Chương 106: Phá Hắc Mã thành
27/04/2025
10
9.0
Chương 106: Phá Hắc Mã thành
Chiều tà.
Một đoàn binh mã đang rong ruổi trên đường lớn, tinh kỳ bay phấp phới, dù đã đi một đoạn đường xa nhưng cũng chẳng có gì là mỏi mệt.
Người đi đầu mặc ngân giáp nhưng dưới ánh chiều tà thì nó lại ánh lên màu đỏ của đồng.
Tất cả là một vạn binh mã của Âu Dương Phi Vân đang tiến về một tòa thành khác nằm ở điểm cuối của dãy núi nơi Diệp Thành nằm trấn thủ.
Trước đó đoàn quân đã đi qua một thôn trấn nằm ở trên đỉnh núi cheo leo, ở vị trí bằng phẳng hiếm hoi của nơi đây.
Người dân khi thấy q·uân đ·ội đến cũng hết sức sợ hãi, nhưng sau khi Âu Dương Phi Vân cùng mười tên chỉ huy nhẹ nhàng tới chiêu an tất cả thì mọi thứ đã không có vấn đề.
Dãy núi này gọi là Lăng San dãy núi, tuy không quá cao nhưng lại rất hiểm trở, rất ít nơi đủ bằng phẳng để sinh sống, ngoài ra lại không có nhiều tài nguyên để khai thác.
Diệp Thành bởi vì vị trí của nó có thể hỗ trợ cho Uyển Thành mới có thể phát triển được như vậy.
Người dân nơi đây vừa yêu vừa ghét dãy Lăng San này, bởi vì nó chắn ngang con đường thông thương nơi đây khiến thương lái muốn đi qua phải vòng đường lớn đi qua Diệp Thành cùng Uyển Thành hoặc là đi xuống phía dưới là Hắc Mã thành.
Từ đó người dân bám trụ trên núi bị chia tách khỏi hai tuyến đường giao thương lại thêm ít tài nguyên tu luyện nên không cách nào giàu có nổi.
Âu Dương Phi Vân khi tới nơi đây, hắn đứng từ đỉnh núi nhìn xuống có thể bao trùm toàn bộ hai mặt của dãy Lăng San và quan sát về hướng rất xa, ngoài ưu điểm đó ra thì cũng chẳng còn ưu điểm nào khác nữa.
Nhưng nếu muốn làm giao thương thì việc này là đủ rồi, bởi vì dãy Lăng San kéo dài từ hướng Tây Bắc xuống Đông Nam do vậy hoàn toàn có thể đặt dãy Lăng San làm trạm trung chuyển.
Một trạm chính là Diệp Thành, một trạm chính là Hắc Mã Thành, còn tiểu trấn nơi đây Âu Dương Phi Vân sẽ xây dựng một cái thành mới gọi là Lăng San thành.
Cần biết tu luyện giới việc xây dựng hệ thống vận chuyển hàng hóa vượt qua Lăng San dãy núi không phải điều khó khăn gì, chỉ là đầu tư lớn dẫn tới không có thế lực nào chịu bỏ ra khi mà có thể đi về hai hướng còn lại.
Thứ mà Âu Dương Phi Vân nhìn trúng chính là rút ngắn được mười ngày đường, lại thêm vào việc nhờ Lăng San thành dẫu là truyền tin hay vận chuyển q·uân đ·ội cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn trở về doanh trại, sai một người truyền tin về Diệp Thành cho người trấn thủ ở nơi đó là Từ Mạnh Đạt người được Trương Tam đề bạt trước đó.
Bởi vì Từ Mạnh Đạt là người lanh lợi, làm việc chắc chắn nên Âu Dương Phi Vân cho hắn tới trấn thủ Diệp Thành để đặt vững chắc nền móng của Đại Đồng hội.
Truyền tin về để hắn xem xét, chậm rãi dẫn đạo những cái gia tộc khác tại Diệp Thành về mối làm ăn này, chỉ cần Uyển Thành một đổ đại quân tiến sâu vào Thái Thanh tông địa bàn đến lúc đó tỷ lệ Diệp Thành bị chiếm lại là rất thấp.
