Chương 228
Ngay lúc đó, ánh mắt của Xinlu thoáng di chuyển, lướt qua bờ vai cậu nhìn về phía xa. Cậu ta đã trông thấy gì đó nên ánh mắt như khựng lại, rồi chậm rãi cong lên.
Và rồi—
“Taei!”
Một giọng nói to, dày và đầy thô bạo cất lên từ khá xa phía sau, nhưng đã vọng đến tai cậu. Jeong Taeui giật mình co người lại theo bản năng.
Cậu chậm rãi quay đầu. Xa tít phía cuối tầm mắt, một chiếc mô tô gầm rú, lao đến với tốc độ khủng khiếp. Gương mặt của người lái xe dần hiện rõ.
Ilay. Ilay Ligrow.
Người đàn ông đó ở ngay tại đây.
Hắn đang nhìn thẳng vào Jeong Taeui mà lao tới.
Như cảm thấy khẩu pháo chống tăng trên vai thật phiền phức, hoặc có lẽ hắn đã chẳng còn cần đến nó nữa, Ilay quăng nó xuống không chút do dự. Nòng pháo nặng nề rơi xuống, cắm thẳng vào hồ nước nhỏ gần đó. Một cột nước khổng lồ bắn lên, mặt hồ lát đá bị phá vỡ thành từng mảnh vụn.
Jeong Taeui không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy.
Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, sống lưng cậu lạnh toát. Nó không phải nỗi sợ hãi, không phải cảm xúc mà là bản năng thuần túy. Người đàn ông ấy đang lao đến với một sức ép khủng khiếp.
Jeong Taeui đứng yên, không thể nhấc nổi một ngón tay. Rồi ánh mắt cậu bỗng mở lớn.
Ilay Riegrow đang nhìn thẳng vào cậu mà cười. Không phải nụ cười nhạt lạnh lùng thường thấy. Nụ cười ấy, đúng vậy, như thể sắp phá lên cười thật lớn.
Như thể đang vui sướng.――――Khó mà tin được, nhưng trông như thể hắn rất hạnh phúc khi gặp lại cậu.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui bằng đôi mắt hơi hẹp và cong nhẹ.
“Il—…”
“Anh Taei!”
Ngay khoảnh khắc Jeong Taeui định gọi tên hắn, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Jeong Taeui giật mình quay lại. Xinlu đứng đó, khuôn mặt vô cảm nhưng ánh mắt đầy kiên quyết ép cậu đưa ra một lựa chọn không thể từ chối.
Xinlu liếc nhanh về phía Ilay. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa một thứ gì đó lạnh lẽo đến rợn người.
Xinlu chậm rãi bước ra ngoài, lên chiếc xe đang đợi sẵn. Đó không phải là chạy trốn, mà chỉ đơn thuần là tránh đi—một động tác điềm tĩnh, thong dong.
Jeong Taeui quay lại nhìn Ilay.
Có vẻ như hắn đã nhìn thấy Xinlu rời đi. Nụ cười trên gương mặt biến mất không dấu vết, thay vào đó là một biểu cảm lạnh băng. Ilay không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jeong Taeui. Hắn hơi nhướn mày như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Jeong Taeui nhìn thẳng vào Ilay đang thu hẹp khoảng cách giữa họ. Ánh mắt hai người giao nhau. Cả hai đều không tránh đi cứ như thể thời gian và không gian giữa họ đã đóng băng.
“A…”
Jeong Taeui mở miệng. Dù biết rằng Ilay sẽ không nghe thấy, nhưng cậu cảm giác mình phải nói gì đó. Nhưng… phải nói gì đây?
Khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp. Và Jeong Taeui biết rất rõ.
Nếu để Ilay bắt được bây giờ, cậu sẽ không thể đến chỗ Jeong Jaeui. Xinlu cũng sẽ rời đi, và cậu sẽ đánh mất cơ hội đuổi theo Jeong Jaeui. Cậu không lo lắng về sự an toàn của Jeong Jaeui, nhưng cậu cần phải đến chỗ anh ấy. Nếu là lúc khác thì không biết sao, nhưng ngay lúc này, khi vừa mới rời khỏi thiên đường nhỏ bé đó…
“Chết tiệt… Nếu hắn là người biết lý lẽ thì tốt biết mấy…”
Ít nhất cậu còn có thể nói vài câu trước khi rời đi.
Nhưng nếu để Ilay bắt được, dù cậu có nói gì đi nữa, hắn cũng sẽ không buông tha. Dù cậu có nói rằng mình chỉ đi gặp Jeong Jaeui một lát rồi sẽ quay lại nga hắn cũng sẽ không chấp nhận.
Jeong Taeui lùi một bước.
Ánh mắt Ilay thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt ấy trở nên lạnh lẽo.
“Taei. Lại đây.”
Cậu còn chưa kịp nói sẽ đi, nhưng chỉ một bước chân ấy thôi cũng đủ để Ilay hiểu mọi chuyện. Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên lẫn trong tiếng gầm rú của động cơ.
