Chương 230
Cậu thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng dù có cảm thấy thế, cậu cũng chẳng thể biết được nguyên nhân. Jeong Taeui cứ nhìn trân trân vào điện thoại một lúc lâu, rồi cuối cùng cũng chỉ biết thở dài. Cảm giác trong người bứt rứt quá, có lẽ nên uống thêm một lon bia nữa. Cậu mở minibar, lấy ra một lon bia.
“Chỉ để có hai lon thôi á. Hay gọi quầy lễ tân mang thêm nhỉ… Mà tiền khách sạn chắc Xinlu sẽ trả đúng không?”
Vừa nghĩ đến cảnh mình đang một mình lẻ loi trong phòng, vừa nghĩ đến chuyện bản thân không có lấy một xu dính túi, hai điều đó đồng thời hiện lên trong đầu Jeong Taeui. Một viễn cảnh đáng ngại chợt thoáng qua, nhưng cậu lập tức lắc đầu xua đi.
“Nhưng mà… thật sự là tất cả đã đi đâu hết rồi vậy…? …Hả…”
Jeong Taeui bật nắp lon bia, uống một ngụm, rồi vô thức nhìn về phía TV. Đến lúc đó cậu mới khựng lại.
Trên TV đang phát bản tin khuya. Màn hình tin tức quốc tế đang chiếu hình ảnh một dinh thự sang trọng bị trúng pháo kích, một góc đang bốc cháy dữ dội. Những hình ảnh tương tự cứ liên tiếp xuất hiện, dường như đều là cùng một chủ đề. Giọng phát thanh viên vang lên, cậu nghe loáng thoáng thì có vẻ là một vụ khủng bố.
“Họ bắn đại bác à…? Ai lại dám ném bom vào một căn biệt thự hoành tráng như vậy chứ.”
Jeong Taeui ngồi trên giường, nhấp một ngụm bia rồi lầm bầm. Gần đây thế giới quá loạn lạc, dường như ở đâu cũng xảy ra khủng bố.
“Biện minh rằng không còn cách nào khác để bảo vệ lý tưởng của mình… điều đó chẳng có nghĩa lý gì với những nạn nhân thực sự cả.”
Cậu lắc đầu, tặc lưỡi một tiếng.
Nghĩ lại thì sáng sớm nay Raman đã vội vã trở về nước, có vẻ như cũng liên quan đến khủng bố. Không biết có phải bản tin này đang nói về chuyện đó không nhỉ? Cậu nhìn kỹ hơn, thì thấy dòng chữ dưới màn hình hiện lên: “Riyadh, Ả Rập Saudi.”
…Có lẽ là vậy.
Bây giờ Jeong Taeui mới bắt đầu chú ý hơn đến bản tin. Dù việc Raman bị khủng bố hay không chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng dù sao cũng là người từng gặp mặt, nên ít nhiều cũng cảm thấy quan tâm.
‘… Hiện tại, danh tính của các nghi phạm trong vụ việc vẫn chưa được tiết lộ…’
Giọng phát thanh viên vang lên khi màn hình chuyển cảnh. Một loạt bảy, tám tấm ảnh lần lượt hiện ra. Chắc là những kẻ tình nghi đây.
Jeong Taeui cũng chỉ xem lướt qua mà không nghĩ gì nhiều.
Và rồi—
“—Phụt!! Khụ, …khụ khụ khụ…!!”
Bia sặc vào khí quản khiến Jeong Taeui gập người xuống giường, ho sặc sụa. Ngực cậu thắt lại đau nhói, đến mức không thở nổi. Cậu bị sặc nặng đến mức suýt ngạt thở, ho đến mức mặt đỏ bừng.
Có phải người cậu vẫn còn ngấm thuốc ngủ nên mới nhìn thấy ảo giác không?
Jeong Taeui chớp đôi mắt ầng ậc nước vì ho quá nhiều, rồi lại nhìn vào màn hình TV. Nhưng bản tin ấy đã qua mất rồi, thay vào đó, hình ảnh hoàng gia Anh đang hiện lên.
Khụ khụ, hơi thở dần ổn định lại. Vừa lấy lại bình tĩnh, Jeong Taeui vội vàng chuyển kênh. Hẳn ở đâu đó vẫn còn đang phát bản tin ấy. Cậu cần xác nhận rằng thứ mình vừa thấy chỉ là ảo giác.
