Chương 231

22/04/2025 10 5.0

Jeong Jaeui khẽ nhíu môi, trông có vẻ khó xử, nhưng rồi anh chỉ thở dài lặng lẽ và tiếp tục lật tờ báo trong tay.

“Chuyện đó để nói sau đi.”

“Anh, anh không khỏe à?”

Jeong Taeui vẫn dán mắt vào anh nhíu mày hỏi. Cậu không bao giờ ngắt lời khi anh trai đang gọi điện, nhưng cũng không đến mức chậm chạp đến nỗi không nhận ra có gì đó bất thường.

Một khoảng lặng bao trùm. Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng chậc lưỡi khe khẽ.

[Là Taeui à. Con ra ngoài rồi khi nào về thế?]

“Vừa mới đây thôi. Mà… chẳng lẽ con vừa nghe chuyện gì không nên nghe à?”

Dù đang nói chuyện với chú, nhưng ánh mắt Jeong Taeui vẫn dán chặt vào Jeong Jaeui. Anh lặng lẽ đọc báo, rồi từ từ ngẩng đầu lên. Trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ khó xử, nhưng rồi nhanh chóng trở lại nét trầm tĩnh thường ngày.

Jeong Taeui cau mày nhìn anh chằm chằm. “Cái chuyện vừa rồi” là sao chứ? Chẳng lẽ Jeong Jaeui đang mắc bệnh gì sao?

Không ai lên tiếng trong vài giây.

“Anh. ……Là gì chứ? Sao lại khiến người khác bất an như vậy. Anh mắc bệnh gì?”

“Không có. Anh chẳng mắc bệnh gì cả.”

“Thế sao lại phải kiểm tra sức khỏe toàn diện?”

Jeong Jaeui nhíu môi tỏ vẻ không vui. Jeong Taeui vứt chiếc áo choàng mình đang cầm lên giường rồi ngồi xuống. Đúng lúc đó, chú nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng.

[Hai anh em cãi nhau thì để sau đi, giờ nói chuyện với chú một lát được không? Chỉ mười phút nữa chú phải vào cuộc họp với ban huấn luyện rồi đấy, nghi phạm khủng bố Jeong Taeui.]

Chú nói với giọng đùa cợt, mang theo một nụ cười chậm rãi.

Jeong Taeui lập tức nhăn mặt.

“Gì chứ…… Nói trước nhé, con bị oan đấy. Lúc đó con đang bị nhốt ở Serengeti cùng với anh trai mà! Con sẽ kháng cáo đến cùng. Trời ạ, rốt cuộc thằng ngớ ngẩn nào lại đi đổ tội cho con――.”

Jeong Taeui vừa lẩm bẩm than vãn, vừa lặng người đi suy nghĩ.

Chẳng lẽ chỉ vì cái tên Ilay Riegrow có trong danh sách mà cậu cũng bị tình nghi theo? Không thể nào. Chắc chắn phải có ai đó đã lôi cậu vào chuyện này.

Người đầu tiên cậu nghĩ tới chỉ có một.

[Taeui, con đã làm gì trong lúc bị nhốt mà lại khiến Raman Abid Al Saud căm ghét vậy hả?]

A… đúng như dự đoán.

Nghe thấy cái tên vừa thoáng xuất hiện trong đầu được chính chú cậu nhắc đến, Jeong Taeui chẳng thấy giận mà chỉ cảm thấy bất lực.

“Làm sao con biết được……? Chết tiệt. Nhưng tại sao lại là con chứ. ……À. Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng cái dinh thự ở Serengeti bị phá nát là do con làm?”

Mẹ kiếp, khi đó đến một món vũ khí ra hồn cũng không có, còn bị nhốt trong khuôn viên không ra được, thì làm sao mà cậu có thể san bằng cả dinh thự rộng lớn đó chứ?

Dường như tiếng lẩm bẩm đầy bực dọc của cậu đã truyền đến đầu dây bên kia, khiến chú bật cười.

[Dinh thự ở Serengeti à… Ừ, nghe nói chỗ đó bị tàn phá nặng nhất. Dù gì thì phía Riyadh nã pháo cũng chỉ là cái cớ để gọi đội cận vệ vũ trang bên ngoài quay về.]

