Chương 232

22/04/2025 10 5.0

Jeong Taeui không nói gì, chỉ yên lặng nhìn thẳng vào anh, không nhượng bộ, cũng không thúc ép, mà chỉ im lặng chờ câu trả lời. Jeong Jaeui có thể giữ im lặng. Nhưng sau một lúc lặng lẽ nhìn cậu, cuối cùng anh khẽ thì thầm như một tiếng thở dài.

“Anh không bị đau đâu. Thật sự là vậy. Anh không có bệnh gì cả, cũng không cảm thấy đau ở đâu cả.”

“Thế thì tại sao…?”

“Chỉ cần em vẫn ổn…”

Jeong Taeui khẽ nhíu mày, định mở miệng nói gì đó. Nhưng trước khi cậu kịp nói hết câu, Jeong Jaeui đã cắt ngang lời cậu. Jeong Taeui nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Dường như cậu đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa thể nắm bắt trọn vẹn.

Jeong Jaeui cúi mắt xuống nhìn tờ báo trong tay nhưng rõ ràng anh không hề đọc, chỉ là đang suy nghĩ xem nên nói ra bằng cách nào. Rồi khi ánh mắt anh quay trở lại nhìn Jeong Taeui, một giọng nói trầm lặng cất lên.

“Lúc trước anh đã nói rồi, rằng nếu em chết anh cũng sẽ chết theo. Em cũng biết đấy, anh vốn không phải một người… bình thường, theo bất cứ nghĩa nào. Vì thế anh thường xuyên phải kiểm tra sức khỏe tổng quát. Và kết quả kiểm tra lúc nào cũng cho thấy điều đó. Rằng anh không phải một người đáng lẽ có thể còn sống đến bây giờ.”

“……Cái gì cơ?”

“Ý anh là cơ thể anh đã mục ruỗng cả rồi. Tim, nội tạng, mạch máu… đều đã hao mòn đến mức đáng lẽ không thể tiếp tục hoạt động được nữa, như một ông lão đứng trước ngưỡng cửa tử thần vậy. Vì thế khi còn nhỏ, anh đã trải qua vô số cuộc kiểm tra y tế. Nhưng chưa một lần nào bác sĩ có thể đưa ra kết luận rõ ràng cả. Chỉ đơn giản là theo lẽ thường, anh không thể nào còn sống được.”

Gương mặt Jeong Taeui đột nhiên trở nên trống rỗng. Cậu cứ thế lặng lẽ nhìn anh như thể vừa bị một bóng ma ám ảnh. Jeong Jaeui vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Sau một khoảng lặng, anh mới tiếp tục nói.

“Vậy nên, khi em đau, anh cũng sẽ đau theo.”

“……Em không hiểu. Điều này khác gì với những gì anh đã nói trước đây chứ?”

Jeong Taeui nhíu mày, nhìn chằm chằm vào anh, rồi khẽ nghiêng đầu. Chợt, một ký ức thoáng hiện lên trong tâm trí cậu. Khi đó Jeong Jaeui cũng từng nói rằng nếu cậu chết, anh cũng sẽ chết. Và khi đó, gương mặt của Raman đã trở nên vô cùng kỳ lạ.

Bây giờ cậu đã hiểu lý do vì sao rồi. Jeong Taeui chậm rãi nhìn anh. Jeong Jaeui lặng lẽ nhìn lại cậu, rồi đột nhiên anh quay mặt đi.

“Nặng nề lắm à?”

Anh khẽ thì thầm. Khoảnh khắc đó Jeong Taeui chợt bừng tỉnh. Cảm giác này cậu đã từng trải qua trước đây. Một sự xót xa, nghẹn ngào khi nhìn người anh trai của mình. Một sợi dây vô hình gắn kết hai người họ, không thể giải thích bằng bất kỳ lý do nào.

Anh trai cậu luôn cảm thấy nó là một gánh nặng và cũng lo lắng rằng, liệu cậu có cảm thấy nặng nề giống như anh không. Bị trói buộc trong một xiềng xích mà mình chưa từng mong muốn, Jeong Jaeui đã luôn sống trong nỗi bất an và giằng xé. Ở những nơi mà cậu không hề hay biết.