Đó chính là lúc các gia tộc này biểu lộ chính mình đứng đội, hoàn toàn thần phục hay là vẫn còn hi vọng được trở lại Thái Thanh tông.
Và cách bọn hắn đứng đội chính là đóng góp xây dựng Lăng San thành.
Sau một ngày đường, Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội đã thành công đặt chân tới Hắc Mã thành.
Nơi đây đã bị bao vây bởi một vị khác Thiên Kiếm tông thân truyền họ Ngô tạm gọi là Ngô thân truyền.
Thấy Âu Dương Phi Vân tới, hắn mời vào trướng hỏi thăm:
“Âu Dương huynh mang quân tới tiếp viện nhưng tại hạ lại không nghe thấy thông tin bên trên cử người tới.”
Âu Dương Phi Vân phì cười, dựa vào tên này phản ứng lại so với thời gian vây hãm thành trì có lẽ Hắc Mã thành bên trong tài nguyên cũng đã gần tới lúc cạn kiệt vì thế mà chưa chào hỏi nhau gì hắn đã tỏ ý đừng có lẫn vào nơi đây rồi.
“Ngô huynh chưa nhận được tin là đúng rồi, tại hạ hôm nay qua đây chỉ là dẫn quân đi đường thôi, mục tiêu không phải Hắc Mã thành.
Đường dài mà cũng đã tối trời không tiện hành quân sẽ cho q·uân đ·ội thủ vững bên ngoài còn bản thân cùng mười cái chỉ huy muốn xin vào tá túc một đêm được chứ?”
Thấy Âu Dương Phi Vân như vậy, Ngô thân truyền cũng không nói gì, tay cầm kiếm thủ thế mời vậy là Âu Dương Phi Vân xuống ngựa dẫn theo mười cái chỉ huy vào doanh trại.
Hắn cho người mang theo một ít rượu ngon được Diệp Thành thành chủ trân tàng mang tới đãi mọi người.
Thế là đêm đó đám người hoan ca, ăn uống vui vẻ.
Ngày hôm sau, Âu Dương Phi Vân lại dẫn quân di chuyển.
Một tháng sau, tin tức truyền về Ngô thân truyền t·ử t·rận dưới trước bốn quân đoàn bị tử thương quá nửa.
Kẻ chạy thoát về báo tin rằng Thi Quỷ tông một cái thân truyền âm thầm ẩn nấp mình người chờ khi Hắc Mã thành người chó cùng dứt giậu muốn lao ra quyết chiến với Ngô thân truyền bọn hắn bất ngờ tập kích Ngô Thân truyền cùng phía với một cái Niết Bàn cảnh đồng bọn bị bốn Niết Bàn cảnh vây công tới c·hết.
Binh lính trong Hắc Mã thành truy đuổi c·ướp lấy rất nhiều tư nguyên thậm chí dưới sự dẫn đầu của mấy cái Niết Bàn cảnh còn muốn truy cùng đuổi tận tàn binh.
Chỉ là toán người vậy gặp được Cố Cẩn Minh q·uân đ·ội, dưới sự dẫn dắt của hắn tàn binh đã rút lui ổn định hơn sau đó là phối hợp binh lính quay lại phản công.
Cố Cẩn Minh còn g·iết được một cái trấn thủ Hắc Mã thành Niết Bàn cảnh.
Chỉ là trên chiến trường hỗn loạn, không ai nhận ra rằng hai cái đến từ Thi Quỷ tông người cùng với Cố Cẩn Minh âm thầm trao đổi ám hiệu.
Giết c·hết một cái Niết Bàn cảnh xong Cố Cẩn Minh chỉ huy mình dưới trướng binh mã nhịp nhàng bảo vệ tàn binh rút lui.
Đám người vừa đánh vừa lùi cuối cùng đã thành công trở về hậu phương.
Binh lính Hắc Mã thành rút lui vì sợ bị tập kích, cũng vì sau khi dần tỉnh táo lại bọn hắn lo lắng thành b·ị đ·ánh úp nên mau chóng trở về.