Jeong Taeui im lặng. Một lát sau, cậu hỏi bằng giọng dò xét:

“Ilay thì sao rồi?”

[Sao là sao? Thằng đó chẳng sao cả. Nó chưa bị bắt mà. Ngược lại, thứ thật sự “có chuyện” là UNHRDO và T&R ấy. Đúng là bị làm cho một trận ra trò đấy.]

Đêm qua còn đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có lệnh báo động, thành ra chú cậu mất nguyên một đêm không ngủ, giọng cũng trở nên đầy mệt mỏi.

Jeong Taeui nhăn mặt khó chịu.

Dù sao thì với mức độ tin tức lan rộng như vậy, có thể nói rằng mọi thông tin cá nhân về Ilay Riegrow đã bị công khai hết. Có lẽ trong thời gian tới, UNHRDO và T&R sẽ phải khốn đốn một phen, chỉ vì vô tình có đồng nghiệp (hoặc người thân) không đúng chỗ mà thôi.

[Kyle chắc cũng đang khổ sở lắm. Chuyện lần này đã vượt khỏi phạm vi có thể dàn xếp được rồi. Chưa kể, đám người mà Rick điều động kéo đến đều từng thuộc đội đặc nhiệm cũ của T&R nên chắc chắn một thời gian tới sẽ rất mệt mỏi đây.]

Tên đó đó từ lâu đã phải chịu không ít sóng gió chỉ vì có một đứa em không ra gì, giọng người chú vang lên đầy hoài niệm. Nghe vậy, Jeong Taeui thoáng có chút đồng cảm với thư ký của của Kyle là James, nhưng cậu không nói ra.

Jeong Taeui tặc lưỡi.

“Lúc nãy con có thử gọi điện cho Ilay nhưng không liên lạc được.”

[Gọi điện? Con gọi vào đâu?]

“Chẳng phải hắn có số trực tiếp sao? Số mà UNHRDO cấp ấy.”

Nghe vậy, chú khẽ “À” một tiếng, rồi bật cười.

[Số đó giờ không dùng được nữa đâu. Đó là số chỉ cấp cho người đang giữ chức vụ trong UNHRDO thôi.]

“Hả?”

[Rick không còn là huấn luyện viên của UNHRDO nữa. Hôm nay bị sa thải rồi.]

Giọng điệu của chú giống như chỉ đang tán gẫu về bữa tối hôm nay vậy, không chút cảm xúc. Jeong Taeui sững người. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu thở dài rồi lẩm bẩm: “Vậy sao…”

Nghĩ lại thì điều đó cũng là lẽ đương nhiên. Làm sao có thể để một kẻ bị coi là khủng bố giữ chức huấn luyện viên của UNHRDO chứ? Nếu không xử lý, tổ chức này cũng sẽ bị cuốn vào rắc rối.

Jeong Taeui đưa tay gãi đầu. Cậu bất giác cảm thấy một cơn nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực. Chết tiệt. Sao lại làm vậy chứ? Nếu đó là vì mình, thì cậu sẽ đích thân siết cổ cái tên đó một trận cho hả giận.

Ngực cậu nóng bừng, hơi thở cũng trở nên khó khăn. Giờ đây, Ilay Riegrow đã trở thành một kẻ bị truy nã. Chỉ mới hôm qua thôi, hắn vẫn đường hoàng, ngạo mạn, đầy uy quyền. Thế mà giờ đây hắn phải trốn chui trốn nhủi, trốn tránh những kẻ săn lùng mình. Từ giờ trở đi, hắn chẳng thể làm bất cứ việc gì một cách đàng hoàng. Tự do đi lại cũng là một điều xa xỉ.

“…….”

Jeong Taeui nghiến chặt răng. Họng cậu đột nhiên khô khốc, nóng rát. Cậu vô thức dùng mu bàn tay lau môi.

Đúng lúc đó chú lên tiếng, giọng trầm xuống như thể đang cân nhắc từng lời.

[Mà này, Taeui. Trước đây cũng vậy, nhưng bây giờ con vẫn… dũng cảm thật đấy.]

Chú dừng lại một chút trước khi kết thúc câu nói, và chính sự im lặng ấy khiến Jeong Taeui cảm thấy có chút khó chịu. Cậu lẩm bẩm đầy bực bội:

“Chẳng phải chú đang muốn thay từ ‘dũng cảm’ bằng một từ khác sao?”