“Tôi sẽ sớm quay lại.”
Jeong Taeui hét lên nhưng tiếng động cơ gầm rú và cơn gió rít bên tai đã nuốt chửng giọng nói của cậu.
Hắn lại tiếp tục hét lên, có vẻ đã mất kiên nhẫn.
“Taei. Lại đây. …Khốn kiếp, nếu không muốn thì cứ đứng yên đó đi!”
Ilay gầm lên. Chiếc xe máy lao đến ngay trước mặt.
Khốn kiếp.
Jeong Taeui nghiến răng, quay lưng bỏ chạy. Tốc độ của xe máy và tốc độ của cậu, khoảng cách giữa hai người, khoảng cách giữa cậu và chiếc xe, khoảng cách và tốc độ ấy vừa vặn khớp nhau một cách nguy hiểm.
“Anh Taei!”
Xinlu thò đầu ra khỏi cửa kính xe hét lên.
Vừa chạy, Jeong Taeui vừa lườm cậu ta đầy căm tức. Nhưng Xinlu chỉ cười. Cười, rồi nhìn về phía sau lưng Jeong Taeui.
“Khốn thật…”
Jeong Taeui nghiến răng, lẩm bẩm.
VROOOOM—! Âm thanh xé toạc màng nhĩ vang lên ngay sau lưng. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu khiến tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Nếu bị bắt… cậu sẽ chết.
Bản năng mách bảo cậu điều đó.
“Taei!!”
Giọng Ilay vang lên ngay sát bên, tràn đầy giận dữ, như thể chỉ cần tóm được cậu, hắn sẽ xé xác cậu ra ngay lập tức.
Khốn kiếp. Khốn kiếp—…!
Jeong Taeui lao vào trong chiếc xe hơi đang mở cửa.
Chỉ trong gang tấc.
Chưa kịp đóng cửa, chiếc xe đã tăng tốc. Ngay từ lúc Jeong Taeui chạy đến, chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh. Khi cậu vừa nhảy lên ghế sau, tốc độ liền vọt lên cực nhanh. Và ngay phía sau, chỉ cách vài bước chân, chiếc xe máy vẫn đuổi theo sát nút. Tiếng động cơ gầm rú, vang lên ngay bên cạnh xe.
BOONG—! Một tiếng động chát chúa vang lên.
THỤC, THỤC, RẮC!
Kính xe phía sau nứt ra theo hình mạng nhện. Từ bên ngoài, kẻ quái vật ấy liên tục dùng khuỷu tay và nắm đấm đập vào cửa kính. Chỉ cần vài cú đấm nữa, chắc chắn kính sẽ vỡ tan. Jeong Taeui vừa ngã nhào vào ghế sau, hoảng loạn nhìn cảnh tượng đó. Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng. Hắn không phải con người. Hắn thực sự là một con quái vật. Không có từ nào khác để mô tả.
Ngồi trên một chiếc xe máy đang lao đi với tốc độ khủng khiếp, vậy mà hắn vẫn có thể tung ra những cú đấm đủ mạnh để đập vỡ cửa kính xe. Con người thì không thể làm được chuyện đó.
“Jeong Taei! Xuống xe!!”
Ilay gầm lên. Jeong Taeui cảm thấy một cơn choáng váng đột ngột ập đến.
Có lẽ cậu cần phải suy nghĩ lại. Không hiểu sao bản thân lại dính dáng đến một con quái vật như thế này, có lẽ cậu thực sự nên suy ngẫm một lần nữa một cách nghiêm túc. Trong thoáng chốc, cậu chợt nghĩ rằng có khi tinh thần vốn đang rệu rã gần đây của mình lại đột nhiên hồi phục hoàn toàn cũng nên.
Nếu ngay từ đầu nếu cậu không rời khỏi nơi đó thì mọi chuyện đã khác, nhưng giờ cậu đã ở trong chiếc xe này, nếu cậu ra ngoài thì sẽ chết chắc. Có lẽ tất cả những người có mặt trong xe—kể cả mấy gã người Hoa mà cậu mới thấy lần đầu—đều đang nghĩ như vậy.
“Không, ý tôi không phải thế…—”
Nhưng lời biện minh mà Jeong Taeui còn chưa kịp nói trọn vẹn đã chẳng thể lọt vào tai hắn.
Ngay lúc đó, từ ghế trước, Xinlu thò tay vào trong áo và rút ra thứ gì đó.
Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của Jeong Taeui cứng đờ.
Thứ mà Xinlu lạnh lùng rút ra từ trong áo là một khẩu súng ngắn màu bạc, bóng loáng và sắc lạnh. Nó chỉ vừa vặn nằm gọn trong một bàn tay, nhưng lại quá đủ để lấy mạng người.
“Mở cửa sổ.”
Xinlu thản nhiên ra lệnh cho gã đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
“Xinlu! Đừng làm vậy!”
Jeong Taeui hoảng hốt hét lên, sắc mặt tái đi. Nhưng Xinlu chẳng hề ngoái nhìn, dường như không thèm bận tâm đến lời của cậu. Cửa kính ghế trước từ từ hạ xuống, đồng thời âm thanh lách cách lên đạn.
