Chương 226

22/04/2025 10 5.0

Có lẽ cậu đã hiểu được Jeong Jaeui muốn nói gì. Thoạt tưởng thì có vẻ nghe nhầm, nhưng từ đằng xa, có một âm thanh nặng nề vang lên.

Nét mặt của Jeong Taeui bỗng trở nên trống rỗng.

Đó là một âm thanh quen thuộc, một âm thanh cậu đã từng nghe qua trước đây. Không chỉ nghe gián tiếp, mà còn nhiều lần trực tiếp chứng kiến. Khi tham gia các bài giảng chiến lược và chiến thuật trong quân đội hay tại UNHRDO, mỗi khi xem tư liệu hình ảnh, âm thanh này thường xuyên vang lên.

Tiếng pháo kích.

Tiếng của một loại vũ khí hạng nặng, có lẽ là pháo chống tăng hoặc súng cối với sức công phá tương đương.

Nhưng không thể nào… Chắc mình nghe nhầm rồi. Trên hòn đảo yên bình, chẳng có gì bất thường này thì lấy đâu ra tiếng pháo kích chứ. Kể cả khi bên kia đại dương tận đất liền, chiến tranh có nổ ra khiến toàn bộ lãnh thổ thuộc Tanzania chìm trong lửa đạn, thì cũng khó có khả năng cuộc chiến ấy lan tới tận đây, để pháo đạn bay vèo vèo trên bầu trời hòn đảo này.

Jeong Taeui lại liếc nhìn đồng hồ. Kim đồng hồ vẫn chỉ khoảng tám giờ sáng. Một buổi sáng yên bình, thời điểm mà mọi người bắt đầu ăn sáng và khởi đầu một ngày mới.

“Mưa giữa trời quang… Không, hay là sấm sét giữa trời quang đây? Thời tiết đẹp thế này sao lại có tiếng sấm… nghe cứ như tiếng pháo nổ vậy.”

Cậu vừa lẩm bẩm vừa gãi đầu, ánh mắt dần trở nên trầm mặc khi chăm chú nhìn chằm chằm Jeong Jaeui.

Hôm nay đúng là lạ kỳ. Mới rạng sáng—hay đúng hơn là giữa đêm—bên ngoài đã náo loạn, ầm ĩ đánh thức mọi người khỏi giấc ngủ. Giờ đến sáng lại bị đánh thức bởi một âm thanh quen thuộc nhưng chẳng hề dễ chịu.

Nhưng vấn đề trước mắt không phải là khó ngủ. Tiếng động ầm vang ấy đang ngày càng tiến lại gần. Không lâu sau, những âm thanh ấy hòa lẫn với tiếng thét thất thanh, tiếng hét hoảng loạn. Jeong Taeui khẽ nhíu mày, rồi trèo xuống giường, bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa mở ra, những âm thanh hỗn loạn ấy càng trở nên rõ ràng.

Một tiếng nổ rung chuyển cả mặt đất vang vọng từ nơi xa sau bức tường. Âm thanh ấy như lửa bén vào rừng khô, lan dần vào bên trong và càng lúc càng lớn.

Biểu cảm trên gương mặt Jeong Taeui dần biến mất.

Không phải ảo giác. Nếu nghe nhầm một hai lần còn được, nhưng tiếng nổ dồn dập thế này mà còn không nhận ra thì cậu chẳng có tư cách nói mình từng là quân nhân. Kể cả trong UNHRDO, cậu cũng sẽ bị cười nhạo thậm tệ.

“Tiếng vừa rồi… sao nghe giống tiếng súng cối thế nhỉ…”

Khoảng cách giữa âm thanh khai hỏa và tiếng chạm mục tiêu gần như bằng không. Nghĩa là có thể đó là súng cối hạng nhẹ, hoặc pháo chống tăng… Giờ thì thậm chí còn nghe rõ cả tiếng súng máy. Và những âm thanh ấy nhanh chóng lan ra khắp biệt thự, hòa lẫn với tiếng thét gào chói tai và những tiếng pháo dội xuống từ khắp nơi.

