Chương 233
Anh đi rồi.
Cạch. Cánh cửa đóng lại, phát ra một tiếng động nhỏ.
Jeong Taeui dõi theo những dấu vết mà giờ đây không còn nữa, khẽ thở ra mà chẳng thành tiếng.
Cậu lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình. Bàn tay kia vô thức mân mê sợi dây vô hình mà anh ấy từng giả vờ cắt đứt trước đây, tận hưởng cái cảm giác không thể chạm vào của sợi dây ấy.
Rồi cậu chợt khẽ cười.
“… Cảm thấy tốt lắm sao?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh.
Jeong Taeui ngẩng đầu lên. Xinlu đã đứng ngay bên cạnh cậu từ lúc nào. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cậu ta khẽ mỉm cười, rồi ngồi xuống mép giường bên cạnh.
“Jeong Jaeui lại quay về UNHRDO sao? Phiền phức thật… Vậy giờ em biết lấy gì để giữ chân anh Taei đây…”
Xinlu lẩm bẩm như thể đang thực sự lo lắng. Jeong Taeui chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta.
Cảm nhận được ánh mắt cậu, Xinlu ngẩng lên. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cậu.
“… Mắt em đau không?”
Jeong Taeui khẽ hỏi.
Đôi mắt Xinlu mở to như thể ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào cậu. Rồi bất chợt, cậu ta bật cười. Một tràng cười trong trẻo vang lên như thể điều này thật nực cười.
“Đúng là anh sẽ hỏi câu đó đầu tiên mà.”
Xinlu vẫn giữ nguyên nụ cười như thể đã biết trước Jeong Taeui sẽ nói vậy. Cậu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn.
Xinlu nở một nụ cười khó tả. Phải diễn tả thế nào đây—như một con mèo đang che giấu điều gì đó vậy. Hoặc có lẽ cậu ta chỉ đang cân nhắc xem nên nói gì.
“Bây giờ thì không đau nữa. Nhưng dù gì thì cũng đã dùng quen hơn 20 năm rồi, giờ mất đi vẫn chưa thể thích nghi ngay được.”
Jeong Taeui lặng lẽ đưa tay ra.
Bàn tay cậu chạm nhẹ vào thái dương bên phải của Xinlu, đầu ngón tay cái khẽ lướt qua mí mắt. Xinlu không né tránh, chỉ yên lặng để yên như vậy, đôi mắt trái đen láy vẫn chăm chú nhìn cậu.
Và rồi vào khoảnh khắc nào đó, cậu ta khẽ cười, một nụ cười mơ hồ như một thói quen rồi thì thầm.
“Lúc nhận ra mình đã mất đi thị lực của mắt này, em đã rất đau khổ.”
“… Vậy sao.”
“Nhưng không phải vì mất đi thị lực mà em đau khổ.”
Xinlu cười.
Jeong Taeui nhìn cậu với chút thắc mắc, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi lời giải thích.
Xinlu im lặng một lúc, rồi chậm rãi cất lời.
“Lúc đó toàn thân em đầy thương tích, không thể cử động, phải nằm viện. Khi nằm đó, em nghe bác sĩ nói rằng từ giờ con mắt này sẽ không thể nhìn thấy nữa. Khi ấy… em căm hận Rick.”
“Đến mức em thà chết còn hơn phải cùng tồn tại dưới bầu trời với hắn ta.”
“… Lòng căm hận quả là một điều kỳ lạ.”
“Ngay khoảnh khắc đó, em nghĩ rằng mình không thể ghét hắn hơn được nữa. Nhưng theo thời gian em lại thấy mình càng ngày càng căm ghét hắn hơn.”
Xinlu khẽ nghiêng đầu như thể chuyện này thực sự rất kỳ diệu. Giọng cậu có chút mơ hồ như thể đang đắm chìm vào một suy nghĩ xa xăm nào đó.
“Nhưng điều khiến em đau khổ nhất lúc đó không phải chuyện đó.”
“Điều khiến em đau khổ nhất là… ngay khoảnh khắc ấy, em đã nhận ra một điều.”
“Điều mà em không bao giờ muốn nhận ra.”