Chú nghe thế thì bật cười.

[Không, không hề. Nhưng nghĩ lại thì có vẻ một từ khác sẽ hợp hơn. Cái hành động liều lĩnh đó là sao vậy hả?]

“Hành động liều lĩnh gì chứ.”

Jeong Taeui làu bàu. Cậu bị kẹt lại chỉ vì nhút nhát đến mức không dám bắt Raman làm con tin để thoát thân, vậy mà… Chú lại phá lên cười.

[Rick vì muốn tìm con mà làm loạn lên, thậm chí còn mò đến tận Serengeti, phá tan biệt thự của Raman. Ấy vậy mà trong lúc đó, con lại nắm tay Xinlu bỏ trốn, và giờ thì đang ở đó à?]

“Ai nói vậy?!”

Jeong Taeui giật mình hét lên, rồi ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm Jeong Jaeui đang ở gần cậu nhất. Jeong Jaeui chỉ nhướng mày, rồi khẽ xua tay. Ừ nhỉ, anh trai đâu phải kiểu người nhiều chuyện như thế. Khi Jeong Taeui vừa gật đầu như để xác nhận điều đó, thì chú liền lên tiếng, tiết lộ đáp án.

[Việc đó không phải do một mình Rick làm, nhưng cũng chẳng có chỗ nào để tin tức rò rỉ ra được. …ㅡJeong Taeui. Con phải tự bảo trọng đấy. Con có biết không? Con vừa biến Rick thành một con chó đuổi gà rồi đấy.]

Tiếng cười khẽ biến mất khỏi giọng của chú. Jeong Taeui im lặng trước giọng điệu nghiêm túc ấy.

Một con chó đuổi gà.

Cậu bất giác bật cười chua chát. Lại một lần nữa, tim cậu đau nhói. Hôm nay thật nhiều thứ không hợp với hắn, những biểu cảm đó, và cả những lời này nữa. Gắn những lời thảm hại như vậy lên Ilay không khiến cậu dễ chịu chút nào. Nhưng điều đó không sai nên cậu không thể phản bác được.

[Ôi trời. Không còn nhiều thời gian nữa nhỉ… Thực ra chú có chuyện muốn nói với Jaeui. Jaeui này.]

Nghe vậy, Jeong Taeui vô thức liếc nhìn đồng hồ. Giờ họp của các huấn luyện viên mà chú nhắc đến đã gần kề. Nếu tính theo chênh lệch múi giờ, thì bây giờ không phải lúc diễn ra cuộc họp, có lẽ nội bộ đang rối loạn vì chuyện Ilay gây ra.

Nghe chú gọi tên mình, Jeong Jaeui vẫn đang chăm chú đọc báo, đáp lại ngắn gọn: “Vâng?”

[Con quay lại UNHRDO đi.]

Jeong Jaeui im lặng trong giây lát. Jeong Taeui lặng lẽ nhìn anh trai mình. Trong lúc đó, chú vẫn tiếp tục nói.

[Không ai có thể đảm bảo rằng chuyện này sẽ không tái diễn. Chú cũng không thể cứ sai Taeui đi tìm con mãi được. Nếu lần này con thuộc về một tổ chức nào đó—không nhất thiết phải là UNHRDO—thì việc tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu con vẫn còn thuộc UNHRDO dù chỉ trên danh nghĩa, thì có lẽ chú đã có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ Raman. Ít nhất thì chú cũng có thể nói rằng: ‘Có người của chúng tôi đang ở biệt thự đó’.]

Dù có nói vậy đi nữa, chỉ cần đối phương đưa một người khác ra làm bình phong thì cũng vô ích, nhưng điều quan trọng vẫn là có đủ điều kiện để làm vậy hay không.

Jeong Jaeui trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:

“Chú à. Con không muốn làm nghiên cứu theo yêu cầu của UNHRDO.”

[Ai bảo UNHRDO chỉ đào bới mấy thứ liên quan đến vũ khí chứ?]

Chú hỏi lại như thể đã lường trước điều đó. Jeong Jaeui cân nhắc một hồi rồi gật đầu.

“Vậy thì nhờ chú vậy.”