“Này này, bắt người ta trong tình trạng tay không tấc sắt thế này thì bảo sao mà chống đỡ được đây.”

Jeong Taeui tặc lưỡi lẩm bẩm. Hiển nhiên cậu chẳng có lấy một món vũ khí nào trong tay.

Dù có đi chăng nữa, thử hỏi vũ khí gì mới đủ sức chống lại pháo hạng nặng? Nhưng Jeong Taeui thậm chí còn không có lấy một khẩu súng ngắn tự vệ, chứ đừng nói đến dao găm.

Trong lúc ấy, tiếng pháo kích ngày càng tiến gần hơn. Chuyện này có liên quan gì đến vụ khủng bố khiến Raman phải về nước không? Không thể chắc chắn được. Nhưng nếu trong cùng một ngày, không cách nhau quá lâu lại xảy ra những biến cố nhắm vào cùng một nhóm đối tượng cụ thể, thì nói rằng chúng không có liên quan gì mới là điều khó tin.

Dù có là đánh chặn đi nữa, thì nguyên tắc cơ bản của mọi cuộc chiến vẫn là nhắm vào những vị trí gây tổn thất lớn nhất cho đối phương mà tấn công. Không ai lại đi phí đạn dược bắn phá một căn biệt thự nghỉ dưỡng, nơi mà dù có nổ tung cùng với tất cả những người trong đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cục diện chiến trường.

Nếu vậy thì…

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Jeong Taeui, khiến cậu khẽ nhăn mặt. Có gì đó không ổn.

Nghĩ kỹ lại, hình như trước đây cũng từng có chuyện tương tự xảy ra. Cảm giác deja vu rợn người đến mức da thịt nổi gai ốc. Một buổi sáng tĩnh lặng, khi mọi người cùng nhau hòa mình vào sự yên bình đó… rồi bỗng chốc, tiếng động cơ rền vang xé toạc sự im lặng. Tiếng pháo nổ, những bức tường đổ sập, để lại những lỗ hổng khổng lồ.

Hiện tại và quá khứ… Điểm tương đồng duy nhất giữa chúng có lẽ chỉ là tiếng nổ long trời lở đất phá tan màn sương yên tĩnh của buổi sớm tinh mơ. Vậy mà cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng vẫn bám chặt lấy cơ thể, không chịu buông tha.

Không lẽ nào…

…Không, chắc là không đâu. Dù thế nào đi nữa… Nhìn kìa, đạn pháo nổ ầm ầm khắp nơi như thế kia. Chẳng có chuyện một người có thể chạy khắp Đông Tây rồi gây ra vụ nổ ở mọi nơi cùng lúc được.

Jeong Taeui xoa cánh tay nổi da gà rồi lắc đầu.

Nhưng không thể nào…

Nếu đúng là người mà Jeong Taeui đang nghĩ đến—

…thì tên đó thực sự điên rồi.

Tiếng pháo kích ngày càng đến gần, cuối cùng dường như đã xâm nhập vào tận trung tâm của biệt thất.

Khu biệt xá vốn luôn bị cô lập với thế giới bên ngoài, dù đêm qua xảy ra hỗn loạn thì bên trong bức tường vẫn chìm trong tĩnh lặng, như thể thuộc về một thế giới khác. Nhưng giờ đây sự dao động cũng đã lan ra đến sân trong. Những người ở bên trong để giám sát hoặc để phục vụ họ lộ rõ vẻ bối rối và sợ hãi khi lấp ló gần hành lang. Những kẻ nóng tính thì đã rút súng ra từ lúc nào.

Có vẻ như bọn họ sắp lao ra ngoài ngay lập tức. Dường như họ đang nóng lòng muốn ra khỏi biệt xá để xem chuyện gì đang xảy ra ngoài kia, lo lắng rằng gia đình hay bạn bè của họ có thể đã gặp chuyện chẳng lành.

