Chương 229

22/04/2025 10 5.0

“…”

Mi mắt cậu nặng trĩu.

Tại sao mắt lại không mở ra được nhỉ? Cậu cố gắng suy nghĩ nhưng đầu óc cứ lờ đờ, không tài nào vận hành trơn tru.

Dạo gần đây thiếu ngủ sao?

Cậu không nhớ rõ, nhưng có lẽ là vậy. Bởi vì chẳng thể nhớ lần cuối cùng mình ngủ ngon là khi nào. Nếu không thể nhớ được, thì có lẽ đúng là cậu đang thiếu ngủ thật.

Nhưng cảm giác này không giống như chỉ đơn thuần là buồn ngủ. Không phải vì cơn buồn ngủ quá nặng khiến mắt không mở nổi, mà giống như có thứ gì đó đè lên mí mắt, khiến chúng nặng trịch. Cậu đưa tay chậm chạp lên mắt, dò dẫm kiểm tra, nhưng tất nhiên chẳng có viên đá nào đặt lên cả.

Cậu cố gắng lần tìm ký ức nhưng đầu óc cứ như đặc quánh lại. Hãy nghĩ về ký ức cuối cùng trước khi nhắm mắt nào.

Không phải là cậu nhìn trời đêm ngoài sân trong rồi ngủ quên. Cũng không phải là cậu đọc sách trong phòng anh trai rồi gục xuống ngủ. Hay là lúc cậu nằm trên võng trong nhà trọ, vừa ăn xoài vừa thiếp đi…? Không, ký ức đó đã xa lắm rồi. Cậu lang thang giữa dòng ký ức hỗn loạn, cuối cùng mới bắt được một mảnh ghép rõ ràng—thuốc.

“Khi anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ chào anh trai rồi đi ngay. Sau đó thế nào thì không quan tâm nữa. Cậu có muốn giữ lại hay nhốt anh ấy cũng được, nhưng nhất định phải chào trước khi đi.”

Cậu nhớ lại hình ảnh Xinlu cười nhạt khi nhìn người anh trai đang ngủ mê mệt.

“Anh Taei, sao gần đây lại nóng nảy thế này nhỉ? Không được đâu… Anh cũng mệt rồi, hãy uống cái này và nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói rồi cậu ta nhét một viên thuốc bé xíu, chỉ bằng móng tay út vào miệng cậu.

Anh trợn tròn mắt, vội vàng xua tay, muốn nhổ ra ngay lập tức nhưng viên thuốc ấy vừa vào miệng đã lập tức tan biến. Ngay cả khi cậu cố gắng nhổ ra, cậu ta vẫn liên tục rót nước vào miệng, khiến cậu không thể làm gì khác.

Đúng rồi. Sau đó, khi cậu đang chất vấn cậu ta về loại thuốc đó… Ký ức của cậu đột ngột bị cắt đứt ngay tại đó.

“Đừng nói là thuốc phiện đấy chứ, thuốc phiện…?”

Chưa từng nghe nói thuốc phiện có tác dụng gây buồn ngủ, nhưng bây giờ thì bất cứ thứ gì do Xinlu đưa đều không thể xem nhẹ. Hừm… Cậu khẽ thở dài, rồi lại đưa tay lên day day đôi mí mắt nặng trĩu. Dù đầu óc đã tỉnh táo phần nào, nhưng mí mắt cứ trĩu xuống khiến cậu có cảm giác mình vẫn còn buồn ngủ.

Jeong Taeui gượng mở mắt rồi ngồi dậy. Với cái đầu còn hơi ngây ngẩn, cậu chớp mắt nhìn căn phòng đang dần hiện rõ trong tầm mắt.

Là phòng khách sạn.

Cậu không cần bận tâm lý do mình ở đây, chắc chắn là do Xinlu đã đưa tới trong lúc đang ngủ. Điều cậu tò mò hơn là đây là đâu và tại sao cậu lại chỉ có một mình.

Jeong Taeui đứng dậy. Đầu hơi nặng một chút, nhưng ngoài ra thì không có vấn đề gì khác. Trước khi mất ý thức vì uống thuốc, cậu đã lo lắng đủ điều, nhưng xem ra chỉ là thuốc ngủ mà thôi. Cậu bước đến bên cửa sổ, kéo rèm ra và mở chốt cửa.

Bên ngoài đã tối đen. Bầu trời đêm sâu hun hút, dưới kia, những chiếc xe chạy qua lại như những vệt sáng mờ nhạt, phía bên kia đường là những tòa nhà cao thấp san sát nhau.

Nhìn khung cảnh thành phố điển hình, Jeong Taeui chớp mắt vài lần, ngẩn người ra một chút. Tự dưng lại có cảm giác đã lâu lắm rồi mình mới được thấy cảnh này. Ngẫm lại thì quả thật đã khá lâu rồi.