[Được. Ngày mai hãy đến UNHRDO. Chú bận hôm nay và ngày mai, nên ngày mốt sẽ qua đó. Ở Johannesburg cũng có một chi nhánh UNHRDO, con có thể đến đó trước. Nếu có vấn đề gì xảy ra trước khi chú đến thì sẽ rất phiền phức.]

Chú nói sẽ liên hệ với chi nhánh ở Johannesburg và dặn họ đến đón anh sớm vào ngày mai. Jeong Taeui đang lặng lẽ nghe, khẽ cắn môi đầy chua xót.

“Chú à. Nhưng bây giờ bọn con đang bị Xinlu giữ lại mà…”

Nghe vậy chú bật cười, sau đó lên tiếng với một sắc thái đầy ẩn ý:

[Xinlu sẽ không quan tâm đến tung tích của Jeong Jaeui đâu.]

Jeong Taeui cứng họng.

Đôi khi cậu tự hỏi chú mình biết những gì và không biết những gì. Đúng như lời chú nói, đến thời điểm này, Xinlu không còn muốn lấy thêm gì từ Jeong Jaeui nữa.

Jeong Taeui chìm vào suy nghĩ. Cậu nghĩ rằng mình đã có một ý niệm về điều mà Xinlu mong muốn. Nhưng vẫn chưa thể nắm bắt rõ ràng. Trong khi cậu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, chú có vẻ sắp đến giờ họp nên đã kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu:

[Vậy thì lần sau lại liên lạc nhé.]

Ngay trước khi cúp máy—

[…Taeui à.]

Bất chợt chú gọi tên Jeong Taeui. Cậu khẽ nhướn mày trước tiếng gọi đột ngột, rồi đáp lại:

“Vâng, chú.”

Nhưng chú lại im lặng như thể định nói gì đó nhưng rồi do dự. Cuối cùng, chú chỉ nói một câu: “Không có gì. Giữ gìn sức khỏe nhé” rồi cuộc gọi kết thúc.

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối. Đột nhiên cậu có cảm giác như hiểu ra điều mà chú định nói. Có lẽ đó là một điều không thể truyền tải chỉ bằng lời nói.

Jeong Taeui bật cười khẽ.

“Không sao đâu chú.”

Cậu lẩm bẩm một mình như thế.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, căn phòng chìm trong yên lặng một lúc. Jeong Taeui ngồi trên giường, lặng lẽ quan sát Jeong Jaeui đang cúi mắt xuống tờ báo. Một lúc sau, cậu chợt hỏi:

“Tờ báo đó anh lấy ở đâu vậy? Em định mua mà đi đâu cũng thấy đóng cửa, không có chỗ nào bán cả.”

“Tầng một của khách sạn, ở trung tâm dịch vụ doanh nhân. Ở đó có đủ các loại báo theo từng ngôn ngữ.”

“…….”

Jeong Taeui chậc lưỡi đầy chua chát. Đúng vậy, nghĩ lại thì làm gì có chuyện khách sạn lại không có báo chứ. Cậu chỉ là đã lãng phí công sức một cách ngu ngốc mà thôi.

Cậu đưa tay gãi đầu, rồi lại hỏi tiếp:

“Anh định gia nhập UNHRDO sao?”

“Hmm… Chú nói đúng. Thuộc về một tổ chức nào đó ít nhất cũng có thể trở thành một sự bảo đảm an toàn. Nếu lần này anh có một tổ chức đứng sau lưng, chắc bọn chúng đã không tùy tiện chọn cách bắt cóc và giam cầm như thế… Và có lẽ em cũng đã không phải rơi vào tình cảnh này.”

Jeong Jaeui nói với giọng điệu bình thản.

Jeong Taeui không nói gì, nhưng cậu hiểu rằng dù anh trai có tỏ vẻ dửng dưng đến đâu, thì trong lòng vẫn đang cảm thấy có lỗi với cậu. Nghĩ đến điều đó, một cảm giác đắng chát dâng lên trong lòng, khiến cậu khẽ mím môi.

Rồi đột nhiên cậu lặng lẽ nhìn anh.

“Anh… bị đau ở đâu sao?”

Jeong Jaeui khẽ co người lại. Anh nhìn Jeong Taeui với ánh mắt có phần khó xử.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025