Chương 103: Ra chiến trường

27/04/2025 10 9.0
Chương 103: Ra chiến trường

Khi Âu Dương Phi Vân còn đang ôm Nam Cung Minh Hà ngủ ngon, bên ngoài đã có tiếng gọi lớn.

Âu Dương Kiêm Trung vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại bên cửa phòng ngủ, hai tay chắp sau lưng.

Âu Dương Phi Vân mắt nhắm mắt mở miệng ngáp dài, vươn vai đi ra ngoài.

“Chào buổi sáng gia gia.”

Âu Dương Kiêm Trung vẻ mắt u sầu lên tiếng:

“Hiện tại đã vào giai đoạn hai của chiến dịch, con đã bị điều động ra chiến trường phụ trách một quân đoàn, ta cùng Nam Cung Chương Nguyên đã làm hết sức sắp xếp cho con một vạn người trong đó tám thành là người của chúng ta đảm bảo sẽ nghe lời chỉ huy của con.”

Âu Dương Kiêm Trung lo lắng là có lý do, bởi vì con teai cùng con dâu của ông ta đã t·ử t·rận, bây giờ cháu trai vừa mới cưới vợ, hương hỏa chưa nối liền đã phải xung trận,

Ngay sau đso, Âu Dương Kiêm Trung lấy ra bộ giáp màu ánh bạc được Âu Dương Phi Vân đặt làm trước đó từ Luyện Khí đường rồi nói:

“Ta đã thúc giục lão già Công Tôn gấp rút hoàn thiện bộ giáp này giúp con, khi ra chiến trường nhớ đừng ham công, chắc chắn thì hẵng làm nếu có dấu hiệu mai phục thì cứ cho quân rút lui, lấy bảo toàn bản thân làm trọng.”

Âu Dương Phi Vân nhận lấy giáp trụ cúi đầu lạy ông nội ba cái sau đó ra vườn ngắt lấy bông mẫu đơn tặng lấy cho Nam Cung Minh Hà lúc này đang ngồi bên giường chải tóc.

Âu Dương Kiêm Trung rời đi để cho hai vợ chồng nói lời tạm biệt.

Âu Dương Phi Vân hiểu hắn cần phải gấp rút ra chiến trường rồi, bởi vì có thể kéo dài bao lâu thì ông nội cùng cha vợ hắn cũng đã kéo dài hết mức có thể cho hắn rồi.

Cầm lấy nương tử khăn tay, hai người trao nhau nụ hôn tạm biệt, sau đó Âu Dương Phi Vân dưới sự hỗ trợ của Nam Cung Minh Hà mặc lấy giáp trụ rồi nhanh chóng tới Thái Hòa phong.
Thái Hoà chân nhân tự mình đánh trống ra quân chúc cháu mình thượng lộ bình an.

Bởi vì biết Âu Dương Phi Vân thích cưỡi ngựa, do đó mà Thái Hòa chân nhân đã lựa chọn ra một con tốt nhất linh mã, màu lông đen tuyền làm hắn chiến mã.

Ngựa này là một con Thất Phẩm linh mã, đi từ bắc chí nam chỉ tính bằng ngày.

Lên ngựa, Âu Dương Phi Vân dưới sự tháp tùng của mười cái Thiên Phu trưởng bắt đầu di chuyển tới vị trí tập kết cho đội quân của mình.

Hắn có nửa tháng để chuẩn bị trước khi ra trận, vì thế mười ngày đầu hắn yêu cầu mười vị thiên phu trưởng phối hợp tác chiến, mọi thứ đều khá nhuần nhuyễn, công tác liên lạc, đọc cờ hiệu cùng nghe trống lệnh được làm hết sức chính xác.

Tuy nhiên, binh lính ra trận cũng khá cồng kềnh dù ai cũng được trang bị nhẫn trữ vật, nhưng để đảm bảo lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu mà trang bị bên ngoài khá nặng nề ảnh hưởng khá nhiều tới tốc độ ứng biến của q·uân đ·ội.

Âu Dương Phi Vân được bố trí một ngàn trường cung cung thủ, một ngàn kỵ binh hạng nặng cùng thương binh, bộ binh cùng bộ binh hạng nặng dùng khiên, búa, rìu chiến …

Sau mười ngày diễn luyện cấp tốc là ba ngày cắt giảm tối đa số lượng trang bị có thể cuối cùng là hai ngày trong đó một ngày nghỉ ngơi, một ngày tế cờ ra trận.

Đội quân di chuyển khá tốn thời gian, phải mất hơn một tháng bọn hắn mới đến với khu vực chiến trường, vừa đến nơi Âu Dương Phi Vân đã bị điều đi t·ấn c·ông một thành nhỏ làm cứ điểm cho quân vây thành nằm trong chuỗi phòng thủ thứ hai của Thái Thanh Tông.

Thành nhỏ này là một trấn lớn nhưng do ở vị trí khá phù hợp cho việc phòng thủ nên được xây dựng nên thành một tiểu thành.

Thế thành lưng dựa núi, mặt nhìn ra khu vực bằng phẳng dễ thủ khó công.

Bởi vì dãy núi này chính là điểm có thể lợi dụng để t·ấn c·ông Uyển Thành mà cũng có thể phối hợp phòng thủ với Uyển Thành nên tuy là thành nhỏ nhưng mức độ quan trọng của nó là không cần phải bàn cãi.

