Chương 227
Một khoảng im lặng kỳ lạ trôi qua. Đó là kiểu im lặng khiến người ta cảm thấy như vẫn còn điều gì đó cần phải nói, nhưng mãi chẳng có ai lên tiếng.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng ngắn ngủi ấy là Xinlu.
“Vậy thì, đi thôi. Nếu còn chần chừ, mọi chuyện sẽ đổ bể hết mất.”
“Hả…?”
Xinlu lùi lại một bước, khẽ hất cằm về phía cánh cửa đang mở.
Jeong Taeui chớp mắt, rồi bất giác đáp lại: “À… ừ.” Nói rồi cậu vội bước theo, nhưng đột nhiên nghiêng đầu suy nghĩ.
Bên ngoài bức tường bao quanh biệt thất, tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên. Âm thanh ấy dội vào từng ngóc ngách như thể có một mối hận thù chất chồng với nơi này, như thể họ đang cố gắng đập nát cả tòa biệt thự này vậy. Hơn thế nữa tiếng động ấy đang ngày càng tiến lại gần.
Xinlu đi trước Jeong Taeui một bước, sải chân nhanh hơn. Jeong Jaeui vẫn im lặng, nhưng Jeong Taeui lại liếc nhìn người đi trước, đồng thời để ý đến những âm thanh đang lớn dần kia.
“Xinlu, rốt cuộc em mang theo bao nhiêu người vậy? Sao mà ầm ĩ như muốn san bằng cả biệt thự thế này? Sau này không phải sẽ rất rắc rối sao?”
“Hả? À, anh nói về tiếng ồn kia à.”
Xinlu bật cười. Cậu chỉ khẽ lẩm bẩm như thể chuyện này chẳng có gì to tát, rồi không trả lời thêm mà chỉ lặng lẽ bước qua cánh cửa cuối hành lang phía Tây. Jeong Taeui cũng bước theo ngay sau đó.
Đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi biệt thất. Và cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bên ngoài nơi này. Dĩ nhiên, lúc được đưa vào đây, cậu cũng đi qua cánh cửa này, nhưng lúc đó cậu đã bất tỉnh chẳng thể nhìn thấy gì.
Bên ngoài biệt thất là một khu vườn rộng lớn. Hoặc dù không phải là vườn, thì ít nhất cũng được chăm chút kỹ lưỡng để trông giống như một khu vườn vậy.
Vượt qua những hàng cây cảnh thấp thoáng, phía xa là một tòa nhà lớn. Dù bị khuất một phần, nhưng sau đó vẫn có thể lờ mờ thấy một công trình khác. Giống như cậu đã đoán trước đó, biệt thất nơi cậu bị giam giữ nằm sâu nhất trong khu biệt thự. Lớp tường rào bên ngoài kéo dài không thấy điểm cuối, tạo thành một ranh giới cô lập.
Xinlu tiến về phía cổng phụ ở gần bức tường bên trong. Dáng đi nhanh nhẹn như thể đang bị ai đó truy đuổi, nhưng lại mang theo sự thích thú đầy hứng khởi.
Jeong Taeui ngoảnh lại khi tiếng nổ ầm ầm ngày càng đến gần, vang lên ngay trước tòa nhà chắn ngang lối đi của biệt thất. Lúc này Jeong Jaeui đang đi cạnh cậu khẽ cất giọng trầm tĩnh. Ánh mắt anh hướng về bóng lưng Xinlu phía trước.
“Taeui này… Người đó…”
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên ngay sát bên khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Không khí như thể đang run rẩy. Jeong Taeui vô thức cau mày. Những người khác có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng cũng hơi rụt vai lại hoặc giật mình một chút. Xinlu đột nhiên chậm bước. Khoảng cách giữa cậu và Jeong Taeui thu hẹp lại chỉ còn một, hai bước chân. Cậu quay đầu lại nhìn Jeong Taeui lúc này đang nhíu mày chỉ về phía sau bằng một cái hất cằm.
“Nếu xong việc rồi thì đừng phá thêm nữa. Mau bảo họ rút lui đi, bây giờ còn kịp đấy.”
“Họ không phải là người mà em có thể ra lệnh.”
Xinlu khẽ nhún vai, cười có chút bất đắc dĩ. Jeong Taeui nhướng mày.
“Ý em là… em không thể kiểm soát họ? Vậy thì—”
Lại một tiếng nổ khác vang lên. Ầm—! Ngay sát bên, bức tường của tòa nhà bị xé toạc. Những mảnh vỡ đổ sập xuống với âm thanh ghê rợn. Jeong Taeui vô thức bịt tai lại. Cậu liếc nhanh về phía đó.
