Chương 104: Đánh Diệp Thành
27/04/2025
10
9.0
Chương 104: Đánh Diệp Thành
Trống trận nổi lên, quân lính từ hai bên doanh trại lần lượt kéo ra tiếp tục vây thành.
Âu Dương Phi Vân cưỡi trên lưng ngựa, giáp trụ sáng loáng dẫn đầu mười tên kỵ binh đi trước toàn bộ đội quân của mình.
Cờ bay phấp phới, trống rền vang khí thế q·uân đ·ội hừng hực, nhưng lẽ dĩ nhiên trong thành sẽ không lao ra t·ấn c·ông mà tiếp tục trấn thủ trong trận pháp, nếu bên ngoài toan phá vỡ trận pháp thì sẽ cho người ra q·uấy n·hiễu, đánh gãy hành vi đó.
Âu Dương Phi Vân phất tay ra hiệu, binh lính áp sát cổng thành, sau đó lớn giọng chửi bới binh lính trấn thủ cốt để bọn họ nóng giận mà ra khỏi thành.
Bên trong tức lắm, thế là cũng bắt đầu chửi bới, trong chửi ra ngoài chửi vào không ai chịu thua kém ai.
Bên phía Lục Mã Kỳ thấy vậy cũng bắt chước làm theo, một đám tu sĩ từ Ngưng Khí cảnh cho tới Kim Đan cảnh chẳng khác nào một nhóm bát phụ chửi đổng, chẳng có chút nào cao thủ phong phạm.
Tất nhiên bọn họ coi trọng mặt mũi, nhưng bên trên đã hạ lệnh thì khó mà chống đối.
Cứ thế đám người chửi bới suốt mười ngày trời, khi mà người ta chửi nhiều thì từ những từ, những đoạn chửi bới ngắn ngủi họ bắt đầu chế cháo ra những câu thơ, câu văn chửi để dù chửi cũng phải giống có học thức.
Nào là:
“Gia gia đến nhà, trẻ con không ra đón, cha mẹ ắt không biết dạy con.”
“Rùa đen rụt cổ, vợ thì bị ngủ con thì b·ị đ·ánh nhưng vẫn không dám chui ra ngoài.”
…
Có người thì cứ lấy bừa mấy cái tên để chửi, tại bên kia cũng có tới mấy vạn người đến lúc đó chửi trúng cha mẹ kẻ nào thì trúng.
Bỗng, ngày thứ mười một khi mà Lục Mã Kỳ vừa cho quân ra dàn trận, những cái binh lính giọng nói lớn nhất vừa mới xếp hàng, uống một ngụm rượu chưa kịp nói tiếng nào một chụm lửa từ trong Diệp Thành bắn vụt ra.
Tiếp đó là từng đoàn hỏa cầu nối tiếp theo sau bay thẳng về phía cánh rừng gần bên Lục Mã Kỳ doanh trại.
Lửa lớn bùng lên ngay tức khắc, cánh rừng bén lửa nhanh như thể lửa rơi xuống bể dầu chứ không phải là rừng cây, lửa lan nhanh chóng, gió lại thổi từ phía tây xuống, lửa theo chiều gió bén nhanh về phía Lục Mã Kỳ doanh trại.
Trong Diệp Thành trống trân nổi lên, phía sau Lục Mã Kỳ doanh trại một nhóm hơn một ngàn kỵ binh lao như bay xuyên thẳng qua doanh trại xốc thẳng vào Lục Mã Kỳ toán quân.
Bị tập kích bất ngờ từ phía sau, Lục Mã Kỳ q·uân đ·ội ngay lập tức r·ối l·oạn, trong Diệp Thành thấy vậy cũng ngay lập tức hạ xuống trận pháp bên trong bắn tên ra, bộ binh cùng kỵ binh cũng ào ra khỏi thành.
Nhóm kỵ binh kia xộc thẳng qua Lục Mã Kỳ toán quân sau đó lượn một vòng cung quay đầu lại tiếp tục xộc qua đội ngũ của Lục Mã Kỳ, ngựa đi tới đâu binh lính bị húc bay, xuyên thủng dẫm đạp lên nhau bỏ trốn.
Bên trong Diệp Thành binh lính hét ầm lên, mười ngày qua bị chửi đến mức máu dồn lên não tức không chịu nổi, giờ thấy cơ hội thì kẻ nào cũng mạnh mẽ lao tới hòng xả đi cục tức trong người.