Kể từ khi rời khỏi Hồng Kông, cậu chưa từng đặt chân đến một đô thị lớn nào nữa. Thời gian sau đó gần như chỉ quanh quẩn trong Serengeti.

Jeong Taeui vò đầu, đảo mắt một vòng rồi dừng lại. Thứ cậu cần tìm nằm ngay bên kia phòng, đối diện với phòng tắm. Một quầy minibar, chính xác hơn là lon bia trên đó.

Cậu lấy một lon bia rồi trở lại cửa sổ, tựa mình vào bệ cửa và thả ánh nhìn xuống khung cảnh bên dưới.

Đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, cậu bật nắp lon bia và uống cạn nửa lon chỉ trong chớp mắt. Một lát sau, cảm giác tỉnh táo hơn một chút.

“Chẳng biết có khi nào mình nghiện rượu luôn không nữa… Mà thôi, bia thì tính gì là rượu chứ, làm sao mà nghiện được.”

Giờ nhớ lại thì kể từ khi bị giam ở biệt thự của Raman, cậu có còn thấy bóng dáng chai bia nào đâu. Có lẽ vì lâu rồi mới uống nên mới thấy ngon đến vậy. Jeong Taeui cầm lon bia lên nhìn, nhưng lại là một nhãn hiệu hoàn toàn xa lạ.

Không mất quá nhiều thời gian để khiến lon bia trên tay trống rỗng. Cậu đặt nó lên bệ cửa rồi bước đi.

Nếu đây là một khách sạn ở trung tâm thành phố thì không khó để biết mình đang ở đâu. Không cần gọi lễ tân để hỏi.

“Để xem nào…”

Jeong Taeui cầm lấy cuốn hướng dẫn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc trong phòng. Ánh mắt cậu lướt qua hàng chữ trên trang đầu tiên, rồi dừng lại ở dòng cuối cùng.

“… Đường Rosebank, Johannesburg, CỘNG HÒA NAM PHI…”

Cậu đang lẩm bẩm đọc thì bỗng im bặt.

Rõ ràng lúc ngủ cậu còn đang ở Serengeti, Tanzania vậy mà khi tỉnh dậy thì lại thấy mình ở Johannesburg, Nam Phi.

“… Không thể nào có chuyện hướng dẫn khách sạn bị đặt nhầm được…”

Cậu lật mặt sau của cuốn sổ. Dưới lớp bìa da, tên khách sạn được in mạ vàng một cách tinh tế. Jeong Taeui đặt cuốn hướng dẫn xuống, đứng lặng một lúc rồi cúi đầu nhìn xuống chân trần của mình. Lúc nãy đi lấy bia, cậu có thấy đôi dép trước cửa phòng tắm thì phải. Nhưng cũng chẳng có ý định xỏ vào làm gì.

Người đưa cậu đến đây ngoài Xinlu ra thì còn ai vào đây được nữa.

Jeong Taeui gãi đầu.

“Thằng nhóc đó đúng là giỏi thật… Không biết đã xử lý hộ chiếu của mình thế nào rồi.”

Nghĩ lại thì không chỉ có hộ chiếu của cậu, mà cả hộ chiếu của Jeong Jaeui cũng không có. Nếu có thể giải quyết cho một người, thì tại sao lại không thể làm cho hai người chứ?

Về chuyện đó, Jeong Taeui tự mình gật đầu chấp nhận. Nhưng rốt cuộc thì mọi người đã đi đâu hết rồi? Cậu đảo mắt nhìn khắp phòng. Như dự đoán, ngoài cậu ra thì chẳng có ai ở đây cả.

Jeong Taeui đưa tay gãi đầu, rồi quay lại giường và ngồi xuống. Không có gì để làm, cậu trở mình trên giường một lúc rồi bật TV lên. Vì cũng chẳng thực sự muốn xem gì, cậu chỉ lướt qua vài kênh rồi dừng lại ở một kênh bất kỳ, sau đó lại nằm nghiêng xuống giường.

“…….”

Khi đầu óc bắt đầu hoạt động trơn tru trở lại, những mẩu thông tin ùa vào mà không cho cậu có chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo. Trước khi kịp xử lý một thông tin, những mảnh khác lại chồng lên nhau, khiến đầu óc cậu ngày càng rối ren.

Nếu tính từ sáng sớm hôm nay… không lẽ cậu đã uống thuốc vào buổi sáng rồi bất tỉnh suốt một ngày rưỡi, đến tối hôm sau mới tỉnh lại sao?