Và rồi—
Cậu nhìn thấy một người đàn ông cách xa đến mức chỉ nhỏ như đầu ngón tay út, nhưng hắn đang tiến lại gần. Một tay lái chiếc mô-tô gầm rú, một vai vác theo súng cối. Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào tòa nhà trước mặt như đang xác định vị trí rồi không chút do dự siết chặt cò súng.
ẦM—!
Tiếng nổ lớn dội lên, kéo theo khói bụi cuộn trào.
“Chẳng lẽ…”
“”Đúng vậy. Có lẽ chỉ có hắn mới ra lệnh cho họ được. Nhưng bây giờ có đuổi cũng chẳng còn lại bao nhiêu đâu. Vì ở đó là tập hợp tất cả những con quái vật từng thuộc đội cũ của T&R, nên có thể coi như biệt thự này không còn dùng được nữa rồi.”
Từ phía sau Jeong Taeui, giọng nói của Xinlu vang lên, nhẹ bẫng nhưng lại mang theo một niềm hứng thú kỳ lạ.
Jeong Taeui từ từ quay lại nhìn cậu ta.
Ngay sau lưng cậu, Xinlu đang mỉm cười, một nụ cười đầy thích thú. Cậu ta tiếp tục nói, giọng điệu thoải mái đến lạ thường.
“Nhờ họ làm ầm ĩ như vậy mà tất cả mọi người đều bị thu hút về bên đó. Cũng nhờ vậy mà em mới dễ dàng đưa anh Taei ra ngoài được.”
“Không phải em cũng đi cùng sao?”
“Em á? Đùa chắc.”
Xinlu bật cười như thể vừa nghe được chuyện vô lý nhất trên đời. Cậu còn lắc đầu.
“Mau đi thôi anh. Nếu để hắn nhìn thấy chúng ta sẽ không dễ thoát ra đâu. Còn chưa bị phát hiện, tranh thủ rời khỏi đây đi. Xe đậu ngay trước cổng đấy.”
Xinlu nắm lấy cổ tay Jeong Taeui. Lực siết mạnh mẽ hoàn toàn trái ngược với giọng nói dịu dàng đang cười. Cậu ta siết chặt đến mức không thể dễ dàng gạt ra mà kéo Jeong Taeui về phía mình. Nhưng Jeong Taeui chỉ nhìn Xinlu mà không hề nhúc nhích. Cậu đứng yên tại chỗ, dồn lực lên cổ tay bị kéo giữ, cố chấp chống lại.
“Không. Trước đây anh đã nói rồi, Xinlu. … Anh sẽ không đi với em.”
Jeong Taeui nói bằng giọng trầm tĩnh nhưng kiên quyết. Xinlu im lặng nhìn chằm chằm vào cậu. Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Tiếng nổ vẫn liên tục vang lên từ phía sau, nhưng giữa họ chỉ có sự im lặng đóng băng.
Xinlu nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt khó đoán. Đôi mắt ấy có lẽ chứa đựng sự thích thú hoặc là giận dữ, hoặc là bi thương, hoặc có khi như thể sắp bật cười.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, Xinlu từ từ buông tay Jeong Taeui. Jeong Taeui rụt tay lại, lặng lẽ nhìn cậu.
“Xin…—”
Ngay khi Jeong Taeui định gọi tên, Xinlu đột nhiên liếc nhìn qua vai cậu. Gần như cùng lúc đó, từ phía sau Jeong Taeui vang lên một âm thanh nặng nề, trầm đục, như thể một vật thể lớn vừa đổ sập xuống.
Jeong Taeui khẽ quay đầu lại và khi nhìn thấy thứ phát ra âm thanh ấy, sắc mặt cậu sầm xuống.
Người đàn ông Trung Quốc theo sát phía sau họ như thể yểm trợ đang bế Jeong Jaeui gục xuống, mắt nhắm nghiền. Một cánh tay của gã đỡ lấy Jeong Jaeui, trong khi tay còn lại ấn chặt một chiếc khăn dường như thấm thuốc mê lên mặt anh.
“A, may quá. Dù là kẻ may mắn được thần Gil Sang Cheon bảo hộ thì thuốc vẫn có tác dụng nhỉ. Mà cũng phải thôi, nếu không thì đã chẳng bị bắt cóc dễ dàng đến thế ở Varanasi.”
Trước khi Jeong Taeui kịp vươn tay về phía Jeong Jaeui, người đàn ông Trung Quốc đã nhanh chóng dựng lưỡi dao quân dụng lên bằng một động tác chậm rãi nhưng thành thạo. Và ngay khoảnh khắc Jeong Taeui khựng lại, Xinlu đã xoay người, hướng về cánh cổng bên ngoài.