Lại một tháng nữa trôi qua, một cái người áo đen đang âm thầm báo cáo cho Âu Dương Phi Vân tin tức:
“Thiếu chủ, Hắc Mã thành một cái còn lại Niết Bàn cảnh đã bị tiêu diệt, bề ngoài chính là b·ị t·hương rồi trúng độc c·hết.
Hiện tại Hắc Mã thành nằm dưới sự quản lý của Đoàn sư huynh.”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Tốt lắm, cái này cũng là một cái không nhỏ chiến công cho các ngươi.
Hắc Mã thành tư nguyên các ngươi cứ chiếm dụng, c·ướp c·ủa là được, đừng g·iết quá nhiều người các ngươi tu luyện cũng không thuộc nhóm thị sát hạng người chớ để ấn tượng quá xấu.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngay sau khi người áo đen rời đi, Âu Dương Phi Vân ra lệnh cho mình q·uân đ·ội quay trở lại Hắc Mã thành, dù sao cũng phải khép lại vở kịch này phần kết.
Âu Dương Phi Vân cũng chẳng nhân mình chính phái gì, Diệp Phàm thoát ly khỏi tầm mắt của hắn, nếu hắn không mau chóng thâu tóm lấy Nam Vực đến lúc đó tên kia mạnh mẽ trở về thế lực kinh khủng thì làm sao hắn chống đỡ được.
Hắn phải tận dụng thời buổi hỗn loạn này, khi mà người ta sợ hãi nếu có thể dùng tiền tiêu tai thì sẽ dùng tiền tiêu tai.
Thời buổi như này những cái gia tộc kia mới chịu nhả ra tiền bạc, tài nguyên, nhờ đó hắn mới có thể kiến tạo tại nơi đây tuyến đường giao thương mà hắn đã vạch sẵn, tuyến đường ngắn nhất, thuận tiện nhất và đem lại nhiều lợi ích nhất.
Bởi thế mà Lục Mã Kỳ cùng Ngô thân truyền cùng bọn hắn binh lính đen đủi khi nằm trên hắn đường tới mục tiêu thôi.
---
Chiều tà.
Một đoàn binh mã đang rong ruổi trên đường lớn, tinh kỳ bay phấp phới, dù đã đi một đoạn đường xa nhưng cũng chẳng có gì là mỏi mệt.
Người đi đầu mặc ngân giáp nhưng dưới ánh chiều tà thì nó lại ánh lên màu đỏ của đồng.
Tất cả là một vạn binh mã của Âu Dương Phi Vân đang tiến về một tòa thành khác nằm ở điểm cuối của dãy núi nơi Diệp Thành nằm trấn thủ.
Trước đó đoàn quân đã đi qua một thôn trấn nằm ở trên đỉnh núi cheo leo, ở vị trí bằng phẳng hiếm hoi của nơi đây.
Người dân khi thấy q·uân đ·ội đến cũng hết sức sợ hãi, nhưng sau khi Âu Dương Phi Vân cùng mười tên chỉ huy nhẹ nhàng tới chiêu an tất cả thì mọi thứ đã không có vấn đề.
Dãy núi này gọi là Lăng San dãy núi, tuy không quá cao nhưng lại rất hiểm trở, rất ít nơi đủ bằng phẳng để sinh sống, ngoài ra lại không có nhiều tài nguyên để khai thác.
Diệp Thành bởi vì vị trí của nó có thể hỗ trợ cho Uyển Thành mới có thể phát triển được như vậy.
Người dân nơi đây vừa yêu vừa ghét dãy Lăng San này, bởi vì nó chắn ngang con đường thông thương nơi đây khiến thương lái muốn đi qua phải vòng đường lớn đi qua Diệp Thành cùng Uyển Thành hoặc là đi xuống phía dưới là Hắc Mã thành.
Từ đó người dân bám trụ trên núi bị chia tách khỏi hai tuyến đường giao thương lại thêm ít tài nguyên tu luyện nên không cách nào giàu có nổi.
Âu Dương Phi Vân khi tới nơi đây, hắn đứng từ đỉnh núi nhìn xuống có thể bao trùm toàn bộ hai mặt của dãy Lăng San và quan sát về hướng rất xa, ngoài ưu điểm đó ra thì cũng chẳng còn ưu điểm nào khác nữa.