Chỉ là đám người quá mức tức giận mà không để ý đám kỵ binh lúc đầu, sau ba lần xuyên thẳng qua Lục Mã Kỳ q·uân đ·ội, thế mà đã dần dần tiếp cận vị trí cổng thành, lần thứ tư, từ phía doanh trại của Lục Mã Kỳ, đám kỵ binh lại xộc thẳng một đường nối thẳng tới Diệp Thành cổng vào.
Trong thành kỵ binh đã ra hết, bộ binh đang nối tiếp nhau ra ngoài, bởi vì toán kỵ binh lúc đầu mỗi lần đều phi rất xa sau đó mới quay đầu để lấy đà lao tới nên trên thành người không ai nghi kỵ gì khi mà bọn họ lao tới gần cổng thành.
Chỉ là lúc này đám binh mã khi đã đến điểm cần quay lại thì họ lại chẳng quay lại, mười người dẫn đầu bắn ra một viên cầu phóng thẳng tới Diệp Thành cổng vào trận pháp.
Mười viên cầu bay thẳng tới khảm vào trận pháp đang mở ra để binh lính ra khỏi thành, bắt đầu tỏa ra uy lực ngăn chặn trận pháp khép lại.
Một ngàn kỵ binh chuyển từ hình mũi tên thành hình sổ gồm hai hàng người phóng như bay vào cổng thành.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến trên thành người cũng không kịp phản ứng để ngăn cản bọn họ hành động, dù bên trên cấp tốc hạ lệnh đóng trận pháp nhưng đã không kịp rồi.
Phía trong Diệp Thành, rõ ràng là từng toán quân lính lao ra nhưng mà cảnh tượng lúc này bị biến đổi, những cái bộ binh lao ra trước bỗng bắn ngược lại trong thành, bay tít về phía xa, ngay sau đó là từng lượt hai người kỵ binh lao thẳng vào trong, trên tay thương nhắm thẳn về phía trước.
Ngay sau hai mươi thương kỵ mở đường là một loạt đao kị vừa vào thành là ngay lập tức rẽ ra làm hai hướng, trên tay đao vung mạnh gặt hái phía dưới binh lính.
Dù cho nhiều kẻ kịp thời phòng thủ hoặc hộ giáp đủ mạnh mẽ nhưng mà cũng bị hất văng ra xa, tổn thương cũng khá lớn.
Một ngàn kỵ binh tiến vào trong thành như sói vào bầy cừu đánh tan đám binh lính phía dưới sau đó theo đường lớn xuyên thẳng vào sâu bên trong Diệp Thành.
Bởi vì Diệp Thành không có chiến lực cao hơn Niết Bàn cảnh mà Niết Bàn cảnh tướng lĩnh thì cũng đã dẫn quân ra khỏi thành rồi vì thế toán này kỵ binh chẳng có gì phải sợ hãi mà xông tới đánh phá khắp nơi.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ lao thẳng tới truyền tống trận pháp, dùng trận pháp đổi được q·uấy n·hiễu không gian khiến cho truyền tống trận pháp mất đi hiệu lực.
Nhóm còn lại đánh thẳng vào khu vực quân lương, tài nguyên trong thành, nhóm khác thì nhanh chóng dựng lên trận pháp khác nhằm phòng ngự trong thành công kích trận pháp nếu có.
Bên ngoài thành, ngay khi có biến, Âu Dương Phi Vân đã điều động mình bộ binh bám theo trận pháp ý đồ là lao tới cứu trợ Lục Mã Kỳ nhưng tốc độ lại không nhanh.
Đến khi đám kỵ binh kia lướt đi lần thứ ba xong thì Âu Dương Phi Vân toán quân mới đi được nửa đường, ngay khi kỵ binh lao vào thành thì Âu Dương Phi Vân thúc ngựa lao thẳng vào chiến trường chặn lại nhóm Niết Bàn cường giả, bộ binh chia ra thành hai nhóm, mỗi nhóm bốn ngàn người lao thẳng về phía chiến trường cùng lao vào Diệp Thành.
Cung binh một ngàn người cũng bọc lấy một hướng.
Trống trận vang rền, đám người gào thét đánh ập vào Diệp Thành binh lính, bọn họ như một bức tường thình lình được dựng lên ngăn trở giữa Diệp Thành cùng toán lính đã xuất trận.
Bởi vì chiến trường tới hơn ba vạn người, vì thế mà ngoại trừ Âu Dương Phi Vân binh lính cùng đám binh lính Diệp Thành được cử ra chống đỡ Âu Dương Phi Vân bộ binh mới biết rõ tình hình, còn lại thì nhóm Lục Mã Kỳ cùng nhóm truy đánh Lục Mã Kỳ vẫn tiếp tục người tháo chạy, kẻ đuổi theo.