Xinlu nói xong rồi im lặng. Cậu cứ như vậy chìm vào suy tư, mất hồn trong một khoảnh khắc dài.
Jeong Taeui tiếp tục chờ đợi, chờ cậu nói thêm điều gì đó. Nhưng Xinlu không nói thêm nữa. Đến một khoảnh khắc nào đó, như thể chợt bừng tỉnh, Xinlu chạm mắt với Jeong Taeui rồi khẽ mỉm cười.
bàn tay của Xinlu vươn ra chậm rãi nhưng không do dự. Bàn tay ấy lướt qua cằm và má Jeong Taeui, rồi nhẹ nhàng ôm lấy bên tai. Xinlu nghiêng người về phía Jeong Taeui, thì thầm, giọng trầm thấp và mềm mại như thể đang dụ dỗ một đứa trẻ bằng chiếc bánh ngọt, giọng nói ấy dịu dàng đến lạ.
“Anh sẽ cùng em trở về Hồng Kông. Em sẽ giấu anh đi. Em sẽ bảo vệ anh. Dù Rick có đuổi theo anh, dù có điên cuồng đến mức nào em cũng sẽ không để hắn chạm được vào anh.”
Khi giọng nói dịu dàng ấy lướt qua má, Jeong Taeui nhìn Xinlu với một cảm giác kỳ lạ. Một dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng nhận ra một điều gì đó. Nhận thức ấy đến bất ngờ nhưng cũng len lỏi chậm rãi trong lòng, lan tỏa dần dần.
Jung Tae-ui lặng lẽ nhìn Xinlu một lúc lâu. Người mà cậu đã từng yêu. Người mà cậu vẫn yêu đến tận bây giờ. Nhận thức đó về Xinlu không khiến cậu buồn bã, mà thay vào đó lại mang theo chút xót xa.
“…Xinlu. Ngày mai khi trời sáng, anh sẽ trở về.”
Jeong Taeui khẽ nói.
Bàn tay đang vuốt ve má cậu của Xinlu bỗng khựng lại. Nụ cười trên khuôn mặt đó biến mất. Ánh mắt nhìn Jeong Taeui trở nên khó diễn tả.
“Về với Rick sao?”
Câu hỏi ngắn gọn vang lên. Jeong Taeui khẽ gật đầu.
Xinlu lặng lẽ nhìn cậu. Giọng trầm hẳn xuống.
“Anh biết rõ hơn ai hết mà, phải không? Anh biết Rick là người như thế nào. Anh biết hắn có thể giết người mà không hề chớp mắt. Anh biết hắn khó đoán, tàn nhẫn, và không hề hiểu gì về trái tim con người. …Dù bây giờ có thể không như vậy, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, hắn sẽ để bản chất tàn nhẫn kia lấn át. Và đến một lúc nào đó, hắn có thể giết anh.”
Cậu biết.
Jeong Taeui biết rất rõ điều đó, thậm chí còn rõ hơn những gì Xinlu đang nói.
Ilay Riegrow là một người đàn ông không thể hiểu được bằng tư duy thông thường. Không ai khác ngoài Jeong Taeui có thể biết rõ bàn tay trắng muốt ấy đã nhuốm bao nhiêu máu, hay hắn thản nhiên đến mức nào với chuyện đó. Bản tính của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.
Đúng như Xinlu nói, một ngày nào đó, có thể vì một lý do nào đó, hoặc đơn giản là không có lý do gì cả, Jeong Taeui có thể chết dưới tay Ilay. Hắn có thể nhìn cậu chết bằng đôi mắt vô cảm ấy, và rồi nở một nụ cười như thể chẳng có gì xảy ra.
Nhưng…
—Taei.
—Taei.
—Taei.
Ilay đang gọi tên cậu như thế.
Chút tiếc nuối hay một cảm giác khó gọi tên nào đó. Một thứ gì đó mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng. Có lẽ… có lẽ cậu đã suy nghĩ sai, có thể Xinlu đúng hoàn toàn.
Nhưng có một điều chắc chắn.
Giọng nói ấy cậu nghe rất rõ ràng.
“Xem ra chứng hoang tưởng của mình vẫn chưa khỏi hẳn…”
Jeong Taeui lẩm bẩm như một tiếng thở dài.