Thế nhưng vì có nhiệm vụ phải hoàn thành, họ không thể lao ra ngay mà chỉ chần chừ tại chỗ. Rồi chẳng bao lâu sau, có vẻ đã quyết định xong, họ thì thầm gì đó với nhau, để lại hai người canh giữ rồi số còn lại lao nhanh về phía cửa. Hai kẻ ở lại nắm chặt vũ khí, ánh mắt sắc bén quan sát Jeong Taeui và Jeong Jaeui, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.

Và rồi—

Ngay khoảnh khắc ba người kia mở cửa lao ra, một cuộc tấn công ập đến, như thể kẻ địch đã đứng chờ ngay trước cửa từ trước.

Không ai có thể lường trước được chuyện này.

Những tiếng nổ lớn vẫn vang vọng từ khoảng cách xa, còn ngay gần biệt thất vẫn là một sự bình yên đầy nguy hiểm. Không ai trong số những người có mặt tại đó ngờ rằng, ngay trước cửa có kẻ đang mai phục, chỉ chờ khoảnh khắc cánh cửa bật mở để ra tay.

Từ vị trí của Jeong Taeui, cánh cửa che khuất nên cậu không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Nhưng điều cậu biết chắc chắn là những người kia đã hét lên như thể tuyệt vọng, và ngay sau đó, những âm thanh ghê rợn vang lên, tiếng xương gãy, tiếng thịt bị xé rách.

Sắc mặt những người còn lại ngay lập tức đông cứng. Họ siết chặt khẩu súng trường trong tay rồi xả đạn về phía cánh cửa.

Biệt thất lập tức chìm trong những tiếng súng chói tai. Những cô gái mặc áo trắng, nấp trong hành lang với gương mặt lo lắng, hét lên sợ hãi. Jeong Taeui lập tức kéo Jeong Jaeui, đẩy anh về phía cột trụ lớn của hành lang rồi nép vào ngay bên cạnh.

Cậu mím môi. Đứng ngay giữa sân trong khi có những âm thanh nguy hiểm như thế vang lên đúng là hành động ngu ngốc. Nhưng chạy vào trong nhà thì quá xa, mà cậu cũng không thể mạo hiểm trở thành mục tiêu di động để kích động đám người kia.

…Nhưng mà nếu là anh trai thì chắc chắn sẽ vào trong mà không hề hấn gì. Mình có nên cứ để anh ấy đi không nhỉ?

Jeong Taeui liếc nhìn Jeong Jaeui, nhưng anh chỉ lắc đầu như thể đọc được suy nghĩ trong lòng cậu. Dù trong tình huống này, anh vẫn không tỏ ra căng thẳng chút nào, chỉ hơi nhăn mặt như thể đang khó chịu với tiếng ồn. Đột nhiên mọi chuyện trở nên vô lý đến mức Jeong Taeui phải bật cười. Và cùng với nụ cười ấy, sự căng thẳng trong cậu cũng dần tan biến.

Phải rồi, anh ấy vốn luôn như vậy. Sinh ra dưới một ngôi sao may mắn, bất kể rơi vào tình cảnh nào cũng có thể bình an vô sự.

“…Anh may mắn như thế, thật đáng mừng và tự hào. Nhưng vấn đề là em đây. Em chẳng có may mắn như vậy đâu.”

Jeong Taeui bất giác lẩm bẩm.

Jeong Jaeui ngước nhìn cậu. Có lẽ vì xung quanh quá ồn ào bởi tiếng súng và tiếng hét, anh không nghe rõ nên chỉ nhìn cậu với vẻ khó hiểu. Jeong Taeui cười, lắc tay ra hiệu không có gì.

Cậu cẩn thận thò đầu ra khỏi cột trụ để quan sát. Lúc này, tình hình dường như đã được giải quyết một nửa.