“Xinlu!!”
Jeong Taeui vừa gào lên vừa lao người tới với tay ra, nhưng cùng lúc đó, Xinlu không chút do dự siết chặt cò súng, nhắm thẳng vào Ilay.
Đoàng!—Âm thanh của phát súng xé toạc tiếng gầm rú chói tai của động cơ mô tô. Họng súng phun ra ánh lửa đỏ rực, và ngay lập tức, thân hình to lớn bám sát cửa xe bị hất văng ra ngoài.
“Ilay!!”
Chiếc mô tô văng xuống đường, lăn lông lốc. Ilay ngồi trên đó cũng ngã nhào xuống con đường đất dọc theo vỉa hè.
Bóng dáng hắn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau xe. Jeong Taeui trừng mắt, nhìn chằm chằm qua ô kính sau. Cậu thấy Ilay lờ mờ cử động như thể đang cố gắng gượng dậy. Nhưng rồi chiếc xe rẽ qua một khúc cua, và bóng dáng hắn khuất hẳn khỏi tầm nhìn.
Không rõ hắn có bị thương nghiêm trọng hay không, nhưng có vẻ như chưa chết. Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng Jeong Taeui. Cậu ôm lấy ngực, nơi trái tim vừa bị thít chặt vì căng thẳng. Khi đã kịp trấn tĩnh lại một chút, cơn đau nhức như búa bổ mới ập đến.
Phải rồi. Nghĩ lại mà xem, kể cả khi bị dồn vào một nơi đầy lựu đạn , hắn vẫn có thể sống sót cơ mà. Chẳng có lý do gì để nghĩ rằng một phát đạn lại có thể kết liễu hắn được.
“Giống như cái kiểu tin rằng anh Jae không bao giờ gặp nguy hiểm vậy…”
Jeong Taeui lẩm bẩm, pha lẫn một tiếng thở dài, rồi đưa tay xoa xoa phần bụng dưới đang bắt đầu đau nhức. Nếu cứ thế này có khi cậu còn chẳng kịp chết theo cách bình thường nữa.
Đột nhiên, toàn bộ sức lực trong người cậu như bị rút sạch.
Nếu đây là một bộ phim kinh dị giật gân có quái vật hay người ngoài hành tinh, và khi cậu quay đầu lại, hắn ta đột nhiên xuất hiện, dính chặt vào cửa kính phía sau thì sao nhỉ…? Mà trong mấy cái phim kiểu đó, nhân vật nào cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Vậy thà cậu chết quách cho xong còn hơn.
Jeong Taeui khẽ tặc lưỡi. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cậu đưa tay lên lau nhẹ rồi khẽ rên lên một tiếng.
Cậu liếc nhìn sang bên cạnh. Ở đó, Jeong Jaeui vẫn đang ngồi bất tỉnh, trông như thể đang say ngủ.
“Trượt rồi à.”
Xinlu nói khẽ, giọng điệu không hề mang vẻ tiếc nuối cũng chẳng có chút gì là nhẹ nhõm. Cậu chỉ bình thản thuật lại những gì mình đã thấy.
“Xinlu… Rốt cuộc em định giết hắn thật sao?”
“Em không nhất thiết phải giết hắn, nhưng nếu hắn chết thì cũng chẳng sao. Nói thế này có vẻ hơi khoe khoang nhưng em bắn súng khá giỏi nên cứ nghĩ là mình có thể bắn trúng. Khoảng cách cũng rất gần nữa. Nhưng vẫn chưa quen hoàn toàn với cảm giác này…”
Xinlu vừa khẽ nói về góc bắn vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cậu thu dọn khẩu súng, nhét nó trở lại trong người. Jeong Taeui nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, hơi nghiêng đầu. Có gì đó trong lời của Xinlu khiến cậu cảm thấy khó chịu. Câu nói ấy… giống như—
“Xinlu, em…”
“À, đúng rồi. Anh Taei vẫn chưa biết chuyện này nhỉ?”
Xinlu chợt quay lại như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Đôi mắt to tròn, đẹp tựa hạnh nhân nhìn thẳng vào Jeong Taeui. Chúng khẽ cong lên, thấp thoáng một nụ cười. Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, mơ hồ hiện lên một cảm giác bất an lạ lẫm.
“Mắt phải của em không nhìn thấy nữa rồi. Hôm trước bị Rick đánh trúng, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”
Cậu nói với giọng thản nhiên như thể chỉ đang kể một câu chuyện bình thường. Thậm chí còn cười nhạt, rồi nói thêm:
“Dù vẫn hơi bất tiện, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều đến sinh hoạt cả.”
Jeong Taeui nhìn kỹ vào mắt phải của cậu. Đôi mắt đen tuyền ấy dường như có một lớp màn trong suốt mờ ảo phủ lên. Và ngay lúc đó, cậu mới nhận ra nguồn cơn của cảm giác bất an mơ hồ bấy lâu nay.