Xinlu hơi mở to mắt vì câu nói khó hiểu đó, nhưng cậu không hỏi gì.
“Em nói đúng, Xinlu. Anh vẫn còn sợ hắn. Vẫn không thể thoải mái với hắn. Dù bây giờ hắn có đối xử tốt với anh đi nữa, hắn vẫn là một kẻ tàn nhẫn và độc ác. Điều đó chắc chắn không bao giờ thay đổi.”
Jeong Taeui ngừng lại một chút. Một khi nói ra, bao nhiêu điều tiêu cực về Ilay cứ thế tuôn trào. Nếu đếm từng chuyện một, chắc chắn ngón tay cậu sẽ không đủ để đếm hết.
“Anh vẫn còn giận hắn đến mức muốn chết đi được—và đây là chuyện mà cả bây giờ lẫn sau này, mỗi khi nghĩ đến đều sẽ tức giận. Hắn không phải kiểu người mà anh nên lại gần.”
Cậu lại im lặng.
Một cảm giác u ám dâng lên. Càng nói ra, cậu lại càng thấy khó hiểu với chính mình.
Xinlu nhìn cậu rồi hỏi ngắn gọn.
“…Thế nhưng?”
Thế nhưng, dù vậy…
Jeong Taeui lặng lẽ thở dài.
“Dù vậy anh vẫn không thể ghét hắn. Dù có thấy kỳ lạ đến mức không thể tin nổi, …anh vẫn không nghĩ rằng mình thực sự ghét hắn.”
Mỗi lần nghĩ đến người đàn ông đó, Xinlu lại thấy lòng căm hận càng khắc sâu thêm. Và Jeong Taeui, ít nhất bằng lý trí, có thể hiểu được điều đó. Dù đã hiểu hết mọi chuyện, dù đã quá rõ ràng về tất cả—vẫn vậy.
“Cảm giác như nếu anh không chăm sóc tên khốn đó, thì sẽ chẳng có ai lo nổi cho hắn cả… Rồi đến lúc nào đó, nhất định sẽ thành chuyện nhỏ mà phải gánh hậu quả lớn…”
Nói đến đó, bỗng nhiên cậu lại thấy càng lúc càng chán nản. Xinlu trước mặt khẽ bật cười.
“Anh là cái cuốc hả? Sao tự nhiên lại nói thế?”
Cậu ta nói thế nhưng giọng điệu chẳng có vẻ gì là vui vẻ lắm.
“Thêm nữa….”
Jeong Taeui vừa mở lời, rồi lại ngậm miệng.
—Bằng cái giá mà tôi phải trả, tôi nhất định sẽ lấy lại từ em một cách xứng đáng.
Cậu nhớ đến giọng nói trầm thấp vọng qua điện thoại cách đây không lâu. Lúc đó, hắn hẳn đã biết rất rõ mình sẽ phải đánh đổi thứ gì. Và hắn dù là một kẻ có bản lĩnh đến mức người khác chẳng thể nào tưởng tượng nổi, dù có một tâm tính không thể đơn giản gói gọn trong hai chữ “gan dạ” cũng biết rằng chuyện này không thể xem nhẹ mà tùy tiện làm được.
“…Tôi cũng phải trả lại thôi.”
Jeong Taeui cười nhạt, thì thầm.
Nhưng rốt cuộc, nếu biết trước sẽ đi đến bước này, có lẽ cậu đã chọn cách ngoan ngoãn chịu giam cầm ngay từ đầu. Nếu biết trước mình sẽ trở thành một kẻ bị truy đuổi trên phạm vi cả nước…
Xinlu lặng lẽ nhìn Jeong Taeui. Đôi mắt cậu ta lướt qua khóe môi đang nhếch lên cười nhạt, rồi dừng lại ở ánh mắt khẽ nheo lại của cậu.
“Vậy… Anh định quay về với Rick à?”
Cuối cùng, Xinlu cất tiếng hỏi. Jeong Taeui gật đầu.
“Ừ.”
“Nhưng em không thích đâu. Tôi không muốn để anh Taei đi.”
Xinlu cười như thể đang bối rối. Nhưng dù khó xử, nụ cười ấy vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng rằng cậu ta không có ý định nhượng bộ.