Những kẻ khi nãy vẫn còn lang thang trong sân và hành lang để giám sát họ giờ đã hoàn toàn bị hạ gục, không còn ai đứng vững. Một số người có vẻ chỉ bị đánh gục ngay từ đầu và đang bất tỉnh, nhưng cũng có không ít kẻ đang chảy máu nghiêm trọng.

Gương mặt Jeong Taeui trầm xuống. Cậu hướng ánh mắt về phía những kẻ vừa tràn vào qua cánh cửa.

Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ để nhận ra họ là những kẻ chuyên nghiệp. Những người quen thuộc với việc cứu người hoặc giết người. Cái bầu không khí lạnh lẽo và sắc bén của họ đã nói lên điều đó.

Jeong Taeui khẽ nghĩ, “Hử?”

Kỳ lạ thay, tất cả bọn họ đều là người châu Á. Dựa vào ngoại hình, có lẽ là người Trung Quốc… Vừa khi cậu nghĩ đến điều đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau họ.

“Anh Taei!”

Giọng nói đầy phấn khởi nhưng lại mang theo sức nặng kỳ lạ. Jeong Taeui biết giọng nói này. Cậu cũng quen thuộc với những bước chân thong thả nhưng chắc chắn đang tiến lại gần, và cả khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười ngay khi nhìn thấy cậu.

“…Xinlu.”

Jeong Taeui sững sờ nhìn người trước mặt.Không, gọi là sững sờ cũng không đúng. Phải nói là chết lặng mới chính xác.

Hoàn toàn không ngờ đến, không một chút, không hề nghĩ đến dù chỉ một phần nhỏ.

Xinlu mỉm cười, nhìn thẳng vào gương mặt đang ngỡ ngàng như bị ma ám của Jeong Taeui.

“Đã lâu không gặp. Anh vẫn khỏe chứ?”

“…Ừm.”

“Ngày đó anh đột nhiên biến mất, anh có biết em đã hoảng hốt thế nào không? Dù chỉ nói một câu trước khi đi cũng được mà. Anh bất ngờ lao đi làm em bối rối biết bao. Em vội vàng đuổi theo qua đám đông, nhưng khi em đến nơi thì anh đã biến mất rồi.”

Xinlu bỗng chu môi lên như đang dỗi, làu bàu một câu. Jeong Taeui chỉ ậm ừ đáp lại, vẻ mặt lơ đãng. Nhìn cậu như vậy, Xinlu đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ.

“Trông anh có vẻ hoàn toàn không nghĩ đến điều đó nhỉ. Anh không nhớ em sao?”

“Ơ… không, không phải vậy…”

Jeong Taeui nhìn Xinlu với ánh mắt khó hiểu. Cậu ấy mỉm cười, khuôn mặt không khác gì trong ký ức của cậu, nhưng…

Có gì đó lạ. Không có gì thay đổi, vậy mà trong khi đối diện với Xinlu, một cảm giác bất an lạnh lẽo lại len lỏi vào lòng Jeong Taeui. Xinlu chăm chú quan sát cậu một lúc lâu nhưng vẫn không tìm ra lý do, chỉ có thể khẽ nghiêng đầu đầy bối rối.

“Sao anh lại nhìn em với ánh mắt kỳ lạ như thế? Hay là… anh nghĩ người khác sẽ đến sao?”

Giọng Xinlu chợt trầm xuống một chút. Vẫn mang theo ý cười nhưng nhịp điệu có phần chậm lại, khiến lòng Jeong Taeui bỗng chốc thắt lại.

Cậu im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Ừ… Thật ra là vậy. Em đến một mình à?”

“Em đi cùng những người ở đây. Họ là người cha em đã cất công tìm cho em đấy. Họ rất giỏi.”

Xinlu bật cười, nói thêm, “Một mình em làm sao đến được tận đây chứ?” rồi khẽ hất cằm về phía những người đàn ông đang đứng gác ở các góc hành lang, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

“À, ra vậy…” Jeong Taeui gật đầu. Nhưng ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cậu lập tức nắm chặt lấy vai Xinlu.