Jeong Taeui đối diện với Xinlu đang đứng chắn giữa cậu và người đàn ông kia. Xinlu giả vờ lo lắng mà liếc qua vai Jeong Taeui, nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé thấp thoáng ở đằng xa, rồi cười như thể đang làm nũng.
“Mau đi cùng em đi anh Taei. Anh Jaei đã lên xe trước và đang chờ anh đấy.”
Jeong Taeui im lặng nhìn Xinlu. Khuôn mặt cậu nặng nề, cứng đờ. Nhìn thấy biểu cảm đó, Xinlu khẽ nhăn mày như thể có chút khó xử.
“Đừng giận mà, anh Taei. Em đâu còn con bài nào khác đâu.”
“… Xinlu. Nói trước cho em biết, anh Jaeui chẳng có chút giá trị nào để làm con tin cả. Dù có bị bắt cóc hay giam cầm, anh ấy vẫn sống sung sướng chẳng thiếu thứ gì.”
“Ahaha, vậy sao? Mà đúng rồi nhỉ, đây vốn là biệt thự của Al Saud mà. Một kẻ có tiền nhiều đến mức chảy tràn ra từ lòng đất thì cũng dễ hiểu thôi. Nhưng em thì chẳng giàu có đến thế. Con tin vẫn là con tin thôi.”
Xinlu nhún vai. Một câu nói đơn giản, nhưng ẩn chứa hàm ý rằng con tin sẽ không được đối xử tử tế. Jeong Taeui khẽ thở dài một cách chua chát.
“Anh Jaeui không phải kiểu người có thể bị đe dọa hay tổn hại đâu. Bị bắt cóc, bị giam cầm, gặp tai nạn… thậm chí bị Ilay bắn súng vào người, anh ấy vẫn không bị thương lấy một vết.”
Xinlu có vẻ hơi ngạc nhiên trước lời nói đó. Nụ cười trên môi cậu ta thoáng chốc biến mất, mắt khẽ mở to. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu chớp mắt vài lần như thể suy tư, rồi lại bật cười bình thản.
“Thật phi thường. Mà cũng đúng thôi, ai lại không muốn có được vận may đó chứ. … Nhưng dù vậy, em cũng không thể giết anh chỉ để cắt đứt cái vận may ấy. Vậy thì rắc rối thật.”
Xinlu khẽ lẩm bẩm như thể đang cân nhắc. Ánh mắt cậu liếc qua vai Jeong Taeui, hơi dịch chuyển sang bên cạnh. Jeong Taeui theo dõi quỹ đạo chuyển động mờ nhạt của đôi mắt ấy và nhận ra Ilay đang dần tiếp cận.
Từ phía xa, âm thanh động cơ xe máy gào rú, chói tai hơn từng chút một khi lại gần.
“Vì vận may đáng kinh ngạc đó mà em không thể giết anh ta…—vậy thì một tổn hại nhẹ đủ để không chết thì sao nhỉ? Ví dụ như thuốc phiện chẳng hạn. Nãy em thấy thuốc có vẻ có tác dụng mà…”
“Xinlu.”
Giọng Jeong Taeui trầm xuống, sắc mặt cậu càng thêm lạnh lẽo.
Cậu biết rằng điều này chẳng có ích gì. Jeong Jaeui không phải kiểu người có thể bị uy hiếp. Jeong Taeui hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nếu là người khác, họ hẳn sẽ hoảng loạn và xem đây là tình huống nguy hiểm. Nhưng anh Jaeui thì không.
Dù vậy. Mặc cho tất cả.
Jeong Taeui không thể làm ngơ trước những lời đe dọa đang sử dụng Jeong Jaeui làm mồi nhử.
Jeong Jaeui luôn đứng về phía Jeong Taeui. Không lâu trước đây, dù không thực lòng mong muốn, anh ấy vẫn chấp nhận yêu cầu của Raman vì Jeong Taeui. Không phải vì xem đó là một món nợ, mà bởi nếu ở vị trí của Jeong Taeui cậu cũng sẽ làm như vậy.
Và ngay lúc này.
Jeong Taeui cũng chỉ có thể hành động như những gì Jeong Jaeui sẽ làm. Không biết Xinlu hiểu thế nào từ sự im lặng ấy, cậu ta nở một nụ cười lười biếng và tiếp tục nói.
“Anh Taei. Em đã nói rồi, em thích anh không phải vì anh là Gil Sang Cheon. Dù sự tò mò ban đầu có thể bắt nguồn từ đó, nhưng đó không phải lý do duy nhất. … Và lần này em có thể chứng minh điều đó rồi nhỉ? Vì đối với em, cái vận may ngu ngốc mà anh mang theo chẳng có chút giá trị nào cả. Dù có tác dụng hay không em vẫn có thể cứa da cắt xương anh ta bao nhiêu lần tùy thích. Đối với em, anh ta còn không đáng giá bằng một sợi tóc của anh Taei. Đẩy vào một ổ thuốc phiện và giam lại… chuyện đó em có thể làm bất cứ lúc nào.”