Phải đổi qua vài kênh nữa, cuối cùng cậu mới lại thấy bản tin đó. Giọng nói của phát thanh viên và vài từ ngữ trong bài báo có chút khác biệt, nhưng nội dung và hình ảnh thì hoàn toàn giống hệt.
Và rồi, Jeong Taeui đã nhìn thấy.
Khuôn mặt người mà mình vừa nghĩ đến vài phút trước, bây giờ lại xuất hiện trên màn hình TV.
Dưới bức ảnh còn có cả cái tên: Ilay Riegrow. Bên dưới tấm ảnh đó, giữa những gương mặt được chú thích là đồng phạm lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc. Một gương mặt mỗi ngày cậu đều nhìn thấy trong gương. Dòng chữ bên cạnh bức ảnh ấy được viết rõ ràng bằng phông chữ ngay ngắn: Jeong Taeui.
“…Hả?”
Từ miệng cậu bật ra một âm thanh ngỡ ngàng.
Không biết bức ảnh đó được lấy từ đâu, nhưng rõ ràng đó là bức ảnh chụp từ vài năm trước, vào ngày cậu tốt nghiệp học viện quân sự. So với hiện tại cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng tại sao bức ảnh ấy lại xuất hiện ở đó, cậu không thể hiểu được.
Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào bản tin, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không. Đợi đến khi bản tin kết thúc, cậu lại cuống cuồng chuyển kênh. Nhưng lúc này đã quá muộn, kênh truyền hình không có nhiều, và chẳng nơi nào còn phát lại tin tức nữa.
“…….”
Jeong Taeui đờ đẫn nhìn vào màn hình TV, nơi chương trình talk show đêm khuya đã bắt đầu. Trên màn hình, khách mời cười nói rôm rả nhưng cậu chẳng nghe thấy gì cả.
Trong số bảy, tám bức ảnh xuất hiện trên bản tin khi nãy, có hai khuôn mặt cậu nhận ra. Và cả hai, cậu đều không hiểu vì sao lại có mặt ở đó.
Ilay Riegrow. Tại sao mặt hắn lại xuất hiện ở đó? Tên khốn đó đúng là một kẻ chẳng ra gì nhưng hắn đã làm gì để bị liệt vào danh sách khủng bố? Ít nhất là theo những gì cậu biết, hắn chưa bao giờ làm gì đến mức đó cả.
Hoặc thậm chí, giả như hắn thật sự đã ra tay vào rạng sáng hôm nay—bản tin có nói rằng vụ việc diễn ra ngay trước và sau nửa đêm, vậy thì cũng đã gần một ngày trôi qua rồi—dù thế đi chăng nữa, hắn cũng không có lý do gì để làm vậy.
Khủng bố ư. Một hành động bị truy nã trên phạm vi quốc tế, hắn lấy lý do gì để làm chuyện đó chứ? Jeong Taeui bàng hoàng dán mắt vào màn hình TV.
Và rồi, đột nhiên—
—Taei. Em có muốn rời khỏi đó không?
Một cuộc trò chuyện trong quá khứ chợt hiện lên.
—Được rồi… Nhưng Taei, hãy nhớ kỹ điều này. Bằng cái giá mà tôi phải trả, tôi nhất định sẽ lấy lại từ em một cách xứng đáng.
Hắn đã từng nói như vậy. Câu hỏi ấy được thốt ra khi Jeong Taeui bị nhốt trong căn nhà phụ. Đó là lần duy nhất cậu có thể nói chuyện với hắn qua điện thoại.
Chiếc điều khiển từ xa trên tay trượt xuống và rơi xuống sàn. Cú va chạm nhẹ vào mu bàn chân giúp Jeong Taeui bừng tỉnh.
“…ㅡ.”
Những đầu ngón tay co lại đầy bồn chồn. Cậu vô thức đưa tay chạm lên môi, xoa nhẹ mép môi. Trước khi kịp nhận ra thì bờ môi cậu đã bị cắn nát.
“Ai…”
Giọng cậu khẽ khàng như thể hơi thở đang tan biến trong không khí.
“Ai bảo hắn làm chuyện đó chứ. Đồ điên.”
Điên rồi. Không còn cách nào khác để diễn tả nữa. Hành động đó vốn đã điên rồ, nhưng nếu lý do thật sự là điều mà cậu đang nghĩ đến—Vậy thì Ilay Riegrow thật sự là một kẻ điên mất rồi.