Đây chính là khuôn mặt thật của Jeong Jaeui, một khuôn mặt mà từ vị trí của cậu, cậu chưa từng nhìn thấy.

“Anh à. Em…”

Jeong Taeui khẽ cất lời. Cậu nhìn anh thật kỹ như thể đang quan sát lần đầu tiên. Rồi cậu khẽ thì thầm với người anh đáng thương trước mắt mình.

“Em vẫn luôn ở vị trí này. Và sẽ không bao giờ thay đổi.”

Một ánh mắt im lặng nhìn về phía cậu.

Jeong Taeui chìm vào suy nghĩ. Phải nói thế nào đây? Không, chính xác thì bản thân đang nghĩ gì? Trước khi nói ra, trước tiên cậu phải lần tìm trong suy nghĩ của mình, những ý nghĩ mà bình thường cậu không để chúng nổi lên trên bề mặt ý thức. Và giữa những điều ấy, cậu tìm thấy lời mà mình muốn nói nhất với người kia.

“Cũng giống như anh nghĩ về em, em cũng nghĩ về anh.”

Nếu anh ấy cảm thấy nặng nề, vậy thì cậu cũng chỉ cần như thế mà thôi. Nếu anh ấy thấy gượng gạo hay ngột ngạt, vậy thì cậu cũng chỉ cần như thế mà thôi. Nhưng lý do cậu có thể nói ra những lời này, suy cho cùng, là bởi vì cậu biết rõ rằng người ấy yêu thương mình và cậu cũng vậy.

Jeong Jaeui lặng lẽ nhìn Jeong Taeui. Vào khoảnh khắc nào đó, anh mỉm cười. Một nụ cười dịu dàng, nhạt đến mức như thể có thể tắt đi bất cứ lúc nào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó là một nụ cười hạnh phúc.

“Ừ. …Ừ nhỉ.”

Jeong Jaeui thì thầm, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Có lẽ ngay lúc này, anh cũng đang lần tìm những suy nghĩ mà thường ngày không để chúng nổi lên bề mặt ý thức.

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn anh. Người trầm tĩnh và đẹp đẽ này, một ngày nào đó, sẽ gặp một ai đó. Và có lẽ, với một ai đó khác, anh ấy sẽ lại cảm thấy nặng nề, hoặc ngột ngạt.

Nghĩ đến điều đó có hơi tiếc nuối, nhưng dù vậy, Jeong Taeui vẫn sẽ luôn ở đây. Những người khác có thể giữ khoảng cách với anh ấy theo những cách khác nhau, nhưng Jeong Taeui vẫn mãi ở nguyên vị trí này, vẫn ở nơi ổn định ấy.

Có lẽ đến ngày mai, Jeong Jaeui sẽ vào UNHRDO, còn Jeong Taeui sẽ chuyển đến một nơi nào đó mà chẳng ai biết được. Và rồi trong một khoảng thời gian nữa, họ sẽ không thể gặp nhau. Nhưng nơi có Jeong Jaeui và Jeong Taeui, vẫn luôn là nơi ổn định ấy.

“À mà, còn Xinlu thì sao?”

Jeong Taeui chợt nhớ ra nên hỏi. Người đã đưa cậu đến đây, từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa thấy đâu.

Chắc là đang ngủ trong một phòng khác chăng? Dù gì bây giờ cũng là giờ ngủ rồi. Nhưng việc không thấy cậu ta một lần nào khiến Jeong Taeui cảm thấy kỳ lạ. Jeong Jaeui chỉ đáp lại bằng một câu lửng lơ:

“Lúc nãy anh có thấy cậu ta ở trung tâm thương mại một lát, nhưng cũng không rõ lắm.”

“Trung tâm… Xinlu đến đó làm gì?”

“Vốn dĩ cậu ta định chuyển tiếp chuyến bay từ đây để bay thẳng sang Hồng Kông, nhưng kế hoạch bị hủy rồi.”