Raman đã trở về nước, cậu không nghe được chi tiết, nhưng dường như có một vụ khủng bố xảy ra tại quê nhà. Có vẻ như vụ việc khá nghiêm trọng vì hầu hết các vệ sĩ vũ trang trong biệt thự đều bị điều đi. Sau đó lợi dụng lúc hệ thống an ninh lỏng lẻo, Ilay đã xông vào, theo cách cực kỳ bạo lực. Hắn gần như đã san bằng biệt thự thành tro bụi.

Trong lúc đó, Xinlu đã lẻn vào khu biệt lập trước, kéo—không, lôi—cậu và anh trai ra ngoài… rồi cậu mất ý thức.

“Chết tiệt… Gì thế này chứ.”

Jeong Taeui thả người úp mặt xuống giường. Mọi chuyện chưa từng một lần diễn ra theo đúng ý cậu. Rốt cuộc vận mệnh của cậu tệ đến mức nào đây? Chỉ cần một nửa may mắn của anh trai lúc rời khỏi biệt thự cũng đủ rồi.

“……”

—Taei, lại đây.

Một giọng nói trầm khàn. Tiếng gọi đó vang lên giữa âm thanh gầm rú của động cơ xe phân khối lớn, vọng lại bên tai cậu. Cả biểu cảm lúc đó cũng vậy.

Jeong Taeui chậc lưỡi. Tim cậu bỗng trở nên nặng nề.

“Thật kỳ lạ… Cái bộ mặt đó…”

Lời thì thầm vô thức lọt vào chính tai mình.

—Taei, lại đây.

Đôi mắt sắc lạnh như băng đá xanh biếc bị cạo mỏng, đang nhìn thẳng vào cậu. Không hề né tránh dù chỉ một khoảnh khắc, cứ thế nhìn chằm chằm, rồi nói như thế.

Một gương mặt giận dữ.

Không—hoặc cũng có thể… chẳng qua là do cảm giác của cậu thôi—có chút gì đó bất an trong đôi mắt ấy.

“Thật sự không hợp chút nào…”

Thật sự rất không hợp.

Trên gương mặt ấy, thứ phù hợp nhất vẫn là nụ cười nhếch mép đầy chế giễu mà hắn đôi khi để lộ. Một biểu cảm phản ánh chính xác bản chất của hắn.

Tùy vào cách nhìn, gương mặt ấy có thể khiến người khác thấy vừa đáng ghét vừa đáng sợ. Nhưng thà là vậy còn hơn. Ít nhất còn tốt hơn nhiều so với gương mặt bất an đến mức khó coi kia.

Một gương mặt như thế cậu không muốn nhìn thấy.

— Taei!

Tiếng gọi vang lên, đập mạnh vào tai cậu. Khoảnh khắc Ilay lần đầu tìm thấy cậu trong biệt thự, hét lên cái tên của cậu, sau đó hắn phá tan nát mọi thứ trên đường đi.

Ngay khi phát hiện ra cậu, Ilay đã lao đến. Trong lúc đó hắn còn tiện tay ném một quả đạn cối—dường như không cố ý, nhưng vẫn đủ sức phá hủy một cây cột—rồi cứ thế lao đến cậu với khí thế hừng hực.

Hắn đang cười, từ khoảnh khắc hắn phát hiện ra cho đến khi chạy đến trước mặt cậu, hắn vẫn luôn cười. Một nụ cười rạng rỡ như thể thực sự rất vui mừng, thậm chí đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu hắn có nhận thức được chính mình đang cười hay không.

“… Biểu cảm đó còn không hợp hơn nữa…”

Jeong Taeui lầm bầm như rên rỉ, giọng cậu lạc đi. Cậu kéo chăn trùm kín cả đầu, vùi mặt sâu vào trong. Một gương mặt như thế cậu chưa từng thấy bao giờ.

Không, nghĩ lại thì trước đó cũng có vài lần hắn bộc lộ vẻ mặt tương tự. Có đôi lúc đến mức khiến Jeong Taeui kinh ngạc mà tròn mắt nhìn chằm chằm, không ngờ hắn lại cười một cách đầy bất ngờ như thế. Với cái tính khí đó, nếu mà bình thường hắn cũng hay cười kiểu đó thì chắc hẳn phải bị truy nã vì tội lừa đảo mất. Dù vậy, dù đã từng nhìn thấy điệu cười ấy vài lần đến mức có phần quen thuộc, nhưng nụ cười rạng rỡ vừa rồi vẫn khiến cậu lạ lẫm.

Quá xa lạ đến mức đáng sợ. Xa lạ đến mức tim cũng nhói lên vì sợ hãi.