Jeong Taeui lặng người, không thốt nên lời.
Cậu im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng cũng khẽ cất giọng.
“Xinlu. Hóa ra em chưa từng thực sự hiểu lời anh. …Anh sẽ không đi cùng em đâu. Ít nhất là tâm trí anh thì không.”
Cậu đã nói với Xinlu rồi, không chỉ một lần.
Trước khi rời khỏi UNHRDO, khi họ gặp nhau ở Serengeti, và ngay cả tại tàn tích đổ nát của lâu đài Baheb.
Jeong Taeui luôn cảm thấy Xinlu rất đáng yêu. Dáng vẻ non nớt lúc lần đầu gặp gỡ, hay nụ cười giờ đây đã che giấu một trái tim méo mó. Dù là dáng vẻ nào đi nữa, Xinlu trong mắt Jeong Taeui vẫn rất đáng yêu. Nhưng đó không còn là thứ cảm xúc mà Xinlu mong muốn nữa. Những gì Jeong Taeui có thể trao cho Xinlu không phải là điều cậu ấy khao khát. Và chắc chắn Xinlu cũng hiểu rõ điều đó. Thế nhưng dù vậy, Xinlu vẫn bám lấy Jeong Taeui bằng mọi giá.
Xinlu lặng lẽ nhìn Jeong Taeui vừa dứt lời và im lặng. Thoáng chốc, cậu ta dường như nở một nụ cười. Nhưng ánh mắt ấy không hề cười khiến biểu cảm trở nên méo mó, mất cân đối một cách kỳ lạ.
“Anh Taei. Em biết mà, anh sẽ không bao giờ cho em thứ em mong muốn.”
Giọng của Xinlu khẽ vang bên tai Jeong Taeui. Cậu ta khựng lại như thể đang cân nhắc xem nên nói gì tiếp theo. Không, có lẽ cậu chẳng hề cân nhắc, mà đơn giản chỉ đang chần chừ.
“Em cần một điều gì đó chắc chắn, anh. Một thứ có thể khẳng định rõ ràng rằng anh không thuộc về em.”
Jeong Taeui lắng nghe những lời đó không chút biểu cảm. Cậu vừa hiểu lại vừa không hiểu người này đang nói gì. Có lẽ vì nhận ra vẻ mặt ấy của cậu, Xinlu bất chợt mỉm cười.
“Và còn một điều nữa.”
Xinlu tiến về phía cậu, đứng ngay trước mặt Jeong Taeui đang như bị đông cứng, không tài nào nhúc nhích rồi cúi xuống, áp sát vào tai thì thầm thật khẽ.
“Em rất căm hận người đàn ông đó. Đến mức sởn cả gai ốc.”
Cậu ta kết thúc bằng một nụ cười trầm thấp. Giọng điệu như thể đang thổ lộ một lời yêu tha thiết. Rồi Xinlu lùi lại một bước. Một bước nữa. Lại một bước nữa. Chậm rãi lùi dần.
“Ban đầu, em ghét hắn vì hắn đã nuốt lời hứa, cướp mất anh khỏi tay em. Nhưng bây giờ, dù không cần đến những ký ức ấy, em vẫn thấy ghê tởm con người có tên Ilay Riegrow. Chỉ cần nghĩ đến hắn thôi cũng đủ khiến em đỏ bừng cả mắt.”
Xinlu giơ ngón trỏ lên, chỉ vào mắt mình. Đôi mắt đen láy ánh lên một nụ cười tựa loài mèo.
Cậu từng bước lùi lại, dần tạo ra một khoảng cách xa hơn giữa mình và Jeong Taeui. Và cũng vì thế, cậu tiến gần hơn đến cánh cửa sắt được dựng chắn lối ra. Bên ngoài cánh cửa ấy, một chiếc sedan màu đen đã sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào.
Xinlu dừng lại ngay trước cánh cửa. Từ đó, cậu nhìn về phía Jeong Taeui. Dù chỉ cách nhau mười mét, nhưng lại có cảm giác như một khoảng cách quá đỗi xa xôi.
“Anh Taei. Hãy bước về phía em. Bằng chính đôi chân của anh. Nếu không… em thật sự rất muốn biết vận may của Jeong Jaei rốt cuộc kéo dài đến đâu. Dù phải đánh cược cả mạng sống này cũng đáng để thử một phen.”
Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Xinlu.