Chỉ là không cách nào thoát khỏi chiến trường do cung binh của Âu Dương Phi Vân bắn chặn khiến Lục Mã Kỳ binh lính chạy vòng cung hòng bỏ chạy thoát thân.
Chỉ đến khi bọn họ nhìn thấy phía trước là Âu Dương Phi Vân binh lính mới bắt đầu lấy lại khí thế, lại nhìn thấy Âu Dương Phi Vân bộ binh càn quét chiến trường đánh gục Diệp Thành binh lính bọn hắn mới lấy lại được dũng cảm.
Nghe tiếng hò hét từ Âu Dương Phi Vân quân lính:
“Bỏ chạy chắc chắn c·hết, đánh lại còn đường sống.”
Bọn binh lính của Lục Mã Kỳ mới bắt đầu ập thẳng về phía Diệp Thành binh lính đang đối chọi cùng Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội.
Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội cũng chuyển trạng thái rất nhanh, bọn hắn ngay lập tức rút dần lực lượng quay ra chống đỡ một đám đang khát máu Diệp Thành binh lính.
Đến khi trong Diệp Thành cờ xí đã bị thay bằng Âu Dương Phi Vân cờ, tiếng trống, tiếng tù và vang dội thì mọi người mới biết thành đã bị chiếm.
Nơi này chiến trường đã bình định.
Ở mặt khác, Âu Dương Phi Vân cùng Lục Mã Kỳ đang chiến đấu chống lại ba cái Niết Bàn cảnh trấn thủ Diệp Thành.
Bọn họ cậy rằng có trận pháp nên không lo b·ị c·ướp thành dẫn tới ba người lao ra hòng lập công.
Bọn họ tính toán rất đúng khi mà muốn triệt hạ Lục Mã Kỳ ngay lập tức sau đó chống lại Âu Dương Phi Vân.
Chỉ là nào có ngờ rằng Âu Dương Phi Vân chi viện nhanh quá, lại thêm Lục Mã Kỳ bảo vật phòng thân cũng nhiều, quả không hổ danh đại tông thân truyền đệ tử.
Vì thế mà năm người lâm vào chiến đấu.
---
Trống trận nổi lên, quân lính từ hai bên doanh trại lần lượt kéo ra tiếp tục vây thành.
Âu Dương Phi Vân cưỡi trên lưng ngựa, giáp trụ sáng loáng dẫn đầu mười tên kỵ binh đi trước toàn bộ đội quân của mình.
Cờ bay phấp phới, trống rền vang khí thế q·uân đ·ội hừng hực, nhưng lẽ dĩ nhiên trong thành sẽ không lao ra t·ấn c·ông mà tiếp tục trấn thủ trong trận pháp, nếu bên ngoài toan phá vỡ trận pháp thì sẽ cho người ra q·uấy n·hiễu, đánh gãy hành vi đó.
Âu Dương Phi Vân phất tay ra hiệu, binh lính áp sát cổng thành, sau đó lớn giọng chửi bới binh lính trấn thủ cốt để bọn họ nóng giận mà ra khỏi thành.
Bên trong tức lắm, thế là cũng bắt đầu chửi bới, trong chửi ra ngoài chửi vào không ai chịu thua kém ai.
Bên phía Lục Mã Kỳ thấy vậy cũng bắt chước làm theo, một đám tu sĩ từ Ngưng Khí cảnh cho tới Kim Đan cảnh chẳng khác nào một nhóm bát phụ chửi đổng, chẳng có chút nào cao thủ phong phạm.
Tất nhiên bọn họ coi trọng mặt mũi, nhưng bên trên đã hạ lệnh thì khó mà chống đối.
Cứ thế đám người chửi bới suốt mười ngày trời, khi mà người ta chửi nhiều thì từ những từ, những đoạn chửi bới ngắn ngủi họ bắt đầu chế cháo ra những câu thơ, câu văn chửi để dù chửi cũng phải giống có học thức.
Nào là:
“Gia gia đến nhà, trẻ con không ra đón, cha mẹ ắt không biết dạy con.”
“Rùa đen rụt cổ, vợ thì bị ngủ con thì b·ị đ·ánh nhưng vẫn không dám chui ra ngoài.”
…
Có người thì cứ lấy bừa mấy cái tên để chửi, tại bên kia cũng có tới mấy vạn người đến lúc đó chửi trúng cha mẹ kẻ nào thì trúng.