“Sao lại bị hủy?”

Jeong Taeui tròn mắt hỏi lại. Hình như trong lúc cậu bất tỉnh, có chuyện gì đó đã xảy ra. Mà thật ra thì còn chuyện gì rối ren hơn là việc thấy gương mặt mình xuất hiện trên TV chứ.

Nhớ lại bản tin lúc nãy, Jeong Taeui khẽ nhếch môi cười nhạt. Khi nghe câu hỏi của cậu, Jeong Jaeui đang định nằm xuống giường như thể chuẩn bị ngủ quay sang liếc nhìn cậu. Sau một lúc lặng lẽ quan sát anh mới cất lời nói ngắn gọn.

“Cậu ta thấy bản tin trên TV rồi đấy thôi.”

Chỉ đến lúc đó, Jeong Taeui mới hiểu ý anh. Đồng thời cũng nhận ra vì sao Xinlu lại phải hủy chuyến bay.

Hẳn là Xinlu đã định cùng cậu—có lẽ là trong lúc cậu bất tỉnh vì thuốc—trở về Hồng Kông. Nhưng vì cái bản tin chết tiệt kia, kế hoạch bay về trong hôm nay đã tan thành mây khói.

Không có chuyện một chuyến bay nào đó lại ngoan ngoãn chở một kẻ bị gán mác khủng bố vừa xuất hiện trên bản tin nóng hổi ngày hôm nay. Không, ngay cả trước khi kịp lên máy bay, cậu cũng có thể bị giữ lại tại cửa kiểm tra an ninh sân bay rồi. Mà thực ra một kẻ bị phơi bày danh tính và tội danh có muốn bay đi đâu cũng không phải là không có cách. Nhưng nếu ảnh và thông tin bị công khai ngay trước giờ xuất phát của chuyến bay như hôm nay thì làm gì còn thời gian để xoay xở.

“—…”

Liệu đây có được xem là may mắn không nhỉ?

Jeong Taeui đưa tay gãi đầu.

Nếu bản tin kia không nổ ra, có lẽ giờ này Jeong Taeui đã thức dậy trên bầu trời. Và dĩ nhiên, cậu sẽ không có cách nào xuống giữa chừng mà buộc phải bay thẳng đến Hồng Kông. Khi Jeong Taeui đang thở dài với tâm trạng rối bời, cánh cửa phòng khách sạn lại mở ra. Cậu thậm chí còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc có bao nhiêu người đang giữ thẻ ra vào phòng này thì một người không thể nào gọi là “người đàng hoàng” đã bước vào—Xinlu. Vừa nhìn thấy Jeong Taeui, Xinlu ồ lên một tiếng, rồi bật cười.

“Anh dậy rồi à? Em nghĩ anh sẽ ngủ thêm chừng hai tiếng nữa cơ.”

Nghe thế, Jeong Taeui mới sực nhớ ra rằng Xinlu đã ép cậu uống thuốc ngủ.

“Loại thuốc đó mạnh đến vậy à?”

“Không phải mạnh, mà là hiệu quả. Đó là loại thuốc tốt. Dù sau khi tỉnh dậy sẽ hơi choáng váng một lúc, nhưng không có tác dụng phụ, cũng không gây nghiện. Một loại thuốc được chế tạo rất tốt.”

Xinlu cười rạng rỡ. Nhìn thế này thì ai mà tin nổi cậu vừa ép người khác uống thuốc chứ. Jeong Taeui chỉ lặng lẽ nhìn rồi thở dài.

“…Được rồi, dẫn người ta đến tận đây rồi, em định làm gì tiếp theo?”

“Định làm gì là sao?”

Xinlu bật cười như thể câu hỏi đó thật vô lý. Rồi bỗng nhiên, cậu hướng ánh mắt đến giường, nơi Jeong Jaeui đang nằm sẵn sàng đi ngủ, gương mặt thoáng hiện vẻ khó xử. Nhận ra điều đó, Jeong Jaeui cũng có chút khó hiểu. Dường như anh không đoán ra được lý do khiến Xinlu có biểu cảm như vậy.