Nhưng nếu muốn làm giao thương thì việc này là đủ rồi, bởi vì dãy Lăng San kéo dài từ hướng Tây Bắc xuống Đông Nam do vậy hoàn toàn có thể đặt dãy Lăng San làm trạm trung chuyển.
Một trạm chính là Diệp Thành, một trạm chính là Hắc Mã Thành, còn tiểu trấn nơi đây Âu Dương Phi Vân sẽ xây dựng một cái thành mới gọi là Lăng San thành.
Cần biết tu luyện giới việc xây dựng hệ thống vận chuyển hàng hóa vượt qua Lăng San dãy núi không phải điều khó khăn gì, chỉ là đầu tư lớn dẫn tới không có thế lực nào chịu bỏ ra khi mà có thể đi về hai hướng còn lại.
Thứ mà Âu Dương Phi Vân nhìn trúng chính là rút ngắn được mười ngày đường, lại thêm vào việc nhờ Lăng San thành dẫu là truyền tin hay vận chuyển q·uân đ·ội cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn trở về doanh trại, sai một người truyền tin về Diệp Thành cho người trấn thủ ở nơi đó là Từ Mạnh Đạt người được Trương Tam đề bạt trước đó.
Bởi vì Từ Mạnh Đạt là người lanh lợi, làm việc chắc chắn nên Âu Dương Phi Vân cho hắn tới trấn thủ Diệp Thành để đặt vững chắc nền móng của Đại Đồng hội.
Truyền tin về để hắn xem xét, chậm rãi dẫn đạo những cái gia tộc khác tại Diệp Thành về mối làm ăn này, chỉ cần Uyển Thành một đổ đại quân tiến sâu vào Thái Thanh tông địa bàn đến lúc đó tỷ lệ Diệp Thành bị chiếm lại là rất thấp.
Đó chính là lúc các gia tộc này biểu lộ chính mình đứng đội, hoàn toàn thần phục hay là vẫn còn hi vọng được trở lại Thái Thanh tông.
Và cách bọn hắn đứng đội chính là đóng góp xây dựng Lăng San thành.
Sau một ngày đường, Âu Dương Phi Vân q·uân đ·ội đã thành công đặt chân tới Hắc Mã thành.
Nơi đây đã bị bao vây bởi một vị khác Thiên Kiếm tông thân truyền họ Ngô tạm gọi là Ngô thân truyền.
Thấy Âu Dương Phi Vân tới, hắn mời vào trướng hỏi thăm:
“Âu Dương huynh mang quân tới tiếp viện nhưng tại hạ lại không nghe thấy thông tin bên trên cử người tới.”
Âu Dương Phi Vân phì cười, dựa vào tên này phản ứng lại so với thời gian vây hãm thành trì có lẽ Hắc Mã thành bên trong tài nguyên cũng đã gần tới lúc cạn kiệt vì thế mà chưa chào hỏi nhau gì hắn đã tỏ ý đừng có lẫn vào nơi đây rồi.
“Ngô huynh chưa nhận được tin là đúng rồi, tại hạ hôm nay qua đây chỉ là dẫn quân đi đường thôi, mục tiêu không phải Hắc Mã thành.
Đường dài mà cũng đã tối trời không tiện hành quân sẽ cho q·uân đ·ội thủ vững bên ngoài còn bản thân cùng mười cái chỉ huy muốn xin vào tá túc một đêm được chứ?”
Thấy Âu Dương Phi Vân như vậy, Ngô thân truyền cũng không nói gì, tay cầm kiếm thủ thế mời vậy là Âu Dương Phi Vân xuống ngựa dẫn theo mười cái chỉ huy vào doanh trại.
Hắn cho người mang theo một ít rượu ngon được Diệp Thành thành chủ trân tàng mang tới đãi mọi người.
Thế là đêm đó đám người hoan ca, ăn uống vui vẻ.
Ngày hôm sau, Âu Dương Phi Vân lại dẫn quân di chuyển.