“Phải rồi! Nghe nói em bị thương! Em ổn chứ?”

Xinlu bị cậu bất ngờ giữ chặt, thoáng sững lại, đôi mắt mở to rồi chăm chú nhìn Jeong Taeui…

Jeong Taeui cau mày. Lại nữa. Cái cảm giác… bất an mơ hồ này nhưng rốt cuộc là do đâu?

Xinlu nhanh chóng mỉm cười.

“Anh biết rồi sao. Dù bị nhốt trong này vẫn nghe được tin bên ngoài à?”

“Không… chỉ nghe nói em bị thương nặng, đến mức nguy kịch…”

Jeong Taeui buông tay, lùi lại một bước, cẩn thận quan sát cậu từ đầu đến chân. Xinlu nhún vai cười, giơ hai tay lên như thể muốn cậu nhìn cho rõ. Có lẽ do quần áo che đi nên không thể thấy rõ, nhưng cậu dường như không gặp khó khăn gì khi cử động.

“…Ổn thật chứ?”

“Ừm. Giờ vẫn đang điều trị ngoại trú. Gãy vài cái xương, nội tạng cũng bị tổn thương một chút, nhưng giờ có thể đi lại rồi. Vết thương ngoài da cũng lành hết rồi. Gần như khỏi hẳn rồi. Còn mấy chỗ khác thì…”

Xinlu bỏ lửng câu nói, rồi khẽ mỉm cười.

Jeong Taeui nhìn chằm chằm cậu, cuối cùng khẽ thở dài, vai trùng xuống.

“May quá… Anh nghe nói em suýt mất mạng vì xung đột với Ilay, nên cứ lo…”

Jeong Taeui bỏ dở câu nói, nhưng Xinlu đã bật cười, nói tiếp nốt phần còn lại.

“Lo là em đã chết sao? Haha, suýt chết thật đấy. Sau khi anh biến mất, hắn ta lục tung cả Serengeti lên suốt mấy ngày. Rồi có lẽ tức quá không chịu nổi, hắn tìm đến em. Rõ ràng biết em chẳng giấu gì, vậy mà vẫn cứ hành hạ người ta. Cứ tưởng chết rồi chứ. Nếu Gable không đuổi theo để ngăn hắn lại, chắc em đã toi đời rồi.”

Xinlu kể lại như đang nói chuyện của ai khác, bật cười nhẹ nhàng. Jeong Taeui lặng nhìn cậu, cảm thấy có chút ngượng ngùng, rồi lại thở dài như thể một tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng cậu vừa vơi đi một chút. Vẫn còn rất nhiều gánh nặng chưa thể rũ bỏ, nhưng ít nhất, tảng đá nặng nhất đã biến mất.

“Ừ… May quá…”

Jeong Taeui lẩm bẩm, khẽ gật đầu.

Bất chợt, Xinlu quay đầu lại. Ánh mắt cậu hướng về phía Jeong Jaeui đang đứng lặng lẽ quan sát họ ở khoảng cách chỉ cách vài bước chân. Đột nhiên, đôi mắt của Xinlu hơi nheo lại, tựa như nụ cười của một con mèo.

“À ha… Vậy đây chính là anh Jeong Jaei sao.”

Jeong Jaeui hơi nhướng mày, nhưng chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì. Xinlu vươn tay ra, chào hỏi bằng một cái bắt tay.

“Xinlu. Tôi gặp anh Taei ở UNHRDO.”

Jeong Jaeui khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, rồi chỉ nói ngắn gọn: “Jeong Jaeui.” Có vẻ như anh định hướng ánh mắt về phía Jeong Taeui, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói thêm gì.

5.0
Tiến độ: 100% 252/252 chương
Tình trạng
Đã hoàn thành
Quốc gia
Unknown
Ngày đăng
22/04/2025