Chương 234
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Xinlu một lúc lâu rồi chầm chậm lên tiếng.
“Điều em mong muốn đã thành sự thật rồi còn gì.”
Nét mặt Xinlu thoáng chốc cứng đờ. Jeong Taeui nhìn cậu, trong lòng dâng lên một chút cảm giác khó tả.
Xinlu không chớp mắt, chăm chú nhìn Jeong Taeui. Đôi môi cậu ta mấp máy vài lần như thể muốn nói gì đó, rồi cuối cùng cũng cất giọng.
“Điều em mong muốn là gì?”
Jeong Taeui khe khẽ thở dài. Có lẽ chẳng nói ra sẽ tốt hơn. Nhưng Xinlu hẳn đã biết rồi. Vì cậu là người rất nhạy bén với lòng người—kể cả với chính bản thân mình.
“Điều em mong muốn là hôm nay—không, bây giờ đã là ngày hôm qua rồi—là được nhìn thấy khuôn mặt của Ilay, khuôn mặt khi mất đi thứ mà hắn mong muốn nhất. Thế nên em đã thỏa mãn rồi, đúng không?”
Ban đầu, cậu không nhận ra.
Nhưng từng chút một, như những giọt mực nhỏ xuống lồng ngực, cảm giác mơ hồ ấy dần trở nên đậm đặc hơn. Đến một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên, tất cả trở nên đen kịt.
Thứ Xinlu mong muốn không phải bản thân Jeong Taeui. Ban đầu có lẽ cậu ta đã từng mong muốn cậu. Không—chắc chắn là vậy. Nhưng thời gian trôi qua, nọc độc tích tụ, càng lúc càng dày thêm từng lớp, và cuối cùng, nó đã vượt quá cả mong muốn ban đầu.
Nụ cười của Xinlu biến mất. Khuôn mặt vô cảm của cậu ta chẳng thể hiện bất cứ điều gì. Cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui tựa như một con búp bê sứ được nặn trắng trơn, không cảm xúc.
Giữa cái tĩnh lặng tưởng chừng như kéo dài mãi mãi đó—
“…EM không muốn nhận ra điều đó.”
Xinlu bất chợt buông ra câu nói rồi từ từ hạ mắt xuống. Cậu ta lặng im, như đang lần mò trong ký ức cũ.
“Em chẳng bao giờ muốn nhận ra điều đó trong suốt cuộc đời này.”
Điều mà cậu không muốn nhận ra, chính là trái tim méo mó của mình. Oán hận vì mất đi thứ mong muốn đã hóa thành căm ghét, căm ghét lại trở thành thù hận, cuối cùng thù hận ấy đã nuốt chửng trái tim cậu. Và giờ đây, ngay cả thứ mà cậu từng khao khát từ ban đầu cũng đã bị cuốn trôi vào trong đó.
Xinlu nhìn xuống bàn tay của mình. Tôi không muốn biết điều đó. Môi cậu khẽ thì thầm, giọng điệu đầy xót xa.
Thế nhưng đột nhiên, Xinlu bật cười. Một nụ cười nhẹ tựa như tiếng thở dài. Và rồi khuôn mặt cậu lại trở về với nụ cười ban đầu, chẳng khác gì lúc trước. Cậu nhìn Jeong Taeui và khẽ mỉm cười.
“Có lẽ… so với việc thích anh Taei, thì bây giờ cảm giác căm ghét hắn ta trong em còn mãnh liệt hơn nhiều. Nhưng mà em thực sự thích anh đấy.”
Trước nụ cười vẫn xinh đẹp và đáng yêu như lần đầu tiên gặp gỡ, Jeong Taeui không nói gì. Rồi cậu khe khẽ lắc đầu.
“Xin lỗi. Anh không thể cùng em hòa vào nỗi hận thù ấy được. Vì với anh, điều anh mong muốn quan trọng hơn thù hận của em. Nên anh phải quay về với Ilay.”
Có lẽ mình đang làm một chuyện ngu ngốc, cậu lẩm bẩm thêm.
Không phải vì cậu có suy nghĩ gì khác, không phải vì cậu muốn gặp Ilay để làm điều gì đó hay vì một lý do cụ thể nào cả. Chỉ là ngay lúc này, cậu cảm thấy mình cần phải gặp hắn ta.
Khuôn mặt ấy dù nghĩ lại bao nhiêu lần, vẫn chẳng hề hợp với con người đó, vẫn không ngừng găm vào lòng cậu.
“…Không.”
Đột nhiên sắc mặt của Xinlu thay đổi.
Nụ cười đáng yêu ấy càng thêm sâu sắc. Đôi mắt tựa mèo nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui như thể không muốn để cậu rời đi dù chỉ một giây.