Xinlu ngập ngừng một lát, gãi đầu, rồi nói với Jeong Jaeui:

“Đó là chỗ của tôi.”

“…Hửm?”

Jeong Jaeui nhất thời không hiểu, quay sang hỏi lại. Jeong Taeui cũng nhìn Xinlu chằm chằm.

Căn phòng này là loại có hai giường đơn. Đương nhiên, Jeong Jaeui đang nằm trên chiếc giường bên cạnh giường của Jeong Taeui. Vì vậy cậu cứ đinh ninh rằng Xinlu đã đặt phòng riêng.

Bị cả hai người nhìn chăm chú, Xinlu ậm ừ rồi lẩm bẩm như đang gặp rắc rối.

“À… ra vậy. Tôi chưa nói gì khi rời đi nhỉ. Tôi phải gặp người ta gấp để lo vụ đặt vé máy bay… Phòng của anh Jaeui đã được đặt riêng.”

Jeong Taeui nhìn cậu đầy ngỡ ngàng, Jeong Jaeui cũng có vẻ tương tự nhưng không để lộ quá rõ ra bên ngoài. Trong tình huống thế này, trừ phi có vấn đề gì đặc biệt chứ bình thường anh em sẽ ở chung một phòng. Còn chuyện đuổi một người ra khỏi phòng để thế chỗ vào đó thì đúng là chưa từng nghe thấy.

Jeong Jaeui suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Trên danh sách khách sạn ghi tên thế nào?”

“Phòng này có tôi và anh Taei—tôi không ghi tên của anh Taei vào. Còn phòng khác có tên của Jeong Jaeui. À, phòng kia ngay đối diện thôi.”

“Tôi đã cố tình đặt phòng gần nhau để thể hiện sự quan tâm đến tình anh em của hai người,” Xinlu cười tươi rói nói thêm.

Jeong Taeui càng trố mắt nhìn cậu.

Nhưng Jeong Jaeui chỉ gật đầu rồi đứng dậy một cách ngoan ngoãn.

“Chú nói sẽ cho người từ UNHRDO đến đón vào sáng mai, vậy nên tôi qua đó thì tốt hơn. Họ sẽ liên lạc theo danh sách có tên tôi.”

“Ờ…”

Jeong Taeui khẽ đáp lời, nhìn Jeong Jaeui lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ đạc để rời đi, cậu bất giác cảm thấy trống trải.

Chợt cậu nhận ra—

Có lẽ một thời gian dài nữa mới có thể gặp lại Jeong Jaeui. Có thể chỉ là một khoảng thời gian ngắn, hoặc cũng có thể sẽ rất lâu.

“…”

Jeong Taeui khẽ hít vào, rồi thở ra.

Nhưng cũng không sao, như bao lần trước, khi con đường của họ vô tình giao nhau, họ sẽ đứng lại trò chuyện một lúc. Như thế là đủ. Dù khoảng thời gian xa cách dài hơn dự tính, vị trí của họ vẫn luôn ở đó như một sợi chỉ nối liền.

Có vẻ như Jeong Jaeui cũng có suy nghĩ tương tự Jeong Taeui.

Anh thu dọn hành lý vốn gần như chẳng có gì, chuẩn bị rời khỏi phòng, nhưng rồi đột nhiên dừng bước. Anh chỉ lặng lẽ nhìn Jeong Taeui một chốc.

Dường như anh định mở miệng nói gì đó. Nhưng đôi môi chỉ hơi hé ra rồi khựng lại, do dự trong giây lát trước khi khép lại lần nữa. Thay vì nói, anh chỉ nở một nụ cười nhẹ.

“Ngày mai nếu họ đến sớm, anh sẽ đi luôn. Em có thể vẫn còn ngủ.”

Nụ cười thoáng qua bị thu lại đâu đó. Jeong Taeui khẽ gật đầu, đáp lại bằng một tiếng “Vâng.”

Jeong Jaeui hơi cúi đầu chào, rồi cũng gật nhẹ với Xinlu từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát họ, trước khi rời khỏi phòng.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025