“Thật muốn phát điên mà…”
Jeong Taeui dùng tay cắn môi, rồi sốt ruột vuốt ngược mái tóc dài rũ xuống giữa các kẽ ngón tay.
Làm sao đây. Phải làm gì với tên điên rồ đó đây?
Cậu liếc nhìn TV lần nữa. Dù biết rằng không còn kênh nào đang chiếu tin tức, cậu vẫn lướt qua toàn bộ kênh một lần nữa. Đúng như dự đoán, chẳng có kênh nào đưa tin cả. Jeong Taeui trầm ngâm giây lát, rồi đột nhiên bật dậy.
“A, báo.”
Nếu đã đủ nghiêm trọng để lên tin tức, chắc chắn báo chí cũng sẽ đăng tải. Dù là tin tức từ một khu vực xa xôi, có lẽ nó sẽ không xuất hiện quá nổi bật, nhưng ít ra vẫn có thể tìm được chút manh mối nào đó.
Nhìn xuống bộ đồ lộn xộn trên người, Jeong Taeui vẫn giữ nguyên trang phục lúc nằm dài rồi bước ra khỏi phòng. Những bước chân đầy lo lắng ngày càng nhanh hơn khi cậu rời xa phòng khách sạn.
Ngay khi vừa bước ra khỏi khách sạn, cậu chợt nhận ra một điều.
Làm gì có nơi nào bán báo vào giờ này, khi mà ngay cả tin tức cũng không phát sóng nữa? Cậu quay đầu tìm kiếm trong vô thức, nhưng quầy báo đã đóng cửa từ lâu. Cậu thử xem có cửa hàng tiện lợi nào không, nhưng lạ là dù đi loanh quanh thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng một cửa hàng nào.
Không tìm được thứ mình muốn, cậu lững thững quay trở lại khách sạn, lòng đầy hụt hẫng. Bỗng dưng cậu cảm thấy bồn chồn lạ kỳ, vô thức cúi đầu xuống như thể đang giấu đi điều gì đó. Có lẽ chỉ là cảm giác của bản thân, nhưng dường như nhân viên quầy lễ tân đang nhìn cậu chằm chằm. Không chỉ thế, người cậu chạm mặt trước thang máy cũng có vẻ đang soi xét cậu thật kỹ, còn người lướt qua cậu trong hành lang thì như thể đang nhìn chằm chằm vào sau gáy cậu, nhanh chóng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
“Có lẽ trước tiên phải mua một cái mũ đã… Con người đúng là chẳng thể sống nổi khi mang tội trong người.”
Jeong Taeui buông tóc mái dài xuống một chút để che mặt. Nhưng nói thế thôi, đột nhiên cậu lại cảm thấy oan ức. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không hề làm gì phạm tội đến mức bị lên TV như vậy. Đây rõ ràng là một sự hiểu lầm. Cậu thấy uất ức.
“Lúc vụ khủng bố xảy ra ở Riyadh, tôi vẫn còn bị nhốt trong căn nhà ở Serengeti mà…”
Nếu ai đó hỏi, cậu sẽ giải thích như vậy. Với ý nghĩ đó, cậu quay trở lại phòng khách sạn.
Cậu nhét thẻ từ vào khe mở cửa, nhưng sững lại khi nhận ra trong đó đã có một chiếc thẻ khác. Nghĩa là có ai đó đang ở bên trong.
“…Rắc rối thật.”
Cậu vừa cởi áo khoác, vừa bước vào phòng, nhưng rồi bất chợt khựng lại khi nghe thấy một giọng nói hoàn toàn ngoài dự đoán. Nội dung câu nói nghe có vẻ phiền toái, nhưng giọng điệu thì chẳng có chút gì là lo lắng, thậm chí còn phảng phất vẻ thích thú.
Đó là giọng của chú cậu. Nhưng đáng lẽ chú cậu không thể có mặt ở đây lúc này.
Jeong Taeui trợn tròn mắt, đi qua lối hành lang nhỏ dẫn đến phòng trong. Bên trong đó là Jeong Jaeui không biết đã vào từ khi nào.
Anh đang ngồi trước bàn, mở một tờ báo ra đọc, chẳng biết lấy từ đâu. Chưa kịp thắc mắc “Rõ ràng mình tìm khắp nơi mà không thấy báo, anh ấy lấy ở đâu ra vậy?”, Jeong Taeui đã theo phản xạ nhìn quanh phòng trước.