“Anh không thể đi đâu hết.”
“Anh sẽ đi.”
“Không được.”
“Anh nói là sẽ đi.”
Xinlu im lặng. Jeong Taeui cũng im lặng. Giờ tiếp tục tranh luận cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi cuộc đối thoại này sẽ chỉ lặp lại một cách vô ích.
Xinlu thở dài. Đôi mắt khẽ nheo lại, một nụ cười cay đắng lướt qua khuôn mặt cậu.
“Đừng như vậy, anh Taei. Em có thể ép anh đi cùng nếu em muốn. Đừng khiến cả anh và em cùng mệt mỏi nữa.”
“Nếu vậy, anh sẽ không thể đi ngay khi trời sáng… Nhưng dù thế nào anh vẫn sẽ đi.”
Jeong Taeui chợt nghĩ.
Tại sao mình lại cứ khăng khăng phải đi chứ?
Dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải rời khỏi đây. Chỉ là đi muộn một chút thì có sao đâu. Không, có lẽ đợi đến khi cơn giận của cậu ta nguôi ngoai hơn một chút rồi đi cũng chưa muộn.
Nhưng.
Cái cách hắn gọi tên Taei vẫn còn vương vấn bên tai.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, khuôn mặt xa lạ ấy nở một nụ cười tràn ngập niềm vui.
Còn nét mặt hoang mang, cứng đờ tựa như tuyệt vọng khi ấy—nó như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
“Anh Taei. …Ngay bây giờ, hãy yêu em đi. Anh đã từng yêu em rồi mà. Giống như em đã yêu anh vậy. Nên từ bây giờ hãy yêu em lần nữa đi. Nếu anh làm vậy thì cảm giác về anh trong em nhất định sẽ lớn hơn nỗi hận thù đen ngòm này. Chắc chắn.”
Giọng nói của Xinlu tha thiết đến đau lòng. Cậu nắm chặt lấy tay Jeong Taeui van nài.
Nhưng Jeong Taeui không thể cho cậu câu trả lời mà cậu mong muốn.
“…Xin lỗi.”
Lời cầu xin của Xinlu đột ngột dừng lại. Đôi tay đang nắm lấy cậu từ từ trượt xuống. Xinlu nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Con mắt bên phải, nhạt màu xanh lam, con mắt vốn không còn nhìn thấy ánh sáng—đang hướng thẳng vào cậu.
“Anh Taei. Em đã mất đi rất nhiều thứ vì hắn ta. Mất anh. Mất cả tình cảm trong sáng dành cho anh. Mất cả mắt của mình nữa. …Vậy mà tại sao hắn lại không phải đánh đổi gì hết? Thật không công bằng. Em… không bao giờ để anh rời đi đâu.”
Xinlu mỉm cười. Một nụ cười buồn bã nhưng ánh mắt lại cứng rắn. Cậu nói với Jeong Taeui rằng sẽ không để cậu đi.
Jeong Taeui im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng cất giọng trầm lặng.
“Vậy thì anh sẽ cho em mắt của mình.”
“…Hả?”
“Anh sẽ cho em mắt của anh. Một phần lỗi trong chuyện em mất đi mắt là do anh.”
Xinlu như sững sờ. Cậu không thể nghĩ ra phải đáp lại thế nào trước lời nói không ngờ tới ấy.
Đôi mắt của Xinlu dán chặt vào Jeong Taeui như thể muốn kiểm chứng xem cậu có thực sự nghiêm túc hay không. Xinlu nhìn không chớp mắt, không một chút dao động, chỉ nhìn thẳng vào cậu—không, là trừng trừng nhìn cậu.
Nhưng không cần phải nghi ngờ gì cả.
Jeong Taeui thực sự có thể làm thế. Nếu điều đó có thể khiến cậu ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn dù chỉ một chút, thì một con mắt—có là gì chứ?
“…Nhưng anh không thể cho cả hai.”
Jeong Taeui nói với Xinlu đang nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Xinlu khẽ giật mình, và Jeong Taeui lại tiếp tục.
“Một bên thôi. Mắt phải hay mắt trái là tùy em chọn.”
Jeong Taeui bình thản nói. Nếu chỉ còn một mắt, cuộc sống hẳn sẽ bất tiện, nhưng nếu Xinlu đang sống như thế, thì Jeong Taeui cũng có thể sống như vậy.
“Thị lực hai mắt của anh không đều, mắt phải kém hơn. Nhưng mắt trái lại bị khô hơn mắt phải một chút. Hãy suy nghĩ kỹ rồi chọn đi.”
Jeong Taeui nói với vẻ nghiêm túc.
Xinlu vẫn đang nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui như thể mất hồn, đột nhiên nhăn mặt.