Bởi vì khác với phàm nhân, tu sĩ thì đều có thể bay lượn vượt qua địa hình hiểm trở do đó mà địa hình địa lợi có vẻ không quá quan trọng, tu sĩ công thành cũng hết sức đơn giản, dùng quân số áp đảo vây thành, chỉ cần phá vỡ phòng thủ trận pháp thì có thể lao vào tàn sát quân địch.

Hoặc đơn giản chính là âm thầm đưa người vào quấy phá trong thành sau đó nội ứng ngoại hợp phá trận công thành.
Ngoài ra là các loại công cụ phá trận, trân pháp sư, rồi thì chính là man lực phá trận.

Tất cả chỉ phục vụ mục đích phá được trận pháp mà thôi.

Ngày hôm đó, Âu Dương Phi Vân dẫn quân tới Diệp Thành nơi hắn phải chịu trách nhiệm công chiếm, nơi đây đã có một quân đoàn khác do một vị thân truyền đệ tử của Thiên Kiếm tông cầm đầu.

“Chào Lục huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ.”

“Âu Dương huynh, cửu ngưỡng đại danh.”

Tiến vào chủ trại, Âu Dương Phi Vân cùng Lục Mã Thành khách khí chào nhau, sau đó trao đổi chút thông tin vụn vặt nơi chiến trường.

“Không biết Lục huynh đã vây Diệp Thành được bao lâu rồi?”

“Không dối gạt Âu Dương huynh, ta đã vây thành được một tháng, lúc đầu định tiêu hao quân địch tài nguyên nhưng sau khi thám tử báo về mới biết nơi đây cùng Uyển thành có bố trí đơn hướng khoảng cách gần truyền tống trận pháp, do vậy mà bọn hắn không lo lắng về tư nguyên.”

Truyền tống trận pháp là một món trận pháp tồn tại từ thời thượng cổ, hiện nay đã thất truyền dù nhiều vị Trận Pháp sư nổi tiếng có ý định phục chế nhưng đều thất bại.

Vì thế mà có những nơi nếu còn truyền tống trận chính là cái cây hái tiền.

Âu Dương Phi Vân không ngờ mình vừa mới ra trận đã được giao một cái nhiệm vụ khá khó khăn này.

Hắn thì không hề thích dùng man lực phá trận rồi, mà người ta cũng không để yên cho hắn phá trận, dùng pháo kích thì số lượng có hạn, để phục vụ những điểm t·ấn c·ông trọng yếu hơn.
Chơi tiêu hao chiến cũng không thể, hắn có nghĩ tới câu nói “công thành là hạ sách, công tâm là thượng sách” bởi thế ngay sau đó, Âu Dương Phi Vân chắp tay nói với Lục Mã Kỹ rằng:

“Lục huynh tới nơi này sớm, địa hình đã hiểu thấu đáo, vậy thì lần này do Lục huynh làm chủ, ta nhất định sẽ phối hợp.

Hiện tại, do mới đi đường dài lại vội vã tới đây nên có đôi chút mệt, mong Lục huynh thông cảm.”

Âu Dương Phi Vân chấp nhận để cho Lục Mã Kỳ nắm lấy chính mình một vạn quân chỉ huy trận chiến này, còn hắn, hắn cần phải tìm hiểu rõ hơn về tình hình nơi đây, lời từ một phía không quá chắc chắn.

Trở về doanh trại, lúc này dưới sự chỉ huy của mười vị Thiên Phu trưởng, doanh trại của Âu Dương Phi Vân đã được xây dựng hoàn thiện, doanh trại mới được xây dựng cách trại của Lục Mã Kỳ một khoảng lớn nằm ở một mặt khác của Diệp Thành.

Bởi vì tên kia thế mà dựng trại ở ven rừng lại trên một đồng cỏ khá lớn, nếu kẻ địch dùng hỏa công bởi các vị tu luyện hỏa thuộc tính thuật pháp, chỉ cần gió thổi đúng hướng thì trại đó chắc chắn sẽ bị t·hiêu r·ụi.

Âu Dương Phi Vân tự mình cưỡi ngựa sau đó đi lại một vòng quanh Diệp Thành tự mình đánh giá tình hình.

Mặc dù Lục Mã Kỳ năng lực không được, nhưng dưới trướng hắn có mấy người, năng lực điều tra thông tin rất chính xác, cũng là nhân tài.

Trở về trại, Âu Dương Phi Vân nhanh chóng bố trí mình q·uân đ·ội, cung binh thì được yêu cầu chiếm giữ vị trí thuận lợi giữa hai doanh trại, nhằm yểm trợ Lục Mã Kỳ doanh trại cùng Âu Dương Phi Vân doanh trại.

Kỵ Binh thì được điều động qua cho Lục Mã Kỳ, do tên kia yêu cầu, hắn chiếm giữ vị trí đồng cỏ mục đích để Kỵ Binh nuôi ngựa.

Riêng bộ binh được hắn sắp xếp khi Lục Mã Kỳ rút binh thì bên này sẽ tiến tới vây giữ một mặt thành này.

Bởi vì đây chính là yêu cầu của Lục Mã Kỳ, mặt thành này vị trí hiểm trở, không thể công vào bằng lối đi này.

Đều là Lục Mã Kỳ sợ Âu Dương Phi Vân tranh công mà thôi.

---

Hôm nay chỉ có một chương, do mình sớm mai có việc cùng với nay đã quá mệt mỏi với công việc.

Mong mọi người thông cảm.

T7, CN sẽ cố gắng viết nhiều chương bù lại.
9.0
Tiến độ: 100% 124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025