Bỗng, ngày thứ mười một khi mà Lục Mã Kỳ vừa cho quân ra dàn trận, những cái binh lính giọng nói lớn nhất vừa mới xếp hàng, uống một ngụm rượu chưa kịp nói tiếng nào một chụm lửa từ trong Diệp Thành bắn vụt ra.
Tiếp đó là từng đoàn hỏa cầu nối tiếp theo sau bay thẳng về phía cánh rừng gần bên Lục Mã Kỳ doanh trại.
Lửa lớn bùng lên ngay tức khắc, cánh rừng bén lửa nhanh như thể lửa rơi xuống bể dầu chứ không phải là rừng cây, lửa lan nhanh chóng, gió lại thổi từ phía tây xuống, lửa theo chiều gió bén nhanh về phía Lục Mã Kỳ doanh trại.
Trong Diệp Thành trống trân nổi lên, phía sau Lục Mã Kỳ doanh trại một nhóm hơn một ngàn kỵ binh lao như bay xuyên thẳng qua doanh trại xốc thẳng vào Lục Mã Kỳ toán quân.
Bị tập kích bất ngờ từ phía sau, Lục Mã Kỳ q·uân đ·ội ngay lập tức r·ối l·oạn, trong Diệp Thành thấy vậy cũng ngay lập tức hạ xuống trận pháp bên trong bắn tên ra, bộ binh cùng kỵ binh cũng ào ra khỏi thành.
Nhóm kỵ binh kia xộc thẳng qua Lục Mã Kỳ toán quân sau đó lượn một vòng cung quay đầu lại tiếp tục xộc qua đội ngũ của Lục Mã Kỳ, ngựa đi tới đâu binh lính bị húc bay, xuyên thủng dẫm đạp lên nhau bỏ trốn.
Bên trong Diệp Thành binh lính hét ầm lên, mười ngày qua bị chửi đến mức máu dồn lên não tức không chịu nổi, giờ thấy cơ hội thì kẻ nào cũng mạnh mẽ lao tới hòng xả đi cục tức trong người.
Chỉ là đám người quá mức tức giận mà không để ý đám kỵ binh lúc đầu, sau ba lần xuyên thẳng qua Lục Mã Kỳ q·uân đ·ội, thế mà đã dần dần tiếp cận vị trí cổng thành, lần thứ tư, từ phía doanh trại của Lục Mã Kỳ, đám kỵ binh lại xộc thẳng một đường nối thẳng tới Diệp Thành cổng vào.
Trong thành kỵ binh đã ra hết, bộ binh đang nối tiếp nhau ra ngoài, bởi vì toán kỵ binh lúc đầu mỗi lần đều phi rất xa sau đó mới quay đầu để lấy đà lao tới nên trên thành người không ai nghi kỵ gì khi mà bọn họ lao tới gần cổng thành.
Chỉ là lúc này đám binh mã khi đã đến điểm cần quay lại thì họ lại chẳng quay lại, mười người dẫn đầu bắn ra một viên cầu phóng thẳng tới Diệp Thành cổng vào trận pháp.
Mười viên cầu bay thẳng tới khảm vào trận pháp đang mở ra để binh lính ra khỏi thành, bắt đầu tỏa ra uy lực ngăn chặn trận pháp khép lại.
Một ngàn kỵ binh chuyển từ hình mũi tên thành hình sổ gồm hai hàng người phóng như bay vào cổng thành.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến trên thành người cũng không kịp phản ứng để ngăn cản bọn họ hành động, dù bên trên cấp tốc hạ lệnh đóng trận pháp nhưng đã không kịp rồi.
Phía trong Diệp Thành, rõ ràng là từng toán quân lính lao ra nhưng mà cảnh tượng lúc này bị biến đổi, những cái bộ binh lao ra trước bỗng bắn ngược lại trong thành, bay tít về phía xa, ngay sau đó là từng lượt hai người kỵ binh lao thẳng vào trong, trên tay thương nhắm thẳn về phía trước.
Ngay sau hai mươi thương kỵ mở đường là một loạt đao kị vừa vào thành là ngay lập tức rẽ ra làm hai hướng, trên tay đao vung mạnh gặt hái phía dưới binh lính.
Dù cho nhiều kẻ kịp thời phòng thủ hoặc hộ giáp đủ mạnh mẽ nhưng mà cũng bị hất văng ra xa, tổn thương cũng khá lớn.