Trong phòng, chỉ có mình anh Jaeui.
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra lý do vì sao mình lại nghe thấy giọng của chú.
[Chỗ chú bên này cũng đang rối loạn hết cả. Cái tên đó lần này gây chuyện lớn thật đấy. Nhờ vậy mà chú phải thức trắng cả đêm qua.]
Giọng nói vang lên từ chiếc điện thoại đang bật loa ngoài.
À, ra vậy. Jeong Taeui gật gù.
Ngày trước khi còn sống cùng nhau, Jeong Jaeui cũng thường làm như vậy. Nếu nhận cuộc gọi trong lúc đang làm gì khác, anh thường bật loa ngoài để vừa làm việc vừa nói chuyện.
Dù đã quá quen với cảnh đó, nhưng đôi khi Jeong Taeui vẫn không khỏi ngạc nhiên. Nếu vừa nói chuyện vừa xem TV hay làm việc nhà thì còn hiểu được, nhưng vừa nói chuyện vừa đọc mấy quyển sách khoa học kỹ thuật phức tạp đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy nhức đầu thì đúng là đáng khâm phục.
Không biết lần đó là khi nào, nhưng có lần cậu đã quan sát anh như thế, rồi sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu tò mò hỏi: “Anh có nhớ được nội dung cuốn sách không?” Jeong Jaeui lúc đó trông có vẻ chẳng hiểu sao lại bị hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu và giải thích toàn bộ nội dung cuốn sách một cách rõ ràng.
Hẳn là nếu cứ trầm trồ vì mấy chuyện như vậy thì cậu sẽ không thể nào làm em trai của Jeong Jaeui được mất, Jeong Taeui nghĩ thầm, rồi cởi đồ, lấy chiếc áo choàng trong tủ gắn tường mặc vào.
Thấy Jeong Taeui bước vào, Jeong Jaeui khẽ gật đầu thay cho lời chào. Khi nói chuyện với người khác qua điện thoại, anh không bao giờ chủ động trò chuyện với Jeong Taeui, mà cậu cũng không lên tiếng.
Jeong Jaeui lại cúi xuống nhìn tờ báo. Jeong Taeui đứng sau lưng anh, nhìn lướt qua trang báo. Vừa nhìn, cậu vừa tặc lưỡi. Tờ báo trước mặt Jeong Jaeui là một tờ báo tiếng Ả Rập.
Cậu còn không tìm thấy lấy một tờ báo tiếng Anh, vậy mà anh ấy lại kiếm được một tờ báo tiếng Ả Rập? Jeong Taeui tò mò nhìn sang, nhưng qua bức ảnh trên báo, có vẻ vụ khủng bố đã được đưa tin rất rầm rộ. Có lẽ cậu nên hỏi Jeong Jaeui về nội dung sau.
Vừa nghĩ vậy, mắt cậu chợt dừng lại ở những bức ảnh chân dung lớn trên một góc báo. Đó là ảnh của các nghi phạm khủng bố. Cậu lập tức ngậm miệng lại.
[Nhưng dù sao đi nữa, may mà con vẫn bình an vô sự. Con không bị thương ở đâu chứ?]
Giọng nói của chú tiếp tục vang lên qua loa ngoài. Ngay khoảnh khắc đó, dù đang vừa nói chuyện với chú vừa tập trung vào báo, Jeong Jaeui bỗng hơi co vai lại.
Jeong Taeui đang đứng ngay sau lưng và nhìn qua vai anh nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nhỏ đó, liền cau mày đầy thắc mắc.
“À… Chú à, chuyện đó thì…”
Không hiểu sao, trước khi Jeong Jaeui kịp mở miệng nói gì đó trong cơn bối rối, từ đầu dây bên kia đã vọng lại tiếng thở dài của chú.
[Nếu Taeui không sao thì con cũng không sao, nhưng dù vậy vẫn phải cẩn thận. Luther nói muốn xem lại bệnh án của con một cách cẩn thận, nếu có thể liên lạc được thì hãy đi kiểm tra sức khỏe toàn diện――――.]
“Chú à.”
Jeong Jaeui ngắn gọn cắt lời. Giọng nói trầm thấp nhưng dứt khoát ấy khiến người ở đầu dây bên kia ngừng lại trong chốc lát.