Một tháng sau, tin tức truyền về Ngô thân truyền t·ử t·rận dưới trước bốn quân đoàn bị tử thương quá nửa.
Kẻ chạy thoát về báo tin rằng Thi Quỷ tông một cái thân truyền âm thầm ẩn nấp mình người chờ khi Hắc Mã thành người chó cùng dứt giậu muốn lao ra quyết chiến với Ngô thân truyền bọn hắn bất ngờ tập kích Ngô Thân truyền cùng phía với một cái Niết Bàn cảnh đồng bọn bị bốn Niết Bàn cảnh vây công tới c·hết.
Binh lính trong Hắc Mã thành truy đuổi c·ướp lấy rất nhiều tư nguyên thậm chí dưới sự dẫn đầu của mấy cái Niết Bàn cảnh còn muốn truy cùng đuổi tận tàn binh.
Chỉ là toán người vậy gặp được Cố Cẩn Minh q·uân đ·ội, dưới sự dẫn dắt của hắn tàn binh đã rút lui ổn định hơn sau đó là phối hợp binh lính quay lại phản công.
Cố Cẩn Minh còn g·iết được một cái trấn thủ Hắc Mã thành Niết Bàn cảnh.
Chỉ là trên chiến trường hỗn loạn, không ai nhận ra rằng hai cái đến từ Thi Quỷ tông người cùng với Cố Cẩn Minh âm thầm trao đổi ám hiệu.
Giết c·hết một cái Niết Bàn cảnh xong Cố Cẩn Minh chỉ huy mình dưới trướng binh mã nhịp nhàng bảo vệ tàn binh rút lui.
Đám người vừa đánh vừa lùi cuối cùng đã thành công trở về hậu phương.
Binh lính Hắc Mã thành rút lui vì sợ bị tập kích, cũng vì sau khi dần tỉnh táo lại bọn hắn lo lắng thành b·ị đ·ánh úp nên mau chóng trở về.
Lại một tháng nữa trôi qua, một cái người áo đen đang âm thầm báo cáo cho Âu Dương Phi Vân tin tức:
“Thiếu chủ, Hắc Mã thành một cái còn lại Niết Bàn cảnh đã bị tiêu diệt, bề ngoài chính là b·ị t·hương rồi trúng độc c·hết.
Hiện tại Hắc Mã thành nằm dưới sự quản lý của Đoàn sư huynh.”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Tốt lắm, cái này cũng là một cái không nhỏ chiến công cho các ngươi.
Hắc Mã thành tư nguyên các ngươi cứ chiếm dụng, c·ướp c·ủa là được, đừng g·iết quá nhiều người các ngươi tu luyện cũng không thuộc nhóm thị sát hạng người chớ để ấn tượng quá xấu.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngay sau khi người áo đen rời đi, Âu Dương Phi Vân ra lệnh cho mình q·uân đ·ội quay trở lại Hắc Mã thành, dù sao cũng phải khép lại vở kịch này phần kết.
Âu Dương Phi Vân cũng chẳng nhân mình chính phái gì, Diệp Phàm thoát ly khỏi tầm mắt của hắn, nếu hắn không mau chóng thâu tóm lấy Nam Vực đến lúc đó tên kia mạnh mẽ trở về thế lực kinh khủng thì làm sao hắn chống đỡ được.
Hắn phải tận dụng thời buổi hỗn loạn này, khi mà người ta sợ hãi nếu có thể dùng tiền tiêu tai thì sẽ dùng tiền tiêu tai.
Thời buổi như này những cái gia tộc kia mới chịu nhả ra tiền bạc, tài nguyên, nhờ đó hắn mới có thể kiến tạo tại nơi đây tuyến đường giao thương mà hắn đã vạch sẵn, tuyến đường ngắn nhất, thuận tiện nhất và đem lại nhiều lợi ích nhất.
Bởi thế mà Lục Mã Kỳ cùng Ngô thân truyền cùng bọn hắn binh lính đen đủi khi nằm trên hắn đường tới mục tiêu thôi.
---
Tiến độ: 100%
124/124 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
27/04/2025
Thể loại
Tag liên quan