng hậu cần được hắn xây dựng cẩn thận phát huy hiệu quả quan trọng, ngay lập tức hoàn thành yêu cầu hắn đề ra khi dễ dàng kết nối xuyên qua lớp chiến trường thứ nhất vượt qua một phần của lớp chiến trường thứ hai, nối liền với Diệp Thành.

Người dân lúc đầu còn lo lắng quân lính mới c·hiếm đ·óng, nhưng khi mà chẳng có gì xảy ra cả họ lại tiếp tục làm ăn kiếm lấy tài nguyên tu luyện, lại thêm việc Đại Đồng hội đem lại lợi ích kinh tế mà từ đó người ta đã chấp nhận Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội.

Một tháng sau, khi mà đã chắc chắn ổn định dân tâm tại Diệp Thành, Âu Dương Phi Vân bắt đầu đưa ánh mắt ra những thành trì lân cận, không phải thành trì trọng yếu hay trực tiếp nằm trong lớp phòng thủ thứ hai mà chỉ là những thành trì vệ tinh.

Hắn cần những thành trì này để tạo thành lớp phòng thủ của riêng hắn, là bức tường chống đỡ các loạt t·ấn c·ông để cho đội hậu cần làm tốt nhiệm vụ của mình.

Sau này, chỉ cần hạ được lớp phòng thủ thứ hai thì đó là cơ sở để Đại Đồng hội cạnh tranh trực tiếp về mặt kinh tế.

Trận chiến này, Âu Dương Phi Vân đang lợi dụng nó để âm thầm thâu tóm lấy nhiều thứ quan trọng phục vụ cho hắn mục đích.

---
9.0
Tiến độ: 100% 124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025