“Anh không cần đâu…”
“…Anh thực sự có thể cho em mà.”
“Em đã nói là không cần rồi.”
Xinlu có vẻ đắng miệng. Cậu chà mu bàn tay lên trán, khẽ thở dài như thể mệt mỏi. Hoặc có lẽ đó không phải tiếng thở dài, mà là một tiếng rên rỉ.
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Xinlu rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nếu anh có thể bù đắp thứ em đã mất, anh sẽ làm vậy. Nhưng trong những gì em nói, thứ duy nhất anh có thể bù đắp là đôi mắt. Anh… còn phải bù đắp cả những gì Ilay đã mất nữa.”
Ilay bây giờ đã khác hẳn mấy ngày trước. Những điều vốn dĩ hiển nhiên thuộc về hắn giờ đây đã rời xa con người đó mãi mãi. Không phải vì Jeong Taeui mong muốn, mà là vì hắn đã đánh mất chúng bởi chính Jeong Taeui.
“Gã đó có gì để mất chứ.”
Xinlu khẽ thì thầm, giọng điệu như một đứa trẻ đang hờn dỗi. Âm thanh yếu ớt ấy khiến lòng cậu có chút nhói đau.
Nên trả lời thế nào đây?
Ilay đã mất rất nhiều thứ. Xinlu hẳn cũng biết điều đó. Giờ đây Ilay không thể tự do đi lại. Có thể hắn sẽ không thể lấy được thứ mình muốn, cũng có thể sẽ phải làm những điều mình không mong muốn. Tất cả đều là do hắn tự lựa chọn, và vì thế, hắn đã mất đi những thứ ấy.
Jeong Taeui cười khổ. Đúng là đã đánh mất thật rồi.
“…Sự vô nhân tính.”
Khi Jeong Taeui bất giác lẩm bẩm điều đó, Xinlu nhíu mày, có vẻ khó hiểu.
“Hắn đã mất đi sự vô nhân tính của mình.” Jeong Taeui khẽ thở dài rồi nói tiếp.
Nếu Ilay vẫn là một kẻ chẳng có chút nhân tính nào như trước đây, cậu chắc chắn sẽ không làm những việc đó. Hắn sẽ không vì Jeong Taeui mà từ bỏ thứ quan trọng, sẽ không có những biểu cảm vui sướng đến vậy, cũng sẽ không có những khoảnh khắc hoang mang đến vậy.
Xinlu nhìn Jeong Taeui chằm chằm, trông có vẻ mất hết sức lực.
“Vậy… anh sẽ bù đắp lại thứ đó như thế nào?”
“Chuyện đó… có hơi quá sức với anh.”
Mà thực ra, cả nhân tính cũng không phải thứ cậu có thể bù đắp, Jeong Taeui nghĩ thầm rồi ngừng lại trong giây lát trước khi tiếp tục.
“Anh quay về là để trở thành điểm yếu của Ilay.”
Đúng vậy. Chính xác là như thế.
Dù có mong muốn hay không, khi quay về, Jeong Taeui nhất định sẽ trở thành điểm yếu của Ilay.
Ngực cậu bỗng nóng ran. Đồng thời có thứ gì đó đột nhiên trĩu nặng xuống. Phải làm sao đây? Giờ mới nhận ra, chuyện này không chỉ đơn giản là vấn đề tâm lý. Có khi đây chính là việc đem cả cuộc đời mình dâng hiến cho người khác cũng nên.
Chắc hẳn biểu cảm trên mặt Jeong Taeui lúc ấy phải kỳ lạ lắm. Bởi Xinlu lúc đó vẫn đang nhìn cậu, bỗng chậm rãi ngả người ra sau, rồi cứ thế nằm xuống giường.
“Điểm yếu… Vậy thì em sẽ lại đi đón anh về.”
Xinlu nhắm mắt, lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
Jeong Taeui im lặng. Cậu hơi nhướn mày, cúi xuống nhìn Xinlu.
“Vậy thì đó là vì em thôi.”
Xinlu không đáp. Dường như cậu đã chìm vào giấc ngủ, đôi môi mím chặt không hề hé mở. Nhưng dù nhắm mắt, gương mặt cậu vẫn hiện lên một nét tổn thương. Chiếc cằm còn hơi run rẩy.
Jeong Taeui đưa tay về phía Xinlu. Vì mí mắt khẽ run lên, cậu bất giác muốn chạm vào và vuốt ve nó. Nhưng trước khi bàn tay đó kịp chạm đến Xinlu, nó đã dừng lại.
Sau một thoáng lưỡng lự, cậu rút tay về rồi chỉ lặng lẽ dõi theo mà thôi.