“Tên đó học đâu ra cái vẻ mặt không hợp với mình chút nào thế chứ…”

Jeong Taeui vùi đầu vào trong chăn, lẩm bẩm một mình. Nhưng cũng không hẳn là tệ. Dù là một biểu cảm có vẻ không tốt cho tim mạch, nhưng nếu nhìn nhiều có lẽ rồi cũng sẽ quen thôi.

Nhưng biểu cảm đó chỉ trong nháy mắt đã đông cứng lại.

Ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy khuôn mặt của Xinlu phía sau lưng Jeong Taeui, và ngay khi Jeong Taeui có vẻ định tiến về phía Xinlu.

“… Cứ như mình vừa làm điều gì đó rất tệ vậy. Chết tiệt.”

Jeong Taeui rên khẽ. Cậu cứ vùi đầu trong chăn thật lâu, chẳng nhúc nhích lấy một chút, rồi đến một lúc nào đó, đột ngột hất chăn ra và ngồi dậy.

Cậu cảm thấy mình nên liên lạc với hắn.

Biểu cảm đó cứ bám chặt trong đầu, không chịu rời đi. Những khuôn mặt không hợp với hắn cứ lần lượt hiện lên trong trí nhớ, đâm từng nhát vào trái tim.

“Chỉ tại cái tên quái vật đó lại bày ra cái vẻ mặt không hợp chút nào thôi…”

Jeong Taeui chậc lưỡi rồi đứng dậy.

Ngay khi suy nghĩ đến chuyện phải liên lạc, cậu lại bất giác thấy bồn chồn. Nếu cậu bảo muốn gọi cho Ilay, chắc chắn Xinlu sẽ ngăn cản. Vậy thì phải gọi ngay bây giờ, khi cậu ta không có ở đây.

Jeong Taeui cầm ống nghe trên tủ đầu giường lên. Nhìn vào hướng dẫn bên cạnh điện thoại, cậu bấm mã gọi quốc tế. Số liên lạc trực tiếp của Ilay thì cậu đã thuộc lòng từ lâu.

Nhưng gọi điện xong thì phải nói gì đây? Đột nhiên ngón tay cậu khựng lại. Cậu không nghĩ ra được phải nói gì sau khi gọi điện. Vừa nãy… xin lỗi…? Bây giờ hắn đang có vẻ mặt thế nào…? Cả hai đều không được.

Không có gì để nói cả. Thực ra dù có gọi cho hắn thì cũng chẳng có gì đặc biệt để nói. Có nên giải thích về chuyện vừa rồi, chuyện mà cậu đã đến cùng với Xinlu không?

…À. Đúng rồi. Chính là chuyện đó. Jeong Taeui bỗng nhiên sững lại, sắc mặt cậu hơi tái đi một chút.

Tại sao lại ngu ngốc đến mức không nghĩ ra chứ? Nghĩ lại thì chuyện lúc đó… nếu nhìn theo một góc độ khác thì có thể xem như Jeong Taeui đã chạy trốn khỏi Ilay. Nếu lại chạy trốn một lần nữa thì sao nhỉ? Khi đó hắn đã nói gì nhỉ? Hắn bảo lần này mà chạy thì sẽ giết thật sao?

“Ugh… Lần sau gặp lại chắc chết thật mất… Nhưng đó đâu phải lỗi của mình chứ.”

Jeong Taeui vội vàng ấn số. Dù sao thì qua điện thoại cũng không thể giết người được, nên tốt nhất vẫn là tranh thủ biện hộ trước, vì tương lai và cả mạng sống sau này.

Cậu liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy nó sắp mở ra. Nếu lúc này Xinlu bước vào và giật lấy điện thoại rồi cúp máy thì đúng là thảm họa.

“Tại sao ngay cả một cuộc gọi mà mình cũng không được tự do chứ…”

Vừa than thở về số phận bi đát của mình, Jeong Taeui vừa áp tai lắng nghe tín hiệu từ điện thoại.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhíu mày đầy khó hiểu.

Không có ai bắt máy. Không, không bắt máy thì cũng có thể hiểu được, nhưng tín hiệu lại kỳ lạ, chỉ vang lên đúng năm hồi chuông rồi đột ngột ngắt. Thậm chí còn không chuyển sang hộp thư thoại. Cậu thử nghĩ xem có phải mình bấm nhầm số không, hay có vấn đề gì với điện thoại không, rồi gọi lại lần nữa. Nhưng kết quả vẫn y như cũ. Chuông chỉ kêu vài tiếng rồi bị cắt đứt, thế là hết.

Nếu ít nhất cũng chuyển sang hộp thư thoại, thì cậu còn có thể để lại vài lời thanh minh. Nhưng thế này thì chịu.

“…….……?”

Jeong Taeui cau mày, nhìn chằm chằm ống nghe một lúc rồi đặt nó xuống.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025