Một ngàn kỵ binh tiến vào trong thành như sói vào bầy cừu đánh tan đám binh lính phía dưới sau đó theo đường lớn xuyên thẳng vào sâu bên trong Diệp Thành.
Bởi vì Diệp Thành không có chiến lực cao hơn Niết Bàn cảnh mà Niết Bàn cảnh tướng lĩnh thì cũng đã dẫn quân ra khỏi thành rồi vì thế toán này kỵ binh chẳng có gì phải sợ hãi mà xông tới đánh phá khắp nơi.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ lao thẳng tới truyền tống trận pháp, dùng trận pháp đổi được q·uấy n·hiễu không gian khiến cho truyền tống trận pháp mất đi hiệu lực.
Nhóm còn lại đánh thẳng vào khu vực quân lương, tài nguyên trong thành, nhóm khác thì nhanh chóng dựng lên trận pháp khác nhằm phòng ngự trong thành công kích trận pháp nếu có.
Bên ngoài thành, ngay khi có biến, Âu Dương Phi Vân đã điều động mình bộ binh bám theo trận pháp ý đồ là lao tới cứu trợ Lục Mã Kỳ nhưng tốc độ lại không nhanh.
Đến khi đám kỵ binh kia lướt đi lần thứ ba xong thì Âu Dương Phi Vân toán quân mới đi được nửa đường, ngay khi kỵ binh lao vào thành thì Âu Dương Phi Vân thúc ngựa lao thẳng vào chiến trường chặn lại nhóm Niết Bàn cường giả, bộ binh chia ra thành hai nhóm, mỗi nhóm bốn ngàn người lao thẳng về phía chiến trường cùng lao vào Diệp Thành.
Cung binh một ngàn người cũng bọc lấy một hướng.
Trống trận vang rền, đám người gào thét đánh ập vào Diệp Thành binh lính, bọn họ như một bức tường thình lình được dựng lên ngăn trở giữa Diệp Thành cùng toán lính đã xuất trận.
Bởi vì chiến trường tới hơn ba vạn người, vì thế mà ngoại trừ Âu Dương Phi Vân binh lính cùng đám binh lính Diệp Thành được cử ra chống đỡ Âu Dương Phi Vân bộ binh mới biết rõ tình hình, còn lại thì nhóm Lục Mã Kỳ cùng nhóm truy đánh Lục Mã Kỳ vẫn tiếp tục người tháo chạy, kẻ đuổi theo.
Chỉ là không cách nào thoát khỏi chiến trường do cung binh của Âu Dương Phi Vân bắn chặn khiến Lục Mã Kỳ binh lính chạy vòng cung hòng bỏ chạy thoát thân.
Chỉ đến khi bọn họ nhìn thấy phía trước là Âu Dương Phi Vân binh lính mới bắt đầu lấy lại khí thế, lại nhìn thấy Âu Dương Phi Vân bộ binh càn quét chiến trường đánh gục Diệp Thành binh lính bọn hắn mới lấy lại được dũng cảm.
Nghe tiếng hò hét từ Âu Dương Phi Vân quân lính:
“Bỏ chạy chắc chắn c·hết, đánh lại còn đường sống.”
Bọn binh lính của Lục Mã Kỳ mới bắt đầu ập thẳng về phía Diệp Thành binh lính đang đối chọi cùng Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội.
Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội cũng chuyển trạng thái rất nhanh, bọn hắn ngay lập tức rút dần lực lượng quay ra chống đỡ một đám đang khát máu Diệp Thành binh lính.
Đến khi trong Diệp Thành cờ xí đã bị thay bằng Âu Dương Phi Vân cờ, tiếng trống, tiếng tù và vang dội thì mọi người mới biết thành đã bị chiếm.
Nơi này chiến trường đã bình định.
Ở mặt khác, Âu Dương Phi Vân cùng Lục Mã Kỳ đang chiến đấu chống lại ba cái Niết Bàn cảnh trấn thủ Diệp Thành.
Bọn họ cậy rằng có trận pháp nên không lo b·ị c·ướp thành dẫn tới ba người lao ra hòng lập công.
Bọn họ tính toán rất đúng khi mà muốn triệt hạ Lục Mã Kỳ ngay lập tức sau đó chống lại Âu Dương Phi Vân.
Chỉ là nào có ngờ rằng Âu Dương Phi Vân chi viện nhanh quá, lại thêm Lục Mã Kỳ bảo vật phòng thân cũng nhiều, quả không hổ danh đại tông thân truyền đệ tử.
Vì thế mà năm người lâm vào chiến đấu.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan